Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 4137 chữ

Gió thổi nhẹ nhẹ sau buổi trưa, Phong Linh treo trên mái hiên bị gió thổi phát ra leng keng. Âm thanh trong trẻo này vốn có thể giúp lòng người bình tĩnh, nhưng nghe ở trong tai Trang Tỉnh Tư, lại làm cô muốn phát điên lên.

Cô phải cố gắng kiềm chế bản thân, mới có thể nhịn không trèo lên ghế dựa, đem Phong Linh xé nát trong cơn xúc động.

“Vương bát đản! Trứng thối! Đồ đàu heo nói không giữ lời! Người mặt cứt! Vương bát Xú lão đầu…” Cô đem hết khả năng chửi mắng lão chồng không giữ lời hứa. Cái gì gọi là “Vài ngày”? Xin người! Kể từ khi hắn đi đến giờ cũng đã hai tháng, ngay cả một lời hỏi tham cũng không có!

Bực mình nhất là, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô, thật sự là… Tức chết cô! Nhưng mà, cũng không phải cô đang giận hắn lâu như vậy vẫn chưa về, chỉ là… Chỉ là… Hắn đã hứa khi về sẽ đưa cô đi Ai Cập, nhìn thấy hộ chiếu dần hết hạn, một mũi tiêm kia đã thành vô ích, cô không nhịn được phát hỏa rồi.

Trang Diếu Tư bước vào phòng, chỉ nghe thấy giọng điệu em gái không tốt, chửi bới khó nghe..

“Bé con, đang mắng, chửi ai? Sao lại tức giận như vậy?”

“Hừ!” Trang Tỉnh Tư đang giận chó đánh mèo, tốt nhất là đừng ai động đến cô.

Cho dù cô không nói, Trang Diếu Tư cũng không khó khăn đoán ra được chuyện gì xảy ra.

Cô gái nhỏ này nhớ chồng. Đương nhiên, đánh chết cô thì cô cũng sẽ không thừa nhận.

“Vừa lúc nãy anh nhận được điện thoại của Phong.” Hắn ra vẻ vô ý nhắc tới.

Vốn khuôn mặt đóng băng của Trang Tỉnh Tư bỗng sáng lên, trong mắt bắn ra những tia khao khát nhìn hắn, cũng không ba giây lại u ám tiếp.

Chết tiệt… mặt chó kia có thời gian gọi điện thoại cho anh cả, vậy mà không thể dành ra ba phút gọi điện thoại cho cô sao?

“Oh! Vậy hắn nói gì?” Cô giả bộ không quan tâm, thật ra trong lòng lại chất đầy chờ mong.

“Không có gì, còn không phải là vì việc công, sắp tới có một lượng lớn vũ khí cần giao hàng, vốn người bên Italy phải ra mặt, chỉ là, phía bên bọn hắn gần đây sảy ra một ít chuyện riêng bận tối mày tối mặt, cho nên muốn anh thay mặt hắn đi một chuyến.” Trang Diếu Tư cố ý nói mất chuyện râu ria.

“Vậy… Hắn còn nói gì thêm không?” Cô vặn vặn ngón tay hỏi.

Trang Tỉnh Tư càng nghe càng không vui, bởi hắn lại chẳng thèm quan tâm tới cô.

“Có a! Hắn nói gần đây bọn khủng bố rất phát triển, cần trong hội để ý trong hội một chút.”

“Ngoài những cái đó còn gì không?” Cô khẩu khí rất kém cỏi hỏi.

Thật thú vị, Trang Diếu Tư hé mắt nhìn em gái.

“Tiểu Tư, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”

“Em… Không, không có a!” Trang Tỉnh Tư chột dạ phủ nhận.

“Có phải không?” Trang Diếu Tư bày ra vẻ mặt đi guốc trong bung cô. “Tiểu Tư, anh là anh trai em, có việc gì em cứ hỏi, giấu ở trong lòng cũng không hay đâu.”

