Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Phiên bản Dịch · 1772 chữ

Trong nháy mắt.

Lầu hai sân huấn luyện không hề báo động trước có vô số người mặc đồ đen xuất hiện, thân hình nhanh nhẹn lặng yên không một tiếng động. Chờ Lục Nhĩ Nhã, Cổ Kiến Hùng cùng với tay sai của anh ta ý thức được khác thường ngẩng đầu nhìn lên thì trên lầu một vài người áo đen đã mau lẹ bóp cò súng, viên đạn không tiếng động bắn chính xác về phía những tên còn chưa kịp phản ứng, trong chốc lát, những kẻ nguyên bản đứng thành một vòng tròn đều ngã xuống, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, tiếng hô còn nghẹn ngay cổ họng thì hơi thở đã tắt.

Đây là điểm lợi hại của Ám Diễm môn.

Trong lúc nhất thời, sân huấn luyện tràn ngập mùi máu tanh.

“Làm sao có thể!? Làm sao có thể…………”

Lục Nhĩ Nhã vẻ mặt kinh hãi cùng không thể tin, mắt hạnh trừng lớn, cô một bên lắc đầu một bên thì thào niệm.

Toàn bộ người, vẻn vẹn chỉ mấy giây đã gục xuống, không có báo động gì trước đó nên ngay cả phòng ngự cùng cơ hội phản kích cũng không có, tất cả kết thúc trong im lặng.

Cổ Kiến Hùng phản ứng đầu tiên, động tác nhanh chóng từ bên eo lấy ra một khẩu súng ngắn, Phượng Dạ Diễm tốc độ nhanh hơn, chạy lên trước, giựt lấy khẩu súng trong tay anh ta, lại hung hăng đưa chân ném anh ta qua vai làm anh ta ngã trên mặt đất.

Tự nhận là mình đã trải qua sóng to gió lớn, được chứng kiến những màn mưa máu gió tanh của hắc đạo, nhưng Cổ Kiến Hùng đến bây giờ mới hiểu được chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, anh ta sợ hãi đến toàn thân run rẩy, đồng tử không ngừng co rút lại, bất chấp toàn thân đau đớn, anh ta đứng lên quỳ trên mặt đất, “Van xin các người! Tha tôi! Tha tôi! Tôi tôi……. Tha tôi!…..” Anh ta nói không nên lời, chỉ biết không ngừng lặp lại ba chữ.

Nhìn Phượng Dạ Diễm, Lục Nhĩ Nhã không ngừng phất tay, “Không được tới đây, không được tới đây! Các người đừng hành động thiếu suy nghĩ! Đừng quên Tô Mộ Thu còn trong tay tôi!” Cô đứng lên chạy đến bên Ngân Hồ, nắm cánh tay của anh, “Đưa ả cho tôi.”

Chỉ cần còn có Tô Mộ Thu thì lợi thế vẫn còn trong tay cô………

Ngân Hồ tà mị cười, đẩy cô ra, sau đó chậm rãi đưa Tô Mộ Thu cho Phượng Dạ Hoàng.

“Anh!”

Mất trọng tâm Lục Nhĩ Nhã ngã lăn trên mặt đất, gào rú lên, “Anh phản bội tôi!”

“Không! Không có gì là phản bội, chúng ta từ trước đến nay đều coi trọng lợi ích, cô hẳn là sớm đã có giác ngộ, không có đồng bọn, chỉ có lợi ích, được rồi, bây giờ không còn chuyện của tôi, tôi đi trước đây.” Ngân Hồ tiêu sái xoay người.

Lục Nhĩ Nhã thần trí bắt đầu tan rả, cô mở to đôi mắt trống rỗng ngửa mặt nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, “Tôi ngàn vạn lần không nên chọn loại người này hỗ trợ, tạo cơ hội cho các anh lợi dụng, các anh ngay từ đầu cũng chỉ là kéo dài thời gian, phải không? Câu hỏi của các anh chỉ là chờ cho thủ hạ đến, tôi lại ngốc bị lợi dụng! Buồn cười! Thật sự là buồn cười!”

