Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 2807 chữ

Lời nói của chú Huynh lại làm cho Quân nhột nhạt. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi lo lắng. Hào sắp đến rồi, nếu kéo dài tình trạng này, anh đến sẽ thấy ngay mất. Cô vội đẩy ông SAng

− Thôi ba vào viện trước đi, để cô gái này con lo cho.

− Thế cũng được. Nhưng nhớ sắp xếp cách nào đó, đừng để cô ấy đi lang thang nữa nghe con.

− Dạ, con biết rồi ba.

Ông bước đi vội quay lại:

− Quân này!

Cô giật mình vì tiếng gọi của ông, nhưng cố trấn tĩnh:

− Có chuyện gì không ba?

− Nếu có khó khăn gì thì hãy nói với ba nhé.

Cô gượng cười để ông yên tâm:

− Vâng. Con biết rồi ạ.

Ông vừa đi khuất thì cô đã gọi chú Huynh

− Chú Huy! Mau giúp tôi chuyện này nhé

− Là chuyện gì thế cô?

− Chú mau lấy xe chở bà điên này vào biệnh viện tâm thần giúp tôi nhé.

− Nhưng bệnh viện nào hở cô?

− Bệnh viện nào cũng được, càng xa càng tốt.

− Ngay bây giờ à?

− Vâng. Ngay tức khắc.

Người bảo vệ do dự:

− Nhưng bây giờ tôi đang trực.

− Không sao. Chú cứ đi, tôi sẽ nói người khác thay thế.

Cô mở túi xách lấy ra một cọc tiền khá lớn, không cần đếm, cô dúi mạnh vào tay chú Huynh rồi giục:

− Mau đi chú.

Thái độ khẩn trương của Quân khiến chú Huynh nghi ngờ. Nhưng nhớ lại thân phận của mình, ông đành im lặntg và lầm lũi lấy xe.

Nhìn theo chiếc xe chở Kỳ Anh chạy khuất xa trên đường, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy khăn lau mồ hôi và nghe tiếng hỏi:

− Sao em lại đứng đây vậy Quân?

Cô hốt hoảng quay lại. Thì ra là Hào. Thật hú hồn, nếu trễ chút nữa thì...

Cô cười tươi:

− Anh mới đến đấy à? Em đang có ý định chờ anh đây

− Thế à? Vậy chúng ta vào nhé.

Cô vui vẻ khoác tay Hào bước đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Quân và Hào bước vào phòng. Như đang sốt ruột chờ đợi, vừa thấy cô là ông SAng hỏi ngay:

− cô gái ấy thế nào rồi con?

Liếc nhanh về phía Hào, Quân tươi cười trả lời:

− Dạ, con đã gọi người đưa tới bệnh viện rồi ba ạ. Khi nào rảnh, con sẽ đến đó sắp xếp mọi việc.

− thế à? Hy vọng ở bệnh viện, cô ấy sẽ tốt hơn và chóng khỏi bệnh. Thật tội nghiệp!

Cuộc trao đổi ngắn của hai cha con họ khiến Hào ngơ ngác. Anh hỏi:

− Hình như ở đây có chuyện gì xảy ra hở bác?

Ông Sang chưa kịp trả lời thì Quân đã nhanh nhẩu:

− Có một người đàn bà điên hay đi lang thang chọc phá mọi người, sáng nay còn tấn công cả ba nữa.

Hào lo lắng hỏi ông Sang:

− Thế bác có sao không?

Ông Sang cười xòa:

− Ối! Chuyện vặt ấy mà.

− Thế hiện giờ bà ấy ở đâu?

− Em đã đưa vào bệnh viện tâm thần rồi. Nghĩ lại thấy thật khủng khiếp.

Rồi đột ngột cô cảm thấy hoang mang. Có khi Hào cũng gặp Kỳ Anh rồi nhưng vì tiều tụy quá nên anh không nhận ra. Để yên tâm, cô hỏi:

− À phải! Anh có gặp bà ấy lần nào chưa Gia Hào?

− À... à chưa.

− Thế thì may cho anh đó. À phải! NẾu sau này có gặp bà ấy, anh nên tránh xa ra nhé. BÀ ta bị SiDA đó.

− Sao em bảo đã đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần rồi mà.

− À... em quên mất. Nhưng emdặn hờ anh vậy đó mà.

Không muốn câu chuyện củ aKỳ Anh mãi ám ảnh tâm trí mình,c ô quay sang ông Sang hỏi:

− À phải, ba à! SÁng nay, ba cho gọi con và anh Hào gấp có việc gì không ba?

