Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 4078 chữ

Kỳ Anh không trả lời mà đầu cứ lắc lư mắt nhìn Quân soi mói. Như đang cố khám phá một sinh vật hết sức lạ lẫm. Quân vô cùng sốt ruột nhưng vẫn hy vọng:

− Kỳ Anh! Tao biết tao có lỗi nhưng mày cứ chửi mắng tao đi, chứ đừn glàm như thế tao sợ lắm. Tao biết lỗi của tao rồi.

Đột nhiên, Kỳ Anh cất tiếng cười nghe rợn người, rồi ngay sau đó lại khóc, khóc như một đứa trẻ bị Oan ức, ti ếng khóc nghe như ai oán, than thở. Rồi đột nhiên cô vồ lấy Quân, cấu xé, rồi lại cấu xé mình đến trầy xước cả tay chân. Quân lo sợ đến không thở được, cô lùi xa với một khoảng cách an toàn nhất và nhìn Kỳ Anh. Lúc này Kỳ Anh lại cố thủ trong góc kẹt lúc nãy, gương mặt trở nên ngây ngô hiền dịu, nhưng không còn hiển hiện một chút tỉnh táo nào.

Một sự thật quá phũ phàng. Và Quân đã ôm mặt khóc ngất. Kỳ Anh đã thật sự điên loạn rồi. Tất cả do cô mà ra, bây giờ cô phải làm gì đây. Ai có thể giúp được cô và giúp Kỳ Anh thoát khỏi cơn khủng hoảng và thoát khỏi cơn điên loạn này.

Đúng rồi, Hào. Mấy hôm nay cô đã quên mất Hào. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và cái chết của bà Xuân quá đột ngột, mọi chuyện tác động mạnh quá đối với cô nên cô đã quên mất còn sự hiện diện của Hào. Ngay cả cái chết của bà Xuân, cô cũng quên không báo tin cho anh. Có lẽ lúc này cô là người tỉnh táo nhất, nhất định anh sẽ giúp được cho Kỳ Anh. Vì cô biết trái tim anh vẫn còn nặng hình bóng của Kỳ Anh. Cô nhìn về phía kKỳ Anh lúc này đang ngồi lảm nhảm một mình, tay chân đang múa may vô nghĩa. Cô khẽ dặn dò

− Kỳ Anh ở nhà đợi tao một chúg nhé, tao sẽ đi tìm Gia Hào về cho mày nhé, tao sẽ về ngay.

Nhìn lại mình, thấy chiếc áo đang mặc trên người lúc nãy bị Kỳ Anh xé rách, cô vội vào trong thay áo rồi dắt xe đạp đi.

Trên đường phố tấp nập xe cộ, đầu óc cô như muốn nổ tung và rối loạn như một mớ tơ vò.

Hy vọng rồi mọi việc không quá muộn màng, và tệ hại.

Cô dừng xe trước một tòa nhà lớn màu trắng, nguy nga hiện đại, được gắn một hàng chữ mạ vàng, nghiêm trang đồ sộ: “Viện nghiên cứu khoa học”. Khung cảnh nghiêm trang làm cho cô có vẻ rụt rè ái ngại. Nhưng nhớ đến ánh mắt ngây dại của Kỳ Anh khiến cô mạnh dạn hơn. Dừng xe nơi sân, cô bước vào phòng bảo vệ. Người bảo vệ đứng tuổi cũng hết sức nghiêm trang nhưng tỏ ra lễ phép

− Chào cô. xin cho biết tôi có thể giúp gì cho cô được không a.

Sự niềm nở của người bảo vệ làm cô áy náy. Cô nói lí nhí

− Dạ, cháu muốn tìm anh Gia Hào ạ.

− À! có phải kỹ sư Trịnh Gia Hào không?

− Dạ, phải. Anh ấy có đây khôg hở chú?

− Có. nhưng cậu ấy đang có cuộc họp quan trọng... à, có lẽ cũng sắp xong rồi, hay cô chịu khó ngồi ghế đợi một nhé.

Đành phải chịu như vậy thôi. Cô nhìn người bảo vệ tốt bụng với ánh mắt hàm ơn và đáp:

− Dạ, cám ơn chú, cháu sẽ đợi ạ.