“Cô mà cũng muốn đấu với chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Phượng Dạ Diễm không chút nào che giấu đáy mắt khinh thường cùng miệt thị, nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên thẳng tắp chỉa về phía cô, “Mang theo sự hối hận của cô xuống địa ngục đi!”

“Không muốn, không muốn…….” Lục Nhĩ Nhã liên tiếp lắc đầu, “Không nên! Cầu các người buông tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Tôi thề! Tôi………..”

Tiếng “Bang bang” vang khắp tứ phía kèm theo tiếng hét thê lương.

Phượng Dạ Diễm bắn một phát tại cổ tay cùng cổ chân cô.

Lục Nhĩ Nhã nằm trên mặt đất, thân thể bật lên mấy cái, cố sức nhúc nhích cánh môi lại vô lực không nói được nửa chữ, máu không ngừng từ tứ chi chảy ra, yếu ớt thở hào hển, sự không cam long tràn đầy trong mắt.

Tô Mộ Thu quay mặt qua không đành lòng nhìn, nhịn không được nôn khan vài tiếng, suy yếu nằm trong ngực Phượng Dạ Hoàng.

Phượng Dạ Diễm lại hướng ngực Cổ Kiến Hùng bắn một phát súng, nhìn anh ta ngã xuống mới ném khẩu súng đi.

Anh đến gần Phượng Dạ Hoàng. Kéo Tô Mộ Thu qua, ôm cô vào ngực mình, thân thể căng cứng giãn ra, “Tiểu Thu, em có biết anh rất sợ mất em không?.” Thanh âm của anh lộ ra thống khổ.

Phượng Dạ Hoàng đứng ở một bên giữ im lặng, sau một lúc lâu, anh mở miệng, “Tốt rồi, trở về rồi hãy nói, trên người Tiểu Thu còn bị thương, đem cô ấy về kiểm tra trước đã.”

“Ừ.” Phượng Dạ Diễm gật đầu, ôm cả thắt lưng Tô Mộ Thu, thật cẩn thận dìu cô đi.

Phượng Dạ Hoàng đi theo phía sau.

Ai cũng không chú ý, nguyên bản Lục Nhĩ Nhã không thể nhúc nhích lại mang theo vẻ mặt quỷ dị chống thân thể gian nan bò trên mặt đất, tay chậm rãi đặt lên khẩu súng bị ném xuống đất.

Lập tức…… Tất cả sẽ kết thúc………

Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ quá tự đại quá cuồng vọng …………

“Phịch” một tiếng.

Tô Mộ Thu chỉ nghe “phịch” một tiếng, sau đó thân hình nhoáng một cái lại được Phượng Dạ Diễm một lần nữa ôm vào trong ngực, cô choáng váng một hồi, khó chịu nhíu mày. Cô ôm chặt người đàn ông trước người, hít thở từng ngụm từng ngụm, nhắm hai mắt chờ đợi cảm giác choáng váng từ từ mất đi.

Đột nhiên hai tay chạm tới một mảnh ẩm ướt, tâm co rút, đưa tay duỗi đến trước mắt, thình lình phát hiện trên tay dính đầy máu, một mảnh đỏ au!

Cô toàn thân sợ run, từ trong lồng ngực của anh ngửa đầu lên nhìn, anh mỉm cười với cô, “Tiểu Thu……. May mắn…… Em……… Không có việc gì………” Nói xong câu đó, cánh tay đặt tại thắt lưng cô dần dần buông ra, cuối cùng thân thể nặng nề ngã về phía sau.

Anh vì cô chắn đạn, trúng đạn nhưng vẫn nhớ an nguy của cô……

Ngực đau quá, hốc mắt nóng quá………..

Tô Mộ Thu thất thần, đứng ngây ngốc, lập tức giựt mình tỉnh lại, cắn chặt đôi môi quỳ gối xuống bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu chẳng biết lúc nào chảy xuống hai dòng nước mắt, môi trắng bệch nhúc nhích, tiếng nói khô khốc thoát ra ──

“…… Diễm…… Diễm……”

Đó là lần đầu tiên, cô mở miệng gọi tên của anh.

