Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Động Nhỏ Nhưng Tính Toán Rộng

Tiểu thuyết gốc · 3987 chữ

Nếu có ai hỏi, liệu thế giới tu chân, mạnh được yếu thua này có điều gì đẹp đẽ, đặc sắc hơn so với thế giới trước kia mà lão già giang hồ Duệ Phong từng sinh sống?

Vậy Duệ Phong xin được phép trả lời.

Ở thế giới tu chân này, cái gì cũng đều đẹp đẽ, đều đặc sắc cả. Nhưng đó chỉ là khi ngươi có sức mạnh, có thiên phú mà thôi, còn nếu không thì cái gì rồi cũng sẽ biến thành điềm xấu, thành điều tệ hại đến chán nản và đầy thất vọng của sự cay đắng.

Bởi đây là thế giới lấy “sức mạnh” làm thứ tôn sùng, chỉ ngươi có sức mạnh khủng bố, có cha ông hùng vĩ bảo trợ ở phía sau thì ngươi chính là chân lý, làm điều gì cũng đều đúng, nói cái gì cũng chuẩn. Thích là đi cưỡng hiếp gái xinh, thích là ấu dâm trẻ nhỏ, thích là loạn luân gia đình, thích là đốt nhà, giết người, cướp của, và chả cần nói đạo lý gì, thằng nào kháng cự liền giết ngay thằng đó để thị uy.

Còn khi là phế vật, không những chẳng được thứ gì tốt đẹp trong cuộc sống như là vợ đẹp, nhà cao, gia đình hạnh phúc, được người khác tôn trọng quyền con người, được ngẩng cao đầu khi đi đường, mà còn bị luôn sinh sự, đụng chuyện gì cũng bị đổi thừa mà không thể cự cãi lý luận dù là đã có người tận mắt chứng kiến sự thật. Tóm lại, đó là một cuộc sống vô cùng ấm ức và uất hận, chỉ muốn được chết đi cho xong một đời người.

Mạnh được - đúng, yếu thua - sai, dường như đã trở thành định lý sống của người nơi đây.

Duệ Phong, ban đầu sống lại nơi đây hắn cũng chi là một tên phế vật không hơn chả kém. Nhưng hắn lại may mắn hơn người ở chỗ hắn là người từng trải, là một lão già giang hồ đã có hơn 70 năm nằm gai nếm mật, nhìn thấu được nhân sinh, ham muốn dục vọng của con người, nên dù ngày trước hắn có bị anh em trong dòng tộc xa lánh, ức hiếp thật, họ nhìn hắn bằng ánh mắt kinh bỉ thì hắn vẫn sống khá tốt bằng đầu óc tinh ranh, biết né tránh phiền phức, cũng như sức chịu đựng “miệng đời” tâm lý cực tốt của mình.

Bất quá, đó cũng đã là chuyện của năm xưa rồi. Còn hiện giờ, hắn mới là kẻ nắm quyền hà hiếp người khác, chứ không phải là bọn "mọt dân" của thế giới này nữa.

Thế, khi hắn đã bá như này rồi thì liệu hắn có trả thù cho những nổi nhục nhã khi xưa gánh chịu?

Đáp án là không hề, bởi ba lý do cơ bản sau. Thứ nhất, hắn là một con cáo già, mà bọn nhóc trêu hắn lại có tu vi không đủ mạnh, nên hắn đánh không lại thì chạy, thành ra suốt nhiều năm qua hắn chỉ bị chúng cho ăn chửi với phá nhà, chứ chả phải bị đánh đập gì tàn nhẫn, tạo nên thù hằn sâu đậm. Thứ hai, xét cho cùng thì chúng cũng chỉ là một đám trẻ nhỏ còn đang phát triển tư duy, mà một người đẹp trai tuấn tú, rộng lượng như hắn tất sẽ không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt. Và thứ ba, là do hắn làm biếng, chỉ đơn giản thế thôi.

Cuộc sống mà, khi bản thân yếu nhược thì bị người ta sỉ nhục là điều hiển nhiên, nếu muốn không bị chửi nữa thì đừng trở nên phế vật là được. Còn khi đã mạnh, có muốn quay về trả đũa hay không đều nằm ở quyết định của bản thân mỗi người.

