Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam thập tam

Tiểu thuyết gốc · 765 chữ

Trần Ân chỉ có thể nằm đó, những ngón tay nắm lại, bấu chặt vào lòng bàn tay, từng đợt đau đớn kéo đến giúp tâm trí cô bình tỉnh trở lại. Cô phải suy nghĩ xem làm cách nào mới có thể thoát khỏi sự sắp xếp của Dạ Huyền, và trả được thù.

Những ký ức liên tục ùa về biến thành vô vàng những mũi tên sắc nhọn xé nát linh hồn, Trần Ân bây giờ ví như chim sợ cành cong muốn bay chẳng được mà đậu cũng khôngxong, chẳng biết nên làm gì, chẳng thể liều mạng cũng không hề muốn tiếp tục bị bọn họ xỏ mũi dắt đi, giết lúc nào không biết.

Những ký ức Làm cho cô đau đớnđó đơn giản chỉ là hình ảnh Phượng Hoàng cốc, mấy trăm người cùng nhau bình bình an an sống qua những năm tháng huy hoàng, cùng nhau tạo nên những hồi ức ngỡ chẳng bao giờ quên lãng.

Năm đó, khi Trần Ân vẫn là đứa trẻ nhỏ vô ưu vô lo chạy nhảy khắp nơi, cùng với anh em bạn bè đùa vui, không phân chia giai cấp đích tôn, thứ tôn, không phân biệt trai gái, tất cả đều có thể cùng nhau cười cười nói nói vui vẻ.

Đàn ông ở tộc Phượng Hoàng cũng như đàn ông ở các tộc thuộc loài lông vũ khác, bọn họ rất coi trọng vẻ bên ngoài, khác với phụ nữ, bọn họ thường xuyên chăm sóc nhan sắc, khi đến tuổi trưởng thành mỗi một nhà người cha sẽ dạy con trai mình một vũ điệu riêng biệt.

Ngày tiết giao tình bọn họ sẽ cùng nhau nhảy múa xem như một nghi thức trưởng thành, sau đó các cô gái chưa chồng đều có thể đến thưởng thức và chọn ra cho mình đấng lang quân như ý.

Trần Thanh từ nhỏ đã mất cha cho nên điệu múa của anh ấy do chính nội tổ phụ chỉ dạy. Anh ấy khi đó mặc trên người bộ y phục xanh lam nhạt, thắt lưng dây ngũ sắc rũ xuống, trên chân còn có một chiếc chuông nhỏ, mỗi khi anh di chuyển sẽ lại run lên một đợt len khen, âm lượng vừa đủ khiến người nghe phải chú ý. Trần Ân có lần chạy ngang qua nhìn thấy liền trốn lại sau cánh cửa nhìn trộm, cảnh tượng đó so với hoa cỏ mùa xuân còn kinh diễm hơn gấp vạn lần.

Trần Thanh cũng đôi lần nhìn thấy Trần ân nấp sau cánh cửa liền đến đuổi cô đi, lúc đó mặt anh đỏ bừng lên xinh đẹp đến kỳ lạ, khiến Trần Ân không kiềm được lời nói:

"Anh Thanh nhất định mê hoặc được hết con gái ở đây luôn."

Mặt Trần Thanh càng lúc càng đỏ lên chẳng khác nào quả cà chua chín mọng, anh nhanh chân túm cổ Trần Ân đá ra ngoài, khiến cô làm cách nào cũng không vào xem được. Trần Ân cay cú cứ lẩm bẩm mãi chẳng phải rồi sẽ có lúc anh phải nhảy múa trước tất cả mọi người hay sao? Hà tất lại không để cô nhìn thêm một chút.

Trần Ân mai phục bên ngoài mất vài canh giờ, cho đến khi cha cô đến đón về nhà. Gặp được cha Trần Ân hớn hở kể tất cả mọi việc cô đã nhìn thấy, ông chỉ xoa đầu cô cười:

"Thằng nhóc đó đến lúc phải học những việc như thế rồi, nếu không sau này sẽ ế vợ mất."

Trần Ân không bằng lòng với câu nói này của cha vội vã phản bác:

"Anh Thanh rất rất đẹp trai nhất định sẽ không ế vợ, anh ấy còn có chiếc chuông nhỏ dễ thương lắm, nhất định con gái sẽ thích."

Trần Minh cười lớn bế bổng Trần Ân trên tay giải thích với cô:

"Đúng vậy nhất định bọn con gái sẽ thích, bởi vì nó chính là tuyệt chiêu của đàn ông nhà ta."

"Tuyệt chiêu, Trần Ân cũng muốn tuyệt chiêu, sau này lớn lên bọn con trai cũng sẽ thích Trần Ân."

Trước sự ngây thơ của Trần Ân, Trần Minh chỉ biết cười trừ.

Sau khi về đến nhà Trần Ân lại đem chuyện này kể với mẹ, bà chẳng ngần ngại nói với cô một bí mật, đó chính là năm xưa bởi vì cha cô cũng có chiếc chuông như thế cho nên bà mới chọn ông ấy làm chồng.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.