Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2944 chữ

Chương 1:

"Ngõ Ao sình" không phải là tên đường, nó là mấy cái ngõ nhỏ hẹp đan xen cắt qua nhau tạo thành, vốn tên là "Tiểu Thủy Đường" (Ao nước nhỏ). Bởi vì chỗ này địa thế thấp trũng, trời vừa mưa đã ngập nước, chân tường hai bên đường mọc rêu xanh mướt, có lúc còn bốc lên mùi tanh tưởi của nước ngập.

Trước, đây là chỗ tụ tập của bọn lưu manh, mấy băng tội phạm như trộm cắp, lừa đảo, buôn ngươi...đều đủ cả, chủng loại phong phú, nghe nói cảnh sát từng rình lúc nửa đêm canh ba, moi từ trong đó ra một ổ tội phạm giết người ngoại tỉnh. Người dân địa phương đều biết mà tránh lối đó đi, rồi đặt cho "Ao nước nhỏ" một cái tên khác là "Ao sình".

Mười năm năm trôi qua, điện thoại di động đã trở nên phổ biến, điện thoại quẹt thẻ hầu như đã rời xa võ đài lịch sử, Ao sình nổi tiếng là "ổ lưu manh", trải qua mấy lần nghiêm túc vây bắt, đã được "thanh tẩy" không ít.

Đám lưu manh hung hăng phách lối năm xưa, có kẻ tiêu đời, có người tàn phế, có kẻ đào vong khắp nơi, có người đang hát "Lệ rơi song sắt".

https://www.youtube.com/watch?v=j1w6ME20U68

Mấy kẻ may mắn còn sống đến trung niên, tứ cố vô thân, hai tay trống rỗng, vì thế chỉ có cách cúi đầu sống những ngày bình thường.

Ngõ ao sình bây giờ, vẫn còn loạn, mấy tiểu thương trái phép tụ tập lại, thỉnh thoảng vẫn còn vài vụ uống rượu say gây sự ẩu đả, nhưng nhìn chung thì vẫn khá yên bình, mùa hè vừa đến, mỗi ngày lúc nhập nhoạng sáu giờ tối, chỗ này liền biến thành một khu đồ nướng lộ thiên, tiêu ớt điên cuồng tung hoành trong gió, ba chục mùi hương nhất thống giang hồ, nổi lên từng đợt khói lửa "hòa khí sinh tài".

Một lớp cửa kính ngăn cách mùi tôm tê cay ở ngay bên cạnh, thiếu niên Lưu Trọng Tề dựa vào cửa kính, ngồi vẹo trên một cái ghế nhựa, tay cầm điện thoại phát đi một phiếu hỏi trên mạng: "Có bạn gái thần kinh coi "Mười hai chòm sao" là tiêu chuẩn sống phải làm thế nào?"

Trên mạng nhanh chóng có người rảnh rỗi trả lời hắn: "Không biết, tôi không có bạn gái, chỉ có một ông bố thần kinh coi thực phẩm chức năng như cơm ăn, hay là chúng ta đổi đi?"

Lưu Trọng Tề buông điện thoại, thất khiếu* xì ra lửa giận. Bạn gái của hắn - Bạch Duyệt - đã ngồi tám chuyện với "chiêm tinh sư" trong tiệm trang sức được mười phút rồi.

*Thất khiếu: Bảy cái lỗ trên mặt: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng là thất khiếu. (chú thích của người dịch)

"Người không biết, có thể cho rằng em không câu nệ tiểu tiết, cái gì cũng không nghĩ, nhưng kỳ thực không phải thế, em cũng có mặt rất hiếu thắng, một khi đã nghiêm túc, chính là cái loại kiêu ngạo "Hoặc là không làm, hoặc là làm rất tốt". Người xưng là "chiêm tinh sư" kỳ thực chính là nữ lừa đảo chuyên gạt người, giọng cô ả hơi khàn**, mang theo giọng mũi Hong Kong không tính là khoa trương, thanh âm như lơ lửng trong không trung, không bay lên cũng không hạ xuống, nghe qua đã thấy có vấn đề trên phương diện tinh thần, "Em là cô gái sinh ra dưới sự bảo hộ của cung hoàng đạo thứ nhất, chị nhìn thấy giữa lồng ngực em có một ngọn lửa sáng ngời."

