Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3264 chữ

Chương 2: Khu khai phá

Một hàng xe đa dụng dừng ở bên đường, một người béo bước xuống từ chiếc xe đi đầu, đạp lên mảnh vỡ, ân cần mở cửa xe cho người ngồi sau: "Chính là ở đây, ngài xem, xung quanh đều là đường mới sửa. Mảnh đất được vây lại phía trước, để hôm nay ngài đến xem, quả thực là một hạng mục rất tốt! Đúng ra, tiền vốn trong tay người anh em của tôi eo hẹp như vậy, nên buông tay thì buông tay, nhưng quả thực là không nỡ, hiện giờ chỉ cần khởi động tài chính đúng hạn, lập dự án, lập tức có thể lấy được tiền vay, sau này thật sự là chỉ cần nằm không cũng có thể..."

Người phụ trách bên đầu tư vừa xuống xe, nghe nói là một vị phó tổng, tầm bốn mươi tuối, nụ cười vừa lịch sự vừa cẩn trọng, nhẹ nhàng ngắt lời người béo: "Giám đốc Vương, báo cáo tính khả thi và quy hoạch cụ thể của ông chúng ta đều đã đọc rồi, không cần nhắc lại một lần nữa đâu. Lan Xuyên, cậu qua đây xem."

Người béo cười phụ họa, ánh mắt lọt xuống thân hình của người đàn ông trẻ tuổi vừa bước xuống xe.

Chỉ thấy dáng hắn cao gầy, khí thế đường hoàng, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn, gọng kính kim loại mảnh, cũng không biết là bao nhiêu độ, dù sao thì mắt kính cũng có vẻ rất mỏng. Không chỉ có mắt kính mỏng, đôi môi của hắn cũng mỏng, cánh mũi hẹp mà thẳng, cằm hắn như được gọt đẽo -- dường như đến mí mắt của hắn cũng mỏng hơn người khác ba phần. Bởi vì dáng người cao, lúc hắn nhìn người khác phải hơi rũ mắt xuống, ánh mắt hạ xuống từ khóe mắt, có ý như cười như không.

Người béo nuốt nước bọt, khí thế "bổn tọa lại một đời huênh hoang" tỏa ra quanh người vị này khiến gã bất giác cúi người. Trực giác nói cho gã biết người này bất thiện.

"Dụ Lan Xuyên", chữ lan trong "quân tử như lan", chữ xuyên trong "hải nạp bách xuyên", đây là người phụ trách phòng kiểm soát rủi ro của chúng tôi." Phó tổng bên đầu tư chỉ vào Dụ Lan Xuyên, nửa đùa nửa thật nói với người béo, "Đừng thấy tuổi còn trẻ, vị này nắm Thượng phương bảo kiếm trong tay, đến ông chủ lớn của chúng tôi còn phải dè chừng, bộ phận quyền lực nhất công ty chính là phòng kiểm soát rủi ro của bọn họ đấy, ngày ngày chúng tôi chạy công vụ bên ngoài cũng chẳng bằng một bản bảo cáo của vị này.

Người béo vội vàng xốc tinh thần, vỗ mông ngựa tới mức như sấm vang chớp giật: "Giám đốc Dụ, thanh niên tài tuấn, thanh niên tài tuấn!"

Bức vương*... giám đốc Dụ đóng ipad trong tay lại, nhìn người béo gật đầu một cái, nói với hắn một câu: "Xin chào". Quả thực tiếc chữ như vàng.

Bức vương: “bức” là phiên âm tiếng Anh của từ “boast”, bức vương chỉ người hoàn hảo, hoặc luôn tỏ ra là người hoàn hảo.

"Không biết Dụ tổng đã hiểu bao nhiêu về mảnh đất này của chúng ta?" người béo xoa xoa tay nói, "Mấy năm gần đây, Yên Ninh phát triển quá nhanh, mười mấy năm trước nơi này chỉ là một mảnh đất trống, bây giờ đều là khu đất vàng của thành phố rồi, tôi...

"Không hiểu nhiều, nên đến thăm một chuyến." Dụ Lan Xuyên căn chuẩn thời gian giữa lúc người béo nghỉ lấy hơi, chuẩn bị nói tràng giang đại hải, chen vào một câu ngắt lời hắn, khiến hắn nghẹn lại trong cổ, "Chỗ này trước đây không phải là đất hoang, mà là bãi chôn rác thải."

