Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam thập ngũ

Tiểu thuyết gốc · 1019 chữ

Dạ Tĩnh đưa tay ra, Trần Ân vẫn nắm lấy, thái độ bình tĩnh nhưng nụ cười của cô dần trở nên biến đổi, nó không còn dáng vẻ an nhiên như lúc cô mất đi những dòng ký ức xưa cũ.

Tất cả điều này không phải chính là thứ Dạ Tĩnh muốn hay sao?. Hắn muốn cô phải nhớ hết từng chút từng chút một, nhớ từ cái chết của người thân, bạn bè, đến sự vô cảm lạnh lùng của hầu hết bọn tiên phong đạo cốt, có như vậy hận thù trong cô sẽ thức dậy, nuôi dưỡng cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hận, trong mắt Trần Ân bây giờ chỉ toàn là thù hận, nhưng cô biết bản thân chẳng thể nào đánh bại bọn họ. Trần Ân chỉ thể dựa vào việc bọn họ luôn muốn có được Lệ Hồi Sinh mà lợi dụng ngược lại, tìm cách mạnh hơn, dùng bất kỳ giá nào cũng phải trả được thù.

Chỉ nghe một tiếng kêu lớn, cả thành Thăng Long đều nhìn thấy con Phượng Hoàng bay từ dãy Liên Sơn, vút lên không trung biến mất sau những tầng mây dày đặc. Cả tứ hải bát hoang nhanh chóng nháo nhào lên, chẳng mấy chốc truyền thuyết về lệ hồi sinh lại một lần nữa được truyền đi rộng rãi.

Bên cạnh đó nhân giới

Bên góc phố nhỏ, một nhóm người tụ ba tụ bảy, truyền tai nhau:

" Tĩnh Đô Vương sắp không xong rồi, các ông lo mà gôm của cải giấu đi, dự là sắp loạn to."

Người này vừa nói, người kia vội đáp:

"Huệ Phi ngang ngược tiếp tay cho nhà bả làm nhiều chuyện ác đức, thôi thì tôi cũng lo mà dẫn vợ con đi nơi khác các ông ạ. Đất ở đây không còn lành nữa."

Người có chút của thì nói như vậy, kẻ bám đất mà sống lại chua xót:

"Ông có vốn, đi được cứ đi tôi thì ở lại đây, chịu thiệt mà sống vậy."

Có người có hiểu biết một chút về kỳ trân dị bảo lại nói:

"Nghe nói giọt nước mắt của tộc phượng hoàng có khả năng hồi sinh, chuyện này không chỉ lưu truyền mới đây. Tương truyền khi xưa Lý Thái Tổ lập quốc được người ở tộc này giúp đỡ lập nên cơ đồ vững chắc suốt gần ba trăm năm, lúc đó nhân giới và tiên yêu cùng nhau sống rất hòa thuận, về sau đã xảy ra một chuyện, một nhân vật ở tộc phương hoàng này đã dùng nước mắt hồi sinh vị hoàng đế triều Lý, khi ông ta bị trọng thương ở chiến trường, sau đó còn giúp Ngài ấy đánh nam dẹp bắc. Chuyện này lẽ ra phải được giữ bí mật, nhưng sự kỳ diệu của Lệ hồi sinh vô tình khiến cả tứ hải bát hoang xô vào tìm kiếm người ở tộc Phượng Hoàng. Nếu như Tĩnh Đô Vương tìm được con Phượng Hoàng một ngày trước bay trên bầu trời Thăng Long, các ông nghĩ xem, mọi việc có lẽ sẽ đỡ rắc rắc rối hơn nhỉ."

Số người khác nghe xong câu chuyện này, chợt nhớ quả thực đã có nghe qua không ít người trong tích tắc đã nhìn thấy con Hoàng Phượng bay lướt ngang bầu trời, bọn họ còn truyền tay nhau không lẽ là điềm báo Huệ Phi sẽ lên ngôi nhíp chính gây vô số hoang mang, không những thế những người ủng hộ và không ủng hộ bà ta đã sớm chia làm hai phái. Nay lại thêm việc ly kỳ giọt nước mắt Phượng Hoàng càng khiến cho lòng dân hoang mang.

Trong số những người bàn tán xôn xao ấy, có người về bẩm lại với phủ Tĩnh Đô Vương thế Là chẳng mấy chốc người ta lại đổ xô đi tìm. Nếu Trịnh Sâm chết nhất định thời cuộc sẽ loạn, lúc này người lo sợ nhất là Huệ Phi, Trịnh Cán còn nhỏ, vẫn chưa lo toan được, ổn định mọi thứ, bà ta chỉ có được ân sủng của Chúa Trịnh, nay ngài ấy lâm bệnh nặng há chẳng phải bà ấy sẽ phải gồng gánh mọi thứ, tuy đây chỉ là hy vọng nhưng bà ấy sẽ thử.

Người có chút hiểu biết khi nãy, ba hoa một hồi lâu, lôi kéo được rất nhiều người tin tưởng, sau đó rời đi hóa thành con yêu hồ, theo sau hắn là vô số con yêu hồ khác.

Đến nơi thanh vắng, bọn chúng lại bàn với nhau:

"Con phượng Hoàng đó không ngờ lại dám xuất hiện, chúng ta chỉ đợi cho bọn nhân giới đó quậy cho đục nước, đến khi nó vừa lò đầu ra liền tóm gọn."

"Thiếu chủ, chỉ sợ lần này có quá nhiều kẻ muốn nhúng tay vào, chỉ lo…"

Tên thiếu chủ kia vốn dĩ là con yêu hồ đã tu luyện mấy nghìn năm, loại yêu hồ này hễ đâu có lợi chúng sẽ đến đó không giống như hồ tiên và các bộ tộc tiên yêu khác lập thành cốc, động sống vui vẻ thoải mái. Lần này cũng là sát khí ở Thăng Long thành tăng cao, bọn chúng mới la liếm tìm đến.

Đôi mắt tên thiếu chủ sáng lên:

"Sợ gì chứ càng nhiều kẻ muốn nhúng tay vào, yêu ma quỷ quái từ khắp nơi cũng tìm đến, chẳng phải chúng ta không phải mất nhiều công sức tìm kiếm bọn tiểu yêu gia tăng công lực hay sao?"

Bọn lâu la bên dưới nghĩ một lát sau đó vỗ tay tán thưởng:

"Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá."

Tên thiếu chủ đưa mắt liếc cả bọn một lượt trong lòng thầm chửi rủa bọn lâu la " có một chuyện nhỏ như vậy cũng phải nghĩ mất vài khắc, đúng là ngu hết phần thiên hạ". Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn phải cười nói nhã nhặn:

"Nhờ có anh em đây thôi."

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa

Truyện Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.