Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MỞ ĐẦU

Tiểu thuyết gốc · 2224 chữ

Trên đỉnh Thiên Sơn, cuồng phong vây kín một vùng trời. Từng cơn gió mang theo cái rét cắt xương thấm vào trong vạt áo, chạm đến da thịt khiến từng tế bào Trần Ân run lên. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cả một bọn người phàm, toàn thân áo vải, những cặp mắt đen huyền không tròng trắng, ấn đường mù mịt, sát khí bừng bừng, trên tay họ là loại vũ khí có thể khiến cho tiên khí của cô tan ra vỡ vụn, mất hết tiên căn. Trần Ân nắm chặt tay phụ thân của mình, phía trước là đám người vô tội bị ma lực khống chế, phía sau là vực thẳm trùng trùng. Nơi đây tương truyền nếu ai đó rơi xuống vực, sẽ rơi mãi rơi mãi chẳng thể siêu thoát chẳng thể thoát khỏi. Đôi mắt Trần Minh dần trở nên bất lực, tiến thoái lưỡng nan. Rơi vào bước đường như thế này ông chỉ biết trách bản thân quá ngông cuồng.

"Cha, chúng ta phải làm sao đây?"

"Con đừng sợ."

Dứt câu Trần Minh dùng phép triệu hồi thần kiếm, thanh kiếm trên tay sáng lóe lên màu xanh hắc vào đôi mắt Trần Ân khiến từng giọt mồ hôi trên mặt cô trở nên trong vắt. Cái lạnh ôm lấy cơ thể cô, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lên tiếng lạch cạch, giọng cô ngắt quãng:

"Cha..., đừng ..."

Trần Ân hiểu cha nàng muốn sát sinh, ông sẽ giết tất cả những kẻ vô tội ở đây để cứu lấy cô. Ông sẽ không giữ được đôi tay trong sạch, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Những người phàm kia từ khi bị tâm ma nhập vào trở nên lợi hại vô cùng, bọn chúng điều khiển họ tìm kiếm tiên nhân ở khắp nơi để giết hại, sau đó thu hết tu vi của họ phục vụ Ma đạo. Phép thuật của bọn chúng lợi hại đến mức không ai có thể giải được trừ phi chính người phàm đó trong tâm không có dục vọng, hoàn toàn trong sạch. Ngược lại người bị hại chỉ có thể sát sinh hòng bảo toàn tính mạng, rồi nhận lấy kết cục không bước vào tiên giới được nữa thậm chí trong lòng sinh hận sa vào ma đạo.

Tam thiên lục giới rơi vào thời kỳ mạt pháp, hữu ác hữu lậu.

Trần Ân hiểu được điều đó, cô dùng hết sức mình tìm cách nhảy xuống vực, vì chỉ có như vậy cô mới không nhìn thấy cảnh tàn sát đau thương này. Trần Minh thật sự muốn sát sinh, con gái ông là một đứa trẻ thông minh, ông không thể không lựa chọn. Thanh kiếm hiện lên khiến cả không gian âm u xuất hiện vệt sáng. Chỉ cần Trần Ân nhất chân ông cũng thừa hiểu nó chưa thể chấp nhận sự thật. Ông sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì. Cơn gió rít lên từng tiếng kêu âm ĩ, thổi tung y phục bay lượn phấp phới, vang vọng xung quanh. Trần Minh bắt lấy tay Trần Ân gào lên:

"Sau khi ta nhập ma con mau chạy đến tiên giới ắt có bạn hữu của cha giúp đỡ. Nghe lời cha xem như cha làm việc này không uổng phí nếu không cha chết không nhắm mắt."

Sự cương nghị của ông khiến Trần Ân lòng đau như cắt, đôi mắt cô đăm đăm nhìn người cha như lần cuối trong đời. Trong phút chốc Trần Minh đẩy cô nằm sõng soài trên mặt đất. Ông nhanh chống hòa mình vào làng sương rồi mất hút trước mặt Trần Ân. Sương ngày một dày tiếng đao kiếm va nhau văng vẳng bên tai, lưỡi kiếm sắc lẹm cứa vào da thịt, thi thoảng máu ở đâu bắn loạn bay khắp không gian, vài giọt trúng vào mặt Trần Ân. Cô vẫn còn đau đớn vì chưa chấp nhận được sự việc đang xảy ra quanh mình, đưa tay mò mẫm về phía trước, sương dày đến nỗi người đứng trước mặt cũng không phân biệt được ai.

"Cha."

Trần Ân kêu gào một cách vô vọng. Từ đâu tiếng của Trần Minh vọng đến.

