Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3625 chữ

Chương 3:

"Ăn đi." Cảnh sát Vu Nghiêm đẩy Coca và Hamburger đến trước mặt thiếu niên.

Cơ quan của bọn họ quy định, nếu không có chuyện gì thì cảnh sát không được gọi đồ ăn bên ngoài, sợ ảnh hưởng hình tượng. Mấy thứ này là hắn vừa mới chạy đi mua về, mồ hôi ướt đẫm cả người.

Thiếu niên ngượng ngùng nhận lấy, dùng mu bàn tay cọ lên mặt, trên xương gò má bị một vết trầy, bị mồ hôi thấm vào, vừa đau vừa ngứa.

Vu Nghiêm tìm đồng nghiệp nữ hỏi mượn một miếng khăn khử trùng ném cho hắn, vừa đứng đối diện với miệng máy lạnh, vừa trách mắng: "Giúp người làm vui cũng phải lượng sức mình, thầy cô giáo em không dạy sao? Ờ, bà ta nói em đi cùng, em liền đi cùng, bạn Lưu Trọng Tề, bạn nghe lời thật đấy, thời gian nghỉ hè quý báu, sao không ngoan ngoãn ở nhà làm bài? Anh cậu ngày nào cũng tăng ca, không có ai quản cậu có phải không?”

Những lời này không hiểu có câu nào kích động trái tim nhỏ bé của thiếu niên, giấy gói hamburger mới bóc ra một nửa, biểu cảm của cậu thoắt trở nên trầm mặc.

Dụ Lan Xuyên họ Dụ, em trai hắn họ Lưu, bởi vì hai bọn họ cùng mẹ khác cha.

Lúc Dụ Lan Xuyên mười tuổi,bố mẹ hắn vì quan niệm sống không hợp mà chia tay trong hòa bình, Dụ Lan Xuyên theo mẹ, một năm sau, mẹ hắn kết hôn với cha dượng hắn bây giờ.

Có điều, đây không phải một câu chuyện về cải thảo trắng*, theo như Vu Nghiêm biết, sau khi ly hôn, quan hệ của bố mẹ Dụ Lan Xuyên vẫn không tệ , hơn nữa đều cảm thấy có lỗi với con trẻ, cả cha dượng của hắn cũng vậy, đều dành cho hắn sự quan tâm gấp bội. Một người tăng hai lần, ba người tăng sáu lần, sự quan tâm to lớn này suýt nữa khiến Dụ Lan Xuyên ngạt thở, mỗi ngày đều bị mấy người lớn làm phiền đến mức muốn bỏ nhà đi.

*Dân ca Hà Bắc có một bài tên "Cải thảo trắng", kể về cuộc sống bi thảm của một cô bé mất mẹ.

Lúc em trai ra đời, Dụ Lan Xuyên đã lên trung học, do đó, mượn cớ "em bé làm phiền hắn học hành", trốn đến kí túc của trường tìm yên tĩnh. Ông nội đã mất của Dụ Lan Xuyên có một anh trai, Dụ Lan Xuyên phải gọi là "đại gia gia", là một người già cô độc, khi đó nhà ông cách trường trung học của hắn không xa, ngày nghỉ ngày lễ, hắn thường lấy cớ "đến chơi với ông" để không về nhà.

Ông Lan, trời sinh đã lạnh nhạt từ trong tim phổi, hơn nữa cả năm chẳng ở nhà được mấy ngày, đối với người em trai không chính thức này, quả thực không có bao nhiêu tình cảm.

Thế nhưng, không lâu trước đây, mẹ của Dụ Lan Xuyên nhận được lời mời của một phòng thí nghiệm nước ngoài, quý bà đấu chí dâng trào này , trân quý sinh mệnh chiến đấu không ngừng, hung bạo quyết định chuyển nhà chinh phạt nước Mỹ. Nhưng bố trí bên nước ngoài vẫn chưa xác định ở lại bao lâu, con trai vừa mới lên cao trung, là đứa học lệch thiên về khoa học tự nhiên điển hình, tiếng Anh không ổn, vì thế người nhà quyết định, để hắn ở trong nước đi học, xem thành tích thế nào rồi tính.

