Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3078 chữ

Chương 7:

Viện 110 ngõ Sợi Len, kỳ thực nên gọi là một tiểu khu, có điều trong tiểu khu chỉ có một tòa lầu, bởi thế mọi người đều gọi vậy.

Trước đây nó là "nhà công" do đơn vị xây dựng, kiến trúc vẫn còn giữ đặc điểm của nhà công thời xưa: cửa lớn hướng Nam, phía Bắc mỗi tầng đều có một hành lang vừa nhỏ vừa dài, thông đầu Đông với đầu Tây, phía Nam là một hàng mười hộ gia đình xếp hình chữ nhất, mọi người dùng chung một cái thang máy. Sau này, đơn vị không còn, nhờ chính sách "phòng đổi phòng", nhà công vụ do chủ hộ tự nguyện mua sẽ trở thành phòng ốc có thể đem ra mua bán trên thị trường.

Tòa lầu được xây dựng vào năm 1990, những đứa trẻ được sinh ra vào năm 1990 giờ đây đã bắt đầu đồng loạt hói đầu, tòa nhà cùng tuổi đương nhiên cũng không còn vẻ thanh xuân mỹ mạo. Bờ tường loang lổ, từ lan can rỉ sét tới thang máy chật hẹp, không chỗ nào không xưa cũ.

Có điều dù niên đại của tòa nhà có hơi lớn, nhưng môi trường xung quanh rất tốt, ít người thanh tịnh, hai mươi năm trôi qua, cây cối cũng ung dung trưởng thành, mùa hè vừa mới bước vào trong viện đã cảm thấy mát hơn bên ngoài năm độ. Vị trí cũng tốt, cách CBD không tới hai trạm, đi bộ mười mấy phút, cửa lớn phía Tây của tiểu khu lại vừa vặn đối diện với một nhà trẻ song ngữ, từ cửa lớn phía Đông đi thêm năm chục mét là một trường tiểu học công lập không tệ, vừa mới chuyển đến mấy năm trước, vì thế chỗ này cũng coi như đã trở thành một "học khu", dân chúng bình thường quả thực không mua nổi.

Hiện tại, người ở trong viện, có tầng lớp thổ hào vì cái danh học khu mà mua đứt phòng, có tầng lớp tương đối có tiền, mỗi tháng bỏ ra hơn một vạn tiền thuê nhà để tiện cho con đi nhà trẻ; cũng có tầng lớp "thổ dân" sau khi đơn vị cũ thay đổi cơ chế liền thất nghiệp, chỉ còn hai gian phòng nhỏ trong tiểu viện, quả thật là gom đủ hạng người nào cũng có.

Sân viện có xe giá trăm vạn, cũng có Santana vừa nhìn đã biết phải báo cáo quá năm sử dụng. Có điều trong tiểu khu cũ kiểu này chẳng bao giờ có khu để xe, vì thế xế sang cũng vậy mà xe nát cũng thế, đểu chỉ có thể kiếm chỗ thò ra thụt vào để đậu vào, trên bánh xe thống nhất gác tấm gỗ phòng chó đi tiểu.

Lúc Dụ Lan Xuyên đến, đúng lúc có người đang chuyển nhà. Một chiếc xe điện bốn bánh đang cắm dây sạc điện ở phòng gác trước cổng, làm tắc đường, xe tải của công ty chuyển nhà bị chặn lại trước cổng không vào được.

"Xe điện của nhà ai để trước cổng thế? Làm phiền dịch ra một chút!" Tài xế xe tải vừa bấm còi vừa ồn ã, gào lên một hồi chẳng ai đáp lại, anh ta liền xuống xe, mở cổ họng hét, "Xe màu đỏ! Bốn bánh! Trên xe viết "Vật lý trị liệu châm cứu ngải tổ truyền, khuyến mại thọ y *, vòng hoa tang" Là của nhà ai vậy? Vòng hoa nhà ai đây? Tránh ra một chút!"

Dụ Lan Xuyên: "..."

Còn là dịch vụ trọn gói.

