Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội thề Đốn Sơn

Tiểu thuyết gốc · 907 chữ

Tôi đi cùng Ngọc Khuê đến núi Đốn Sơn, việc tôi đã thành nhưng Dạ Tĩnh hắn vẫn không chịu xuất hiện, tôi cũng không biết cách nào tìm hắn.

Tôi nghe nói U Linh giới là địa giới của nhân gian, nơi nào càng đông đúc, sinh khí vượng nơi đó có người của U Linh giới.

Núi Đốn Sơn gần đây nhộn nhịp hẳn, Ngọc Khuê nói với tôi Đốn sơn là nơi rừng núi hiểm trở, địa hình tốt phát tích lên hai đỉnh núi cao, một ngọn hình giống như mũi kiếm sắt nhọn, ngọn còn lại ví như dây cung.


Hội thề Đốn Sơn lần đầu tiên được diễn ra tại đây, tất cả quan lại đều tụ hội về lập lời thề tỏ lòng với Quan gia, tuy quan gia chỉ mới 2 tuổi nhưng công trạng của Hồ đại vương tựa như trời biển cũng nên tỏ lòng trung với ông ấy.

Vừa vào thành tôi đã nghe lời ca tụng truyền bá ấy khắp nơi, từ trà lâu, tửu điếm đến ca nữ hát vang lời chúc tụng.

Trên đường người người qua lại tấp nập, chỉ là đập vào mắt tôi có quá nhiều yêu quái lãng vãng. Người đàn bà bán trà đang gói từng lớp trà bên trong bao giấy, ánh bà ta như đang quan sát Ngọc Khuê, còn nữa người đàn ông bán cá bên kia đường có vẻ như đang nhìn ngó.

Một số người đi đường cũng rất kỳ lạ, cảm giác như có gì đó không đúng.

Về đến phủ, có người trong nhà chạy ra đón, dẫn chúng tôi vào nhà, trên bàn có khay trầu được đậy kín trà thơm vừa lúc được mang ra.

Một vài người hầu lấp ló sau cánh cửa, yêu khí bốc lên thành từng lớp khói xám sau lưng .

Tôi bắt đầu nghi hoặc, còn Ngọc Khuê từ lúc nào đã thưởng thức vị trầu cay, thấy cô ta đương tâm trạng thoải mái tôi cũng không tiện kể, chỉ xin đi dạo xung quanh.

Tôi rảo bước cạnh vườn, nơi phía sau cánh cửa có ba con chuột yêu.

Thấy tôi đến chúng chia nhau bỏ chạy, tôi đuổi mãi đến ngôi lầu nhìn ra hồ lục thủy thì mất dấu.

Hồ này nước xanh trong, xung quanh cây cối cao lớn um tùm, lầu lại gần sát hồ, có một dãy thủy tạ dẫn vào đình nằm giữa hồ.

Tôi bị phong cảnh quyến rũ bước vào đình, gió thổi man mát, một chiếc thuyền con hờ hững trôi.

Đột nhiên tiếng sáo vang lên thổi khúc tang thương.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc thuyền, con chuột yêu vừa nãy ung dung bước ra, môi nó đậm nét cười, nó đang cười tôi vừa rơi vào bẫy.

Tôi lại buồn cười vì tôi chấp cả ba bọn chúng.

Con chuột yêu ra sức thổi mang theo đó là chiêu tán âm, chiêu thức đó có thể khiến người ta phát điên vì thứ tạp âm kỳ lạ khiến cho màng nhĩ căng lên như muốn nổ tung.

Tôi buộc phải dùng linh lực tạo ra hai kết giới lấp cả hai tai lại, sau đó từng bước đi trên mặt nước lôi tên đang ẩn nấp bên dưới lên:

"không cần ẩn nấp như vậy"

Mấy ả chuột tinh vừa mở mắt ra đời lại học đòi giở trò hãm hại người khác.

Người nó ướt đẫm từng giọt nước đổ xuống mặt nước lăn lăn.

Tôi đem nó quăng xuống thuyền, nhanh tay bắt lấy ả cầm tiêu, bẻ gãy cổ tay ả sau này ả làm sao mà thổi. Giải kết giới trên tai tôi hỏi ả:

"Ai bảo mày đến đây?"

Miệng nó ngậm như nghêu chẳng nói chẳng rằng, có lẽ phải đem luộc lên mới có thể mở miệng.

Tôi liền dùng linh lực nấu sôi một khoảng nước dưới hồ.

Đem ả thả xuống, chưa chạm đến nước đang ùn ụt ả đã bị cái nóng làm cho sợ hãi đáp:

" là đại vương, đại vương cho chúng tôi đi khắp nơi xem xét tình hình xem ai có mưu đồ tạo phản liền báo cho đại vương"

Thì ra là tên họ Hồ kia, một ả đang nấp trên bụi cây chạy thoát được, tôi cũng không thèm đuổi theo nữa.

Tôi trở về nhà chính, lúc này cơm nước đã dọn sẵn, Ngọc Khuê mang tôi đi giới thiệu với cha cô Trần tướng quân.

Tôi thấy Trần tướng quân tướng mạo ngay thẳng, giọng nói sảng khoái, ông ấy nghe Ngọc Khuê giới thiệu về tôi thì vui mừng lắm, còn cảm ơn tôi đã giúp đỡ cho Ngọc Khuê.

Tôi thấy bản thân vô cùng có lỗi đã không giúp được gì còn hại cổ.

Chột dạ cho nên tôi kể cho Trần Tướng quân nghe chuyện ở sau hậu viện lúc nãy.

Nghe xong Trần tướng quân bày ra vẻ mặt rất kỳ lạ.

Ngày mai bắt đầu hội thề Đốn Sơn rồi, nét mặt Trần Tướng quân lại một lúc càng khó nhìn.

Trong đêm ông ta bảo Ngọc Khuê phải lên đường ngay , tôi không biết ông ta đưa Ngọc Khuê đi đâu, không ai nói với tôi điều gì, tôi chỉ là có thói quen ngắm trăng trên mái nhà mới vô tình nhìn thấy

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.