Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 2004 chữ

ngược dòng thời gian.

Hào và Kỳ Anh ào vào căn phòng trọ của Quân như một cơn lốc. ho vô cùng bang hoàng

trước tấm than của bạn mình. Nếu không được báo trước, chưa chắc gì họ đã nhận ra

người đang ngồi trước mặt mình chính là Quân. Mặt mũi Quân bầm tím, sưng vù, tay

chân thì ôi thôi, không biết là bao nhiêu vết thương. Sau phút bang hoàng, Kỳ Anh ôm

chầm lấy Quân khóc ngất:

− Trời ơi! Tại sao mày ra nông nỗi này?

Quân nhăn nhó vì bị Kỳ Anh làm đau. Thấy thế, Hào đỡ Kỳ Anh lên và nói:

− Kỳ Anh! Đừng làm thế em. Em đã làm cho Quân đau rồi kìa.

Hốt hoảng, Kỳ Anh rời bạn và nói lia lịa:

− Xin lỗi. Tao xin lỗi, để tao và Hào đưa mày đi bệnh viện nhé. Mày bị thương nhiều chỗ

quá.

Quân buông lời vẻ chán chường:

− Không cần đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da có gì quan trọng đâu.

− Nhưng chúng đã sưng vù lên kìa.

− Tao đã bảo là không sao, hãy để cho tao yên mà.

Biết không thuyết phục được bạn, Kỳ Anh lau khô nước mắt, quay sang nói với Hào:

− Gia Hào! Anh ra ngoài mua giúp một ít thuốc giảm đau và giảm sưng cho Quân hộ em

nhé. À! Phải nhớ mua them một ít thức ăn luôn nha.

− Anh sẽ đi ngay.

Chờ cho Hào đi rồi, Kỳ Anh chạy đi lấy khăn nhúng nước nóng rồi đến bên Quân, cẩn

thận chườm nhẹ những vết thương mà thấy lòng đau xé. Nước mắt tuôn rơi, giọng cô uất

nghẹn:

− Ai lại quá tàn nhẫn, đi hành hạ mày thế này hả Quân?

Quân nằm yên nhìn lên trần nhà với đôi mắt ráo hoảnh

Quân cười chua chat:

− Mày nói đúng. Đi đêm có ngày gặp ma, hôm nay tao đã gặp rồi. Thật là khủng khiếp

− Chẳng lẽ một mình bà ấy đánh mày đến như vầy sao?

− Không. Gần như họ kéo đến đây hết cả dòng họ.

− Trời ơi! Họ độc ác quá.

Quân lắc đầu:

− Ai biểu mình léng phéng với chồng người ta làm chị Cũng may họ còn nhân đạo, chừa

lại cho tao cái mạng sống. Nếu không.

− À phải! thế còn ông ấy thì sao? Không che chở cho mày à?

Quân cười nhạt vẻ mỉa mai:

− Không

Nhìn Kỳ Anh có vẻ như bị hụt hẫng, Quân nói them:

− Nhưng có lẽ Hào của mày thì ngoại lê.

− Vâng. Tao cũng nghĩ như thế.

Kỳ Anh ngồi nghĩ ngợi khá lâu rồi đề nghị:

− Mấy giờ tao tính vầy, chuyện gì đã xãy ra thì mày hãy cố quên đi và hãy rũ bỏ tất cả.

Về nhà tao, sống với tao và mẹ. Tao sẽ tìm cho mày một việc làm ổn định lương thiện.

Hãy làm lại từ đầu nhé. Nhất định hạnh phúc không quay lưng với mày đâu.

− Cảm ơn mày. Tao rất hiểu tấm lòng của mày. Nhưng hãy để tao suy ngh4i lại đã. Tao

chỉ sợ mình làm bẩn danh dự nhà mày.

− Sao hôm nay mày cường điệu thế? Hãy về với tao nhé?

− Chuyện đó để bàn sau đi. Bây gìờ tao buồn ngủ lắm, cho tao ngủ một chút nhé.

− À, được. Mày ngủ đi. Một giấc ngủ say sẽ làm mày tỉnh táo hơn đấy.

Quân khép nhẹ đôi mi chẳng mấy chốc hơi thở cô đã đều đều.

− Đây anh đã mang thuốc về đây.

− Suỵt! Anh đừng ồn Quân vừa mới ngủ đấy.

− Sao nhanh vậy? cô ấy chưa uống thuốc mà.

Kỳ Anh nắm tay người yêu kéo ra sau nhà

− Bị đòn đau chắc mệt lắm, hãy để cho nó ngủ một chút đi anh. Hy vọng thức dậy, nó sẽ

khỏe hơn.

