Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái Sư, Nhận Hư Vô Đạo Thể

Tiểu thuyết gốc · 2367 chữ

Thành Bắc Hà thuộc Đại Vân quốc, một tòa thành đông đúc dân cư sinh sống.

Lúc này, đêm khuya yên tĩnh. Tại một căn phòng khá bừa bộn trong một quán trọ nhỏ nhỏ, Duệ Phong, 15 tuổi, là một người thiếu niên có mái tóc đen ngắn đã che khuất đôi mắt, luôn tự xưng mình là người đẹp trai nhất vũ trụ đang nằm ngủ và có một giấc mơ tuyệt đẹp.

-Đúng rồi, chỗ đó. À hú, phê quá à!

-Tiểu Mộng à, sao muội còn nhỏ mà đẹp quá vậy, da trắng mượt như sữa, chạm vào thật là mềm mịn và căng tràn nha. Úi zồi ôi, muội sở hữu hai cái bánh ít trước ngực nè, nó dẻo dẻo, dai dai, mềm mềm, ta rất mê đó, nhé hé hé, chèm chẹp.

-Ừ, muội cứ ngoan ngoãn ngồi ở ngay đây rồi dạng chân ra đi, ta tuyệt đối sẽ rất nhẹ nhàng với muội. Hè hè, ta vẫn luôn giữ tấm thân trong sạch này là vì muội đấy. Hôm nay chính là lần đầu tiên của đôi ta nha…

Bất chợt, ngay khi đang đến đoạn gay cần nhất mà Duệ Phong hằng ao ước thì đột nhiên khung cảnh mộng diễm này biến mất, không gian xung quanh trở thành một màu đen tối đến không thể nhìn thấy lông tay. Đồng thời, một âm thanh như đến từ nơi xa xôi của hư vô mờ mịt cũng được vang lên.

-Tiểu tử, trở thành đồ nhi của ta đi.

Duệ Phong bị phá giấc mơ đẹp nên là hoàn toàn méo vui rồi. Hắn lửa giận bừng bừng, cũng không cần biết cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, quát.

-Méo, cút! Dám phá giấc mơ tuyệt mỹ của bố, thằng mắc dạy!

Âm thanh hư vô kia không ngờ lại gật gù, nói đi một nẻo khác.

-Yên tâm, ngươi là vị đệ tử đầu tiên và cũng là cuối cùng mà ta thu nhận.

-Đu ma, nói không hiểu hả cha nội. Mau bấm nút hộ cái!

Âm thanh hư vô kia dường như chẳng quan tâm gì lời nói xấc xược của hắn, cứ nói theo ý riêng của mình.

-Lần này ta sẽ tiến xa ra khỏi “vùng nở rộng”, sợ là không có khả năng quay về nên đành phải nhận vội ngươi làm đồ nhi để truyền thừa Hư Vô ta không bị thất truyền.

-Bớt khùng, bớt ảo tưởng. Bố đéo thèm làm đệ tử của mày, cút, trả lại giấc mơ đẹp cho bố đây, hu hu hu.

Âm thanh hư vô kia vẫn tiếp tục nói.

-Vì sao chọn ngươi à? Đơn giản là vì ngươi cũng giống ta ngày xưa, chết đi ở thế giới kia và linh hồn may mắn đến đây, được sinh ra ở thế giới này, tiếc là lúc đó ta có bàn tay vàng theo bên cạnh, còn ngươi thì không, phế không thể phế hơn được. Nên đây cũng có thể nói là cơ duyên trời ban giành riêng cho ngươi.

Nghe đến đây, Duệ Phong mới lập tức thay đổi giọng điệu và thái độ.

-Đệ tử Duệ Phong, tham kiến sư tôn đáng kính. Mong sư tôn phát quà nhập môn và quà trước lúc ra đi.

Âm thanh hư vô kia liền cười lên ha hả.

-Quả nhiên tính cách vô cùng lếu láo, hoàn toàn không khác gì ta lúc còn trẻ, thu ngươi làm đệ tử là không sai. Được rồi, quà nhập môn của vi sư chính là cải tạo thân thể ngươi thành Hư Vô Đạo Thể, giúp ngươi dễ dàng trở thành tồn tại vô địch trong cõi đất trời này khi ta rời đi. Phương pháp tu luyện Hư Vô Đạo Thể, sức mạnh và khả năng của nó như thế nào thì khi tỉnh giấc ngươi sẽ tự động biết.

-Còn quà rời đi thì là đồ đạc của vi sư lưu lại thôi. Cái nhẫn giới này trao cho ngươi, nó vốn đã vô dụng với ta từ rất lâu rồi nhưng vì là vật kỷ niệm nên vẫn luôn mang bên mình. Đồ đạc bên trong ta cũng đã sắp xếp thành nhiều khu và có để bảng cần đạt đến cấp bậc nào thì được đụng đến, không thì khi tó mó tay chân, có chết đừng hối. Ngoài ra còn vô số thần phủ, tiên phủ ta để lại trong cõi đất trời này, ngươi tự mà tìm kiếm.

-Hết rồi, ta cũng nên đến lúc xuất phát.