Hắn lười đi chen chúc với cái xe tải nóng hừng hực nọ, bèn đứng ở trước cổng chờ mọi người tránh đi.

Chỗ này là chốn lúc nhỏ hắn thường quanh quẩn, vừa mới bước vào tiểu viện có hai hàng cây hòe lớn tuổi, ở giữa là con đường đi dạo nho nhỏ. Lúc này hoa hòe đã sớm tàn, chỉ còn lại tầng tầng lớp lớp lá xanh, ánh mặt trời giữa hạ nóng như lửa đốt chiếu lên tầng lá xanh ấy, liền chỉ còn là những vệt sáng lấp lánh rải rác rớt xuống mặt đất. Cành cây già ngoằn ngoèo khô héo tang thương kết lại, mùi hơi ẩm ướt lộ ra giữa một vùng ý xanh nồng đậm, tỏa ra vài phần ý vị thanh tịch hồng trần bất ưu.

Chớp mắt, đã mười năm, lầu đã cũ, người không còn, cây cũng đã lớn rồi.

Đại gia gia sống gần một thế kỷ, lại là một ông lão chẳng đi con đường bình thường, động một cái là mất liên lạc. Là người thân của ông cụ, kỳ thực Dụ Lan Xuyên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, hiện tại cũng không có bao nhiêu đau thương thảm thiết. Có điều hiện tại ôm tro cốt của ông cụ đứng tại nơi này, đột nhiên có chút cảm giác người mất vật còn, giống như trong lúc hắn không để ý một thời đại đã tan biến như khói mây vậy.

Di vật của ông cụ không nhiều, ngoại trừ con xe cà tàng sắp phế đến nơi, chỉ còn lại một ít đồ đạc hàng ngày và máy ảnh. Trong di chúc, ông cụ dặn Dụ Lan Xuyên đem đi rửa mấy tấm ảnh cuối cùng, để hắn làm người thu xếp cuối cùng cho ông cụ, cũng nói đồ trong túi đều để lại cho hắn.

Trong túi, ngoại trừ di chúc còn có hai cuốn sổ nhỏ, trong đó một cuốn là kiếm phổ "Hàn giang thất quyết', Dụ Lan Xuyên đã sớm thuộc lòng rồi. Một cuốn sổ khác hắn chưa từng thấy, trong di chúc nói, đó là "Hàn giang" là môn y bát của trưởng môn. Ông cụ là trưởng môn đời thứ một trăm ba mươi sáu, dự định truyền chức vị lại cho Dụ Lan Xuyên, để hắn làm trưởng môn đời thứ một trăm ba mươi bảy.

Có điều ông cụ bày tỏ, hắn làm hay không đều được, không sao cả, dù sao "Hàn giang kiếm phái" cũng chẳng có môn đồ.

Nội dung chủ yếu của "Y bát trưởng môn" gồm có ba phần, lần lượt là "môn quy", "tu vi", và "cổ phương độc môn", đều là từ xưa truyền lại.

"Môn quy" tổng cộng có hai mươi điều, toàn bộ là cổ văn phồn thể, hồi đại học Dụ Lan Xuyên học trường thương mại, sau này lại du học nước ngoài, ngấm một bụng mực tây, cổ văn chỉ dừng lại ở trình độ cao trung, vừa nhìn đã muốn ngất, lướt như cưỡi ngựa xem hoa đến dòng cuối, rốt cuộc cũng tìm thấy một dòng chữ giản thể viết tay, là nét chữ của ông cụ.

Ông cụ biết trình độ của hắn, đặc biệt viết chú giải, chú giải rất thông tục: "Hai mươi điều môn quy, làm được đều là bậc thánh hiền, không cần nhọc tâm tìm hiểu, người phàm như ta, chỉ cần tuân thủ quy định pháp luật quốc gia, trật tự công cộng , phong tục xã hội là được.