Ánh mắt người béo chợt lóe, mau mắn tiếp lời: "Ôi, làm sao nói cho ngài hiểu được đây? Hồi nãy tôi muốn nói, nhưng mà chưa kịp, hạng mục này chính là tốt ở chỗ nằm trên bãi chôn rác thải đấy! Bãi chôn rác thải được cải tạo, chuyện này...nó được áp dụng công nghệ tái sử dụng đất tương đối hoàn thiện, mảnh vụn rác được ép xuống rất ổn định, môi trường xung quanh cũng tốt, ích nước lợi nhà, quốc gia rất cổ vũ! Bên phía nhà phát triển định lấy nó làm điểm sáng, có lẽ còn có thể vận động được một vài ủng hộ về mặt chính sách.

"Không đúng, giám đốc Vương," Dụ Lan Xuyên bình thản nói, "Tôi nhớ hình như chỗ này chuyên xử lý rác thải sinh hoạt, mùi rất nặng, theo tôi được biết, có nhiều chất lỏng và vật chất có hại ngấm xuống dưới đất, chu kỳ phân hủy của một vài thứ còn rất dài, có thể ảnh hưởng tới địa chất, theo như quy hoạch của ông, sẽ không có vấn đề về nền đất chứ?"

Người béo rõ ràng nghẹn họng, bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ: "Chuyện này... chuyện này khẳng định không có vấn đề, bên phía bạn tôi cũng đã thành lập công ty hạng mục* rồi, đã tìm người kiểm chứng phương án, tuyệt đối bảo đảm về mặt kỹ thuật, chuyện này ngài không cần lo. Hiện tại, khó khăn chủ yếu của chúng ta vẫn là tiền vốn..."

*công ty hạng mục là thực thể kinh doanh độc lập được thành lập để thực hiện một hạng mục (dự án) đơn lẻ, tự chịu trách nhiệm với lợi nhuận và thua lỗ, biệt lập với công ty chính.

Dụ Lan Xuyên cúi đầu cười nhạt, nho nhã lễ độ nói: "Ai mà không thế, năm nay đồng tiền khan hiếm, tiền vốn của mọi người đều rất khó khăn, vì thế nên càng cần cẩn trọng, ông thấy có đúng không?"

"Chuyện đó, chuyện đó..." Người béo theo sau Dụ Lan Xuyên,ngoài mặt thì cúi đầu khom lưng, nhưng ở góc độ người ta không nhìn thấy, thì âm thầm liếc Dụ Lan Xuyên với ánh mắt sắc lạnh, chân thành cầu cho hắn bị sét đánh.

Ai ngờ chính vào lúc ấy, Dụ Lan Xuyên cứ như có mắt sau lưng, đột ngột quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chưa kịp thu lại của gã béo: "Giám đốc Vương, hình như ông có lời muốn nói với tôi?"

Gã béo giật thót, sau ót chảy xuống mồ hôi lạnh.

May thay, lúc ấy người của bên đầu tư chen vào nói giỡn: "Lan Xuyên của chúng tôi có công năng đặc dị, có người nhìn chằm chằm vào cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm giác được ngay, thần kỳ không? Giám đốc Vương nhất định là chê đám người trung niên chúng tôi vừa già vừa ngấy, nên vừa rồi mới ngắm tiểu thịt tươi một chút."

Gã béo cũng miễn cưỡng cười theo vài tiếng, sau đó suốt dọc đường không còn dám ăn nói hàm hồ nữa.

Đoàn người này nhanh chóng hoàn thành khảo sát thực địa, xe đa dụng bảy chỗ rời khỏi khu khai phá , đi về phía khu vực thương mại trung tâm cao ốc như rừng.