Đối với Dụ Lan Xuyên mà nói, chuyện này quả là một tai nạn bất ngờ, bởi vì cha dượng hắn là kẻ bám đuôi mẹ hắn, hai người cùng bay mất, hắn trở thành người chăn nuôi... không, người giám hộ lâm thời của tên nhóc phiền toái.

"Anh cũng không nói là em làm không đúng." Vu Nghiêm nhìn thằng nhóc đáng thương, giọng điệu cũng mềm đi, "Chuyện này...nói thế nào thì, lòng muốn giúp đỡ người khác cũng là tốt mà, đáng biểu dương, đúng không? Vừa rồi anh có điện cho anh trai em rồi, lát nữa hắn sẽ đến đón em về nhà, em ăn mấy thứ này lót dạ trước -- có muốn ăn kem không?"

Lưu Trọng Tề vo giấy gói hamburger thành một nắm, làm bộ lạnh nhạt nói: "Không cần, em tự đi tàu điện ngầm về, dù sao thì anh ấy cũng không muốn đến đón em."

"Không muốn cũng phải đến." Cảnh sát Vu buột miệng nói, sau đó phát hiện mình lỡ lời, lại vội vàng nói thêm vào, "Không phải, ý anh là, sao hắn lại không muốn đến được chứ? Em đừng nghĩ mặt anh trai bị lạnh, miệng thì hỏng, đấy đều là tâm tình thường thấy của lũ quỷ tăng ca Shachiku* thôi, cậu ta vẫn quan tâm đến em lắm..."

*Shachiku: cách gọi tự giễu của tầng lớp lao động cấp thấp ở công ty của Nhật Bản, có nghĩa là đám động vật được công ty chăn nuôi.

Lưu Trọng Tề nhìn anh ta một cái, cảnh sát Vu trợn mắt nói dối, lương tâm cắn rứt, không thể tiếp tục bịa chuyện.

“Anh em không phải mặt bị lạnh, miệng bị hỏng." Thiếu niên trầm mặc một lúc, cúi đầu nói, "Anh ấy chưa từng mắng em, cũng chưa bao giờ đỏ mặt với em, anh ấy chỉ biết phát hồng bao cho em thôi."

Vu Nghiêm: "..."

"Thi cuối kỳ, em đứng top 10, anh ấy phát cho em một cái hồng bao; em dọn dẹp nhà cửa giùm anh ấy, anh ấy lại phát cho em thêm một hồng bao nữa; em đánh lộn với bạn cùng đội bóng rổ, phải viết bản kiểm điểm, phải đưa cho phụ huynh ký, anh ấy không thèm nhìn đã ký vào rồi, còn cho em một cái hồng bao," Lưu Trọng Tề hung dữ cắn một miếng hamburger, "Không chừng một ngày nào đó em phóng hỏa giết người, anh ấy vẫn còn phát hồng bao cho em, để em bắt xe đi đầu thú."

Cảnh sát Vu nghe xong, "chậc" một tiếng, trong lòng không những không đồng tình, mà còn có chút ngưỡng mộ.

Lưu Trọng Tề: "Anh trai em là một cái máy phát hồng bao tự động."

"Nhóc à, bây giờ anh nói với em những lời này, có thể em vẫn không hiểu." Vu Nghiêm lựa lời mà nói: "Đợi đến khi trưởng thành em sẽ hiểu, yêu, là hư ảo mịt mở, chỉ có hồng bao đối tốt với em mới là chân đế.*

  • thuật ngữ Phật học, nghĩa là chân lý chân thật không hư vọng, là chân lý tuyệt đối, là chân lý tối thượng, cũng còn gọi là Đệ nhất nghĩa đế, chân tâm, chân như...

Lời khuyên giải của anh ta tuy rằng dung tục, nhưng chính là tâm huyết tự đáy lòng. Có điều cậu nhóc năm hai cao trung còn đang ấm ức, nghe không vào, nghiến răng nghiến lợi cắn bánh kẹp.