Hào thắc mắc:

− Nhưng ai đã đánh Quân ra nông nỗi thế em?

Vì không muốn người yêu biết chuyện không mấy tốt đẹp của bạn mình, nên cô đành nói

dối:

− Có lẽ người ta đánh lầm người.

− Thế tại sao chúng ta không báo công an?

− Họ đã chạy mất cả rồi. Vả lại, Quân không muốn làm lớn chuyện.

Thái độ Hào đầy bức xúc:

− Họ thật là tàn ác. Chỉ tội nghiệp cho Quân vô cớ lãnh đủ.

Không muốn nói chuyện này nữa, nên Kỳ Anh đã lảng sang chuyện khác

− Gia Hào này! Mẹ anh bệnh đã khỏi chưa vậy?

− Cám ơn em đã quan tâm, mẹ đã khỏi rồi. Nhưn glúc nào mẹ cũng bảo anh đưa em tới

ca?

− Em… em…

− Chúng ta đã nói đến chuyện đám cưới rồi mà em cứ rụt rè mãi. Em có muốn anh giận

em không?

− Thôi được rồi. Hãy để cho em chăm sóc Quân. Bao giờ nó khỏe, em sẽ đến, có được

không?

Mừng rỡ, Hào ôm lấy người yêu và hôn mạnh lên má cô, làm cô đỏ mặt khẽ la lên:

− Anh ẩu quá đi, lỡ Quân thấy thì sao?

Tiếng Hào vẫn âu yếm:

− Thấy thì thấy chứ có sao đâu, người yêu anh thì anh cứ hôn hà. Mà nè, chăm sóc cho

Quân, nhưng em cũng phải quan tâm đến bản thân mình nhé.

Anh kéo Kỳ Anh vào lòng mình, siết nhẹ rồi tiếp:

− Anh yêu em nhấ trên đời này. Nếu thấy em không được khỏe, anh sẽ đau lòng lắm, em

biết không?

Kỳ Anh nhéo nhẹ má anh:

− Biết rồi, biết rồi. Anh cũng vậy nhé. Em nghe anh nói lúc này có rất nhiều tài liệu phải

nghiên cứu. Anh không được thức đêm nhiều đấy nghe chưa.

Những lời nói dặn dò, quan tâm ngọt ngào và thái độ âu yếm của đôi tình nhân không lọt

khỏi đôi tai và mắt của Quân, bởi vì nãy giờ cô chỉ giả vờ ngủ. Nằm cô độc một mình với

t hân xác bầm dập, cô thấy mình cô đơn khủng khiếp. Những lời nói ngọt ngào của họ đã

làm trái tim cô nhói buốt. Cô căm ghét cảnh tình tứ đó. Cô tự hỏi: nếu khi xưa, cô không

mai mối cho Kỳ Anh thì những nụ hôn những lời nói ân cần đó có lẽ đang dành cho cô

rồi. Cô đang thèm khát một ình yêu, cô đang khao khát một nụ hôn ngọt ngào, cô mu6ón

nghe những lời nói mơn trớn từ trái tim. Cuộc đời cô sao gặp toàn những bất công. NGay

cả bây giờ, cô muốn có một tình yêu thật thụ cũng thật xa vời.

Phía sau nhà, những câu nói ngọt ngào tình tứ, những hoạch định tương lai vẫn vang mãi

bên đôi tai cô. Sau trận đòn hôm trước, dù đã bình phục, nhưng Kỳ Anh nhận thấy Quân

đã thay đổi hẳn. Quân trở nên trầm ngâm, ít cười nói và hay giật mình. Nhìn bạn như htế,

Kỳ Anh nghĩ rằng Quân đang buồn cho số phận của mình và còn ám ảnh vì trận đòn ghen

hôm nọ.

Hôm nay cũng vậy, vừa đến căn phòng trọ của Quân, Kỳ Anh thấy cửa mở nên đi thẳng

vào và bắt gặp Quân đang đứng trầm tư bên cửa sổ. Cô nhẹ hỏi:

− Quân! Mày đnag nghĩ gì thế?

Không ngờ câu hỏi nhẹ nhàng như thế cũng làm cho Quân giật thót mình,. Hốt hoảng, Kỳ

Anh chạy đến:

− Quân mày kh6ong sao chứ?

Sau phút định thần, Quân như cố phân bua:

− Ồ! Không có gì, tao không sao cả. Mày đến chơi đấy à?

