Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi giết người rồi

Tiểu thuyết gốc · 904 chữ

[ bạn có từng nghe về thất khiếu, cửu khiếu?

Trong truyền thuyết mạnh bà có kể rằng, năm xưa mạnh bà Tam Thất bị mất đi một khiếu, một khiếu đó bị người xấu lấy đi luyện thành hình người, sau này vì người đó mà Tam thất lâm vào cảnh đau khổ vong mạng."]

Trần Tướng quân chính là một khiếu của Dạ Tĩnh.

Ngọc Tịnh hồn cũng chứa một khiếu của hắn.

Địa tiên có thất kiếu, thiên tiên có cửu khiếu.

Chuyện này Dạ Tĩnh chưa từng nói cho ai biết, sau khi lấy lại được thất khiếu linh lung hắn sẽ có thể tái sinh.

🌱🌱🌱🌱🌱

Tôi chứng kiến được tất cả mọi chuyện, chứng kiến được sự do dự của Trần tướng quân và hàng trăm sinh mạng một lượt đổ máu, nhuộm đỏ cả đất bằng.

Tôi chưa bao giờ phải chứng kiến quá nhiều cuộc chia ly đến vậy, một đứa trẻ lớn lên ở một thế giới yên bình phải chịu cú sốc như thế nào mới có thể đạt đến cực hạn?, tôi nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra tôi có nên trở về nhà và tiếp tục chờ cha quay trở về.

Và rồi tôi lại nghĩ, nếu tôi có thể đợi nổi thì đã không có sự có mặt của tôi ở đây.

Sau tất cả tôi lại lưu lạc trên đường phố, giữa những con người đang sợ hãi chạy về nhà.

Cảnh tượng loạn đến nổi, người ta va vào nhau ngã lăn quay rồi lại không kịp nhìn xem ai đã chạm vào mình.

Quan binh thì hừng hực như hổ đói sẵn sàng ăn thịt bất kỳ ai chắn đường họ, lớp quân bao vây vòng trong, vòng ngoài để chắc chắn rằng không một ai chạy thoát.

Lớp người đổ xô tháo chạy, dẫm đạp và tất nhiên những người già yếu và trẻ nhỏ không tránh khỏi bị bỏ lại.

Tôi những tưởng bản thân là người duy nhất không có chỗ để chạy về nên ra sức giúp đỡ những người yếu đuối hơn mình, dùng linh lực đưa họ đề đúng nơi mà tâm trí họ đang nghĩ đến.

Bên kia những đứa trẻ ăn xin từ khắp nơi đổ về nơi đông đúc này kiếm sống, không có người lớn bên cạnh và bị bỏ lại bơ vơ mặc kệ ra sao.

Tôi làm sao có thể vô tâm đứng nhìn mũi đao sắc nhọn đang hướng đến bọn trẻ giữa đường phố, bọn chúng đã quá đáng thương rồi, không được ăn ngon, mặc đẹp lại phải đói ăn,điều thiệt thòi lớn nhất trên đời chính là không có cha mẹ bảo bọc.

Tôi có một phần đồng cảm với chúng cho nên đã nhanh chóng chạy đến đón lấy lưỡi đao.

Những tưởng sẽ rất đau nhưng mũi đao chưa chạm đến cơ thể tôi đã dừng lại.

Tôi mở trừng mắt nhìn tên quan binh kia nôn ra ngụm máu tươi, ngã xuống chết trên thanh phượng kiếm còn cầm chặt trên tay.

Bàn tay mà tôi được dẫn dắt bởi một bàn tay khác.

Dạ Tĩnh buông tay tôi ra, thanh phượng kiếm cũng vừa được thả lỏng.

Tôi giết người rồi, tôi vẫn chưa tin được vệt máu còn nóng trên nền đất kia là do chính tay tôi làm ra.

Dạ Tĩnh cực kỳ bình tĩnh nói:

"Cầm chắc lấy thanh kiếm, cô còn phải giết nhiều người hơn nữa đấy".

Tôi không muốn đâu, nhưng sao đầu óc cực kỳ tỉnh táo để nghe hắn tiếp tục nói:

"Cô muốn bảo vệ người khác, tốt nhất là trở nên tàn nhẫn".

Biến đi đồ quái thai, tôi dùng linh lực đưa bọn trẻ bay ra ngoài thành.

Bọn trẻ cứ ôm chầm lấy tôi với giọng điệu đầy ngưỡng mộ:

"Chị ngầu quá, chị là thần tiên đúng không?"

Tôi đang trong tâm trạng cực kỳ rối bời, nếu như, nếu như tên quan binh kia là yêu tinh thì hay biết mấy, bọn trẻ cứ quấn lấy tôi kêu tôi là thần tiên, thần tiên sẽ bảo vệ bọn chúng, sẽ giúp bọn chúng được ăn ngon, được mặc đồ đẹp.

Tôi đến ngay cả bản thân còn lo không xong, mệt mỏi vô cùng cứ thế ngồi khụy xuống bên gốc cây:

"Chị thần tiên mệt rồi, đấm lưng cho chị thần tiên thôi"

Bọn trẻ phiền muốn mắng người, nhưng nhìn thái độ ngưỡng mộ của bọn chúng lại không nỡ mắng.

Bọn chúng vừa đấm lưng vừa bóp vai, đứa thì xung phong bóp chân, miệng cứ liên thuyên:

"Tụi em đấm bóp giỏi lắm, mấy hôm không xin được tiền bọn em liền bị mẹ đánh, nhưng chỉ cần bọn em xu nịnh đấm bóp cho mẹ, mẹ sẽ không đánh nhiều, lúc đó mẹ chỉ không cho ăn no thôi."

Tôi nhìn đôi mắt của ba đứa nó, cảm thấy nhân gian này tồn tại quá nhiều đau khổ, quá nhiều độc ác. Tôi liền hỏi:

"Tại sao mẹ lại không cho ăn no?"

Đứa lớn nhất liền nói:

"Bởi vì ăn nhiều sẽ béo, béo sẽ không xin được tiền."

Chúng nó chỉ là những đứa nhỏ lớn nhất 6 tuổi nhỏ nhất 4 tuổi, tuổi đời có mấy năm có khi chưa từng nếm được mùi vui sướng.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.