Quá tàn ác và chấp nhặt những chuyện vụn vặt không đáng, nó chỉ càng cho thấy sự nhỏ nhen trong tâm tính chứ không có gì gọi là “ân đền, oán trả” hợp lý mà người đời hay ca tụng cả. « Người lớn, lòng sẽ lớn », đây là bài học đầu tiên mà ông già hắn đã dạy cho hắn khi bước vào đời, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng cho đến hôm nay.

Duệ Phong đi giữa dòng người đông đúc ngược xuôi trong thành. Bất chợt, hắn mới sựt nhớ đến một việc rất quan trọng mà mãi cho đến nay vẫn chưa làm.

“Ồ, quên mất, đã đến lúc ta nên lấy lại vẻ điển trai ngày nào của một thời thiếu niên giang hồ nhuệ khí bừng bừng. Ăn mặc theo kiểu của người thế giới này thật sự quá tầm thường”.

Lịch sử hình thành của thế giới này vốn là lấy việc tu luyện, an tĩnh, hòa hợp với thiên nhiên làm trọng nên phong cách nhà cửa được xây dựng khá cổ xưa đơn giản, ăn mặc thì đủ kiểu từ thanh mát, đạm bạc cho đến kín kẽ, phong trần, đặc biệt là nữ nhân thì lại càng thêm phiêu phiêu giống tiên tử, vải mỏng nửa che, nửa lộ da thịt trắng ngần như tuyết, trông hết sức dâm đãng, à nhầm, quyến rũ mới đúng. Nhưng đối với Duệ Phong mà nói, quần áo loại này không thể hiện được khí chất “dân chơi chất bơi người dơi” của hắn, nên hắn không thích. Ngày xưa là phế vật, sợ làm màu làm mè sẽ bị người khác nhức mắt, kiếm chuyện sinh sự, thành ra đến bây giờ, khi đã có sức mạnh vượt trội hắn mới nghĩ đến việc thực thi sự khác biệt của riêng mình.

Nghĩ là làm, Duệ Phong liền ghé chân qua một tiệm vải, mua sắm nguyên liệu để về nhà tự may trang phục. Không lâu sau, hắn tiếp tục lên đường đến Dược Linh Các.

Từ chỗ hắn đến Dược Linh Các không xa, đi chừng thêm vài phút nữa là sẽ tới, nhưng trên đời mà, nhất là ở thế giới mạnh được yếu thua, kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền gây ra chuyện bất bình này thì luôn có những chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cần đến một người anh hùng như hắn xen vào để cứu giúp người.

Lúc này, tại phía trước không xa, một đôi nam nữ thiếu niên mà đối với Duệ Phong là không quá xa lạ, đang chuẩn bị sai hai tên hộ vệ đi theo hầu bên cạnh đập phá một giang hàng bán đồ gốm mỹ nghệ của hai ông cháu yếu đuối.

- Các ngươi cũng to gan lắm nến mới dám lừa gạt người của bổn thiếu gia. Nếu vậy thì từ nay về sau đừng hòng bán buôn gì nữa. Bây đâu, đập phá cho bổn thiếu gia!

- Vâng, thưa thiếu gia!

Hai tên hộ vệ to con lập tức nhận lệnh, tiến hành ngay việc đập nát gian hàng đồ gốm hết sức rẻ tiền trước mặt, mặc cho lão già hơn 60 tuổi cùng đứa cháu trai 8 tuổi ốm yếu, bệnh tật đã quỳ mạnh xuống đất, khóc lóc cầu xin thảm thiết.

- Không, đừng phá gian hàng của lão! Lão đã biết lỗi rồi, từ nay sẽ không dám làm thế nữa đâu Duệ Lăng thiếu gia, Duệ Lăng thiếu gia! Lão cầu xin!

- Hu hu hu hu, gia gia ơi, hu hu...

Nhưng đối với sự van xin của hai ông cháu gầy ốm này, Duệ Lăng, một vị thiên tài thiếu niên có tiếng trong Duệ gia cùng với thiếu nữ xinh đẹp là “hầu nữ” lẫn “tình nhân ấm giường” bên cạnh, đều chỉ là dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra, không hề nương tình.

Mọi người xung quanh vây xem cũng không khỏi xì xào, bàn tán với nhau.