− Vâng. Ba cũng muốn nói điều đó đây. Nào hai con ngồi xuống đi chứ.

Hào và Quân ngồi đối diện với ông Sang. CẢ hai vô cùng hồi hộp vì thái độ nghiêm trang của ông. Chờ mọi người yên vị trên ghế ông bắt đầu lên tiếng:

− Quân à! Nhận ra con khá lâu rồi mà ba chưa có điều kiện công khai với mọi người, như thế thiệt thòi cho con quá.

Lời nói của ông làm cô xúc động:

− Ba! Con đã nói rồi. Con không cần gì cả, có ba là quá đủ rồi.

− Con ngoan lắm. Nhưng bây giờ mọi công việc đã tạm ổn, ba sẽ nói chuyện với dì con và sau đó sẽ có một buổi tiệc nho nhỏ để ba đưa con về ra mắt với mọi người. Hy vọng dì và em con sẽ yêu quý con.

− Ôi! Có thật như thế không ba?

− Vâng. Đó là việc mà ba phải làm trước tiên cho con.

Quân ôm chầm lấy Hào, reo lên:

− Gia Hào ơi! Cuối cùng rồi em cũng có một gia đình thật sự rồi. Em vui quá.

Hào cũng cười vui vẻ:

− Xin chúc mừng em.

Quay sang ông Sang, anh tiếp:

− Cháu thành thật chúc mừng bác.

Ông SAng cười lớn vẻ hài lòng,. Rồi ông lên tiếng:

− Còn một việc cũng rất quan trọng nữa đấy. Nhưng trách nhiệm là ở con đấy Hào à!

− Là con? – Hào hoang mang.

− Đúng. Nhưng chớ khẩn trương, bác chưa nói hết. Đó là chuyện của con và Quân. Bác định sẽ qua gặp má con để nói chuyện về hai đứa. Bác muốn sớm tổ chức lễ cưới cho hai con.

− Nhưng...

− Đừng ngắt lời bác. Bác thấy mình đã già rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi thôi. Và con là người thích hợp nhất để thay thế vị trí của bác.

Quân cứ ngỡ là mình nghe lầm, cô hỏi lại:

− Có nghĩa là anh Hào sẽ làm viện trưởng hả ba?

− Chính xác như vậy.

Trời ơi! Quân cứ ngỡ như mình đang mơ. Trước kia, yêu Hào, cô chưa bao giờ sẽ nghĩ lấy anh vì như thế anh sẽ bị lây nhiễm từ cô. Nhưng nay viễn cảnh sẽ là Viện trưởng phu nhân đã làm cô ngây ngất, cô không dại dột gì mà từ chối. Vả lại, bây giờ cô có cảm giác sống không thể thiếu anh nữa. Thôi thì sống thì ở bên nhau, chết thì cả hai đứa chết chung vậy. Nhưng lúc này tâm hồn quá phấn chấn, cô thấy mình hông hề có bệnh gì cả. Mầm móng SiDA trong người cô lúc này là “chuyện nhỏ” còn chuyện lớn đó là “một viện trưởng phu nhân”.

Hào giọng áy náy khiêm nhường:

− Bác ưu đãi cháu quá. Cháu thành thật cảm ơn bác. Nhưng chức Viện trưởng có lẽ cháu không xứng đáng.

− Vâng, trogn đám học trò của ta, con là người ta yêu thương. Ta không phủ nhận là có ưu đãi con, nhưng thật ra con rất có đạo đức và có nhiều năng lực, ta tin tưởng ở con.

Sợ Hào tiếp tục từ chối nên Quân xen vào:

− Gia Hào! Sao anh lại từ chối ý tốt của ba như thế. Có phải anh ngại không? Anh kỳ thật, chúng ta là người một nhà, anh cũng sắp là con rể của ba rồi còn gì.

Ông SAng lại mỉm cười hài lòng về lời nói của con gái:

− Nếu con không nhận chức Viện trưởng thì ta bắt con gái ta lại đấy nhé.

Quân cũng đùa theo ông:

− Em cũng không thèm lấy anh đâu.

Buộc lòng Hào phải miễn cưỡng chấp nhận:

− Nếu thế thì con xin nhận, nhưng con rất cần sự chỉ dẫn của bác.

− Tất nhiên rồi. Vì con là hậu nhân của ta mà. Cố gắng lên nhé, bác tin rằng con sẽ giỏi hơn cả bác.

− Dạ, con sẽ cố gắng

Ông đứng lên nói:

− Về nói với mẹ con sắp xếp ngày nào đó để bác qua nói chuyện nhé.