Trang Tỉnh Tư cong môi, cô rất ghét cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư.

Nhưng mà, cô vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Hắn có hỏi tới em không?”

Trang Diếu Tư cố ý im lăng một lúc lâu, mới nhìn cô vừa cười vừa nói, “Có.”

Điều này làm trái tim cô nhảy nhót vui sướng, cô nhảy đến trước mặt anh cả, mở to mắt hỏi: “Hắn nói cái gì?”

“Hắn hỏi em có ngoan không.” Trang Diếu Tư thành thật nói.

“Cái gì? Như vậy thôi?”

Trang Diếu Tư gật gật đầu.

Cô nhịn không được nắm chặt tay, xúc động rõ ràng rất muốn đánh người. Có lầm hay không? Hơn hai tháng không gặp, hắn đối với cô cũng chỉ có câu hỏi thăm râu ria này thôi sao?

“Sao anh không bảo hắn đâm đầu vào tường chết luôn đi!” Cô gào lên với cái điện thoại vô tội, xoay người chạy ra cửa.

Cô vừa mở cửa ra, thiếu chút nữa đụng đầu vào một bức thịt tường, ngẩng đầu nhìn lại, xem ra đúng là giáo cô hận đến nghiến răng ngứa mắt.

“Em thật sự bỏ mặc tôi đâm đầu vào tường sao?” Vì câu nói “Thú vị” của cô mà hắn lộ ra vẻ tươi cười, cúi đầu hôn cô một cái. Đã lâu rồi không nhìn thấy cô, hắn suýt nữa thì quên mất cô vợ bé nhỏ tử của hắn có bao nhiêu hài hước.

Cô kinh ngạc giương lên cái miệng nhỏ nhắn, nụ hôn của hắn khiến cho cô cuối cùng có chút cảm giác chân thực, đầu tiên trong lòng trào lên cảm giác mừng như điên, nhưng một giây sau cả người cô cứng đờ, niềm vui thoáng trong nháy mắt biến mất vô tung.

Bởi vì cô nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều gợi cảm cả người dán tại trên người hắn!

“A!” Cô không để ý chút nào hô nhỏ một tiếng, vẻ mặt có chút ngu ngơ.

Phong Kiếm Trì tròn mắt nghi hoặc dò xét cô, hắn đã tưởng tượng ra vô số phản ứng cô ấy sẽ làm, trong đó khả năng lớn nhất là cho hắn ăn một bản trường ca chửi rủa, nhưng vẻ mặt bình tĩnh này của cô đúng là dọa người.

Ông trời chứng kiến, nếu có thể, hắn thật sự không muốn đem mỹ nữ Latin xinh đẹp này về Đài Loan, nhưng hắn không thể khiến Lawrence thu hồi “Quà tặng” của mình, cũng không thể nặng lời với cô ấy, bởi cô ấy là người em họ mà Lawrence thương yêu nhất. Đây cũng là điều chán ghét nhất của Lawrence, hắn ta nhất quyết bắt hắn nhận thứ hắn không muốn, rồi lại không thể không chiếu cố cô gái này.

Nếu không phải có liên quan tới các mối quan hệ sau này, hắn đã sớm đem cô gái này vứt bỏ rồi.

Trang Tỉnh Tư trợn to đôi mắt mờ mịt, mở cái miệng nhỏ nhắn dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không nói, chỉ là có chút bừng tình lướt qua bọn hắn, đi ra ngoài cửa.

Phong Kiếm Trì chưa mở miệng ngăn cô lại, vì phản ứng của cô hoàn toàn không có trong dự đoán của hắn, đã nhìn thấy vô số lần cô tức giận, lúc này hắn mới cảm thấy có chút bất an.

Cô không nói một lời, là cô đang thật sự tức giân sao? Giờ phút này hắn mới phát hiện, thì ra hắn không nên tự cho rằng mình đã hiểu rõ cô.

