Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 2785 chữ

Nắng mới đậu trên mặt, phủ lớp ánh vàng trên làn da nhợt nhạt của cô. Michael cười và gạt một lọn tóc xõa trên má. Trông cô trẻ hơn nhiều trong giấc ngủ, gần như một đứa trẻ.

Nhưng hình ảnh đó không thật. Nikki là một tâm hồn già nua trong cơ thể trẻ trung. Cái chết của bố mẹ và quãng thời gian ngắn ngủi với Tommy đã bắt cô phải lớn quá sớm. Cô đã sống qua cơn ác mộng và đã sống sót. Có lẽ giờ lúc cô đối mặt với ký ức và niềm day dứt, cô sẽ làm được nhiều hơn nữa. Có lẽ giờ là lúc cô sống - và yêu - mà không phải sợ hãi.

Anh rút tay khỏi cô và nhìn cô rúc vào chăn. Trời ơi, anh không muốn rời xa cô. Không phài lúc này, cũng không phải trong tương lai. Nhưng anh không có sự lựa chọn nào cả. Anh lùa tay vào tóc và quay đi. Sáng nay là một bước đi sai. Anh đừng nên chạm vào cô lần thứ hai, đừng nên để tâm trí họ hòa quyện mãnh liệt như thế. Từ giờ anh không thể phủ nhận là mình rất người, với những nhu cầu và khao khát cũng rất người.

Anh đùa với lửa và mất trái tim.

Anh ngồi dậy đi mặc quần áo. Jasper phải là ưu tiên số một của anh, hơn lúc nào hết. Anh không thể liều với việc để con quỷ bắt được cô lần nữa. Cơn giận tràn qua anh, nuốt trọn anh. Nó sẽ giúp anh đi săn sáng nay.

Nhưng cơn giận không giúp xóa vết nhơ của Jasper khỏi đầu cô. Dù tâm trí cô có hòa với anh và trở thành một, Michael biết anh sẽ không bao giờ hi vọng điều khiển cô.

Jasper cũng không. Anh sẽ làm bất cứ cái gì để ngăn cô thành con rồi trong tay Jasper. Kể cả nếu phải giết cô. Ít nhất Jasper cũng không thể triệu hồi cô từ cõi chết. Hắn chỉ gọi được nạn nhân của chính mình.

Ý nghĩ đó làm anh lạnh buốt. Anh nghe tiếng bước chân lại gần, căng người. Một giây sau, anh nhận ra đó là Jake. Anh mặc áo xong, quay lại giường. Cúi xuống khẽ hôn lên má cô. Cô xoay người và lẩm nhẩm gì đó, suy tư của cô đầy hơi ấm và toại nguyện. Ít nhất lúc này cô thoát khỏi Jasper.

Nhưng sẽ như thế được bao lâu?

Anh không biết, và điều đó khiến anh lo ngại. Nếu Jasper gọi - thực sự gọi với tất cả sức mạnh ma cà rồng của hắn - điều gì sẽ xảy ra? Trong ba trăm năm tồn tại anh chưa từng gặp ai cưỡng lại được lời gọi ấy. Nhưng mà trước khi gặp Nikki, anh cũng chưa từng biết trí não nào mà anh không thể tự do sai khiến. Có thể tâm năng của cô sẽ giúp cô làm được điều tất cả những người khác thất bại.

Anh phải tìm Jasper trước và giết hắn, Monica là chìa khóa. ANh hiểu rõ kẻ thù của mình. Jasper rất ít khi giữ đàn bà quá một tuần.

Nhưng nó sẽ biết ông chủ đang ở đâu, cách này hay cách khác, Michael định lấy thông tin đó từ con bé trước khi nó chết.


Sau vài giờ lái xe vô định, cuối cùng anh phải chấp nhận rằng cuộc tìm kiếm của họ là vô ích. Nikki nói đúng - họ cần cô giúp. Lyndhurst là một ma trận, Monica có thể ở bất cứ đâu.

Michael xoa cằm mệt mỏi, rồi nhăn nhó khi mặt trời tỏa nắng trên tay anh. Anh xoay người khó nhọc trên ghế, và nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ rồi.