− Dạ, mẹ con vẫn đang chờ bác đến ạ.

Ông cười lớn:

− Vậy thì tốt quá. Bác sẽ đến đấy một ngày gần nhất. Chắc mẹ con cũng giống như ta, muốn sớm uống ly rượu mừng.

Đứng bên cạnh, hai gò má Quân đỏ hồng. Cô đang mơ đến ngày làm vợ của Hào, một viễn cảnh ngời ngời hạnh phúc.

Ông SAng lại xởi lởi:

− Bây giờ bác và Quân có chút việc phải đi. Con ở lại giải quyết dùm bác số công việc còn tồn đọng của Viện nhé Hào.

− Dạ, bác cứ giao cho con và yên tâm làm việc của mình. Con cố gắng sẽ làm tốt.

− Ờ, bác đi đây.

Quân quyến luyến nói với Hào:

− Chiều chúng ta gặp nhau nhé anh.

Cô hôn gió rồi xách túi chạy theo ông SAng.

Trên đường bước ra cổng, giọng cô lại rối rít:

− BA ơi! Con không ngờ có lúc mình sẽ được như hiện nay. Con yêu ba vô cùng. Phải chi ba được gặp con sớm hơn một chút thì có lẽ con đỡ vất vả hơn và mẹ con không chết.

− Con vừa nói gì thế?

Phát hiện ra mình bị hớ lời, nên cô vội phân bua:

− Dạ không. Vì con gnhĩ chỉ có mẹ chết, ba mới dễ xử sự. Nếu không, có lẽ dì ở nhà, không tránh khỏi ghen hờn.

Ông thở dài:

− Có lẽ như thế. Nhưng má con thật tội.

Họ im lặng chờ người tài xế đi lấy xe. Và ... đột ngột không biết Kỳ Anh từ đâu xuất hiện lao thẳng vào người Quân vừa cấu xé vừa la thất thanh:

− Trả chồng cho tao, quân ăn cướp, ăn cướp.

Vì quá đột ngột nên không kịp cảnh giác nên cả Quân và Kỳ Anh cũng té lăn quay ra đường làm túi xách của Quân rơi ra văng tung tóe. Ngay lúc đó, ông Sang bàng hoàng khi phát hiện ra một tấm di ảnh của bà Xuân người yêu của ông hơn ba mươi năm về trước vừa rơi ra từ trong áo của cô gái điên. Như có một sự thôi miên, ông cúi xuống nhặt lên, nhưng ngay tức khắc bị giằng lấy. Ông chưa kịp định thần thì nghe ngoài đường nhiều tiếng xe thắng rít trên đường nghe rùng rợn nguời cùng nhiều tiếng chửi rủa, và... bóng dáng cô gái điên đã mất hút trong dòng xe cộ.

Suy nghĩ của ông bị cắt đứt bởi tiếng rên rỉ của Quân, hốt hoảng ông quay lai. thấy cô đang bò lồm cồm cố nhặt nhạnh những thức vừa rơi trên đường. Ông cũng nhặt phụ và hỏi:

− Con có sao không?

− Dạ, có lẽ bị trầy đầu gối, con thấy rát quá.

một cơn gió mạnh vừa lướt qua làm cuốn sổ nhỏ trên đường mở ra. Ông nhặt lên xem. Thì ra là sổ sức khỏe của Quân. Nhưng có điều làm ông kinh ngạc tại sao nhóm máu của Quân không thuộc nhóm máu của ông. Ông chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì đã bị Quân giằng lấy:

− Cái này của con ạ.

Nhìn thái độ của Quân lúng túng khi ông nhìn, điều đó làm ông nghi ngờ. Ông định hỏi thì từ trong viện người bảo vể hấp tấp chạy ra hỏi:

− Có chuyện gì thế ạ?

Nhìn người bảo vệ, Quân giận dữ:

− Chú Huynh! Tôi đã bảo chú đưa bà điên đó vào bệnh viện mà, nhưng tại sao bà ta còn ở đây. Suýt tí bà ta giết chết tôi rồi đấy.

Nhìn toàn thân Quân lấm tấm bụi đất, ông tỏ ra ân hận:

− Tôi xin lỗi, chỉ tại tôi bất cẩn. Khi chở cô ấy đến ngã tư dừng đèn đỏ, không ngờ cô ấy tông cửa xe rồi chạy biến đi, tôi tìm không gặp.

Sự lo sợ kèm theo giận dữ làm đôi mắt Quân long lên sòng sọc:

− Chú thật là vô dụng

Thấy cô như thế, ông Sang vội nói:

− Không hẳn là lỗi của chú ấy, con ạ. Dù sao thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn lắm.