“Oa!” Vừa nhìn thấy mắt hạch đào của Cổ Hâm Hâm rất giống như đã khóc ba ngày ba đêm, Trang Tỉnh Tư không khỏi kinh kêu một tiếng. “Mi đang khóc cho đám tang mi à?”

Không biết sao khi Cổ Hâm Hâm vừa nhìn thấy cô, nước mắt đã khô nay lại không ngừng rớt xuống.

“Hắc! Ta chỉ là nói giỡn thôi mà!” Quen biết Cổ Hâm Hâm đem gần mười năm, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc, Trang Tỉnh Tư không khỏi nóng ruột.

Cổ Hâm Hâm lắc đầu, hít hít mũi, khống chế được tâm tình của mình.

“Xin lỗi, Tiểu Tư.”

Trang Tỉnh Tư khinh khỉnh nói: “Mi tới tìm ta không phải để khóc cho ta xem, sau đó nói xin lỗi ta chứ? Có chuyện gì?”

Mắt thấy nước mắt Cổ Hâm Hâm lại muốn trào ra như vỡ đê, Trang Tỉnh Tư sợ tới mức lui ra rất xa, quan sát nửa ngày, cho đến lúc hết báo động đỏ, mới dám tiến sát bên cô, thở dài nói: “Nếu không muốn nói đừng nói.” Kỳ thật tâm tình của cô cũng không tốt lắm, cho dù cô luôn luôn tự nói với mình đừng nghĩ nữa, nhưng hình ảnh mỹ nữ Latin dán chặt vào Phong Kiếm Trì cứ cuốn quýt lấy suy nghĩ của cô không dứt ra được.

Cổ Hâm Hâm lại hít hít cái mũi, cô cần tìm một người để giãi bày tâm sự, nếu không cô thật sự sẽ điên mất.

“Hắn… muốn kết hôn.” Vừa mở miệng, cô lại cảm thấy cay cay mũi.

“Ai?” Không đầu không đuôi, sao cô có thể hiểu được a?

“Hướng Chính Dương.”

Trang Tỉnh Tư trợn lớn mắt, “Đây không phải là chuyện tốt sao?” Cô vốn bị Hướng lão đầu quản thúc, hắn muốn kết hôn, Hâm Hâm hẳn là thật cao hứng mới đúng a! Cứ như vậy, Hướng lão đầu sẽ không có nhiều thời gian quản cô mà!

“Hắn muốn ta làm phù dâu.”

Trang Tỉnh Tư tự cho mình là thông minh nói: “Đây đâu phải là việc gì nặng nhọc.” Trong ấn tượng của cô, phù dâu phải vẽ mặt như bức tranh, ăn mặc như chú hề đứng cho người ta xem. “Nhưng là, mi cũng không cần khóc đến khoa trương như vậy chứ? Mi không muốn làm phù dâu, nói thẳng với hắn là tốt rồi?” Có cần phải khóc thành như vậy không?

Cổ Hâm Hâm quả thực dở khóc dở cười, được rồi, cô thừa nhận mình tìm Trang Tỉnh Tư tâm sự không phải quyết định sáng suốt, chỉ là, Tiểu Lam đang có mang, cô không muốn ảnh hưởng tâm tình của cô, Phán Phán lại bề bộn nhiều việc, cô chỉ có thể tìm Trang Tỉnh Tư rảnh rỗi nhất thôi. Vốn tưởng rằng sau khi cô kết hôn đối chuyện nam nữ có thể được khai sáng ra chút ít, nhưng hiện giờ xem ra, một chút tiến bộ cũng không có.

“Tiểu Tư, ta yêu hắn.” Cổ Hâm Hâm nhìn vào Trang Tỉnh Tư dứt khoát nói, nếu không dựa vào đầu óc trị độn của cô không biết đến bao giờ mới hiểu.

“Cái gì? Là ta bị ù tai, mi đang nói cái gì?” Trang Tỉnh Tư ngoáy ngoáy lỗ tai, cô nguyện mình đang nghe lầm.