"Được rồi, không thích nghe thì anh không nói nữa." Vu Nghiêm đợi cậu nhóc ăn được tương đối thì bắt đầu hỏi, "Vậy chúng ta nói chuyện chính sự, em miêu tả mấy người đòi tiền em chút đi. Tổng cộng có mấy người?"

"Bốn người, một người là bà lão, còn có ba người đàn ông, trong ba người đàn ông đó có một người đầu trọc, một người mặt sẹo, còn có một gã què, dáng đi chấm phẩy."

"Độ tuổi thế nào? Có nghe ra được là giọng vùng nào không?"

"Em không biết nữa, dù sao cũng không phải người địa phương. Mấy người đàn ông độ chừng ba mươi tuổi, bà lão thì... em không chắc. Lúc đầu em thấy bà ta vừa nhỏ vừa gầy, tóc bạc trắng cả, còn còng lưng, cảm thấy bà ta chừng bảy mươi tám mươi tuổi," Lưu Trọng Tề hồi tưởng lại trong chốc lát, vẻ mặt hoang mang, "Nhưng lúc các anh đến, bà ta nhảy qua tường chạy. Bà cụ bảy mươi tám mươi tuổi... có lẽ không leo nổi tường đâu ha?"

Ở ngõ Ao sình, có rất nhiều lối nhỏ đến nỗi xe ba bánh cũng không vào nổi, bởi thế lúc đó cảnh sát chỉ có thể dừng ở bên đường, cách chỗ đám ăn vạ tác quái chừng hai trăm mét.

Chính vì hai trăm mét này, lúc cảnh sát chạy đến, đám lừa đảo ăn vạ kia đã trèo tường chạy rồi.

Vu Nghiêm đã kiểm tra bức tường trong ngõ cụt đó, cao gần ba mét, trên tường rất bằng phẳng, hầu như không có chỗ nào có thể bám vào mượn lực, chỉ có hai nửa dấu chân rất nhạt. Nếu không phải Vu Nghiêm tận mắt nhìn thấy bóng người cuối cùng vụt qua, biến mất trên tường, có lẽ hắn ta sẽ hoài nghi có người báo án giả.

Hắn lặng lẽ vẽ vào sổ tay mấy chữ "hỏi Lan gia", lại hỏi tiếp: "Sau khi chặn em lại, bọn chúng nói thế nào?"

"Nói em xô bà lão bị thương, phải đền tiền."

"Đền bao nhiêu?"

"Một ngàn."

Giày thể thao và balo của Lưu Trọng Tề đều không rẻ, có thể nhìn ra gia cảnh cậu bé không tồi, tiền lì xì trong tay, tiền tiêu vặt cũng không ít. Thế nhưng cậu bé còn chưa thành niên, người lớn trong nhà thường sẽ không để cậu cầm một số tiền mặt quá lớn, đòi một ngàn vô cùng hợp lý. Hội ăn vạ này kinh nghiệm cũng phong phú, vừa nhìn đã ước chừng được số lượng mà thằng nhóc có thể tự do chi trả.

Thằng nhóc tuổi lỡ nhỡ, vừa ngu ngốc vừa bướng bỉnh, không chịu được hù dọa, còn tốt ở chỗ, ra ngoài bị người ta ức hiếp, thường sẽ ngại nói với người già, đều là con dê béo, làm thịt rồi lại muốn làm thịt nữa.

Vu Nghiêm gật gật đầu.

Lưu Trọng Tề kể tiếp: "Em nói "Sao mấy người không đi cướp đi", gã đầu trọc nói, "Không phải sao, mày cho là bọn tao đang nói chuyện mua bán với mày chắc"? Em lại nói em không có nhiều tiền mặt như vậy, bọn họ liền giật lấy balo của em, thấy trong ví thật sự chẳng có bao nhiêu tiền, bèn lấy thẻ học sinh, bảo em về nhà chuẩn bị tiền, hai ngày sau bọn chúng đến trường đòi... Em muốn báo cảnh sát, bị bọn chúng phát hiện, liền cướp lấy điện thoại của em, nhưng mà lúc đó các anh đến, không cướp được."

