Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Bám Đuôi

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Cảnh giới trong Hạ Giới được chia thành 7 đại cảnh giới: Tôi Luyện Cảnh, Linh Cảnh, Huyền Cảnh, Vương Cảnh, Tôn Cảnh (hay Địa Cảnh), Thiên Cảnh và Thần Cảnh.

Tôi Luyện Cảnh.

Gồm ba giai đoạn: Luyện Thể kỳ, Thông Mạch kỳ và Luyện Khí kỳ.

Đối với người sở hữu thiên phú thể chất thấp kém “Tu Thể”, hay còn gọi “phế vật” thì buộc phải tuân theo ba giai đoạn này mà tu luyện đi lên.

Giai đoạn Luyện Thể kỳ: rèn luyện thân thể sao cho cứng cáp, nhằm chịu đựng được áp lực do “linh lực” tồn tại trong cơ thể gây ra.

Giai đoạn Thông Mạch kỳ: rèn luyện kinh mạch cho bền vững, để linh lực thông qua nó xuất ra ngoài mà không gây tổn thương cho cơ thể.

Giai đoạn Luyện Khí kỳ: hấp thụ khí vào cơ thể, rồi dùng linh căn chuyển hóa khí thành sức mạnh “linh lực” dự trữ trong đan điền. Đây cũng là giai đoạn bắt đầu phân chia kẻ mạnh, người yếu trong cùng một cảnh giới Tôi Luyện Cảnh, vì đã có thể được sử dụng linh lực tấn công kẻ địch, trong khi giai đoạn Luyện Thể kỳ và Thông Mạch kỳ thì không thể.

Còn đối với thiên tài sở hữu thiên phú từ “Linh Thể” trở lên, cơ thể trời ban vốn đã thích ứng được với sức mạnh linh lực nên không cần phải trải qua giai đoạn Luyện Thể kỳ, Thông Mạch kỳ, trực tiếp có thể tiến hành giai đoạn Luyện Khí kỳ, tích trữ sức mạnh linh lực trong đan điền. Chỉ cần đợi linh lực trong đan điền tràn đầy liền dùng “linh căn” câu thông với pháp tắc thiên địa, hiến tế toàn bộ linh lực để đổi lấy một cơ hội đột phá lên Linh Cảnh. Đột phá thành công, cơ thể sẽ sinh ra sự biến dị, được nâng cấp lên một tầm cao mới. Còn đột phá thất bại, tất phải tích lũy linh lực lại từ đầu.

Và một đương nhiên, thiên phú của “linh căn” chính là thứ quyết định tỷ lệ đột phá thành công của một người. Linh căn càng cao, đột phá càng dễ. Linh căn càng thấp, thất bại sẽ càng nhiều.

Người đời phân chia thiên phú thành Linh Thể (Linh Căn), Huyền Thể (Huyền Căn), rồi cảnh giới lại có Linh Cảnh, Huyền Cảnh,... âu đều là có nguyên cớ nghĩa thuật của nó cả. Chỉ cần hiểu một điều đơn giản, thiên phú nào thì sẽ chỉ quẩn quanh ở cảnh giới đó suốt đời.

Linh Thể, Linh Căn thì sẽ chỉ mãi ở Linh Cảnh, khó bề đạt đến được Huyền Cảnh cao siêu.

Linh Cảnh.

Gồm ba cảnh giới: Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh và Phá Linh cảnh.

Linh Nhân cảnh là cảnh giới đầu tiên, từ Tôi Luyện Cảnh đột phá mà thành. Người ở cảnh giới này, sức mạnh linh lực trong họ dường như đã hòa hợp giống như là tay chân, tùy thời cho họ sử dụng theo ý nghĩ bản thân muốn nhưng đều phải tuân theo hệ thống linh mạch họ đã khai mở. Đồng thời, cơ thể cũng có biến đổi, đạt được hai loại năng lực đặc thù là “linh thức” và “linh âm”.

“Linh thức” là khả năng liên kết giác quan với dòng chảy linh khí trong một phạm vi nhất định, từ đó cảm nhận được xung quanh có sự sống ẩn nấp hay không.

“Linh âm” là khả năng hóa sức mạnh thành âm thanh. Thường được tu luyện giả dùng để trò chuyện mật báo với nhau giữa chốn đông người mà không ai rõ họ đang nói gì.