Cô chưa kịp lại ghế ngồi theo ngón tay chỉ của người bảo vệ thì nhận thấy ông lại đứng một cách nghiêm trang rồi cúi đầu lên tiếng:

− Xin chào viện trưởng

Nhìn theo ánh mắt người bảo vệ, cô phát hiện một người đàn ông từ trong viện đi ra, khoảng ần lục tuần dáng người cao lớn sang trọng, trí thức vẻ nghiêm trang của người học rộng hiểu biết. Lần đầu tiên, biết mặt ông, cô cảm thấy ngưỡng mộ Ông vô cùng. Tự dưng lòng cô ước ao được có một người...

Suy nghỉ của cô bị cắt đứt bởi giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần rắn rỏi của ông:

− Chú Huynh! Có chuyện gì thế chú? – Ông nhìn một lượt qua Quân rồi tiếp – Cô gái này là ai vậy?

− Dạ, tôi cũng không biết nữa, thưa Viện trưởng. Cô ấy bảo là muốn tìm gặp kỹ sư Trịnh Gia Hào?

− Thế à?

Ông lại nhìn khắp một lượt Quân với nhiều dấu hỏi. Như không để ý đến thái độ của cô, ông bước đến bên cô với đôi mắt sâu thẳm, ông lên tiếng:

− Dù sao cũng ngồi ở đây chờ, hay là cô có thể và phòng tôi một lát được không, tôi có một chút chuyện muốn hỏi cô.

Cô trố mắt nhìn ông, nhưng ông đã lên tiếng:

− Tôi thật sự có chuyện quan trọng mà. Vả lại, lát nữa họp xong, Hào cũng sẽ ghé lại phòng tôi. Tôi có dặn cậu ấy rồi.

Quân nhìn qua người bảo vệ. Thấy ánh mắt người đó không có vẻ gì phản đối nên cô đành miễn cưỡng:

− Thôi được rồi. Nhưng xin nói trước tôi không có nhiều thời giờ đâu nhé.

Ông Viện trưởng mừng rỡ:

− Vâng. Tôi nhất định không làm làm mất thời giờ quý báu của cô đâu.

Cô đành bước theo chân ông. Căn phòng dành cho viện trưởng làm cô choáng ngợp. Cô đã nhiều lần vào các phòng của giám đốc, làm người tình của họ nhưng chưa có căn phòng nào hiện đại và sang trọng như phòng này. Bước vào đây cô có cảm giác như lạc vào một thiên đường, ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng thấy. Cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và quê mùa trong chiếc ghế to lớn. Trên bàn làm việc của ông, bày một số máy móc hiện đại cô có cảm nghĩ tới chết cô cũng không dám sờ tơi. Giữa bàn chễm chệ một tấm bảng màu đỏ mạ chữ vàng “Viện trưởng Lưu Minh Sang” rực rỡ.

Ngồi đối diện, đôi mắt ông Sang vẫn không rời khỏi cổ cô, điều đó càng làm cho cô cảnh giác. Bên cạnh sự ngưỡng mộ sang trọng, nhưng không cô đã lầm điều cuốn hút tâm trí ông cuốn hút tâm trí ông Sang c hính là sợi dây chuyền mặt ngọc màu đỏ chói đang đeo trên cổ cô.

Khó khăn lắm, ông mới mở được lời:

− Xin lỗi, cô có thể cho tôi biết làm sao có có sợ dây chuyền này?

Bây giờ Quân mới vỡ lẽ.. Thì ra ông không phải bị thôi miên bởi cô, mà là sợi dây chuyền này. Cô gắt:

− Nhưng có liên quan gì với ông chứ?

− Có ta bảo đảm là có. Xin cô cho tôi biết từ đâu cô có sợi dây này, tôi rất muốn biết điều đó. Chủ nhân của nó là ai?

Nắm chặt sợi dây chuyền, cô nhớ lại lời người mẹ nuôi trước khi hấp hối. Cô định trao lại cho Kỳ Anh ngay sau đám tang nhưng chưa kịp thì Kỳ Anh đã điên loạn. Nhưng tại sao người đàn ông này lại quan tâm đến sợi dây chuyền. Chẳng lẽ ông ta chính là người ấy. Cô lạnh lùng trả lời:

− Là của một người đàn bà trao lại cho tôi.

− Xin cô hãy cho tôi biết bà ấy hiệngiờ ở đâu?

− Má tôi đã chết rồi!

− Hả! Con phải con chính là con gái của Kỳ Xuân không?

Trời ơi! Tại sao ông ta lại biết cả tên má nuôi của mình. Ông ta vừa gọi mình là gì nhỉ? Là con?