"Vụ này tôi sẽ không viết báo cáo, hoàn toàn không có giá trị thảo luận." Trở về công ty, Dụ Lan Xuyên nhét ipad vào tay tài xế, vừa đi vừa nói với trưởng đoàn phó tổng, "Không thể dựa vào cái tay họ Vương đó, hai phía đều lộn nhộn, đoán chừng là đầu tiên nói với bên khai thác là "Tôi có một dự án rất được, chỉ là chưa tìm được người thực hiện, tiền vốn khởi động tôi lo liệu, các cậu lo máy móc cơ sở hạ tầng, chỉ cần đưa ra một đoàn đội, đặt một cái tên, giúp tôi bày hàng ra, cơ bản không cần đảm nhiệm rủi ro, mọi người cùng nhau kiếm tiền", sau đó lại nói với bên đầu tư "Phía khai thác là một thương hiệu lớn, trước giờ thực hiện dự án rất chắc chắn, bây giờ thà để vòng vốn đứt đoạn cũng không thể nào từ bỏ miếng thịt béo bở này, chẳng may thiếu tiền, mới chia cho chúng ta một bát canh cơ hội, cơ hội không thể bỏ lỡ, lừa gạt được hai bên, tiền vốn đến nơi, dự án được duyệt, hắn ôm tiền chạy, tay không bắt sói trắng."

"Cái miệng của tên tiểu tử nhà cậu," Phó tổng bật cười, sau đó nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý, "Hai phía lộn xộn có chỗ tốt của hai phía lộn xộn, dù sao cũng là bạn giám đốc Lý giới thiệu tới, cũng vì nể mặt giám đốc Lý, chúng ta không tới một chuyến thì cũng không được, công việc mà, có lúc vì mặt mũi của đồng nghiệp, nhân tình thế thái, làm vài việc mất công cũng là chuyện thường."

Dụ Lan Xuyên cười cười, không tiếp lời.

Hiện tại có tin đồn ông chủ lớn muốn về hưu, tập đoàn vẫn chưa có động tĩnh gì, mấy vị phó giám đốc trong công ty đã đấu đá nhau như gà chọi, ngày ngày nói xấu lẫn nhau, người nào cũng muốn nắm lấy cây đao phòng kiểm soát rủi ro, chém đầu quỷ xâm lược. Là cây đao phiền não này, Dụ Lan Xuyên quay cuồng trong gió tanh mưa máu, đã liên tiếp cả tháng hắn không có cuối tuần để nghỉ ngơi rồi.

Hắn nghiêng người ấn nút thang máy cho đồng nghiệp: "Tôi còn có vài chuyện ở phòng họp, các vị lên lầu trước."

"Giám đốc Dụ vất vả rồi."

"Anh đúng là người tài nhiều việc*"

Cửa thang máy khép lại, Dụ Lan Xuyên thu lại nụ cười đi đến phòng họp, vẻ mặt bình đạm. Mấy trợ lý đã sớm chờ trước phòng họp bước đến, đưa cho hắn một ly cà phê và một xấp giấy mỏng. Dụ Lan Xuyên quét mắt qua, đưa lại văn kiện cho cô nàng: "Tôi không có thời gian xem nữa, cô nói miệng cho tôi."

Trợ lý trẻ đã được huấn luyện, lập tức nhỏ giọng nói bên tai hắn nội dung sơ lược của tài liệu một cách mạch lạc rõ ràng. Dụ Lan Xuyên không nói lời nào, thỉnh thoảng có người lướt qua vai hắn, gật đầu chào hắn một tiếng. Sàn đá sáng bóng có thể soi gương được, bóng nam nữ quần áo đi chỉnh tề đi lại vội vã.

Khuôn mẫu xã hội** cho rằng, những kẻ sống bằng cách cả ngày bán bánh ngô ngoài đường, mặt mũi đầy dầu mỡ, nhất định đều vừa đói nghèo vừa thất bại, chỉ nằm ăn chờ chết, đã định trước là những kẻ thất bại bị đào thải. Mà ngược lại với nó, những kẻ mặc tây phục may đo, mỗi ngày đều kẹp điện thoại huênh hoang đi lại trong CBD, khẳng định đều là tinh anh của thành phố, tiền đồ rộng mở, sau lưng điểm xuyết một đại đội nợ đào hoa.

*Central Business District: khu thương mại trung tâm

Sau này, nếu không thể làm một "trạch nhân bỉ ổi hết thuốc chữa" thì có thể chuyển nhà, mua vài căn bất động sản, trải qua cuộc sống hạnh phúc nằm chơi thu tiền nhà.

"Tinh anh thành phố" cũng có thể là nô lệ của tiền phòng, hàng tháng đều nhẵn túi, chỉ dám dùng nước hoa chiết, mỗi lần đến cuối tháng đều đối mặt với nguy cơ nghèo đói, ngày ngày tăng ca, sau đó lại bị những áng văn "thức khuya đột tử" của quảng đại quần chúng trên mạng dày vò trong lòng.