Lưu Trọng Tề bị lời kịch này làm cho rùng cả mình, nghĩ bụng: "Vị thần côn* này, cô là muốn nướng tim gà sao?"

*thần côn: từ chỉ kẻ chuyên lừa gạt bằng cách giả thần giả quỷ, ra vẻ huyền bí.

"Ngọn lửa chính là nguồn cội sinh mệnh của em," Chiêm tinh sư dùng ngón tay cách không điểm vào trước ngực Bạch Duyệt, lại nói: "Nhưng lửa không phải là thứ dễ khống chế, cháy quá thịnh, người dễ nôn nóng làm bừa, cẩu thả đại khái, trên phương diện giao tế, có lúc em quá mau miệng thẳng thắn, sau chuyện nghĩ lại, bản thân vẫn thường hối hận đã lỡ lời, đúng không?"

Bạch Duyệt: "Đúng đúng đúng, con người em có hơi thẳng thắn!"

Lưu Trọng Tề trợn ngược mắt: "Chờ xem, bước tiếp theo chính là để em mua đồ rồi."

Chiêm tinh sư bắt đầu dụ thiếu nữ ngờ nghệch cắn câu: "Vậy em đã từng nghĩ chưa, có muốn thay đổi bản thân một chút không?"

Lưu Trọng Tề nghĩ: "Đến rồi kìa!"

"Có ạ!" Bạch Duyệt -- bạn học tiến hóa não thất bại -- không chỉ cắn câu, mà còn một miếng nuốt cả phao câu, "Chị cảm thấy em mua một bộ đá phong thủy có được không, cả vòng tay và vòng cổ, có giúp ích được gì không?"

Lưu Trọng Tề: "..."

Bây giờ kẻ ngốc cũng dễ lừa đến mức này rồi!

Lưu Trọng Tề học ở trường trung học top 3 thành phố, bây giờ đang lúc nghỉ hè, vào năm học là lên năm 2 cao trung rồi. Trường trung học top 3 cùng trong một khu hành chính với ngõ Ao sình, cách không đến 3 km, chỉ cần đạp xe mười mấy phút là tới.

Đối với mấy đứa trẻ ngoan trong trường trung học trọng điểm mà nói, Ao sình là chỗ mà trường học và phụ huynh năm lần bảy lượt dặn dò không được đi, do đó chỗ này lại là chỗ mà bọn chúng rất thích tìm đến để tìm kích thích, thỉnh thoảng đến một lần, ăn hai cân tôm*, vào mấy tiệm net không có giấy phép chơi điện tử một lúc, hoặc mua hai quyển sách lậu, tưởng như đã có thể nhiễm chút "hơi đời". Mượn nó phát tiết sự phản nghịch thời kỳ thanh xuân, giải tỏa áp lực học tập.

Lưu Trọng Tề bị bạn gái kéo ra ngoài "thám hiểm".

Đầu tiên hai đứa bị chướng khí mù mịt trong tiệm nét hun cho lảo đảo, sau đó lại bị cả một con phố đồ nướng sộc vào đến đen cả lỗ mũi, đến lúc cả tim và phổi đều không thể chịu được nữa, thì bất ngờ phát hiện tiệm trang sức "Tinh chi mộng" này.

Tiệm này không những không thối, mà còn đốt nến thơm.

Ánh đèn leo lắt chiếu xuống làm cho đống trang sức không biết là mua sỉ ở đâu về trông cũng rất ra dáng, còn có một "chiêm tinh sư" ăn mặc trang điểm như người Gypsy tiếp chuyện.