Tiếng ông SAng như cầu khẩn bên tai cô:

− Con ơi, xin con hãy cho ta biết về mẹ con, có được không. Ba mươi năm qua, đã ba mươi năm qua rồi.

Ông ôm lấy đầu như đang nhớ về dĩ vãng. Nhìn ông, cô cảm thấy thương hại. Có một cái gì đó đồng cảm buộc cô phải lên tiếng:

− Vâng, đã ba mươi năm trôi qua rồi, ngày ấy có một cô nữ sinh xinh đẹp yêu lấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cuộc tình của họ xảy ra hết sức êm đềm thơ mộng. Rồi đến một ngày nọ chàng trai đó lên đường đi du học và hoàn toàn không thể ngờ được đã bỏ lại quê hương một mầm sống đang tượng hình.. Ba mươi năm qua, cuộc sống vất vả, lo âu và cuối cùng căn bệnh tim quái ác đã cướp đi mạng sống của bà. Trước khi trao cho tôi sợi dây này, cùng một lời nhắn lại với người xưa.

Kể lại câu chuyện, cô như hoà mình vào tình yêu vĩnh cữu của họ, và vì quá xúc động nên ông cô đã khóc ngất. Chỉ chờ có thế, ông Sang đã ào đến ôm chầm lấy cô, ông cũng khóc:

− Con gái tôi! Trời ơi! Con gái lưu lạc của tôi đây mà. Vậy mà ta nào hay biết. Xin tha thứ cho ta, con nhé.

Những lời ông Sang như thức tỉnh cơn mê của cô. Trong vòng tay ấm áp của ông, ông vừa gọi cô là gì nhỉ? Con gái? Trời ơi! Cô có diễm phúc được người cha đáng kính như vậy sao?

Ông lại lên tiếng, tiếng nói như một lời ru ngọt ngào bên tai cô đưa cô từ cõi mơ hồ này đến sự mơ hồ khác khiến cô không thể thoát ra khỏi bản thân mình được:

− Con gái của ta. Bây giờ ba sẽ không để cho con thiệt thòi nữa đâu. Xem nào, con xinh xắn giống giống như mẹ con ngày xưa vậy. Rồi đây con sẽ được hưởng những gì mà con có, con gái yêu của ta. Con gái hãy gọi một tiếng ba đi ocn.

Quân đã thật sự rơi vào một cõi thiên đàng. Nhìn ông Sang, cô hình dung ông là một viện trưởng với chức quyền to lớn. Nhìn căn phòng của ông cũng có thể biết ông là người giàu sang đến cỡ nào. Ôi! Nếu được làm con gái của ông, thì từ một con vịt xấu xí, cô sẽ trở thành nàng thiên nga kiều diễm rồi. Giàu sang danh vọng đã cuốn hút cô khiến hình bóng cô bạn thân điên loạn ở nhà như mờ dần, mờ dần... Cô thấy tinh thần mình hưng phấn rồi tự hỏi: Sự gặp gỡ ngẫu nhiên này có phải là do thượng đế sắp đặt để bù đắp cho cô chăng? ôi! Thiên đường đang ở trước mắt cô. Cô đã một lần giành người yêu của bạn, bây giờ lại dành ba của người ta. Nhưng sự thật trước mắt quá cao sang mà cả đời cô cũngkhông mơ thấy được. Nhưng trong đời dễ có mấy ai được cơ hội như vầy. Bí mật ba mươi năm qua, chỉ có mỗi mình cô biết. tại sao không tận dụng chứ, dù sao bây giờ Kỳ Anh cũng đã điên loạn, có gặp lại cha cũng không còn đủ tỉnh táo để nhận. Thôi thì trời cho ai nấy hưởng vậy. Cô ôm lấy ông, khóc lớn và gọi:

− Ba ơi! Thế mà con cứ ngỡ ba đã khôgn còn nữa. Mẹ con yêu ba lắm.

Ông Sang cũng khóc:

− Tha lỗi cho ba, ba không sao ngờ được mình có đứa con gái như thế này. Tội nghiệp cho Kỳ Xuân! Ba mưoi năm rồi chắc mẹ con vất vả lắm.

Cô lại nói theo ông một cách thảm hại:

− Vâng, lúc nào mẹ con cũng thương nhớ ba, nhưng không dám đi tìm.