Thế sự vô thường, chuyện này cũng khó nói.

Ví như Dụ Lan Xuyên, hình tượng và trường khí của hắn cao ngạo lạnh lùng, chính là một vị "tinh anh thành phố" tuy vinh quang nhưng cực khổ.

Một buổi chiều muộn ngày thứ sáu giữa mùa hạ, Dụ Lan Xuyên đã quay cuồng suốt cả một ngày, hắn cố chống đỡ một cuộc họp qua điện thoại kéo dài bốn tiếng đồng hồ, trong đầu kêu "ong ong" không dứt. Ngồi dưới gió lạnh khiến người ta run rẩy của điều hòa trung tâm, hắn trở về văn phòng của mình, đóng cửa, co quắp trên ghế dựa, trong hòm thư đã dồn đống văn kiện chờ đọc chờ thẩm tra, hắn đến một cái cũng không muốn mở, chỉ muốn về nhà ngủ.

Lúc mở hòm thư, hắn nhìn thấy ngày mồng một có một email hiển thị "chưa đọc", liếc nhìn tiêu đề, trái tim càng lạnh -- đó là thông báo trả nợ thẻ tín dụng do ngân hàng gửi tới.

Dụ Lan Xuyên tự rót cho mình nửa cốc trà thô ấm, mượn chút khí nóng mới dám mở "Bảng quản lý tài chính cá nhân"

"Quản lý thời gian", "quản lý tài chính", "quản lý sức khỏe" tam vị nhất thể, thuộc về "chuẩn tắc của tinh anh", một cái cũng không thể thiếu. Những bảng biểu tiêu chuẩn đó cũng giống như "áo mưa", dường như phải để cả cuộc sống vào cái áo an toàn đó, mới có thể khống chế tiết tấu, mới tránh khỏi bị chà đạp.

Mà trên bảng quản lý tài chính cá nhân của Dụ tiên sinh, dòng chói mắt nhất chính là "tiền phòng".

Phòng, là kính chiếu yêu của thanh niên đương đại.

Lúc chưa mua phòng, những thanh niên này đều xuất sắc hơn người, sớm muộn cũng có ngày bay vút tận trời cao, vai kề vai cùng Thiên Bồng Nguyên Soái.

Mua phòng rồi, những "thiên sứ" này lần lượt bị cách chức hạ phàm, rơi vào chuồng heo, trở thành nhị sư huynh mặt mày bụi đất.

Bởi vì một vài nguyên nhân, đầu năm nay Dụ Lan Xuyên đã mua một căn hộ, lúc xem phòng, ban đầu hắn bị "cô vợ nhỏ" răng lởm chởm người thành phố làm cho mù mắt, suýt chút nữa đã lạc lối ở một huyện ngoại ô thành phố Yên Ninh, ban đầu còn vô cùng buồn bực, vì sao thành phố nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, lại chẳng có lấy một chỗ cho người ở?

Sau đó, hắn đã tìm ra lý do trên chính người mình, thông suốt rồi, chuyện này không thể trách nguồn phòng trong thành phố, phải trách chính hắn không đủ tiền.

Cuối cùng, sau nhiều thỏa hiệp, hắn mới chốt được một căn phòng mọi mặt đều phù hợp, táng gia bại sản mới nộp được tiền cọc, trở thành một cẩu nô lệ tiền phòng đầy vinh dự.

Tiền phòng trả góp hàng tháng gần hai mươi ngàn, kỳ hạn hai mươi năm.

Tù có thời hạn mức cao nhất cũng chỉ có hai mươi lăm năm.

So với ngục giam, ngân hàng lại càng ngoan độc.

Càng thất đức hơn là, căn "hào trạch*" khiến hắn nghèo rớt mồng tơi còn một năm nữa mới được giao, có nghĩa là, năm nay, mỗi tháng trả xong khoản trả góp, hắn còn phải gánh thêm bảy ngàn tiền thuê nhà.

*hào trạch; nhà cửa xa hoa của người có tiền

Ngoài ra, hạn mức chi lớn nhất trong tuần này của hắn còn có tám ngàn rưỡi tiền gửi xe nửa năm, hai phần "thuế kết hôn" hai ngàn, thượng cấp sắp về hưu cũng nhất định phải vào lúc này làm thêm việc ma chay cho mẹ.