"Chạy đi..., nghe lời cha.., chạy đi"

Tiếng cha tha thiết khiến Trần Ân lệ rơi đầy mặt, cố sức nhắn một hướng chạy mãi chạy mãi.


Tiên giới được bảo vệ bởi một lớp kết giới dày đặc, loại kết giới này sạch sẽ vô ngần, thuần khiết, trong vắt, người có thể đi qua kết giới chỉ có thể là kẻ rũ bỏ được tạp niệm, vui vẻ, sảng khoái. Trần Ân không biết đã chạy được bao lâu, không biết bằng cách nào cô đã đến được cổng trời. Chỉ cần vượt qua kết giới, tính mạng của cô, tương lai của cô sẽ được đảm bảo.

Trần Ân mừng rỡ xông thẳng vào kết giới, nhưng không ngờ lần này kết giới lại có phản ứng với cô. Nó không còn là lớp màng không khí bình thường có thể dễ dàng thông qua như mọi lần cô cùng cha ra vào, cô không biết vì sao lần này nó lại có phản ứng đẩy cô ra khiến cô té thẳng xuống nền đất dơ bẩn.

Ông trời như không muốn đối đãi tốt với Trần Ân, ngay lúc này lại ban xuống một cơn mưa lớn, cát bụi hóa bùn đất đều bám lấy cô khiến cô ví như con chuột bé nhỏ ướt đẫm. Trần Ân vốn dĩ rất ngang bướng, cô không hiểu vì sao bản thân lại bị kết giới từ chối, cứ như thế hết lần này đến lần khác bị hất ra té ngã thê thảm, cho đến khi mệt lả, ngất đi.

Đến khi tỉnh lại Trần Ân vẫn nhìn thấy bản thân nằm trên nền đất, không có ai nhìn thấy cô, nhìn thấy cô mòn mỏi chờ đợi ai đó giúp đỡ. Trần Ân đợi lâu đến nỗi cô trở nên sợ hãi, lâu đến nỗi cô nhiều lúc nghĩ bản thân rốt cuộc là ai? Không phải tiên, chẳng phải yêu, phàm nhân cũng chẳng phải, tam thiên lục giới chẳng còn nơi nào cô có thể lưu lại, chẳng còn nơi nào cô thuộc về.

Trần Ân cứ như thế chờ đợi, đến một ngày nọ cuối cùng cũng có người từ trong kết giới bước ra. Lão nhân gia râu tóc bạc phơ xuất hiện giữa màn kết giới ẩn ẩn hiện hiện trước mặt Trần Ân, đúng vào lúc cô đầu óc cô không còn minh mẫn để nhìn rõ khuôn mặt lão, cô chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói của lão, ấm áp vô cùng:

"Con vốn là tiên nhưng không còn là tiên, là yêu cũng chưa phải là yêu, là nhân càng không phải,... giúp con không phải không có cách."


Tiên giới hà khắc không cho Trần Ân quay lại... vạn dặm mênh mông, cô không thể phụ lòng cha mong mỏi. Ma đạo không thể nhập, nhân giới không thể ở, thôi thì cô đành nghe theo lời lão tiền bối, ngoan ngoãn trở thành kẻ ngốc ở Trúc Lâm Sơn.

Vây quanh sương khói phủ đầu núi

Thoáng chốc ngoảnh đầu đã trăm năm.

Nhân giới chiến tranh triền miên, kẻ mất người còn, oán hận ngập trời. Yêu ma tác quái khiến người giết người vì sinh tồn, cha giết con, con giết cha, vợ giết chồng, anh em ruột giết hại lẫn nhau tranh giành địa vị, tiền bạc, tài sản. Thậm chí giết nhau vì danh dự, vì cái tôi cá nhân hão huyền, vì một chút tự trọng trong những lúc nóng giận. Sự thối nát của một xã hội đầy rẫy mùi tanh tưởi, ngay cả trong hơi thở trong bầu không khí náo nhiệt phía bên dưới sườn núi cũng khiến cho người ở trên núi cảm thấy khó chịu.