“Nghỉ thôi,” anh nói vào im lặng.

Jake nhìn anh. “Tại sao?”

Michael nhún vai. “Tôi không thể chịu được mặt trời nữa.”

“À.”

Sợ hãi tràn trong khoảng không. Anh khoanh tay lại và nén mong muốn được chạm vào suy nghĩ của Jake. Lần đầu tiên từ khi biến đổi, anh muốn một người chấp nhận mình mà không cần ép. Anh thoáng cười. Nikki là một ảnh hưởng xấu.

Sau một giây, Jake e hèm và lại nhìn anh. “Vậy thì đi đâu đây?”

Anh nhìn đồng hồ lần nữa. Đi về khách sạn sẽ rất mất thời gian. Anh chỉ về một quán nhỏ ngay trước mặt. “Hay là đi uống gì?”

“Cũng được.”

Nụ cười của Jake hơi gượng, nhưng ít ra anh cũng cố gắng. Ngồi chờ cái nóng ban ngày đi qua với một ly bia lạnh thì cũng tốt thôi. Nếu anh không ở bên Nikki được, ít ra anh cũng được ngồi và tận hưởng thú vui uống bia - trò giải trí bình thường trong cuộc sống bất thường của anh.

Jake dừng gần cửa vào để Michael bước ra. Ánh nắng phả và phần thịt không được che của anh. Một lời cảnh báo anh không dám coi thường.

Anh chạy lên bậc thang và chui vào trong. Bên trong quán tối, mát mẻ, đầy mùi mồ hôi và khói ám. Nhưng không sao. Anh chỉ cần một chỗ để ngồi chờ cho qua ngày. Anh gọi hai ly bia rồi đi đến một chiếc bàn khuất trong bóng tối.

Jake ngồi đối diện anh, uống một ngụm lớn, anh nhấp nhấp môi rồi nhìn Michael dò xét. “Nào,” anh nói, “anh định thế nào với Nikki đấy?”

Anh biết Jake không đề cập đến chuyện bỏ cô ở nhà. Người đàn ông này nhìn thấy quá nhiều. “Chuyện gì đây?” anh nói đùa. “Một cuộc thẩm vẫn của anh trai à?”

Jake nhún vai. “Tôi biết con bé lâu rồi. Tôi không muốn thấy nó bị tổn thương.”

“Tôi cũng thế.” Anh uống một ngụm đầy bia nữa, nhưng nó đắng chát. “Hai người gặp nhau từ khi nào?”

Jake cười. “Khi con bé mười sáu. Nó cứu sống tôi.”

Nhưng nhướng mày ngạc nhiên. “Như thế nào?”

“Tôi đang lần theo dấu bố mẹ một tên và bị băng của hắn bao vây. Nikki từ đâu xuất hiện và đánh gục cả lũ bọn chúng.”

Thật dễ tưởng tượng ra cô như một quả cầu lửa nhỏ gầy gò lúc đó. Anh cười toe. Mọi sự không thay đổi. “Cả hồi đấy cô ấy cũng là một cô nàng ghê gớm.”

“Nhưng rất dễ bị tổn thương.” Jake nói lạnh lùng. “Vẻ ngoài cứng rắn chỉ là cái vỏ thôi.”

“Tôi biết.”

Như anh biết cô có vấn đề với lòng tin, cô sợ gắn bó với người khác vì tất cả những người cô yêu đều đã chết. Biết thế cũng chẳng làm cho mọi chuyện đơn giản hơn, hay giúp anh quyết định đi tiếp thế nào.

Bất luận thế nào anh cũng phải đi tiếp.

Anh nhìn thẳng vào Jake. “Tôi ở đây để hoàn thành nhiệm vụ, không hơn. Nikki biết điều đó.”

“Anh bạn ơi, phụ nữ là sinh vật kỳ lạ. Những gì họ biết và những gì họ hiểu khác nhau xa lắm.”