Phần "Tu vi", chính là tổng hợp suy ngẫm của chưởng môn các đời lĩnh ngộ ra khi luyện công tập võ. Trình độ văn hóa của trưởng môn các đời không giống nhau, "di sản" lưu lại cũng đa dạng phong phú, có khẩu quyết đọc muốn trẹo quai hàm, có cả người que giơ tay quẹt chân.

Phần này, ông cụ viết chú giải ở ngay đầu đề, chú giải thấu triệt tâm thái "lòng dạ khoan dung tựa đất trời": "Ta nghĩ con chắc là xem không hiểu, xem không hiểu thì từ từ xem, từ từ xem cũng không hiểu, thì dẹp luôn cũng được."

Phần cuối cùng là "cổ phương độc môn", cái này thì Diệp Lan Xuyên từng nghe nói rồi. Tương truyền thời cổ, không ít môn phái đều có phương thuốc độc môn của mình, trị ngoại thương, điều nội tức, giải độc --- cái gì cũng có, thần thần bí bí, phương thuốc không truyền ra ngoài, thuộc về một phần truyền thừa của môn phái. Giống như mấy loại "Sinh sinh tạo hóa đan", "Cửu chuyển linh bảo hoàn" trong tiểu thuyết võ hiệp.

Dụ Lan Xuyên hiếu kỳ lật đến phần cuối cùng, muốn xem bản môn có bí mật bất truyền gì, kết quả phát hiện ông cụ dùng mực đen bôi hết mấy trang giấy, còn dùng mực đỏ viết lớn: "Mấy thứ này không khoa học, có bệnh đi bệnh viện".

Phía sau còn có ba dấu chấm than.

Chưởng môn đời thứ một trăm ba mươi bảy tay cầm y bát, cân nhắc, cảm thấy số mệnh của bản môn... có lẽ cũng đến thế này rồi.

Cuối cùng chủ nhân của cái xe điện cũng ung dung đi đến, tài xế xe tải bắt đầu oán trách, tiếng người nói thu hút lại sự chú ý của Dụ Lan Xuyên. Hắn ngẩng đầu, nét mặt có chút phức tạp nhìn về phía tòa nhà 11 tầng trong tiểu viện.

Trong số di vật của ông cụ, quan trọng nhất, cũng khó xử lý nhất, có lẽ chính là căn hộ này.

Nhà ông cụ ở tầng mười, có hai gian, trong nhà đại khái khoảng trên dưới 70m2, vừa rồi Dụ Lan Xuyên đã hỏi thăm phòng môi giới nhà ở con đường này, trên thị trường giá của căn phòng như thế là 850 vạn, chưa bao gồm thuế.

Con số này đủ khiến tầng lớp làm công ăn lương choáng váng.

Ông Dụ Hoài Đức không kết hôn, cũng không có con cháu, từ nhỏ đã cùng em trai - cũng chính là ông nội ruột của Dụ Lan Xuyên nương tựa vào nhau mà sống, mấy năm trước mẹ của ông nội đã mất, nhà bọn họ neo người, ba của hắn và hắn đều là con độc nhất.

Cha ruột của Dụ Lan Xuyên - Dụ Kiến Hoa đã chịu đủ kìm kẹp của hôn nhân và gia đình, không dễ dàng gì mới được ly hôn, giống như con chỉm tự do sổ lồng, hiện tại là một người kiên định chủ nghĩa không kết hôn. Đại gia gia mất, Dụ Kiến Hoa chạy đến nhìn mặt di thể lần cuối, giúp hắn lo liệu hậu sự xong liền phất tay áo rời đi. Còn về di sản, cha hắn nói: "Dù sao đến đời này nhà chúng ta chỉ còn lại con, có đồ gì sau này cũng là của con cả, con tự xem đấy mà làm."

Vì thế -- căn phòng này, về mặt lý thuyết, thì đã rơi vào tay của hắn.

Cùng một thế giới, giấc mộng chung của ngàn vạn cẩu nô phòng.

...suýt chút nữa đã hiển linh trên người hắn.

Đáng tiếc, đây chẳng phài là phần sau của "Giản ái", bởi vì trong di chúc ông cụ đã nói, căn phòng này không thể để lại cho hậu nhân của ông.