Linh Sư cảnh là cảnh giới tiếp theo, từ Linh Nhân cảnh đột phá mà lên. Sức mạnh của người ở cảnh giới này cô đặc hơn, mở rộng phạm vi hơn, và mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với Linh Nhân cảnh. Tuy nhiên lại không có thêm năng lực gì đặc biệt.

Phá Linh cảnh là cảnh giới cuối cùng trong Linh Cảnh, từ Linh Sư cảnh đột phá đi lên. Ở cảnh giới này, mọi năng lực của tu luyện giả không những được nâng cao lên một khoảng cực lớn, cách biệt hoàn toàn so với Linh Sư cảnh, mà còn sở hữu thêm một loại năng lực có thể phá tan sức mạnh của Linh Sư cảnh, Linh Nhân cảnh khi đối chiến, nên mới được gọi là “Phá Linh cảnh”.

Trong thành Bắc Hà này, Linh Nhân cảnh tuy khó đạt nhưng hầu như ở các đại gia tộc lừng danh đều có không dưới 100 người, Linh Sư cảnh thì trên dưới 10 người, nhưng Phá Linh cảnh lại chỉ có le que hai, ba người, chủ yếu là Đại Trường Lão, gia chủ, lão tổ tông đứng đầu trong đại gia tộc mới nắm giữ được sức mạnh bậc này.

Huyền Cảnh: là cảnh giới cao thâm khó lường, sức mạnh có thể hủy thành phá núi. Đây là cảnh giới mà trong thành Bắc Hà này, chỉ có duy nhất lão Thành Chủ đang nắm giữ. Chưa thấy người thứ hai xuất hiện.

Vương Cảnh, Tôn Cảnh, Thiên Cảnh, Thần Cảnh: còn là một câu chuyện dài của những năng lực huyền ảo, quỷ dị đến mức khó có thể diễn đạt thành lời.

Duệ Phong gây ra động tĩnh nhỏ bé với biểu đệ Duệ Lăng ở một khu vực khá đông người qua lại rồi rời đi, để lại quanh đó không chỉ là dư âm tai tiếng chóng hiện sớm tàn, mà còn khiến một vài vị Linh Nhân cảnh đã may mắn chiêm ngưỡng được thứ sức mạnh ảo diệu của hắn, cũng nảy sinh những toan tính cho riêng mình.

Lão già râu bạc không tên.

“Quá kỳ lạ. Linh Nhân cảnh đồng cảnh giới đều sẽ cảm ứng được sức mạnh lẫn nhau. Nhưng ta lại không thể cảm ứng được sức mạnh của tiểu tử này. Phải chăng trên người hắn có trang bị pháp bảo ẩn dấu khí tức, hay hắn thậm chí còn mạnh hơn cả ta?”

Chị đại tròn tròn, beo béo không rõ tuổi.

“Linh Nhân cảnh ư? Không, hắn không thể đạt đến cấp độ này. Mới ba ngày trước vẫn còn thấy hắn là Luyện Thể kỳ đi khúm núm ở con hẻm vắng để tránh bị người kiếm chuyện sinh sự, trong thời gian ngắn như vậy thì dù là thiên tài yêu nghiệt vạn năm xuất thế cũng không thể đột phá lên Linh Nhân cảnh được. Với lại, thứ tạo ra cơn gió bất thường đó rõ ràng không phải là sức mạnh thuộc về linh lực, mà có thể là một loại pháp bảo lợi hại, một sức mạnh ta chưa biết đến”.

Anh trai cao to, tuổi tráng niên.

“Tiếc là nó lại là người của Duệ gia. Tuy là đã bị trục xuất khỏi gia tộc nhưng người ngoài muốn vô cớ ức hiếp cũng không phải chuyện mà Duệ gia có thể dễ dàng bỏ qua”.

Vị trung niên có bộ râu dê đầy nhút nhát.

“Từ lúc sinh thời cho đến nay, nghiên cứu hơn 50 năm về các loại pháp bảo, ta chưa bao giờ biết đến một loại pháp bảo nào có năng lực quỷ dị hủy bỏ được linh lực trong cơ thể người khác. Cho nên chỉ có thể nói, tiểu tử này có điều tà ẩn, tốt nhất đừng nên đụng vào mới là lựa chọn đúng đắn”.

Kẻ hầu người hạ của một đại thiên tài trong thành Bắc Hà.

“Ta phải mau chóng báo cáo lại mọi chuyện với thiếu gia, hy vọng không có công cũng có lao sau này, he he hi”.

Và người thông minh, biết tranh thủ cơ hội để liều mạng thì...