"Chiêm tinh sư" nói dăm ba câu đã khiến cho Bạch Duyệt mê muội đến mức hết thuốc chữa, cái này cũng muốn mua, cái kia cũng muốn mua, không chỉ mình mình hưởng mà còn muốn tiêu tiền như rác vui chung thiên hạ, còn không quên bạn trai: "Lưu Trọng Tề, anh là cuối tháng tám đúng không, hay là em mua cho anh một cái sao Xử Nữ nhé, chúng ta tình nhân hảo hợp.

"Không hứng thú," Lưu Trọng Tề lạnh nhạt đáp, "Lúc anh bốc hỏa uống nước Hoắc Thủy Chính Khí liền có tác dụng rồi."

Tiểu công chúa Bạch Duyệt lập tức không vui: "Anh làm mất hứng thế?"

Lưu Trọng Tề dứt khoát khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Anh không làm cụt hứng, anh đang quét nạn mù chữ, bạn học Bạch Duyệt, bây giờ, ngay tại hiện trường, anh sẽ phân tích cho em một chút, em bị lừa thế nào. Em, vừa bước vào cô ấy đã biết em sinh tháng bốn, vì sao lại thế? Là vì đám đá phong thủy hoàng đạo trước ngực em nhảy nhót khắp nơi, miếng đá nát chỉ tháng tư liên tục kêu gào lên "chính là tôi".

"Cô ấy làm sao mà biết được em là cung Bạch Dương hay cung Kim Ngưu? Chị gái à, là vì cái kẹp tóc cung Bạch Dương không có tác dụng gì trước ngực chị đấy."

"Sao cô ấy có thể nói ra đặc điểm tính cách của em chuẩn thế? Bởi vì có một thứ gọi là "hiệu ứng Barnum", còn bởi vì cô ấy biết em mê muội cung hoàng đạo, chỉ cần đọc một lượt miêu tả về cung Bạch Dương trên Bách khoa Bách Độ, em liền cảm thấy cô ấy nhìn thấu vận mệnh rồi."

"Còn nữa, sao cô ấy biết em "mau miệng thẳng thắn"? Lưu Trọng Tề lạnh lùng tổng kết, "Bởi vì đồ ngốc đều như vậy, cái này có gì khó đoán?"

Vị thiếu niên lạnh lùng này, vừa mới tiến vào "đội tiên phong yêu sớm" được hai tháng đã vinh quang trở lại hàng ngũ cẩu độc thân.

"Còn không đuổi theo thì ngày mai không còn bạn gái nữa đâu đấy." Tố chất tâm lý của vị chiêm tinh sư lừa đảo kia vô cùng ổn định, ngồi cười khanh khách mà nghe cho hết vụ cãi nhau, cuộc mua bán đi tong cũng không tức giận, thong thả xếp lại trang sức Bạch Duệ vừa lấy ra xem.

Lưu Trọng Tề bực mình liếc nhìn cô ta một cái: "Để ý chuyện làm ăn của cô đi." Hắn vừa cảm thấy chính mình có bệnh, vừa không nhịn được mà vuốt tấm danh thiếp ấy nhìn một chút.

"Cam...Khanh"

Cũng không biết là tên thật hay tên giả.

Lưu Trọng Tề quay đầu, cửa Tinh chi mộng đã lên đèn, u tối, tĩnh mịch, quả thật có vài phần cảm giác bí hiểm.

Chính là lúc này, người trong ngõ nhỏ đột nhiên ầm ĩ cả lên. Mọi người chen lấn xô đẩy, nhao nhao đứng sang ven đường, Lưu Trọng Tề bị người ta đẩy một phát xô vào góc tường. Lửa giận của hắn bùng lên, mới phát hiện giữa con đường nhỏ xuất hiện một mảnh đất trống rất lớn, xung quanh có người kích động hô: "Đến rồi đến rồi."