Năm đó, lúc "phòng đổi phòng", muốn lấy được quyền sở hữu căn phòng phải giao ra năm vạn -- tuy so với giá bây giờ thì chẳng khác gì cho không, nhưng hơn hai mươi năm trước, đối với đa số người mà nói năm vạn đã không phải con số nhỏ rồi.

Ông cụ chỉ có một thân một mình, kiếm được bao nhiêu là tiêu nhẵn bằng đấy, đừng nói là năm vạn, đến năm ngàn đồng ông cũng không móc ra nổi. Khoản tiền mua phòng này là bạn bè khắp trời nam biển bắc của ông nghe nói ông gặp khó khăn, gom góp lại giúp đỡ ông.

Nhân duyên của ông cụ quá tốt, người đã từng giúp đỡ quá nhiều, người góp tiền cho ông không biết bao nhiêu, có người trong túi ngại ngùng, chỉ có thể móc ra năm mươi đồng, đều không để lại tên, cũng không tính đòi ông trả lại.

Sau đó không đợi ông làm rõ nên trả tiền cho những ai, giá tiền phòng trong nước đã nhảy vọt lên cùng với nền kinh tế, căn phòng nhỏ giá năm vạn, qua năm sau đã tăng lên gấp đôi, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, ngồi hỏa tiễn bay thẳng lên trời.

Lúc này mà còn nói đến năm vạn của năm đó thì làm người có chút không hay rồi.

Vì thế ông cụ Dụ Hoài Đức nói, căn phòng này trên danh nghĩa là tên ông, nhưng không tính là tài sản riêng, ông tuyệt đối không bán lấy tiền mặt, bạn bè võ lâm có việc đến Yên Ninh đều có thể đến đây.

Cũng chính là nói, căn phòng trong học khu suýt chút nữa là mang họ Dụ này, là "Trụ sở tại Yên Ninh" của liên minh võ lâm.

Dụ Lan Xuyên vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng nhỏ máu -- những thứ đồ chơi thế này, không thể tìm một huyện ngoại thành mà thành lập trụ sở được sao!

Trong lúc hắn trưng ra bộ mặt lạnh lùng âm thầm bi phẫn, phía sau đột nhiên có một trận gió ập đến, đánh về phía sau đầu hắn. Dụ Lan Xuyên vẫn còn chìm đắm trong tám trăm vạn chưa tỉnh lại, cơ thể theo bản năng trượt đi một bước, đồng thời nghiêng người giơ tay lên, vung về phía sau. Một cây gậy nhựa trượt tới như cá lượn, dời từ tay hắn, theo sự di chuyển trọng tâm của hắn mà quét xuống sườn, Dụ Lan Xuyên hạ tay, bả vai, khuỷu tay làm kiếm, trong nháy mắt đã đánh hơn mười chiêu với cây gậy đang quấn lấy người, cho đến lúc cây gậy suýt chút nữa là đập vào hộp tro cốt của đại gia gia mới khó khăn dừng lại.

Dụ Lan Xuyên chật vật đấy mắt kính lên, lúc ấy mới nhìn rõ, kẻ mắc bệnh thần kinh không có chuyện gì cũng đem gậy đi đập người khác là một ông cụ hắn quen.

Ông cụ đeo băng tay màu đỏ, tay cầm cây gậy nhựa màu xanh lá, trên áo sơ mi được giặt sạch sẽ là mấy miếng vá rất thời thượng, đeo một cái kính lão gọng đồi mồi.

Ông cụ cúi đầu, hai mắt liếc từ trên cặp kính, nhìn hộp tro cốt, lại nhìn Dụ Lan Xuyên rồi cười: "Dụ đại ca, cháu trai bảo bối mang đại ca đến rồi! Tiểu Xuyên đã lớn thế này, vừa rồi nhìn từ xa, Dương gia gia suýt nữa không nhận ra."

