Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị Diện Thứ Nhất: Học Bá Cao Lãnh (3)

Tiểu thuyết gốc · 687 chữ

Thư Di dành cả buổi học để suy nghĩ cách 'nhờ' Dư Mặc nên cô chẳng học được một tí gì vào đầu cả...

Vì thế khi thầy giáo gọi cô lên trả lời, Thư Di á khẩu chẳng nói được gì.

Cô cười hề hề với thầy giáo nói"Thầy... Thầy ơi... Thầy hỏi lại đi ạ... Em chưa nghe rõ"

Thầy Trương run run người, có thể thấy là thầy đang rất giận, ông ném một viên phấn trúng ngay đầu Thư Di, cất cao giọng nói "Trần! Thư! Di! Cả buổi học hôm nay tâm hồn em đã treo lên 9 tầng mây rồi có nghe tôi nói gì dâu mà chẳng không nghe rõ! Em đi ra ngoài kia quỳ 30 phút cho tôi!"

Thư Di dở khóc dở cười nói "Thầy ơi tha cho em đi thầy... quỳ 30 phút thì em chết mất!"

"Không nói nhiều, đi qua quỳ cho tôi" Xong thầy quay phắt người lên tiếp tục giảng bài...

Những bạn học khác khúc khích cười khiến Thư Di có chút ngượng... Cô vò đầu bứt tai thất thểu đi ra ngòai hành lang quỳ xuống. Sao số cô nhọ thế nhỉ?!

Dư Mặc lén nhìn theo bóng dáng Thư Di, khóe miệng khẽ nhếch lên. Sao trước kia anh không biết cô bạn này có nhiều biểu cảm phong phú như thế nhỉ? Nhìn thấy bóng dáng ủ rũ của Thư Di, Dư Mặc phì cười khiến bạn gái bên cạnh ngây ngốc vì trai.

Vì thế, giờ ra chơi, một đống con gái túm tụm lại với nhau...

"Trời ơi! vừa nãy tớ thấy học bá Dư Mặc cười đấy!"

"Gì vậy?! Cậu không đùa đó chứ?! Chuyện này còn khó tin hơn cả vụ trời sập đấy!!!!"

"Oa oa! Sao cậu không chụp lại a!!!"

Cả đám con gái nhốn nháo, còn Thư Di bên này đang khóc than trời đất, đầu gối của cô sắp không còn là của cô nữa rồi! Giờ Thư Di còn không thể đứng dậy nổi, chân tê rần một cách kinh khủng khiếp!

Cô khổ sở đấm bóp chân, trông cực kì đáng thương. Cô ngồi bệt ở hành lang khiến rất nhiều người đi qua tò mò, có một số bạn nam đứng lại quan tâm hỏi Thư Di một câu. Thư Di rất miễn cưỡng cười nói cô không sao, trong khi cô còn không thể đứng dậy nổi.

Cuối cùng Dư Mặc không thể nhìn thêm được nữa, anh tiến lại gần Thư Di. Nhìn thấy từng sải chân dài thẳng tắp của Dư Mặc, Thư Di ngạc nhiên nhìn lên.

"Bạn... Bạn học Dư Mặc?"

Dư Mặc đưa tay ra, còn Thư Di vẫn ngây ngốc nhìn bàn tay trắng nõn không tì vết của Dư Mặc. Cô ngập ngừng đặt tay lên, mặc cho lực đẩy của Dư Mặc nâng đỡ hai chân tê rần, chỉ có điều không đúng vững được bao lâu, cô lại không thể tự chủ ngã xuống.

Dư Mặc giật mình, phản xạ có điều kiện đỡ lấy thân hình mềm oặt của Thư Di. Cảm giác mềm mại của thân hình con gái đả động đến anh, khiến trái tim Dư Mặc không tự chủ tăng nhanh nhịp đập.

Thư Di bối rối ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong sạch, không chưa tạp chất đầy vẻ mịt mờ, xong cô lại đỏ mặt cúi đầu xuống, ríu rít xin lỗi Dư Mặc. Trên làn da trắng nõn nổi lên từng rặng mây hồng trông rất mê người. Lí nhí nói câu cảm ơn xong, Thư Di nhẹ nhàng đẩy Dư Mặc ra, nhanh chóng vịn vào tường, lảo đảo cúi xuống nhặt đôi giày mà nãy cô vứt ra.

[Ting! Độ hảo cảm của Dư Mặc đối với ký chủ tăng 10%, hiện tại đang là 39%. Ta không ngờ cô cũng có thể câu được Dư Mặc đấy]

Thư Di mờ mịt nói 'Nãy giờ ta có làm gì đâu?'

Hệ thống rất thắc mắc, không biết ký chủ nhà mình ngốc thật hay giả vờ ngốc nữa.

Bạn đang đọc Khoái Xuyên Chi Nữ Phụ Nghịch Tập Nhân Sinh sáng tác bởi TaLaTieuNhayHo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TaLaTieuNhayHo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.