“Dù không biết hắn làm bằng cách nào, nhưng ta vẫn thấy được cơn gió hắn tạo ra để tránh né. Một Linh Nhân cảnh như ta, hà cớ lại sợ hãi một tên nhãi ranh chưa nếm mùi đời. Nếu bọn người kia không có gan, vậy để ta”.

Nói rồi, người này lập tức lấy khăn bịt mặt lại, hắn nhanh chóng và âm thầm dựa vào linh thức bám theo sau Duệ Phong.

Duệ Phong với Hư Vô Đạo Thể, linh thức rất mẫn cảm nên cũng đã biết có người bám đuôi. Hắn toan tính một chút thì liền lắc léo, tiến đến một chỗ khá vắng, rồi đột nhiên cất lời.

- Sao, chỗ lày thế nào, ra được rồi chứ?

Người bịt mặt nấp ở góc khuất gần cạnh nghe vậy thì nhăn mạnh lông mày, nhưng hắn vẫn chưa đi ra vì muốn xác định thêm rằng, liệu có thật là tiểu tử này đang nói chuyện với hắn hay không.

Duệ Phong không khỏi chập mồm, bảo.

- Ơ kìa, thế một tên yếu nhớt bịt mặt như ngươi đang tưởng là ta không biết ngươi ẩn nấp ở chỗ nào á? Ối zời ơi, thế thì thế lày nhá. Thứ nhất, nếu trong ba hơi thở ngươi đi ra, chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng, tình cảm. Còn thứ hai, nếu ở lỳ không ra, mà để ta phát hiện vẫn bám đuôi thì sẽ bị phạt giống tiểu đệ của ta, tu luyện lại từ đầu nhé.

- 1...

- 2...

Bị chỉ đích danh “tên bịt mặt”, người bịt mặt cũng không còn gì để ẩn nấp nữa. Hắn bước đi ra cùng một câu nói đầy sắc lạnh.

- Tiểu tử, đừng tưởng có pháp bảo lợi hại thì có thể huênh hoang ngang ngược. Sức mạnh chân chính của một Linh Nhân cảnh, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

Đối với lời này của người bịt mặt, Duệ Phong chỉ biết gãi đầu, tuy nhiên vì thời gian đang có hạn nên là hắn cũng không muốn so đo làm gì. Hắn nói thẳng vào vấn đề chính.

- Sao, có việc gì cần tìm ta?

Người bịt mặt lập tức mạnh giọng, ẩn ý hâm dọa ở phía sau.

- Đơn nhiên là muốn pháp bảo trên người ngươi rồi. Mau giao ra thì ngươi có thể nhẹ nhàng rời đi.

Duệ Phong nghe vậy thì chỉ đảo cử động mồm, sau đó một giây liền bảo.

- Pháp bảo, ta có đấy, nhưng sẽ có hai vấn đề sẽ phát sinh nếu như ngươi quả quyết muốn lấy nó.

- Vấn đề đầu tiên, trên người ta toàn là pháp bảo, quần áo ta mặc cũng là pháp bảo phòng ngự, ngươi liệu có đánh thắng ta được hay không thì ngươi cũng đã tự có đáp án trong lòng.

- Vấn đề thứ hai, pháp bảo này là cha mẹ ta ban tặng, trừ phi ngươi giết người bịt đầu mối, còn không thì Duệ gia chắc chắn sẽ tìm ngươi để đòi lại công bằng cho ta. À mà, nếu ngươi đã quyết tâm đuổi theo ta đến đây thì hẳn là ngươi đã không biết ta là người của đại tộc Duệ gia trong thành nhỉ? Vậy đây chắc chắn là tin buồn dành cho ngươi rồi.

- Nhưng đừng lo, ngươi vẫn còn một lựa chọn cực tốt cho cuộc đời của ngươi, đó là đi theo ta.

Nói một cách đơn giản thì Duệ Phong đang cảm thấy bản thân thiếu vài cái chân chạy việc, một mình hắn đơn nhiên là không thể nào có ba đầu sáu chân mà lo hết mọi chuyện, nên khi thấy tên bịt mặt này tìm đến đúng thời điểm, hắn liền đưa ra lời đề nghị chứ cũng không hề có toang tính gì cao siêu trong hành động.

Tên bịt mặt nhận lời thì tốt, không nhận thì thôi, cả hai chia tay trong êm đềm.

Bạn đang đọc Khống Phàm Chế Tiên sáng tác bởi tamphongluan96

Truyện Khống Phàm Chế Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tamphongluan96
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.