Tên nhóc này chững chạc đàng hoàng, lúc nào cũng muốn làm ra vẻ người lớn, nhưng mà giả bộ không tới, câu từ vẫn lộ ra vẻ ngờ nghệch, Vu Nghiêm cảm thấy nó với thằng anh vừa thông minh vừa cặn bã kia không giống một mẹ sinh ra chút nào.

Vu Nghiêm vừa nghe vừa nhịn cười, sau đó cứ nhịn mãi, nhịn mãi, anh ta nghe ra có điểm không hợp lý: "Đợi đã, từ lúc bọn người đó vây quanh em, đến lúc cướp điện thoại, là khoảng bao lâu?"

Lưu Trọng Tề không hiểu, vì thế lại nhìn hắn một cái: "Không lâu lắm đâu, chỉ nói vài câu.. tầm hai, ba phút, sao vậy ạ?"

Cảnh sát Vu cau mày, trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp kế bên -- Theo như người báo án nặc danh nói, nhìn thấy mấy gã lưu manh vây lại động tay động chân với một học sinh, không biết là đang làm cái gì, bảo bọn họ phái người đến xem.

Nhưng vấn đề là, đường trong ngõ Ao sình không dễ đi chút nào, đặc biệt vào mùa hè, ngõ hẹp người lại đông, từ lúc bọn họ xuất phát đến khi đến nơi xảy ra sự việc, tuyệt đối không dưới hai mươi ba mươi phút.

Cũng chính là nói, trước khi Lưu Trọng Tề bị vây đánh, người báo án đã biết trước địa điểm gây án của bang lừa đảo ăn vạ rồi.

Sao mà biết được?

Vu Nghiêm truy hỏi: "Lúc bọn họ đòi tiền em, gần đó có người nào khác không?"

Lưu Trọng Tề lắc lắc đầu:" ...Em không để ý."

Thế em có nghĩ ra được người nào có thể báo án giúp em không?" Vu Nghiêm hỏi, "Nghĩ kỹ lại xem, lúc em đi cùng bà lão, có phải có ai đã chú ý tới rồi?"

Lưu Trọng Tề sửng sốt, vô thức nắn cục danh thiếp nằm trong túi: "Quả thực... có một người, lúc đó cô ấy còn níu em lại, nhưng em cũng không chắc..."

Một giờ đồng hồ sau, Dụ Lan Xuyên mới ngoe nguẩy đuôi sói khoan thai đến muộn, lúc bước vào cửa còn làm vẻ mặt gấp gáp, giả bộ cũng rất giống, không cách nào nhìn ra con hàng chảnh chọe lúc nói chuyện điện thoại.

"Bà già cũng dám đỡ, nhà chúng ta gia tài bạc vạn đấy phỏng?" Dụ Lan Xuyên lái xe đưa cậu em không chính thống về nhà, suốt cả một đường không giáo dục phê bình, cũng không dỗ dành an ủi, về đến nhà mới tiện mồm giễu cợt một câu không đau không ngứa, lại đuổi nó về nghỉ ngơi, "Hôm nay bị dọa rồi phải không, mau tắm rửa đi ngủ đi, anh nói mấy câu với anh Vu của nhóc."

Lưu Trọng Tề chần chừ mãi mới trả lời một tiếng, len lén liếc nhìn hắn, hình như đang chờ đợi điều gì.

Dụ Lan Xuyên nhìn ánh mắt của cậu bé, âm thầm thở dài một tiếng, sờ sờ điện thoại trong túi: "Được rồi, anh phát cho em một cái hồng bao cho bớt sợ."

Nháy mắt, Lưu Trọng Tề đen mặt, chẳng nói một lời, quay người bước đi, còn đạp cửa mà vào.

Dụ Lan Xuyên có chút kinh ngạc: "Đứa nhóc hung dữ bây giờ mắc phải trung nhị bệnh*, đến tiền cũng không cần?"

*trung nhị bệnh: ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ Nhật Bản (chuunibyou), chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm hai sơ trung (THCS).