Cổ Hâm Hâm trầm mặc làm cô biết mình không nghe sai, cô thật sự đã yêu Hướng lão đầu, nhưng tuổi lão có thể làm ba của cô ấy!

“A, được rồi! Nhưng làm sao mi lại yêu hắn? Hắn già rồi đó!” Cô không thể không nhắc nhở cô bạn thân.

“Hắn không phải!” Cổ Hâm Hâm có chút kích động phủ nhận. Cả thế giới đều nói cô và hắn không thích hợp ở chung một chỗ vì chênh lệch tuổi tác, có trời mới biết hắn thật ra cũng không già như vậy.

“Được rồi, hắn không già, tuổi hắn chỉ lớn đủ để làm cha mi thôi.” Trang Tỉnh Tư tức giận nói.

“Ông trời, Tiểu Tư, hắn hơn ta có mười bảy tuổi thôi!”

“Đúng a! Nếu hắn phát dục sớm một chút, hắn vẫn có thể làm cha mi.” Trang Tỉnh Tư vẻ mặt đứng đắn hỏi: “Hâm hâm, mi xác định mi không phải thấy hình ảnh cha mi trên người hắn chứ?”

“Đương nhiên không phải, ta rất biết mình đang làm gì.” Cổ Hâm Hâm vẻ mặt bi thương.

Nhìn cô vô hồn, Trang Tỉnh Tư thấy trong lòng bùng lên một mồi lửa.

“Đừng vờ vịt nữa, mi tỉnh lại một chút cho ta nhờ, mi sắp chết rồi à?”

Nghe xong lời của cô, Cổ Hâm Hâm miễn cưỡng lên tinh thần một chút, gượng cười nói : “Xin lỗi, đã bắt mi nghe ta than phiền. Nói chuyện mi đi Ai Cập chơi được không?”

Nói đến việc này, nỗi tức giận trong người Trang Tỉnh Tư xẹp xuồn như quả bóng thủng, ngày đó bị tiêm một mũi, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy đau!

“Ta không đi.” Sớm biết thế này thì lúc trước cũng đừng khua chiêng gõ trống thông báo cho cả thế giới biết cô đi Ai Cập rồi, không đi thành ra thấy xấu hổ.

Cổ Hâm Hâm trợn to đôi mắt thỏ sưng vù, kinh ngạc nhìn cô.

“Tại sao?” Gần hai tháng không liên lạc, cô còn tưởng rằng Trang Tỉnh Tư ở Ai Cập chơi vui đến mức quên cả đường về đâu!

“Hắn có việc, đi Italy rồi.” Cô bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.

Thấy thế, Cổ Hâm Hâm nhịn không được đưa ra nghi vấn trong lòng suốt thời gian qua, “Tiểu Tư, ta hỏi mi, rốt cuộc vì sao mi lại gả cho hắn?” Như thế nào cô cũng không nghĩ tới cuối cùng Trang Tỉnh Tư lại gả cho hắc đạo, tuy rằng Thuần Tư đã giải thích rõ Tứ Phương không phải là hắc đạo, nhưng nhìn tác phong làm việc cùng bạn bè của Phong Kiếm Trì, thật sự rất khó thuyết phục người khác.

“Gả cho hắn có rất nhiều chỗ tốt a!” Trang Tỉnh Tư trả lời thật sự suôn sẻ, còn đem lợi ích từng cái liệt kê ra.

“Tiểu Tư, cái này có khác gì mi đem mình đi bánt?” Cổ Hâm Hâm tức giận nói, cô luôn biết Trang Tỉnh Tư ngu ngốc, nhưng cô không nghĩ cô ấy lại ngốc đến mức hết thuốc chữa thế này.

Oa! Hiến khi thấy Hâm Hâm tức giận nha! Trang Tỉnh Tư làm như đang ngắm nhìn kỳ quan thế giới, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm.

“Vậy mi có hay không… Có hay không…” Cổ Hâm Hâm ấp úng hỏi không ra câu.