− Vâng, ba có lỗi với mẹ con. Khi đi du học, ba có liên lạc với mẹ con nhưng không được. Xứ lạ quê người, có một người con gái hay tìm đến chăm sóc cho ba. Cuối cùng yêu người ấy và lấy làm vợ. Hiện tại ba và dì có một đứa con trai đã trưởng thành và thành đạt.

− Xin chúc mừng ba. - Giọng cô hờn trách.

Ông Sang lên tiếng:

− Ba sẽ không để cho con thiệt thòi đâu. Tạm thời, ở viện ba đang có rất nhiều việc cần phải làm. Vả lại, con trai ba là em con đấy, đang phấn đấu lấy bằng cử nhân. Con hãy thong thả chờ thời gian ngắn, mọi việc ổn định, ba sẽ đưa về ra mắt với mọi người.

Nghĩ đến chuyện khi được làm tiểu thư nhà họ Lưu, đi đâu cũng có xe đưa đón, được phục tùng, được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, cô thấy mình hoàn toàn đổi đời, nên vui và nói:

− Không sao đâu ba. Miễn sao nhận được ba là con mừng lắm rồi, ngoài ra, con không cần gì cả.

Ông Sang nhìn cô với ánh mát trìu mến:

− Cảm ơn con đã hiểu hoàn cảnh của ba.

Chợt nhớ ông hỏi tiếp:

− À phải! Lúc này nghe nói con đến tìm thằng Hào, quan hệ giữa con với nó là...

Cơ hội đến với Hào đã gần kề nên cô dành bẽn lẽn nlên nói dối:

− Dạ, chúng con là bạn ạ.

− À phải! Hôm trước ba nghe nói nó có quen với cô bạn nào đó. Hình như cô ấy bỏ rơi nó phải không con?

− Dạ phải. Cô ấy ham giàu quá, chỉ tội cho Gia Hào.

Bỗng nhiên đôi mắt ông Sang bừng sáng, dường như ông đang tính toán điều gì. Ngay lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa và Hào xuất hiện. Trên gương mặt anh vẫn còn phảng phất vẻ căng thẳng sau cuộc họp quan trọng. Anh lên tiếng khi Quân còn ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành.

− Chào viện trưởng, nghe nói có ai đến tìm cháu, phải không bác?

Ông Sang cười tươi và vẫy gọi anh:

− Vào đây, vào đây này?

Anh bước vào và ngạc nhiên vì sự có mặt của Quân. Trông cô đang tươi cười và trông rất thân thiện với viện trưởng. Anh trố mắt hỏi:

− Quân! Sao em lại ở đây?

Ông Sang lại cười thích thú:

− Ngạc nhiên lắm phải không? Có một điều cháu còn ngạc nhiên hơn nữa, là Quân chính là đứa con gái lưu lạc của bác ba mươi năm qua đấy. Hôm nay thật là một ngày kỳ diệu, phải không các con.

Niềm vui cứ vây lấy Quân, khi nhìn ánh mát ngơ ngác của Hào. Sự giàu sang và tham vọng đã làm cô quên mất nhiệm vụ cô đến đây làm gì. Bây giờ cô chỉ mong sao chiếm được cảm tình của ông Sang và trái tim của Hào.

Ông Sang lại nhìn Hào với nụ cười trên môi rồi tiếp:

− Sự thật dài dòng lắm, có dịp bác sẽ kể lại. Bây giờ thì chưa thể tiết lộ được. Gia Hào! Con hãy thay bác chăm sóc cho Quân nhé.

Ông nhìn anh với ánh mắt đầy hàm ý:

− Có lẽ mong ước của bác mà có một lần bác nói với cháu sắp thành hiện thực rồi đấy. Bây giờ tin cậy vào cháu đó.

Câu nói làm Quân không hiểu gì, nhưng Hào thì đỏ mặt. Anh thấy lòng mình đang xao xuyến.

Ông Sang nói với Quân:

− Quân ạ. Hôm nào rảnh, con hãy đưa ba đến mộ mẹ con nhé. Ba muốn đốt cho bà ấy một nén hương.

− Dạ, có lẽ mẹ con cũng đang mong ba lắm.

− Vâng, ba hiểu. Nhưng bây giờ ba và Hào có chuyện gấp phải đi ngay. Tối nay, con hãy đến nhà hàng “Lê Ngọc”, ba sẽ đợi con ở đó và sắp xếp cho con.

− Dạ, ba và anh Hào cứ đi, con cũng có việc phải làm.