Vừa lúc Vu Nghiêm giao ban với đồng nghiệp, nhà hắn cách phòng Dụ Lan Xuyên thuê không xa, vì thế ngồi ké xe một chuyến, tiện thể đến nhà bạn từ nhỏ ngồi một lúc, nhìn thấy cảnh đó liền ưỡn ngực ngửa mặt lên trời: "Nó không cần thì tôi cần, anh, có thiếu em trai không? Không thì tôi làm con trai anh cũng được."

Dụ Lan Xuyên lấy một lon sô đa trong tủ lạnh ném cho hắn: "Cho cậu ngồi nhờ một chuyến xe còn chưa thu tiền đấy."

Vu Nghiêm thuận thế ườn người ra sô pha: "Khổng tử từng nói, "chi lan sinh u cốc, quân tu đạo lập đức"*, Lan gia, không hâm mộ phú quý mà cậu từng nói đâu rồi?"

*Chi Lan sinh vu thâm cốc, bất dĩ vô nhân nhi bất phương; quân tử tu Đạo lập đức, bất vi cùng khốn nhi cải tiết” (Cỏ Chi Lan sống ở hang núi sâu, không vì ở chốn không người mà không thơm; người quân tử tu Đạo lập đức, không vì khốn cùng mà thay đổi.)

"Không hâm mộ phú quý thì tôi hâm mộ cái gì, hâm mộ cậu chắc? Tránh ra." Dụ Lan Xuyên đá văng chân Vu Nghiêm, lôi robot hút bụi chết dí dưới ngầm sopha ra sạc điện, " Nếu tôi có thể dành thời gian ra thì đã sớm đi đón nó rồi. Không biết "ba cậu" bây giờ còn phải trả tiền phòng sao? Không nói đến chuyện hiếu kính, lại còn muốn ngửa tay xin tiền."

"Thế sao cậu không về nhà mà ở? Mẹ cậu không ở đây, không có ai làm phiền cậu." Vu Nghiêm nói, "Tiền thuê nhà đắt biết mấy."

"Xa," Dụ Lan Xuyên thở dài, "Mười đoạn đường tắc đỉnh điểm vào giờ đi làm buổi sáng, tôi phải đi qua ba đoạn."

Hắn còn nhớ lúc mới tốt nghiệp, giờ cao điểm buổi sáng bắt đầu từ bảy giờ sáng, bây giờ đã bắt đầu tắc từ sáu giờ ba mươi, thêm hai năm nữa, mấy ngươi đó chắc còn không định ngủ.

Dụ Lan Xuyên đi đi về về hai ngày, cảm thấy chính mình không phải là về nhà ngủ, hoàn toàn là về nhà báo danh, còn không đủ tiền xăng xe.

Vu Nghiêm nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Tầng lớp nghèo khổ ngồi tàu điện như chúng tôi không hiểu được thống khổ của tầng lớp thổ hào."

Dụ Lan Xuyên chỉ ra cửa lớn: "Không có chuyện gì thì mau cút đi."

Vu Nghiêm trở nên nghiêm nghị: "Chuyện của em trai cậu hôm nay, tôi phải nói với cậu một chút."

"Vậy chuyện dài cậu nói ngắn chút." Dụ Lan Xuyên vừa nghe vừa gỡ kính xuống, để dưới vời nước, chậm rãi nói, "Chịu thiệt vài lần, sau này mới khôn lên được, chịu thiệt thòi mới thấy việc đời."

"Đám ăn vạ hôm nay, tôi nghi là người bên các cậu." Vu Nghiêm nói, "Gần đây không va chạm với cậu đấy chứ?"

Dụ Lan Xuyên ngừng tay: "Hử?"

Vu Nghiêm: "Tôi tận mắt nhìn thấy, tường cao ba mét, thoắt một cái, người đã không còn bóng dáng rồi."