Dụ Lan Xuyên kinh ngạc, nỗ lực nhịn xuống, nhìn lại cẩn thận một lần. Hắn nhớ ra rồi, vị Dương gia gia này hình như ở tầng 6, có quan hệ gần gũi với ông cụ nhà hắn nhất, trước đây thường cùng nhau câu cá.

Ông Dương kẹp cái gậy xanh dưới nách, còn chưa nhìn rõ là động tác gì, giống như chỉ nhẹ nhàng vươn tay một cái, đã đón lấy hộp tro cốt.

Dụ Lan Xuyên: "A.."

"Đến nhà rồi, nhóc, để ta tiễn lão ca ca một đoạn." Lão Dương khoát khoát tay với hắn, sau đó khuôn mặt có hơi trầm lại, "Phù Lương Nguyệt, Hàn Giang Tuyết, Đường Tiền Yến, Xuyên Lâm Phong... Ngũ tuyệt năm nào, đến giờ, đi cũng đã đi, mất cũng đã mất, chỉ còn lại một lão già ta thôi."

Ngũ tuyệt? Không phải là mới có bốn sao?

Dụ Lan Xuyên run rẩy nhìn bóng dáng liêu xiêu của ông lão, sợ ông làm rớt đại gia gia lúc nào chẳng hay -- bởi vì nghe nói nhận nhầm số là một trong những triệu chứng của bệnh nhược trí tuổi già.

"Người kế tục cũng chẳng có ai, chỉ có tiểu Xuyên nhà chúng ta là có chút tiền đồ, còn tiếp được mấy gậy của ta, mấy đứa khác... haizz chẳng ra cái thể thống gì!" Lão Dương không ngừng lải nhải với hộp tro, "Đại hội võ lâm ba năm một lần, đại ca đi lần này tốt quá nhỉ, năm nay mọi người lại đến Yên Ninh, biết chạy theo ai đây?"

"Đúng rồi," Lão Dương như nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Dụ Lan Xuyên, "Thất quyết kiếm của Tiểu Xuyên luyện đến tầng thứ mấy rồi?"

Dụ Lan Xuyên một đầu đầy sương mù: "...Tiêu chuẩn bình cấp là gì ạ?"

Tiêu chuẩn?

Lão Dương nghe xong, nặng nề thở dài -- Chồn vàng thành chuột nhắt, cứ một đời lại chẳng bằng một đời.

Lúc lão Dương than vắn thở dài dẫn con chuột lớn Dụ Lan Xuyên đến thang máy, đã có người cũng đang đợi thang rồi, ánh mắt của Dụ Lan Xuyên lướt qua người đó, đột nhiên kinh ngạc: "Là cô?"

Cam Khanh quả thực không tìm được phòng, không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày đem lời mình từng nói nuốt trở lại, mặt xám mày tro đến nhà người thân của ông chủ Mạnh cầu thu lưu. Để tạo ấn tượng tốt với bà cụ, hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị, lấy ra cái váy liền duy nhất ngoài "trang phục công việc", chải gọn lại mái tóc, vén ra sau tai, lộ ra cái trán và ngũ quan trắng bóng, nhìn có vẻ rất ra dáng người.

Cô vốn dĩ muốn "lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng", tận lực khiêm tốn, không ngờ còn chưa lên đến lầu đã gặp hai người này, đúng là tự tìm đen đủi.

Ánh mắt của Cam Khanh nhanh chóng lướt qua cây gậy nhựa trên tay lão Dương, không dám nhìn lâu, co quắp lại dành cho Dụ Lan Xuyên một nụ cười vô cùng điềm đạm.

Lúc cô cười, lộ ra khóe môi sắc nét, không biết vì cớ gì, Dụ Lan Xuyên lại có cảm giác quen thuộc cổ quái như ngày hôm đó ở ngõ sau Ao sình, không kiềm chế được mà nhìn cô nàng nhiều thêm hai cái, nghi hoặc hỏi: "Cô cũng ở đây?"

*áo liệm mặc cho người chết

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest

Truyện Không ô nhiễm không gây hại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.