- Trời ơi, chuyện gì xảy ra với gian hàng của lão Tương vậy? Thật đáng thương a.

- Hây dà, các ngươi thấy người thiếu nữ bên cạnh Duệ Lăng thiếu gia chứ?

- Thấy rồi, là nữ hầu mà Duệ Lăng thiếu gia yêu thích nhất chứ gì.

- Đúng vậy. Chuyện hình như là người thiếu nữ này lúc trước có mua đồ gốm của lão Tương. Do lúc đó nàng ta đi có một mình, ăn mặc cũng quá giản dị, đơn sơ nên liền bị lão Tương lừa gạt, bán đồ với giá cao hơn gấp 3 lần. Thành ra bây giờ mới như thế đấy.

- Aizzz, sao lão Tương lại làm thế chứ. Đúng là ác giả ác báo mà.

- Thế lão chỉ bị phá nát gian hàng đồ gốm là Duệ Lăng thiếu gia đã nương tay rồi. Chứ đổi lại là trai trẻ, tráng niên thì có khi phải bị thêm một trận đòn hoặc bẻ tay, bẻ chân nữa cơ.

- Ừm, đáng lắm, cho chừa tật lừa người.

Khi Duệ Phong đến gần thì chuyện hai tên hộ vệ phá gian hàng đồ gốm đã nhanh chóng được diễn ra, hắn không thể ngăn chặn kịp. Sau đó, khi lắng nghe người bên ngoài đàm luận, hắn cũng đã hiểu đại khái vấn đề giữa Duệ Lăng với hai ông cháu ốm yếu, thành ra nếu mà hắn tự nhiên ra tay cứu giúp hai ông cháu lừa gạt này thì có hơi lạ người.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn từ xa xa kêu lên.

- Hêy, bé Duệ Lăng đấy hả, dạo này em khỏe chứ?

Đột nhiên bị gọi tên, cộng với đó là âm thanh khá quen thuộc mà bản thân rất chán ghét, Duệ Lăng không khỏi nhăn mày trừng mắt về hướng Duệ Phong.

Khi thấy rõ kẻ kêu không ai khác chính là một trong rất nhiều tên phế vật đã bị gia tộc đuổi đi ba năm trước, dạo này cũng có đôi lúc đi đường gặp nhau, Duệ Lăng liền tức giận quát lên.

- Phế vật bị trục xuất khỏi gia tộc, ai cho phép ngươi to gan gọi tên của bổn thiếu gia?

Một lời quát cao thâm này của Duệ Lăng đã hoàn toàn giúp cho mọi người xung quanh hiểu được người thiếu niên có mái tóc che khuất đôi mắt vừa đến là ai, hóa ra là một tên phế vật trong Duệ gia đã bị trục xuất, thật nhục nhã.

Duệ Phong thì cũng không cảm thấy cay cú gì trước lời lẽ của Duệ Lăng hay những ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn của mọi người, bởi với sức mạnh áp đảo mà bản thân đang sở hữu, mọi thứ trong mắt hắn đều đã trở nên quá nhỏ bé rồi. Cả thành Bắc Hà hay khắp Hạ Giới này đều như vậy, cho nên hắn không cần phải quan tâm đến những chuyện tào nao bốn con cào cào, hắn chỉ cần tập trung vào việc bản thân sẽ chơi như thế nào và làm gì tiếp theo mà thôi.

Từng có một bài học nổi tiếng của nhà cầm quyền rằng: khi ngươi yếu, ngươi sẽ vô thức bị cuốn vào những tình tiết xung quanh, do người tạo. Nhưng khi ngươi mạnh, ngươi là người tạo nên những tình tiết để kẻ khác vô thức bị cuốn vào.

Suy ra, nếu bị người chửi hai tiếng “phế vật” liền đã trở nên tức giận, thì chính là bản thân đang tuân theo tình tiết của chúng rồi. Hãy bình tĩnh, xem như chưa nghe gì dù đã nghe rõ rành rành, suy nghĩ chậm lại, và bức phá một con đường dẫn đúng đắn, quấn lấy mọi kẻ xung quanh vào tình tiết của chính mình.

Duệ Lăng vừa dứt lời, Duệ Phong liền chập mồm, bảo.