Dụ Lan Xuyên ngồi thẫn thờ trước màn hình, thờ ra một hơi dài, sờ sờ eo, cảm giác được quả thận mong manh đang run lẩy bẩy.

Chính vào lúc này, điện thoại hắn reo, hiển thị người gọi tới là "Cá muối".

"Cá muối", đại danh là Vu Nghiêm, là bạn học thời tiểu học của Dụ Lan Xuyên, năm đó tiếng phổ thông của chủ nhiệm lớp không ổn, "Vu" và "Dụ" không phân biệt được, còn hay đùa hai người là anh em ruột, bởi đó lâu dần, hai đứa nhóc tính tình bướng bỉnh bất đồng lại không hiểu sao mà chơi được với nhau, trở thành bạn từ thuở nhỏ.

Mơ ước từ nhỏ đến lớn của Vu Nghiêm chính là trở thành một con cá muối* chân chính, không ngờ ý nguyện chằng thành, có thể do người ước nguyện không xứng làm một con cá muối -- Tóm lại, không biết trời xui đất khiến thế nào mà hắn lại trở thành một vị cảnh sát nhân dân, chớ nhìn những chuyện hắn quản đều là chuyện lông gà vỏ tỏi như ba con chuột bốn con mắt, có thể bận tới mức chân vắt lên cổ đấy, cũng đã rất lâu không tới làm phiền Dụ Lan Xuyên rồi.

*Cá muối: vốn là từ để ví với xác chết, sau này để chỉ những người không làm việc, không muốn lao động.

"Có chuyện mau nói, không thì cút" Trước mặt thằng bạn nối khố, trước giờ Dụ Lan Xuyên đều không có gánh nặng thần tượng, lột bỏ mặt nạ giả vờ giả vịt thường ngày, lộ ra bản tính tồi tệ, uể oải nhả ra mấy chữ: "Không uống, không hẹn, không đi."

Cảnh sát Vu vội vàng nói: "Đợi đã, Lan gia, em trai cậu đang ở chỗ tôi."

"Ồ, Dụ Lan Xuyên nghe vậy, mặt không biểu tình sờ sờ sống mũi, "Em trai, hạ giá như nhảy lầu, mười ngàn một đứa, không trả giá, tiền chuyển vào tài khoản của tôi, từ nay về sau, nó chính là em trai của cậu rồi."

Vu Nghiêm: "Đừng vớ vẩn, không phải ở nhà tôi, ở đồn của tôi, đồn công an!"

Dụ Lan Xuyên ngừng lại, "hừ" một tiếng từ trong mũi: "Nó phạm tội gì?"

Vu Nghiêm lên giọng chính nghĩa khiển trách: "Tên khốn nhà cậu, làm anh kiểu gì vậy, từ sáng đến tối cũng không nhìn nó một cái sao? Nó là một đứa bé tốt, có lòng giúp người làm vui, đỡ một bà già, kết quả bà già đó ăn vạ, nếu không phải có người qua đường kịp thời báo cảnh sát, thì vừa rồi suýt nữa nó đã bị mấy tên lưu manh đánh rồi. Đừng phí lời nữa, mau đến đi!"

"Vậy mà tốt?" Dụ Lan Xuyên nhướng mày, "Đấy gọi là không có mắt nhìn."

Vu Nghiêm: "..."

"Mà không phải nói là "suýt nữa" sao, như thế là không bị đánh rồi, tôi còn có chút việc, để nó đợi ở đó trước đi,"Dụ Lan Xuyên đóng nắp bút, "Cậu cho nó ăn cái gì đó, lát nữa tôi trả cậu sau."

Vu Nghiêm: "Này, tên cặn bã nhà cậu, cậu..."

Cặn bã họ Vu đã cúp điện thoại.

*người tài nhiều việc: nguyên bản: năng giả đa lao. Người có năng lực thì làm nhiều việc, vất vả mệt nhọc hơn.

**khuôn mẫu xã hội: là một “bức tranh thế giới” được điều chỉnh và quyết định bởi một nền văn hóa đã được hình thành và ổn định trong đầu con người, gần với định kiến xã hội

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.