Chia tay ông và Hào, cô nghe lòng mình phấp phới. Nhưng chợt nghĩ đến Kỳ Anh, cô hơi ái ngại, không biết phải sắp xếp ra sao để mọi người không nghi ngờ. Cô cho xe chạy về nhà, nhưng linh tính báo cho cô biết có một chuyện chẳng lành vì căn nhà có vẻ vắng lạnh khác thường cửa mở toang. Cô khẽ gọi:

− Kỳ Anh ơi! Kỳ Anh!

Không có một tiếng động. Cô rón rén với bước chân cảnhg giác. Nhìn vào góc tủ trống trơn, Kỳ Anh không có ở đó. Nhìn khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng Kỳ Anh. Lạ thật! Kỳ Anh đi đâu vào lúc này chứ. Nhìn lên bàn thờ thì phát hiện khung hình có lồng tấm di ảnh của bà Xuân trống trơn. Chả lẽ Kỳ Anh đã mang đi?

Cô ngồi thừ ra với bao nhiêu ý nghĩ về Kỳ Anh.

Rồi bỗng nhiên cô thở phào. Nếu Kỳ Anh bỏ đi luôn càng tốt, ít ra cũng không còn gì cản trở bước thăng tiến của cô. Cô thấy thật nhẹ nhõm như vừa trút xong một gánh nợ.

Họ cùng sánh vai nhau buuóoc chân trần trên bãi cát trắng. Hoàng hôn ở biển đẹp đến nao lòng người. Nhưng dường như vẻ đẹp của biển vẫn không thể cuốn hút chàng trai. Anh bước đi với vẻ mặt trầm tư và đôi mắt sâu thẳm. Còn cô gái đi bên cạnh với vẻ phơi phới thỏa mãn. Điệp khúc đó diền ra trong một thời gian khá dài, cuối cùng rồi chàng trai cũng lên tiếng :

− Mỹ Quân này! Lâu nay em có gặp Kỳ Anh không ?

Đang vui vẻ, bỗng nghe nhắc đến Kỳ Anh làm Quân hụt hẫng. Rồi chợt nhớt, kể từ khi ngày Kỳ Anh bị điên loạn cô vần không gặp lại. Căn nhà đó vẫn cửa đóng im ỉm lạnh lùng. Co6 nghĩ có lẽ Kỳ Anh đang lưu lạc ở đâu đấy, hoặc đã chết cũng không chừng. Cô xụ mặt trách móc :

− Đến giờ anh vẫn chưa quên nó được sao Gia Hảo

− Có lẽ là như vậy

− Nhưng hạng người như nó không xứng đáng dể cho anh nhớ đâu. Gia Hào ơi! Anh đừng quên là nó đã phụ anh, nó ham tiền bỏ anh để đi theo một gã khác.

− Anh hiểu và đó chính là nỗi cay đắng gặm nhấm tâm hồn anh suốt thời gian qua. Anh không thể quên cô ấy được.

Quân bực dọc đá mạnh đám cát dưới chân văng tung tóe, thái độ muốn khóc, dỗi hờn:

− Người ta bỏ anh, người ta không quan tâm đến anh, thế mà anh cứ thưong và mãi đau khổ. Trong lúc đó bên cạnh anh, em lúc nào cũng...

Quân ngừng nói và sụt sịt khóc. Hơn ai hết, Hào hiểu tình cảm của Quân dành cho anh thế nào. Bên cạnh, ông Sang cũng luôn tìm cách tạo điều kiện cho anh và cô tiến xa hơn. Chẳng hạn như chuyến công tác này ông cố tình sắp đặt cho anh và Quân đi chung. Anh biết ông SAng rất thương anh. Anh cũng rất qúy ông, luôn xem ông như là người cha thứ hai của mình. Có dôi lúc ở gần bên Quân, trái tim anh cũng xao xuyến, rồi tự nghĩ: “Quân cũng là một cô gái dễ thương, thông minh, nếu đem so với Kỳ Anh cả tài lẫn sắc hai cô đều ngang nhau”. Và anh đã tự nhũ với mình: Hãy cho anh them một ít thời gian. Hy vọng rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc bên Quân.