Cùng với một âm thanh to lớn, mấy cái ghế bị người ta đập giữa đường, bốn năm thanh niên xã hội phun ra từ tiệm thịt nước, trong miệng toàn lời ô uế, giơ nanh múa vuốt đánh nhau bằng tay trần. Ngay sau đó, người ta thấy tay chân loạn xạ, cũng không nhìn rõ ai với ai là một bọn.

"Chuyện làm ăn, cần duyên phận, hôm nay duyên chưa tới." Chiêm bốc sư thản nhiên nói, đưa cho hắn một tấm danh thiếp,"Sau này em có khó khăn gì lúc nào cũng có thể liên lạc với chị, quét mã thêm Weixin."

"Quét mã thêm Wexin", lời thoại này có hơi làm lố, bởi vì âm quá thấp, giọng mũi Hong Kong bay mất rồi.

Thiếu niên kiên định với chủ nghĩa duy vật Lưu Trọng Tề đang muốn đáp lại bằng một cái nhìn miệt thị, thì lại nghe thấy cô ta điềm tĩnh nói thêm một câu: "Cho dù là em muốn tư vấn chuyện học tập hay chuyện tình cảm, ba lần đầu tiên đều miễn phí, chuyện quan hệ gia đình cũng có thể hỏi, ví dụ như... có anh chị khó sống chung thì phải làm thế nào."

Lưu Trọng Tề ngẩng phắt đầu, cảnh giác hỏi: "Chị quen tôi?"

"Không quen," Chiêm tinh sư cong khóe miệng, "Không phải cậu nhìn thấu hết mánh khóe của tôi rồi sao, đoán thử xem, sao tôi lại biết."

Cô ta rất cao, da vô cùng trắng, -- nhưng không phải loại trắng mềm mướt nước của mấy cô nàng xinh đẹp, mà dường như là loại trắng nhợt như ngâm nước do nhiều năm không ra ngoài trời, lạnh lẽo, không hề sáng, bên huyệt Thái Dương nổi lên mấy mạch máu xanh tím -- Ả mặc một váy dày tuyền màu đen, tóc dài che hơn nửa mặt, đeo trang sức rất khoa trương, có vẻ rất gầy, giống như một trận gió thổi qua là có thể bay thẳng lên trời.

Chỉ nói về hình tượng,cô nàng này rất có khí chất huyền học, có thể nói vô cùng phù hợp để giả thần giả quỷ.

Cô ta nhét tấm danh thiếp vào tay Lưu Trọng Tề, ưu nhã cúi người: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lưu Trọng Tề nhận tờ danh thiếp, đi ra khỏi cửa vài mét, hắn vừa cảm thấy mình có bệnh, vừa không nhịn được mà cầm tấm danh thiếp lên xem.

"Cam...Khanh"

Cũng không biết là tên thật hay tên giả.

Lưu Trọng Tề quay đầu, Tinh chi mộng đã lên đèn, âm u, tĩnh mịch, quả thật có vài phần bí hiểm.

Chính vào lúc này, người trong ngõ nhỏ đột nhiên nhao nhao lên, người ta xô đẩy lẫn nhau, rốt rít chen vào bên đường, Lưu Trọng Tề bị người ta đẩy một phát vào góc tường. Hắn bực bội ngẩng đầu, mới phát hiện giữa đường đã lộ ra một khoảnh đất trống lớn, bên cạnh có người kích động nói nhỏ: "Đến rồi đến rồi."

Cùng với âm thanh chấn động là mấy cái ghế bị người ta đập giữa đường, bốn năm thanh niên xã hội ào ra từ một quán nướng ven đường như lốc xoáy, lời bẩn thỉu tục tĩu trong miệng đồng loạt phun ra, giương nanh múa vuốt đánh tay không một lúc, lúc sau chỉ thấy tay chân loạn xạ, cũng không nhìn ra được ai với ai là một hội.

Quần chúng vây xem phấn khởi bừng bừng, trong đó có một vị vừa ăn dưa vừa xem vẫn không đã nghiện, còn đứng bên bình luận: "Ây dà ây dà -- trâu bò quá!"