-Ấy, sư tôn đáng kính, mong sư tôn để lại danh tính để đồ đệ còn biết đường mà lập bàn thờ cúng nếu sư tôn không bao giờ quay trở về.

-Ha ha, đúng là tên đồ đệ mắc dạy. Ngươi nhớ cho kỹ đây, ta là Trần Lưu Toản, đạo vị là « Hư Vô Lão Tà Ma », người đời còn gọi với tên khác là « Kẻ Bất Cần Đời». Đừng bao giờ quên.

-…

Âm thanh hư vô vừa dứt lời, cũng là lúc Duệ Phong thình lình tỉnh giấc khi bầu trời đêm còn yên tĩnh, gà chưa muốn gáy.

Hắn nhanh chóng kiểm tra cơ thể. Quả thật, trên tay hắn đã có thêm một cái nhẫn cổ xưa có điêu khắc hình long hổ đang quấn nhau, nằm ở ngón út. Cơ thể cũng trở nên kỳ lạ khác thường, không còn giống như trước. Ngoài ra, trong đầu còn có thêm một kho tàng kiến thức vô cùng đồ sộ và quý giá, đủ để hắn tinh thông vạn vật, từ luyện đan, chế phù, điêu văn, pháp trận, luyện binh khí, cho đến mọi thứ tồn tại trên cõi đời.

Hắn không khỏi nhe răng cười rạng rỡ.

-Mé he he he he. Bàn tay vàng của bố khi xuyên không cuối cùng cũng đã đến rồi, đây chính là lúc bố quật khởi a!

Sau đó, hắn lập tức dò soát não bộ, tìm hiểu ngay những thông tin hắn vừa đạt được.

Mất không lâu thời gian sau, hắn liền cảm thấy hết sức bất ngờ và cực kỳ vui mừng trong sự hưng phấn.

-Vậy ra ta đã là tồn tại bất khả xâm phạm, vô địch đất trời!

Theo tổng quan của kiến thức hắn vừa đạt được. Vũ trụ tuy có vô số vị diện khác nhau, nhưng chung quy vẫn chỉ có ba tầng lớp đẳng cấp không gian, là Hạ Giới, Thần Giới và Tiên Giới. Hắn hiện là đang ở Hạ Giới thấp bé nhất.

Trong Hạ Giới, con người được chia thành hai loại người. Loại thứ nhất là người phàm trần không có sức mạnh, và loại thứ hai là tu luyện giả nắm trong tay quyền sinh sát của thế gian.

Người phàm trần nghĩa là người bình thường, làm những công việc bình thường, suốt cuộc đời 100 năm chỉ mong sao được sống yên ổn ngày qua ngày cho đến lúc chết.

Còn tu luyện giả lại là những con người có khả năng hấp thụ tinh hoa năng lượng của thiên nhiên gọi là “khí” vào cơ thể, rồi luyện hóa chúng để thăng tiến không ngừng cho sức mạnh của bản thân, từ đó đạt được những năng lực phi thường như là bước đi trên không trung, thở được dưới nước sâu, nhìn xa vạn dặm, sống thọ nghìn năm, một quyền mang sức mạnh hủy diệt núi sông, một hơi thở tạo nên cuồng phong bạo vũ,…

Để được xem là một tu luyện giả, một người cần phải có thiên phú về “thể chất và linh căn”. “Thể chất” sẽ cho tu luyện giả khả năng cảm nhận được khí, hấp thụ khí vào cơ thể, đem khí đến linh căn. Còn “linh căn” sẽ phụ trách luyện hóa khí vừa hấp thụ được, tạo thành sức mạnh dự trữ ở đan điền, tùy thời cho tu luyện giả thông qua các lộ tuyến linh mạch để xuất ra bên ngoài đối chiến với địch nhân.

Thể chất và linh căn được phân cao thấp thành 7 loại, theo cấp bậc từ tệ hại đến tuyệt thế là Tu Thể (Tu Căn), Linh Thể (Linh Căn), Huyền Thể (Huyền Căn), Địa Thể (Địa Căn), Thiên Thể (Thiên Căn), Thánh Thể (Thánh Căn), Thần Thể (Thần Căn), và một số thiên phú dị biệt khác.

Người có thiên phú thể chất và linh căn càng cao, dĩ nhiên tu luyện sẽ càng nhanh, được gọi là thiên tài. Ngược lại, người có thiên phú càng thấp tất tu luyện sẽ càng chậm, bị xem thường là phế vật.

Trước giấc ngủ vừa rồi, Duệ Phong hoàn toàn là một tên phế vật khi thể chất và linh căn đều chỉ vừa đạt chuẩn để trở thành tu luyện giả, tu luyện hơn 10 năm nay vẫn không thể thoát khỏi giai đoạn Luyện Thể kỳ. Nhưng còn bây giờ, với Hư Vô Đạo Thể do sư tôn ban tặng trong, hắn chân chính biến thành là một kẻ vô cùng khó lường.

Bởi Hư Vô Đạo Thể là một loại đạo thể đã hợp nhất thể chất và linh căn lại với nhau, đồng nghĩa rằng quá trình tu luyện của hắn sẽ không giống như người thường, mà là ở một cấp bậc cao thâm hơn.