-Á à, sao em mắc dạy thế nhở. Dù gì anh cũng là anh họ của em, là biểu ca hơn vai vế, mà sao em nỡ lòng nào náo với anh như thế. Người ta thường bảo, sống trên đời mà quá ảo tưởng sức mạnh, bản thân yếu nhớt lại dám sỉ nhục cường giả thì chính là đang tự tìm con đường chết đấy em ạ. Vậy nên ngay lúc này, nể tình em còn nhỏ, tâm tính có chút dại đột nên đối với cái câu nói mắc dạy của em, anh sẽ tha cho một mạng, nhưng em phải về tu luyện lại từ đầu em nhé.

Nói rồi, Duệ Phong lập tức vung tay lên, tạo nên một cơn gió bất thường vỗ thẳng về phía Duệ Lăng trong sự bất ngờ của mọi người khi mà không ai nghĩ rằng, một tên phế vật lại có được năng lực chẳng khác gì Linh Nhân cảnh mạnh mẽ, « cách không đả vật » như vậy.

Vù!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Duệ Lăng dường như chỉ kịp trơ mắt ra nhìn Duệ Phong tạo ra cơn gió thì cơn gió trông chỉ vừa đủ để lung lay tán lá đung đưa xào xạc này đã ập xuyên qua người hắn, loại bỏ toàn bộ linh lực mấy năm nay hắn khổ cực tích góp, đưa hắn quay trở về bước đầu của giai đoạn Luyện Khí kỳ.

Duệ Lăng đứng thửng người, mặt mày trắng bệch, lắp bắp miệng kêu lên.

-Ngươi, ngươi đã làm gì ta?!

Duệ Phong cười khuẩy, đáp.

-Nếu em đã hỏi thì anh xin được phép trả lời. Để duy trì hòa bình của thế giới, trật tự của thiên nhiên, để nhắc nhở em đừng tự cho mình là thiên tài, anh đã dùng sức mạnh phế bỏ tu vi của em, đưa em quay về bước đầu của giai đoạn Luyện Khí kỳ.

Thế nhưng Duệ Lăng dù nghe vậy nhưng lại không tin vào sự thật này, mồm kêu điên lên một cách đầy khó hiểu.

-Không, không có khả năng. Ngươi chỉ là một tên phế vật, làm sao lại có năng lực đó!? Nhất định là ngươi đã nhờ người từ xa ám toán ta, phải, chỉ có như vậy. Trưởng bối trong gia tộc chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!

-Ơ hay, cái thằng này?!

Duệ Phong nghe thế thì ngớ hết cả mồm. Hắn lập tức tiến sát đến chỗ Duệ Lăng, vung tay tát thẳng vào mặt Duệ Lăng đang vì quá hoang mang do đột nhiên và quỷ dị mất hết linh lực mà đánh mất lý trí bình thường, nhằm giúp em nó bình tĩnh trở lại.

-BẠT !

Âm thanh đau nhức vang lên, mặt Duệ Lăng đã có ngay một dấu ấn hình năm ngón tay của Duệ Phong in hằng lên.

-Thiếu gia!

-Ngươi muốn chết!

Duệ Lăng bất ngờ bị đánh, hai tên hộ vệ đang đạp phá giang hàng đồ gốm gần bên thấy thế liền đồng thời dừng lại, dũng mãnh lao đến Duệ Phong, cố hết sức muốn bảo vệ lấy chủ tử của mình.

Đối với hai người này, Duệ Phong chỉ nhẹ nhàng đưa bàn tay phải lên, búng nhẹ hai ngón tay vào nhau “tách” một tiếng, thế là một cơn gió lạ lại nổi lên, thấm nhanh vào người họ khiến họ ngã gục ngay tại chỗ.

Duệ Phong chưa từng nhìn qua hai tên hộ vệ, cứ tiếp tục vả vào mặt Duệ Lăng ở bên trái, rồi tát vào bên phải, rồi lại vả qua bên trái, rồi tát qua bên phải. Tát tới, tát lui, tát cho đến khi người thiếu nữ bên cạnh Duệ Lăng luôn im lặng, không dám lên tiếng xen vào bởi đó là cuộc đối thoại giữa hai vị con cháu Duệ gia, dù rằng có một tên bị xem là phế vật, phải run chân lui ra xa, còn Duệ Lăng ngoắp ngoải vì sắp bất tỉnh thì mới dừng lại.