Ban sáng con đường mòn băng ngang sườn núi có rất nhiều người qua lại, vì dãy núi Trúc Sơn này cắt hai tỉnh lớn của thành Đại Hành, con buôn, người bán, kẻ vận chuyển, bất kể là ai đều phải ngang qua đây mới có thể tiết kiệm được không ít thời gian so với con đường sông uốn lượn dưới chân dãy núi. Ban ngày là thế nhưng chỉ cần trời sập tối chẳng ai có gan đi qua. Con đường khá dài và quanh co, nếu muốn đi qua nó cũng phải mất vài canh giờ, đến khi mặt trăng lên cao, khi ánh đèn dầu là vật duy nhất phát sáng cũng tiếp tay cho không gian thêm phần ủy mị, khiến cho vài bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau những góc cây, trên tàn cây, tiếng họ than khóc kể lể về cuộc đời, trầm bổng thê lương, lúc to, lúc nhỏ, chẳng cần họ phải nhảy tọt ra lộ khuôn mặt đầy máu hoặc trắng toát, chẳng cần họ chạm vào người hoặc giật tóc túm áo, họ chỉ ở yên đó lộ một phần thân và than thở cũng đủ khiến Trần Ân dựng cả tóc gáy. Cô không biết vì sao bản thân lại được đưa đến sống ở đây, trong một ngôi nhà tranh tồi tàn, vây quanh là rừng trúc với những cây trúc lớn vài chục trượng che lấp. Cô không thể nhớ ra bản thân là ai?, gần một trăm năm nay cô không hề già đi trong khi những người cùng lứa tuổi cô gặp năm ấy , họ ở bên dưới chân núi kia đều đã già cỗi hoặc chết rồi. Lớp người trẻ nghe kể về cô cho rằng cô là yêu quái chuyên hút dương khí của những người gan dạ, dám đi vào con đường ở sườn núi vào buổi đêm, khiến họ không chết cũng điên loạn. Những người già lại kể về cô với những câu chuyện huyền bí truyền miệng, mỗi năm lại thêm mắm dặm muối, cuối cùng Trần Ân trong câu chuyện của họ trở thành ma nữ tuyệt sắc chuyên mê hoặc con người. Có lần Trần Ân ra khỏi kết giới đi dạo, vô tình cứu được người đi lạc trong rừng, trên đường đưa họ xuống núi cô nghe được câu chuyện họ kể về con yêu nữ rất đáng sợ, sau khi về suy xét xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc Trần Ân mới hiểu ra con yêu nữ trong câu chuyện không ai khác chính là bản thân cô.


Ánh trăng đêm nay ủy mị vô cùng, treo trên đầu cũng chỉ làm vật trang trí cho màn đêm thăm thẳm, chẳng phát ra được tia sáng nào, cây đèn dầu trên tay Trần Ân chập chờn. Tiếng khóc của oan hồn chết oan dưới tay bọn ma đạo ngày càng thê thảm, gió từng cơn thổi đến lạnh sống lưng. Trần Ân không còn đủ can đảm bước, cô cố chạy thật nhanh về phía ngôi nhà tranh được bao bọc bởi kết giới. Đâu đó ánh mắt của bọn sói đêm dần xuất hiện sau những bụi cây, bước chân của chúng dẫn trên xác lá phát ra tiếng sột soạt. Con đường mòn duy nhất dẫn đến ngôi nhà dường như có gì đó đang đợi cô. Trần Ân có thể cảm thấy rõ rệt điều đó, ngay tức khắc cô rẽ vào rừng, cắm đầu chạy hòng thoát khỏi thứ gì đó đang ẩn nấp trong màn đêm dày đặc. Chạy mãi chạy mãi, những u hồn xung quanh như đang bảo vệ cô, họ ẩn hiện chỉ đường cho cô. Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu vì lý do gì cô đặc lòng tin vào họ một cách tuyệt đối. Trần Ân Cứ chạy theo họ rồi chợt nhận ra con đường họ dẫn cô đến là một cái hang nhỏ tối tăm, che phủ bởi lớp bùn cùng lá cây bốc mùi hôi thối. Cô nấp ở đó trong khi bên trên miệng hang tiếng bước chân vẫn rõ ràng, ước chừng trên năm người. Bọn họ lùng sục lúc lâu mới có kẻ lên tiếng chất vấn:

"Nó đang trốn ở đâu?"

Đáp lại lời chất vấn là một oan hồn:

"không biết."

Sau đó là tiếng hét thất thanh của bọn oan hồn vang lên kinh hãi. Sau đó lại là giọng chất vấn lúc nãy nhưng lần này thái độ trong lời nói trở nên kính cẩn:

"Thiếu chủ, nó thoát rồi."

Một lúc sau vị thiếu chủ ấy mới có phản ứng.

"Không vội, cô ta không thể về tiên giới, ta không có gì phải vội, để xem cô ta trốn được bao lâu?".

Trần ân không hiểu vì sao bọn họ lại muốn bắt cô, cô chỉ là một phàm nhân bình thường tuy hằng ngày sống có phần bí ẩn nhưng chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai. Tại sao họ lại truy sát cô, cô nghĩ mãi không ra, sợ hãi cùng với mệt mỏi khiến cô không dám ra khỏi hang nhắm mắt lại trời đã dần sáng.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.