Lưu Trọng Tề: "..."

Cái đám cặn bã xã hội này!

Thời gian nghỉ hè tươi đẹp, hắn không ở nhà làm đề toán, chạy đến đây lêu lổng, thật sự có bệnh!

Lưu Trọng Tề nóng nảy muốn chen ra ngoài: ""Cho qua một chút.."

Chính vào lúc hắn muốn "trốn" ra ngoài, một bà lão không biết bị ai xô đẩy, ngã ra đấy. Bà lão đã bạc trắng cả đầu rồi, lưng còng xuống như tôm luộc, tay cầm gậy chống. Người xung quanh như mù cả, mắt đều dán vào cảnh đám thanh niên bất lương chiến đấu, không một ai đến đỡ bà lão một tay.

Cú ngã nãy không nhẹ, bà lão vật lộn mãi vẫn không đứng dậy được, vừa kêu đau vưà vươn tay cầu cứu Lưu Trọng Tề vừa vặn đi qua.

Lưu Trọng Tề sửng sốt, vội vã muốn gia giúp đỡ, chính vào lúc ấy, một bàn tay bắt lấy cánh tay trần của hắn.

Bàn tay đó lạnh đến nỗi khiến hắn rùng mình một cái, ngón tay nhỏ dài, nhưng ngón trỏ và ngón giữa có vẻ cong queo bất thường, nói không chừng là bị thương, còn vì gầy gò quá mà tóm lại, khiến cho người ta tự dưng nghĩ tới cành khô thò ra khỏi ngôi mộ hoang vu cô độc.

Lưu Trọng Tề ngoái đầu, phát hiện người giữ hắn lại thế mà là chiêm tinh sư lừa đảo trong Tinh chi mộng.

Chiêm tinh sư đè giọng, cũng không giả giọng Hong Kong nữa, nói như bay: "Tôi thấy ấn đường của cậu hôm nay chuyển màu đen, tất có tai họa, tốt nhất đừng quản chuyện không đâu, mau chóng về nhà đi."

Sao mà, thuật chiêm tinh Tây phương và xem tướng truyền thống còn có thể hợp tác vượt giới thế này nữa sao?

Lưu Trọng nghĩ trong lòng: "Cái khỉ gì vậy?"

Thanh niên tốt thời đại mới Lưu Trọng Tề vùng ra khỏi tay của cô ta, không thèm để ý đến phường giang hồ lừa đảo, đạp lên dấu chân của tiền bối Lôi Phong, đi về phía bà lão.

...sau đó, thiếu niên nhanh chóng nhận đươc một lần "tái giáo dục xã hội".

Chủ đề là: "Không nghe lời người trước, chịu thiệt không tốn tiền".

Thanh niên Lưu Trọng Tề lấy giúp người làm vui, đỡ bà cụ bị đẩy ngã, còn giúp bà nhặt gậy chống, đấm lưng nói nhà mình không xa, Lưu Trọng Tề không hề đề phòng đỡ bà lão dậy, theo đường bà lão chỉ, hộ tống bà chen ra khỏi cái ngõ Ao sình đang nhốn nháo như bạo loạn.

Đợi đến lúc hắn cảm thấy có gì không đúng, thì đã bị bà lão dẫn tới một ngõ cụt không người qua lại, ba tên lưu manh đang ôm cây đợi thỏ đã vây quanh cậu.

Bà già đáng thương tội nghiệp mới vừa rồi còn không ngồi nổi xuống đất, giờ hùng hổ ôm lấy chân, dõng dạc hô lớn: "Chính là tên nhóc này, đâm vào ta, xô gãy cả chân bà già!”

*một cân của Trung Quốc chỉ bằng 1/2 kg

**giọng khàn: nguyên bản là "giọng họng bị hun khói". Theo y học, hút thuốc uống rượu trong thời gian dài, thanh âm sẽ trở nên khàn và dày hơn, gây tổn hại cho thanh đới, dễ dẫn đến viêm họng mãn tính.

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.