Đợi lâu, Trang Tỉnh Tư không kiên nhẫn hỏi: “Có cái gì… không?”

“Chính là… Có hay không…” Cổ Hâm Hâm có chút mặt đỏ.

Trong phút chốc, Trang Tỉnh Tư cũng hiểu bạn mình đang nói cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

“Mi làm.” Cổ Hâm Hâm vừa nhìn liền hiểu rõ.

Trên thực tế, Trang Tỉnh Tư cũng không thật sự hiểu cái hâm hâm gọi là “Làm” có ý gì, nhưng theo bản năng cô liền liên tưởng đến ngày đó “Viên phòng”, thì là việc Phong Kiếm Trì chỉnh cô.

“Ta không biết cái gì có làm hay không làm!” Cô cãi lại. Được rồi! Coi như Hâm Hâm nói đúng là sự kiện kia, cô cũng chỉ mới làm như vậy ngàn lẻ một lần mà thôi, hơn nữa còn là bị chỉnh, căn bản không thể nói là cô “Làm”.

“Mi yêu hắn sao?”

“Cái gì yêu hay không yêu a! Mi đừng làm ta buồn nôn được không?” Trang Tỉnh Tư giận giữ gào lên. Cô làm sao có thể yêu thủ lĩnh hắc đạo, chẳng qua là cô… Chẳng qua là lợi dụng hắn thôi.

“Hắn yêu mi sao?” Cổ Hâm Hâm bám riết hỏi đến cùng.

“Hắn không thích ta!” Trang Tỉnh Tư gần như gào lên. “Bọn ta chẳng qua là theo như nhu cầu thôi, hắn cần một người vợ, mà ta muốn tự do, chính là như vậy!” Cô nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng lại vì chính những lời mình vừa nói mà cảm thấy tức giận lại… Khó chịu?

Trời! Cô thật sự muốn cầm gậy gỗ gõ lên đầu của mình! Những suy nghĩ điên rồ và cảm xúc lạ này đáng ra không nên xuất hiện, đều tại Hâm Hâm! Sao lại hỏi cái chuyện này!

Cô vô thức trốn tránh trách nhiệm, tóm lại là không muốn thừa nhận mình đối với Phong Kiếm Trì có bất kì cảm giác gì.

“Vậy bây giờ mi cảm thấy mi được tự do sao?”

“Ta…” Cô muốn nói có, lại nói không nên lời. Cô liberdade, nhưng mà, vì cái gì trong lòng cô cảm thấy nặng nề giống như đang mang một tảng đá, mà rõ ràng nó không hề tồn tại, bây giờ lại còn lớn hơn, cô, khiến cô cực kì khó chịu.

“Mi không có.” Cổ Hâm Hâm nói trúng tim đen. Thân thể liberdade, nhưng trái tim thì không liberdade.

Trang Tỉnh Tư lúc này thực sự muốn chạy ra ngoài phố.

“Hâm Hâm, hôm nay mi nói những chuyện này thật sự thực không thích hợp, sao mi lại hướng mũi nhọn vào ta? Bởi vì ta nói Hướng lão đầu rất già, cho nên mi ghi hận trong lòng với ta sao?” Cô buồn bực vuốt mái tóc rối, nóng nảy nói.

“Oh! Shit!” Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, vì sự thất thường của bản thân mà giải thích, “Thực xin lỗi, Hâm Hâm, hôm nay ta cũng khó chịu, mi đừng khóc nữa.” Như thế nào ngay cả ta cũng xúc động muốn khóc mất.

“Không phải…” Cổ Hâm Hâm hốc mắt lại bắt đầu hồng lên. “Ta chỉ không hy vọng bọn mi đến khi làm mất đi mới biết cần quý trọng.” Giống như cô, giờ hối hận cũng không kịp rồi.

Tất cả mọi thứ thật đáng chết! Rốt cuộc hôm nay cô làm sao vậy?