Nếu là lúc bình thương, nhất định Kỳ Anh sẽ trách về câu hỏi đó. Nhưng nay thấy tinh

thần bạn không được ổn định nên cô không quan tâm. Cô vui vẻ trả lời:

− Rảnh rỗi, thấy buồn nên muốn tìm mày đi ăn chè đấy mà

− Thôi, mày đi ăn một mình đi. Tao không đi đâu.

Kéo Quân lại ghế ngồi, Kỳ Anh giận dỗi:

− Mày làm sao vậy? Tối ngày cứ nhốt mình ở trong nhà. Ngay cả tao, mày cũng không

muốn nói chuyện nữa sao?

− Không phải đâu. Tại tao thấy mệt nên không muốn đi thôi mà. À! Hay là mày rủ Hào

đi.

Kỳ Anh vẫn vô tư:

− Anh ấy bận lắm. Vả lại, anh ấy đang sắp xếp để đưa tao về ra mắt mẹ anh ấy nữa. Quân

ơi! Tao thấy hồi hộp và lo âu quá chừng.

− Thế à? Mày thật có phước.

Lời khen của Quân làm cho Kỳ Anh đỏ hồng dod6i má, niềm hạnh phúc không giấy được

trong đôi mắt đẹp của cộ Bỗng nhiên, cô đề nghị:

− Phải rồi. Hay là hôm đó, mày đi với tao nhé.

Quân nhìn Kỳ Anh nói nhưng không cười:

− Tao đi vớ imày, nhỡ mẹ của Hào nhầm tao là người yêu của con bà ấy thì sao?

− Thì OK luôn. Tao sẽ nhường Hào lại cho mày, chịu chưa?

Quân cười nhẹ rồi quay mặt ra cửa sổ, giọng nói có vẻ xa xăm:

− Thôi. Tao không có được diễm phúc như mày đâu. Mày đi một mình đến đó đi. Tao

không muốn làm kỳ đà cản mũi

− Cái con này, đụng đến là nói xa nói gần. Hèn chị..

Cô vội im bật, khi bất chợt nhìn thấy gương mặt buồn của bạn. Cả hai im lặng khá lâu,

cuối cùng rồi Kỳ Anh lên tiếng:

− Quân à! Chuyện hôm trước tao nói với mày, mày đã có quyết định gì chưa?

− Là chuyện gì?

− Trời ơi! Là chuyện tao nói mày dọn qua nhà tao ở đó. Mày tính sao?

Quân nhìn khắp lượt căn phòng nhỏ rồi nói:

− Căn phòng này dù sao tao cũng ở khá lâu rồi, ra đi cảm thấy quyến luyến. Thôi để từ từ

đã.

− Lúc mày chịu dọn qua chắc là tao đã có chồng mất rồi quá.

− Thì tao sẽ sống với má Xuân, mày không yên tâm sao?

− Nếu thế, tao còn mừng nữa là. Tao cứ sợ có chồng rồi không ai ở với mẹ, có mày thì

tao sẽ đi lấy chồng sớm.

Kỳ Anh đang đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của Quân trầm mặc, cô có cảm giác Quân không

thích nghe cô nói chuyện hôn nhân của cô và Hào. Ngay cả những khi hai đứa đang cười

nói vui vẻ, mà cô nhắc đến Hào thì Quân trở nên xa vắng. Kỳ Anh nghĩ: có lẽ Quân đang

buồn cho số phận mình nên cô rất thông cảm. Cô tự dằn lòng mình chớ nên bày tò ra sự

hạnh phúc trước mặt bạn, nhằm tránh cho bạn thêm đau khổ.

Như chợt nhớ ra, Kỳ Anh kêu lên:

− Quân này! Mấy hôm nay mày có nghe thành phố đang rầm rộ phát động phong trào gì

không?

− Không là chuyện gì thế?

− Là phong trào “hiến máu nhân đạo” đó.

Quân thở phào:

− Trời! Tưởng chuyện gì, chuyện đó có liên quan gì đến mình ,mà mày làm quan trọng

thế?

− Có

− Mày đừng có nói với tao là mày định đi hiến máu đấy nhé.

Kỳ Anh tỏ ra đau khổ:

− Cũng gần giống như vậy đó.

Quân bắt đầu bực dọc:

− Thế nghĩa là sao? Con này hôm nay làm gì mà úp úp mở mở hoài vậy?

− Là cơ quan tao đó, vận động từng cán bộ nhân viên đi hiến máu. Nói thật, tao kh6ong

Bạn đang đọc Khoảng Cách Trái Tim của Dạ Miên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.