“Chúng ta đi bệnh viện! Anh còn đi được không?” Cô muốn nâng anh dậy, anh suy yếu lắc đầu với cô. “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!” Cô gào rú với Phượng Dạ Hoàng, “Anh mau đem anh ấy đi bệnh viện! Nhanh lên!”

Phượng Dạ Hoàng không hề động đậy cũng không nói một câu.

“Chờ em, em lập tức đưa anh đi bệnh viện.” Cô cắn răng, muốn dựa vào chính mình đỡ anh đứng dậy, nhưng căn bản là đỡ không nổi.

Phượng Dạ Diễm cố hết sức thở dốc, “Không có….. Sự ……Đừng……… Lo lắng, vết thương nhỏ……. Không chết người đâu.”

“Bác sĩ…. Bác sĩ…….” Nước mắt rơi đầy mặt cô run rẩy vuốt ve mặt anh, bất an cùng sợ hãi làm cô không biết làm sao, chỉ không ngừng rơi nước mắt……..

“Đừng khóc…….” Anh cố hết sức giơ tay lên muốn lau nước mắt cô nhưng nửa đường vô lực để tay xuống, thấy thế, cô chăm chú cắn môi, nắm tay của anh đặt lên gò má mình, “Em ở chỗ này…… Em ở chỗ này…….”

“Đừng khóc……. Khóc lòng của anh sẽ đau……. Thực xin lỗi……. Lần nào cũng làm em rơi nước mắt……. Anh từng hứa……. Sẽ yêu em thật nhiều…….. Không để cho em thương tâm……. Nhưng mà cuối cùng làm không được…………. Bất quá………. Anh rất vui vẻ…….. Nước mắt của em là vì anh mà rơi……. Ha ha…..Khụ khụ….”

Cười khẽ chấn động đến vết thương, anh không khống chế được ho khan.

“Đừng nói nữa…… Van xin anh đừng nói nữa….” Cô nghẹn ngào nói, “Em đi gọi người tới.”

Phía sau lưng của anh máu không ngừng chảy ra, thấy vậy tâm Tô Mộ Thu đau nhức từng đợt.

“Đừng……..” Anh gắt gao lôi kéo tay của cô, “Để cho anh được ôm em một cái…….. Chỉ cần ôm em thì tốt rồi……. Rất nhanh……. sẽ không có việc gì ………”

“Người đâu mau tới đây! Hoàng! Em van xin anh! Mau đỡ anh ấy đỡ lên xe!” Cô hô khàn cả giọng.

“Tiểu Thu, em có yêu anh hay không? Khụ khụ…….”

“Van xin anh, đừng nói nữa.”

“Em có yêu anh không?” Anh cố chấp muốn nghe câu trả lời của cô, ánh mắt ôn nhu một mực khóa trên mặt cô.

“Em yêu anh……. Em yêu anh……… Em thật sự yêu anh……..”

Cô chăm chú cắn mu bàn tay, dường như làm vậy mới có thể ức chế thân thể không ngừng run rẩy.

“Em nói thật sao……….. Thật tốt……….Anh….. Mệt mỏi quá………Anh muốn ngủ…….” Thần trí của anh dần dần tan rả.

Cô vỗ vỗ mặt của anh, “Không cho phép ngủ! Diễm! Anh đứng lên cho em!”

Anh nhìn Phượng Dạ Hoàng, khẽ mở môi mỏng, “Hoàng………. Tiểu Thu giao cho anh……… Tính cả phần của em……….. Hãy……..”

Lời còn chưa nói xong, anh nặng nề nhắm lại hai mắt.

“Đừng!” Tô Mộ Thu thê lương gào rú, “…….. Ô ô…. Diễm!.. Diễm…”

Cô ngất trên ngực Phượng Dạ Diễm.

Phượng Dạ Hoàng mặt lạnh đi qua ôm lấy cô, cùng lúc đó vài người đàn ông xuất hiện dùng cáng cẩn thận nâng Phượng Dạ Diễm lên, sau đó đuổi kịp Phượng Dạ Hoàng.

Bạn đang đọc Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta của Vô Vị Bi Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.