“Cậu nói xem, có phải cô ấy đang trốn tránh mình hay không?” Phong Kiếm Trì mười ngón đan chéo đặt trên bàn, vẻ mặt ngiêm trọng.

“Mình nghĩ chắc là không phải.” Trang Diếu Tư lắc đầu. Hắn không cho rằng Tiểu Tư nhát gan đến mức phải lẩn trốn tên này, nói không chừng bây giờ con bé cũng không rõ tâm trạng của mình ý chứ!

Điều khiến Trang Diếu Tư để ý chính là, mấy ngày gần đây, Phong Kiếm Trì đã hỏi hắn không dưới trăm lần vợ chồng chung sống chi đạo. Bây giờ làm thuộc hạ thật sự càng ngày càng khó khăn, còn phải kiêm chức, giúp đỡ tư vấn giải quyết chuyện gia đình.

Phong Kiếm Trì vì câu trả lời ngắn gọn của hắn mà mà trừng mắt lườm hắn một cái. Hắn đã một tuần nay không nhìn thấy Tiểu Tư, mấy ngày nay cô mỗi ngày đi sớm về trễ, hơn nữa về nhà cũng không có vào phòng ngủ của bọn họ, nhiều khi hắn thậm chí hoài nghi có phải cô mất tích hay không, nhưng mà, người hầu trong nhà lại nói mỗi đêm cô đều về nhà.

Thật sự là gặp quỷ! Hắn tìm thế nào cũng không thấy cô?

Thành thật mà nói, không nhìn thấy vợ mình thực sự vui vẻ thật không vui, anh nghĩ rằng cô nhất định rất tức giận. Hắn có chút khẩn trương, nhưng cũng có một chút lo lắng, bởi vì nếu cô ấy thực sự tức giận, nó có nghĩa là trong lòng hắn có một chút địa vị, dù sao có người phụ nữ nào chịu đựng được việc chồng mình mang về một cô gái quấn lấy chồng như con gấu koala đâu. Nhưng hắn lại lo lắng nếu cô ấy thực sự tức giận, hắn nên làm thế nào để xóa tan cơn giận của ấy, làm thế nào để giải thích lý do Olivia Duy Á lại theo hắn về nhà?

Ông trời ơi! Hắn lớn bằng từng này đã từng giải thích với ai về việc làm của mình đâu!

“Diếu tư, luận vai vế cậu chẳng khác gì anh mình, chắc cậu cũng nên nghĩ biện pháp giúp mình giải quyết mới phải. Cậu và Tiểu Tư là anh em nhiều năm như vậy, chắc đã đoán ra trong đầu cô ấy đang nghĩ gì, cậu nói xem, có phải cô ây đang giận mình?”

Trang Diếu Tư nâng mi, có điều luật quy định anh trai phải giúp em gái giải quyết chuyện nhà? Hơn nữa, hắn cũng không dám nói hắn có hiểu Tiểu Tư nhiều hay không, mọi người đều nói cô gái hoài tình luôn thơ, theo hắn thấy, Tiểu Tư một bụng đều là mưu ma chước quỷ, làm cho người ta chưa chắc đoán được.

“Mình nghĩ Tiểu Tư cũng không phải trốn cậu, cũng không phải đang tức giận, gần đây sở dĩ nó thường ra ngoài, là vì một người bạn thân của nó đang thất tình, mỗi ngày nó đều đi cùng cô ấy.”

“Tại sao cậu không nói sớm?” Phong Kiếm Trì không vui lãnh lẽo lườm hắn một cái.

“Cậu đâu có hỏi a!” Trang Diếu Tư đơn giản trả lời.

Phong Kiếm Trì bỏ qua việc thảo luận vấn đề này cùng hắn, hắn nghĩ mãi không ra, vợ hắn vui vẻ lại thú vị, vì sao lại có người anh nhàm chán đến mức này?

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn đem tâm tư trôi dạt nơi nào đó kéo về trên công việc.