Cụ thể. Người bình thường khi tu luyện, cơ thể sẽ thông qua lỗ chân lông mà hấp thụ “khí”, rồi vận chuyển “khí” xuống linh căn để chuyển hóa thành sức mạnh, sau đó dự trữ sức mạnh có được tại đan điền. Còn bản thân Duệ Phong, do linh căn đã hợp nhất với thân thể, nên mỗi khi hắn hấp thụ khí vào người, khí đó sẽ lập tức hóa ngay thành sức mạnh hư vô tích trữ trong đan điền cho hắn sử dụng, chứ hắn không cần phải chờ đợi khoảng thời gian luyện hóa khí thành sức mạnh. Chưa kể, Hư Vô Đạo Thể vốn là đạo thể thuộc về Tiên Giới nên bản thân nó sẽ tự động hấp thụ khí ở bất kỳ thời điểm nào mà không cần Duệ Phong ngồi xuống nhập định, tập trung hấp thụ khí như những tu luyện giả thông thường.

Tuy nhiên, vì đây là Hạ Giới chứ không phải Tiên Giới nên chất lượng khí vô cùng thấp kém, thành ra để tích thành một giọt lực lượng hư vô trong đan điền, sợ rằng hắn phải mất một khoảng thời gian được tính bằng con số lên đến hàng trăm năm trời. Nhưng cũng có thể dùng linh tài dược bảo để rút ngắn khoảng thời gian đó xuống.

Hửm? Vậy không phải bây giờ hắn cũng chẳng khác gì khi xưa, vẫn là phế vật Luyện Thể kỳ?

Không!

Hư Vô Đạo Thể vốn là đạo thể thuộc về Tiên Giới, đã thoát khỏi hệ thống pháp tắc của Hạ Giới, nên thật chất thì hắn không hề có tu vi cảnh giới, hay cũng có thể nói ví von là hắn đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Hạ Giới, ngoại trừ việc ở hiện tại hắn chưa có đủ sức mạnh để hủy diệt sông núi.

Không chỉ thế, Hư Vô Đạo Thể còn có những năng lực đặc thù đúng y với tên gọi của nó. Cụ thể, Hư Vô là “hư vô mờ mịt, không thể nắm bắt”, cho nên trừ phi Duệ Phong muốn, còn không thì không ai có thể chạm được vào cơ thể hắn. Hắn muốn ảo là thành ảo, hắn muốn thành làn khói tiêu thất liền là thành làn khói tiêu biến mất đi, không ai ngăn cản được.

“Ta đã là tồn tại bất khả xâm phạm” mà hắn nói chính là dựa trên điều này.

Hư Vô cũng là khởi nguồn của mọi thuộc tính, nên hắn cũng là người nắm giữ và sử dụng được mọi loại thuộc tính sức mạnh như tạo lửa, nước, lôi điện,…

Tổng lại, hắn chính là siêu nhân như vậy, cho nên điều hắn đang cần quan tâm ở lúc này đó là thực nghiệm lý thuyết từ trong não ra thực tế, để xem liệu nó có đúng như những gì hắn đã vừa suy diễn.

Duệ Phong lập tức rời giường. Đầu tiên, hắn luyện tập một chút để sử dụng nhuần nhuyễn cơ thể mới. Sau đó, hắn liền tiến hành thực nghiệm một số thứ hay ho hắn vừa sáng tạo .

Thời gian chớp mắt trôi nhanh, mới đó mà trời đã hừng đông sáng sớm.

Duệ Phong đứng giữa phòng, miệng thì cứ nở một nụ cười gian tà khó hiểu khi nhìn ngọn lửa nhỏ lúc màu đỏ, lúc trở nên vô hình trên lòng bàn tay. Mãi một lúc phê cần sau hắn mới dẹp đi sự khoái chí, dập tắt ngọn lửa, bước vào phòng tắm rửa để chuẩn bị cho một ngày mới đã bắt đầu trở nên rất khác biệt với cuộc đời hắn.

Cũng cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi mờ mịt, một nam nhân dáng hình thanh mảnh, gương mặt đẹp trai đến nỗi không thể đẹp trai hơn được nữa cũng nở một nụ cười khen ngợi.

- Không hổ là đồ nhi của ta, chỉ vài giờ mà không ngờ đã sử dụng thuần thục Hư Vô Đạo Thể, thậm chí còn tự thân sáng tạo ra một cách vận dụng sức mạnh vô cùng thông minh dựa trên những kiến thức có được. Người xuyên không chính là người xuyên không a, đầu óc chưa bao giờ tầm thường như người dân của thế giới này.

- Haizzz, cũng đến lúc ta nên đi rồi, hy vọng có thể tìm ra phương pháp tu luyện mới, thăng tiến đến cảnh giới cao hơn. “Đạo” đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng cũng chỉ là một con đường tu tâm, tu sự hiểu biết thông thái mà thôi. Aizz…

Bạn đang đọc Khống Phàm Chế Tiên sáng tác bởi tamphongluan96
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tamphongluan96
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.