Hắn một bên lấy khăn trắng trong túi ra lau ít máu miệng của Duệ Lăng dính trên bàn tay, một bên thì nói to rõ như là cố ý cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.

-Anh thật không thể hiểu nổi, tại sao em điên khùng đến vậy. Một tên phế vật 10 năm Luyện Khí kỳ như em sao cứ điên dại phủ nhận sức mạnh của một kỳ tài Linh Nhân cảnh như anh? Em có bị ngu không?

Rồi hắn đảo mồm hướng về phía mọi người xung quanh, hỏi lớn.

-Các ngươi, có ai cũng bị ngu tương tự nó không?

-…

-...

Mọi người xung quanh vì một phần không có năng lực sức mạnh, mở mồm ra sẽ sợ bị hắn ra tay hạ chiêu, một phần lại sợ dây vào chuyện riêng tư của đại tộc Duệ gia mạnh mẽ nên dù cũng vô cùng khó hiểu, chả biết chuyện quái gì đang diễn ra, từ khi nào lại có một Linh Nhân cảnh trẻ tuổi như vậy, hắn là siêu cấp thiên tài của thế lực nào đây, rồi Linh Nhân cảnh tại sao có được năng lực khủng khiếp có thể phá hủy tu vi của người khác, thì cũng chỉ đành im lặng, không ai dám lên tiếng.

Thế giới cường giả vi vương, cường giả không thể bị sỉ nhục, trách móc chứ có phải thế giới của anh hùng bàn phím, bọn nhiều chuyện đâu. Mở mồm mà không suy nghĩ trước là chết ngay.

Duệ Phong đành lắc đầu, cúi người lấy túi tiền của Duệ Lăng, ném qua cho hai ông cháu ốm yếu ngồi lặng ở một góc bên cạnh, nhàn nhạt lời.

-Thân đã là tu luyện giả mà lại ức hiếp người phàm, quả thực chả ra thể thống gì. Đây, ta thay mặt Duệ gia bồi thường sức khỏe cho các ngươi.

Sau đó, hắn nói với người nữ hầu xinh đẹp của Duệ Lăng rằng.

-Gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ta đến cha mẹ ta ở Duệ gia, nhắn với họ là rất nhanh thôi, ta sẽ đến thăm họ.

Xong xuôi đâu đó, hắn liền rời đi, chỉ để lại những ánh nhìn đầy cảm xúc nhìn hắn ở phía sau lưng.

Chuyện lúc này hắn gây ra, nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài ai cũng đều thấy không có gì lạ lẫm, đơn giản là hắn khó chịu khi bị Duệ Lăng mắng hai từ “phế vật” nên mới trừng phạt Duệ Lăng. Nhưng thật chất bên trong lại ẩn chứa rất nhiều toan tính của hắn.

Thứ nhất, Duệ Lăng ngày trước thường xuyên kêu la hắn phế vật, chọc quê hắn giữa đường, đặc biệt trước mặt gái xinh, khiến hắn bị mỹ nhân khinh bỉ, bây giờ còn ức hiếp một đôi ông cháu ốm yếu, vì gái mà làm màu làm mè, nên hắn mới dạy cho Duệ Lăng một bài học nho nhỏ để Duệ Lăng nhớ đến già, kẻo không sau này lại chết vì gái thì thật tội nghiệp. Còn chuyện đôi ông cháu đó là kẻ lừa gạt hay không, điều đó không quan trọng. Quan trọng, họ là kẻ ốm yếu, nghèo túng, mà những người như vậy thường là vì hoàn cảnh áp bức mới sinh ra nông nỗi rồi làm liều trong phút giây, chứ thật tâm chính họ cũng không muốn bản thân trở thành như thế.

Thứ hai, nếu cứ mang danh “phế vật” trên người, hắn hiểu kiểu gì rồi cũng sẽ có những thằng tương tự như Duệ Lăng tiếp tục khinh thường, gây sự, nói những câu móc họng với hắn, khiến hắn điên người lên. Hắn thì không sợ dạy cho chúng một bài học, mà chỉ sợ mất mỗi thời gian, làm hỏng biết bao kế hoạch của hắn, thành ra hắn phải biến Duệ Lăng trở thành một “hình mẫu đại diện” đưa về Duệ gia cao to, nơi người người đều biết hắn, đều gọi hắn là phế vật, để cho bọn chúng biết rằng sau này đi đường gặp hắn thì đừng có mà bô bô lên hai từ “phế vật” nữa, kẻo không sẽ bị y hệt Duệ Lăng.