Nhưng vào lúc này, trên hành lang truyền đến một hồi những tiếng bước chân lười biếng lại chậm chạp, mà tiếng bước chân từ trước đến nay chỉ có…

“Tiểu Tư!” Ngay sau đó hắn liền lao ra khỏi cửa.

Trang Tỉnh Tư bị tiếng mở cửa đột nhiên xuất hiện làm sợ tới mức trừng to mắt, há to mồm, tim đập cũng ngừng một khoảng thời gian.

Phong Kiếm Trì biết mình đang họa cô, hắn đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ lưng của cô, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: “Em đã về rồi!”

Trang Tỉnh Tư kéo ba hồn bảy vía về, trừng mắt lườm hắn một cái, nghĩ thầm, nói thừa! Không trở về cô sẽ đứng ở đây sao? Có phải gặp quỷ không?

Nhưng cô không nói gì, lườm hắn xong, cô vòng qua hắn muốn đi phòng ngủ, bởi vì cô thật sự quá mệt mỏi. Mấy ngày nay đi cùng Cổ Hâm Hâm, cô mới biết được phụ nữ yêu đàn ông sẽ chết đi sống lại đến mức nào.

Vì Hướng lão đầu kia, Hâm Hâm cả ngày đều không lên lớp, mà cô lại không muốn để cho Tiểu Lam đang mang thai và Phán Phán đang gây dựng sự nghiệp biết, cho nên, cô không việc làm đương nhiên muốn tìm lên hết thảy, cùng Hâm Hâm lên núi xuống biển, tiêu sầu cho cô!

Đáng tiếc không có hiệu quả! Cho dù mỗi ngày cô đều khuyên can, mệt đến đứt hơi, Cổ Hâm Hâm vẫn vô cùng uể oải, ý chí tinh thần sa sút.

Hôm nay thật không dễ dàng Hướng lão đầu đến tìm Hâm Hâm, cô mới có thể về nhà ngủ một chút, nhưng vừa về đến liền chạm ngay phải tên quỷ đáng ghét này! Cô càng nghĩ càng giận, tuy rằng một tuần lễ không hắn, nhưng hình ảnh hắn không lúc nào không ở trong đầu cô, giống như U Linh, hại cô cho là mình trúng tà.

Có vẻ như hắn khá thư thái, còn vẻ mặt cười hì hì, thật sự là tức chết cô! Một tuần lễ không gặp cô, chẳng lẽ hắn cũng sẽ không lo lắng một chút cho cô sao?

Cô rõ ràng là đang tức giận!

Phong Kiếm Trì quay đầu trách móc nhìn Trang Tỉnh Tư một cái nhún vai cũng không có.

“Tiểu Tư, làm sao vậy? Có phải em không vui? Ai chọc giận em sao?” Hắn lấy lòng hỏi.

Đúng vậy a! Cô không vui, mà hắn chính là đầu sỏ gây nên.

Nhưng cô vẫn không nói chuyện, bởi vì cô không còn sức nói chuyện, tuy rằng bây giờ cô rất muốn thét chói tai với hắn, cũng rất muốn khóc, nhưng mà, chuyện quan trọng nhất cô muốn làm vẫn là ngủ.

“Tiểu Tư, tại sao không nói chuyện vậy?” Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang rũ xuống, nóng vội hỏi.

Ông trời ơi! Tin cô đi, cô thật sự rất muốn nói chuyện, thậm chí chửi mắng hắn một chút, chỉ là cô thật sự quá mệt mỏi, mệt đến ngay cả sức mắng người cũng bị mất, cho nên với hắn chỉ có thể vô cùng “nho nhã”, vô cùng “dịu dàng” nói: “Tôi muốn… ngủ quá…” Sau đó đông một tiếng, đầu cô chui trong ngực hắn.

Khi hắn còn chưa hiểu lúc trước đã sảy ra chuyện gì, cô đã phát ra tiếng hít thở đều đều rồi.

Bạn đang đọc Không Bằng Gả Cho Anh của Tang Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.