Quay sang chú Huynh ông nói:

− Thôi, chú vào làm việc đi.

− Dạ, cám ơn viện trưởng.

Quay sang Quân, ông Sang nói:

− Người con dơ cả rồi. Thôi, để ba kêu tài xế đưa con về nhà tắm rửa nghĩ ngơi. Ngày hôm nay, con không cần phải vào viện nữa

Hai đầu gối ê ẩm, cô rất muốn nghỉ ngơi, nhưng nhớ lại Kỳ Anh đó là mối nguy hại cho cô, nên cô hỏi:

− Thế còn bà điên đó thì sao hở ba?

− Ờ... Ờ, thì chúng ta sẽ tìm cách tìm ra cô ấy và đưa vào bệnh viện. Nếu không có ngày cô ta chết mất.

Đột nhiên, Quân muốn được về nhà ngay. Cô nhất định hôm nay sẽ tìm cho được Kỳ Anh. Cô sẽ bịt kín mọi chuyện trong ngày hôm nay. Cô nói:

− Nếu thế thì con sẽ đi về nhà. BA nhớ thận trọng nhé.

− Được rồi, con cũng phải cẩn thận đó Quân.

Chiếc xe chở Quân đi rồi, ông vẫn đứng bần thần. Tấm di ảnh của bà Kỳ Xuân rơi ra từ người cô gái điên làm cho ông nhiều suy nghĩ. Làm sao cô ta có tấm ảnh đó. Nhớ lại gương mặt của cô gái, ông cảm giác rất quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi. Còn nữa, cuốn sổ sức khỏe của Quân tại sao nhóm máu không trùng với nhóm máu ông, lại không giống với bà Kỳ Xuân, thật kỳ lạ. Nhớ đến thái độ lúng túng của Quân làm lòng ông tăng thêm nghi ngờ thắc mắc. Phải chăng trong câu chuyện này còn có nhiều ẩn khúc khác. Bên cạnh hình ảnh cô gái điên và tấm di ảnh cứ vây lấy ông. Bần thần trong giây lát, ông vẫy vội một chiếc taxi.

Reng ... reng... reng...

− Alô! Tôi bác sĩ Gia Khánh nghe đây

Bên kia là tiếng cười giòn giã và giọng nói trong trẻo:

− Dạ, em xin chào bác sĩ ạ.

Nhận ra tiếng nói quen thuộc, Khánh cũng cười:

− Là em đấy à, Hướng Dương. Sao lại gọi cho anh giờ này?

− Em biết anh đang trực. Nhưng bây giờ anh có thể ra ngoài một chút được không?

− Có chuyện gì không em?

− Bên nhà may họ đang may đồ cưới cho chúng ta. Họ muốn anh và em đến thử.

Mặc dù đang trực, nhưng nhớ lại lần trước đi chọn đồ, vì một cô gái điên mà anh đã làm cho Hướng Dương giận. Anh phải mất mấy ngày năn nỉ và hứa hẹn đủ điều cô mới chịu buông tha. Giờ từ chối, không khéo cô lại giận nữa. Vả lại, theo nhiều người lớn nói may đồ cưới mà có trục trặc gì thì không nên. Thôi thì đành nhờ người trực thay đi một lát vậy. Anh trả lời:

− Rồi. Chờ anh... anh sẽ đến ngay.

− Nhưng phải hứa là không được viện một lý do nào nữa nhé.

− Một lần anh xin chừa rồi, anh không dám tái phạm nữa đâu.

Bên kia đầu dây, Hướng Dương cười khanh khách:

− Em cũng nghĩ nếu cho vàng anh cũng không dám nữa. Thôi, gặp lại sau nhé. Bye bye.

Anh gác máy. Rồi gọi một cô y tá dặn dò vài câu rồi đi.

Dừng xe trước công ty thời trang thì đã gặp Hướng Dương đã có mặt. Cô cười tươi và nhanh nhẹn bước lên xe khi anh vừa mở cửa. Chiếc xe nhẹ nhàng lướt đi.

Ngồi cạnh bên anh, Hướng Dương không nói gì nhưng bờ môi chúm chím nụ cười và xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương óng ánh trên bàn tay mềm mại. THấy thế, Khánh quàng một tay qua vai cô âu yếm hỏi:

− Em đang nghĩ gì mà vui thế?

Ngả đầu vào vai anh, cô mơ màng:

Bạn đang đọc Khoảng Cách Trái Tim của Dạ Miên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.