Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam thập tứ

Tiểu thuyết gốc · 1006 chữ

Dạ Huyền dìu Văn Nghị đứng dậy, lúc bước ngang qua Diễm Lệ, hắn đưa mắt nhìn xuống trong khi ả đang cúi gằm mặt.

"Khi nào em ấy tỉnh lại, đưa đến gặp tôi".

Diễm Lệ biết bản thân đã phạm lỗi tắc trách cho nên từ đầu đến cuối vẫn không dám ngẩng đầu lên, vội vã đáp:

"Vâng".

🍃🍃🍃🍃

Tri Âm nhặt đóa sen tự lúc nào đã rơi xuống nền đất, cánh hoa trắng ngần chẳng còn tươi mới, ủ rũ rơi xuống, tàn tạ uốn lượn mặc cho cơn gió vô tình ức hiếp xô đẩy. Tà áo đen tuyền khẽ lay theo sự vô cảm của vạn vật xung quanh, còn Tri Âm vẫn đang bận nghĩ xem có nên thương xót cho đóa hoa này hay nên tự thương xót cho chính bản thân mình.

Văn Nghị rời đi kết giới vì thế cũng biến mất.

Tri Âm nhanh chóng đến bên cạnh Trần Ân, nhìn ngắm cô, nhìn ngắm thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt cô gái này, xinh đẹp?, không, cô ấy chẳng xinh đẹp chỉ là có vài nét dễ thương, giấc mộng chẳng sâu khiến cô khẽ nhăn mặt,Tri Âm rất muốn đưa tay vuốt ve lại vẻ an nhiên, tựa như lần đầu hắn nhìn thấy, chỉ là được hay không đây, được hay không mà thôi.

Đôi tay khẽ run rẩy hắn là đang cố gắng vì cái gì?, trong quá khứ có những việc không thể nào thay đổi được, tương lai là những khoảnh khắc tiếp nối nó chẳng khác nào mũi tên đã rời khỏi dây cung, cứ thế lao về phía trước, không thể quay đầu, đến cuối cùng thứ được quan tâm chẳng phải chính là kết quả hay sao?, mũi tên đó trúng được hồng tâm liền trở nên có ý nghĩa, bằng không nếu lệch khỏi quỹ đạo nó liền trở nên vô dụng, bất lực, chơi vơi đến tận cùng lực kiệt, rơi xuống nơi không ai nhìn thấy, không ai thèm quan tâm đến, cứ như thế biến mất khỏi thế giới này.

Số phận đã sắp đặc như vậy, cho dù hắn có thắng cả thiên đạo cũng chẳng thể nào thay đổi, một chân đã bước, ngàn dặm không thể không theo, chỉ là bỗng dưng trong lòng buồn khôn xiết.

Tri Âm nắm lấy tay Trần Ân, hắn biết cô đang giả vờ nằm đấy tìm cách trốn chạy, hắn sẽ giúp cô chỉ là tương lai cô gái này còn có thể vì hắn khóc một giọt nước mắt hay không?

Tri Âm cúi người thì thầm với Trần Ân:

"Mở mắt ra đi, đừng sợ có tôi đây, tôi sẽ giúp cô."

Trần Ân không đáp, hắn vì cớ gì lại ngồi xuống bên cạnh cô tuy nhiên không chạm vào người cô nữa. Trần Ân đang nghĩ xem có nên tin người như hắn hay không, sau đó lại phân vân tin thì sao?, không tin thì sao dù sao thì cô không còn quyền lựa chọn, cho dù cô có muốn một lần như trước đây, bỏ hết tất cả trở về Trúc Lâm Sơn, cũng không thể được nữa rồi. Trần Ân đến bây giờ mới hiểu được lý do vì sao Lão tiên gia lại giấu cô ở một nơi như thế, lão dùng cách tốt nhất để bảo vệ cô, chỉ là do cô quá ngu ngốc rơi vào bẫy của bọn họ, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Mông lung như thế đến bao giờ, cô không thể mãi giả vờ như thế này, rồi cũng sẽ đến lúc cô phải tỉnh lại đối mặt với nó, hít một hơi dài Trần Ân khẽ mở miệng:

"Thật không?"

Cuối cùng thì Trần Ân cũng đáp lời hắn, chỉ bằng một lời của cô hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, liền đáp:

"Thật"

Lời vừa thốt ra, Tri Âm quét mắt nhìn Diễm Lệ, ả bị trúng thuật ngất đi, ngã nhào xuống nền đất. Tri Âm nắm lấy tay Trần Ân đỡ cô dậy:

"Đi thôi"

Trần Ân nghe tiếng động đã phần nào đoán ra sự việc, cô từ tốn ngồi dậy nhìn xung quanh, trước mắt là khung cảnh của hậu viện Trường Lưu tông môn, có cây xanh, gió mát, có hoa cỏ, ao sen nở rộ, có hương thơm thoang thoảng, chẳng có gì cho thấy đây chính là nơi bất phân chính tà, ngoài mặt vỗ ngực tự cho mình là danh môn chính phái thì ra cũng chỉ treo đầu dê bán thịt chó, khiến người khác cảm thấy xấu hổ dùm.

Trần Ân đưa mắt nhìn những đóa hoa sen bên hồ kia, một khoảng nhỏ bị Tri Âm tàn phá, héo úa rũ rượi, những thứ hắn đoạt lấy đều mất đi linh hồn, mất đi sự sống. Lúc trước cô cứ ngỡ hắn chỉ là kẻ bị nhốt trong không gian của những ký ức, ảo mộng, thường ngày nhìn thấy nhân tình thế thái được mất ngang qua. Hắn không thể xen vào những cuộc vui cũng như không thể chia sẻ những nỗi buồn, xuất hiện trong giấc mộng của người khác đi tìm cho mình tri kỷ.

Cô chỉ đơn giản nhìn thấy những mặt vô hại của hắn mà bỏ qua những thứ đáng sợ đang ẩn nhẫn, cho đến hôm nay khi Văn Nghị giải phóng cho toàn bộ ký ức của cô, mọi thứ dường như đều lật bài ngửa, Tri Âm chẳng còn vô hại chỉ biết hù dọa người khác cho vui, hay cầm Dạ Minh kiếm chém thẳng vào người Diễm Lệ nhưng không để lại cho ả một chút thương tổn nào, hắn không còn là kẻ phiền phức suốt ngày theo sau cô đòi cô đi chơi cùng, tên thật của hắn tất nhiên không phải như lời hắn nói.

Tên thật của hắn chính là Dạ Tĩnh

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.