"Trèo tường thôi mà, có gì mà hiếm lạ? Đáng ngạc nhiên lắm sao?" Dụ Lan Xuyên "hừ" một tiếng, không hứng thú, vẩy vẩy nước đọng trên kính, tiện tay lấy góc áo lau, "Đàn ông trưởng thành luyện tập một chút, nhảy qua tường cao ba mét là chuyện bình thường, cậu chưa nhìn thấy bộ đội leo tường bao giờ à? Trong câu lạc bộ Parkour, học sinh trung học cũng có thể biểu diễn trèo tường trong 5 giây cho cậu xem đấy."

"Cậu nói là, thành phố ta có một đội thích Parkour chuyên đi ăn vạ..."

Dụ Lan Xuyên mất kiên nhẫn cắt lời hắn: "Tôi lấy ví dụ nói chạy Parkour có thể leo tường, không nói người leo tường đều là chạy Parkour, lão Muối này, cả đời này cậu có biết chữ "logic" viết thế nào không?"

Vu Nghiêm tốt tính khoát tay:"Ôi, con người cậu, gặp người ngu xuẩn liền nóng giận, nóng giận có hại cho gan của cậu đó, lại nói kẻ ngốc trên đời người đông thế mạnh, cậu một thân một mình tức giận với bọn tôi, không cảm thấy bản thân thế đơn lực bạc sao? Bình tĩnh một chút, sư ca, đừng quên cậu còn phải dưỡng sinh."

Dụ Lan Xuyên: ..."

Thế mà không có cách nào phản bác.

Vu Nghiêm: "Nhưng mà em cậu nói, trong hội đó còn có một bà lão đầu tóc bạc trắng. Cao chừng mét rưỡi, một bà cụ, tay không leo tường cao ba mét, không kỳ lạ sao? Đương nhiên, người thông minh như các cậu sẽ nói, có thể bà đó hóa trang..."

Vu cảnh sát vừa nói xong, Dụ Lan Xuyên đã lấy chìa khóa xe đi ra cửa đổi giày: "Đi"

Vu Nghiêm: "Hả? Cậu thật sự muốn đi cùng tôi sao? Tôi còn chưa phân tích xong, nếu là hóa trang..."

"Muốn hóa trang cậu thành một bà lão, tiếp xúc ở khoảng cách gần mà không bị lộ, thì đấy là súc cốt công rồi." Dụ Lan Xuyên nhớ lại đoạn thảo luận mang tính Phật học vừa rồi, cố nuốt hai chữ "ngu xuẩn" xuống họng, "Mau lên, buổi tối tôi còn phải thẩm tra báo cáo."

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người bọn họ đã đến ngõ cụt nọ.

"Chính là chỗ này." Vu Nghiêm chỉ cho hắn xem, "Lúc tôi đến, người đó đang đứng ở vị trí này trên tường, còn có hai cái nửa dấu chân đây. Ngõ cụt này ba mặt tường vây, nếu như là từ phía trong tường nhảy ra thì tôi còn có thể hiểu được, đằng này hắn từ bên cạnh lật người qua tường."

Vu Nghiêm so với phía sau, giữa hai bức tường của ngõ hẹp chỉ rộng một sải tay: "Chỗ này hoàn toàn không có không gian để lấy đà... đậu!"

Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy Dụ Lan Xuyên đang đứng bên cạnh hắn đột nhiên nhảy lên, hai bước đã đáp đến trên bức tường đối diện, hắn rướn người một cái đã nhẹ nhàng lên đến nóc tường, giữa không trung hắn đột ngột co người lại, mũi chân điểm một cái lên tường, mượn lực quăng người lên.

Đồng thời, Vu Nghiêm nghe thấy "soạt" một tiếng, có vật gì nhỏ nhỏ bắn lên mặt hắn.

Vu Nghiêm vội quét đèn pin qua, chỉ thấy giám đốc Dụ với vẻ mặt một lời khó nói hết ngồi chồm hỗm trên tường, kéo vạt áo -- động tác mạnh quá, áo sơ mi rách rồi.

Một cái khuy áo lăn lốc trên mặt đất.

"Không may, " Cảnh sát Vu bụm miệng nói: "Thiếu hiệp, gặp chuyện không may rồi!"

Dụ Lan Xuyên: "...Câm miệng."

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.