Nhìn Quân khóc, anh hơi ray rứt. Đưa cho cô chiếc khăn, anh phân trần:

− Anh xin lỗi. Không phải anh không nghĩ đến em đâu, bởi vì Kỳ Anh đã tạo cho anh cú sốc quá lớnn. CHuyện xảy ra đã làm cho trái tim anh tổn thương nặng nề, anh cần có thời gian chữa lành vết thương. – Anh nhẹ nắm tay cô rồi tiếp – Quân! Anh chỉ muốn đến với em bằng trái tim yêu chân thật. Anh không muốn lấy hình ảnh em thay thế chỗ Kỳ Anh. em có hiểu không, Mỹ Quân?

Đang khóc thút thít, nghe Hào nói thế, Quân đã tươi tỉnh ngay. Cô tươi cươời ôm cánh tay Hào, nũng nịu:

− Phải anh chịu nói sớm hơn thì người ta đâu có khóc, ghét anh dễ sợ.

Nhìn vẻ nhún nhảy trẻ con của Quân khiến Hào cũng bật cười. Rồi đôi mắt anh lại đăm chiêu, anh nói:

− Quân! Thời gian qua, anh rất cảm ơn em. Nói thật, nếu kh6ong có em, có lẽ anh đã không thể gượng dậy nổi. Nghĩ lại thấy thật khủng khiếp.

− Anh lại khách sáo nữa rồi. Em chỉ làm theo sự hướng dẫn của trái tim thôi mà.

− À~ Thế em đã yêu anh lâu rồi phải khong? Nhưng tại sao trước kia em lại làm mai anh cho Kỳ Anh?

− Ô! Trước kia thì không hề, nhưng khi thấy anh bị thất tình, từ thương hại đã chuyển sang...

− Tình yêu chứ gì?

− Anh này...

Cô đánh nhẹ vào vai anh rồi cả hai cười giòn giã. Bỗng HÀo lên tiếng:

− Không biết lúc này bác Xuân ra sao rồi? Dù cho Kỳ Anh có đối xửa với anh như thế nào, nhưng lúc nào anh cũng quý mến bác ấy. Bác ấy thật đáng kính, bác ấy rất thương anh. Nhưng vì giận Kỳ Anh nên anh không trở lại thăm bác ấy lần nào. Quân này, sau chuyến công tác, anh và em ghé lại thăm bác ấy nhé.

Quân vô cùng hốt hoảng vì lời đề nghị đó. Cô vội phản ứng mạnh.

− Không, không được đâu!

Nhìn thái độ của Quân, Hào bất an hỏi:

− Có chuyện gì thế Quân?

Mãi cho đến bây giờ vở kịch của cô vẫn hoàn hảo. Ông Sang không một chút nghi ngờ về lai lịch của cô. Bây giờ tuy chưa trực tiếp công bố, nhưng ông Sang lo lắng và chăm sóc cho cô. Cuộc sống của cô như một công chúa: xe cộ, nhà cửa... không thiếu một thứ gì. Cô vào làm việc ở viện khoa học Tất cả nhân viên ở đây gặp cô, ai cũng cúi đầu cung kính. Còn Hào, mãi đến bây giờ anh vẫn đinh ninh rằng Kỳ Anh đã lấy chồng giàu sang. Mà có ngờ đâu người mình yêu thương nhất đang mang nhiều oan ức và đang điên loạn, không biết hiện tại sống chết thế nào, và bà Xuân, người mà từ lâu anh dã xem là mẹ đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh từ bao giờ.

Bao lâu nay mọi chuyện đều êm xuôi, bây giờ đột nhiên Hào có ý định đi thăm bà Xuân, Quân hoang mang vô cùng. Nếu anh đến đó, mọi chuyện sẽ vỡ lẽ, công cán của cô bấy lâu sẽ bị bại lộ mất, rồi cô sẽ trắng tay...

− Quân! Em sao vậy?

Câu hỏi của HÀo cắt đứt sự tính toán của cô. Cô vội nói ngay để anh khỏi nghi ngờ.

− Ố không! Vì anh đến đó cũng sẽ không gặp được bác ấy đâu.

− Tại sao thế? CHẳng lẽ...

− Kỳ Anh lấy chồng Tây rồi, thường xuyên rước bác ấy qua bên đó.

− Thế còn căn nhà thì sao?

bị bí lối, cô đành nói đâi

− đã bán rồi

Hào thất vọng buông thõng:

− Thế à?

− Đúng. Họ đã bán căn nhà lâurồi anh ạ.

− VẬy cũng tốt. Anh chỉ lo cho bác ấy...

Bạn đang đọc Khoảng Cách Trái Tim của Dạ Miên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.