Thứ ba. Trong lịch sử 300 năm trở lại đây của thành Bắc Hà, một thiếu niên chưa đến 16 tuổi đã đạt đến cảnh giới Linh Nhân cảnh chưa từng xuất hiện, hôm nay, hắn là người đầu tiên. Cho nên đây chắc chắn sẽ là tin tức giúp hắn được nổi tiếng trong thành Bắc Hà. Mà một khi đã nổi tiếng rồi thì tiền bạc, các mối quan hệ, gái đẹp sẽ tự động tìm đến với hắn, chứ hắn không cần phải khổ cực đi tìm.

Và thứ tư. Linh Nhân cảnh hay các giới cao thâm hơn hoàn toàn không có năng lực triệt tiêu linh lực của người khác, nhưng Duệ Phong lại làm được điều khó tin này. Nếu để một cường giả hay tin, đơn nhiên họ sẽ nghĩ là do hắn tu luyện một loại công pháp nghịch thiên, dẫn đến lòng tham trong họ được thức tỉnh, khiến họ tìm đến để bắt ép hắn giao ra công pháp đã tu luyện và cướp đoạt lấy nó.

Mục đích trong tính toán thứ tư này của hắn là dẫn động những lão quái đang tìm tu trong thành Bắc Hà, những cường giả thật sự, những kẻ sống trong mặt tối và khống chế xã hội xuất đầu lộ diện vì lòng tham. Từ đó, hắn sẽ có cái nhìn rõ hơn, thực tế hơn về thế giới này.

Từng là một lão giang hồ hoạt động trong thế giới ngầm, hắn đơn nhiên hiểu rõ dù là thế giới nào đi chăng nữa thì cũng sẽ được phân chia thành hai tầng lớp xã hội. Tầng lớp xã hội nổi ở phía trên, là tầng lớp người bình thường thấy, nơi những đứa trẻ được hòa bình vui chơi, người phấn đấu sẽ được quả ngọt. Còn tầng lớp ẩn sâu ở phía dưới, chính là tầng lớp thống trị, điều hành toàn bộ mọi hoạt động của thế giới, và cũng là tầng lớp đặt ra các quy tắc vận hành giữa các tổ chức, khiến người dù đã phấn đấu nhưng chưa chắc đã được quả ngọt. Do vậy, để điều khống thế giới, được vui chơi hạnh phúc cùng gia đình yêu thương mà không lo sợ những rủi ro bất ngờ, hắn tất phải kiểm soát được mặt tối của xã hội trước đã.

Đương nhiên chính hắn cũng tự hiểu, chỉ với tình huống nhỏ nhoi như thế này, xunh quanh cũng không có quá nhiều cường giả có tiếng tăm, thuộc về các thế lực lớn chứng kiến vụ việc nên mưu tính của hắn chưa chắc đã thành công ngay lần hành động đầu tiên. Nhưng mưa dầm thì sẽ thành ao, không lần này thì lần khác, rồi lại lần khác nữa, tất thành biển thôi.

Duệ Phong rời đi, mọi người nơi đây cũng đúng như trong diễn tính của hắn, họ liền xì xào, bàn tán trong sự kinh ngạc khi phát một thiếu niên khoảng 16 tuổi đã đạt đến cảnh giới Linh Nhân cảnh mà chính họ luôn ao ước nhưng chưa thể đạt được thêm một lúc, thì ai nấy cũng quay trở về với việc bản thân đang làm dang dở. Chuyện lúc này chứng kiến, họ tất sẽ đồn, sẽ truyền miệng qua những người họ quen biết, nhưng liệu có người tin hay không lại là một chuyện khác vì dẫu sao nó cũng là chuyện quá mức khó để tin tưởng trừ phi được chứng kiến tận mắt.

Bạn đang đọc Khống Phàm Chế Tiên sáng tác bởi tamphongluan96
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tamphongluan96
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.