Đúng. Nhưng không phải trong trường hợp của Nikki. Cô không muốn anh lại gần, không muốn bất kỳ ai. Có thể cô đầu hàng trước hấp dẫn về thể xác, nhưng sẽ không cho phép cái gì nhiều hơn. “Tôi không thấy có vấn đề gì cả.”

“Cho đến vài ngày trước tôi vẫn sẽ đồng ý với anh. Nhưng anh đã phá vỡ lớp vỏ, và dù hai đứa có nói gì, tôi có mắt. Tôi nhìn thấy thứ cả hai đều đang cố phủ nhận.”

“Tôi không phủ nhận tôi bị cô ấy hấp dẫn, công nhận điều đó là tôi thành thật với cô ấy rồi.” Thành thật một số chỗ thôi. Đến thời điểm này. “Tin tôi đi, tôi sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương cô ấy.”

Jake gật đầu. “Tôi chỉ cần biết con bé an toàn trong tay người tốt là được rồi. Uống bia thôi, anh bạn.”

Michael cầm cốc lên và không nói gì.


Nikki chớp mắt cho tỉnh ngủ, rồi lật chăn ra. Ánh nắng chói chang mơn trớn da cô, lan tỏa hơi ấm. Cô thấy hài lòng và lười nhác, và lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi cô thấy mình hạnh phúc. Như một con mèo béo cuộn tròn trong nắng.

Và đây là một con mèo béo không bao giờ thấy đủ, cô cười toét miệng, với sang phía bên kia giường. Nhưng Michael không ở đó.

Sợ hãi ùa đến. Phòng khách sạn yên ắng, trống rỗng. Cô túm chặt ga trải giường. Họ đi mà không gọi cô.

“Hai cái người này,” cô lẩm bẩm và tung chăn, trèo ra khỏi giường. Nếu họ nghĩ họ đã đánh bại cô, họ sai rồi. Cô sẽ đi tìm Monica một mình.

Ý nghĩ ấy làm cô lạnh xương sống. Cô mặc kệ nó rồi nhanh chóng mặc quần áo. Jake và Michael đã quên một điểm chính yếu - cô vẫn là người duy nhất có thể chỉ ra chính xác Monica ở đâu.

Có phải không nhỉ? Nikki nhíu mày và đi vào bếp. Đêm qua cô thấy năng lượng khổng lồ đằng sau khả năng của Michael. Anh không bao giờ nói anh không thể tìm ra Monica. Cô dừng lại trong cơn kinh khiếp đột ngột. Liệu đêm qua có là một cách thuận tiện khiến cô mệt mỏi ngủ vùi không?

Nỗi đau như kim chọc qua tim cô. Lần cuối đó không thể là dối trá. Tâm trí họ đã hòa quyện gần đến nỗi không lời nói dối nào thoát được.

Nhưng mà, với sức mạnh của Michael, làm sao cô biết chắc được? Tommy có thể làm cô tin là anh ta quan tâm, và anh ta chỉ có một phần mười khả năng của Michael.

Cô khoanh tay đứng nhìn bức tường xỉn khói. Tại sao nó lại quan trọng đến thế. Một đêm, là tất cả những gì cô yêu cầu, tất cả những gì cô muốn. Một đêm thoát khỏi sự ô uế của Jasper. Michael đã cho cô điều đó.

Vậy tai sao bỗng nhiên cô cảm thấy bị lừa dối? Nhất là khi cô mới là kẻ mời mọc? Cô quyến rũ Michael chỉ để trốn chạy khỏi những lời thì thầm tăm tối của Jasper trong đầu cô. Nhưng có gì đó trong sự âu yếm của anh khiến cô thấy mình đươc trận trọng. Thậm chí là được yêu.

Cô nhắm mắt lại khi nghĩ đến đấy. Bởi vì đó chỉ là dối trá thôi. Anh đã cảnh báo rằng anh không thể yêu và cũng không thể ở lại. Anh đã cho cô đếm qua, nhưng anh không thể cho cô thêm gì nữa.

Muốn thêm nữa là vô cùng ngu ngốc. Nhiều người đã chết khi được cô quan tâm, và cô không muốn anh chết.

Ấm nước rít lên trong yên lặng. Cô pha một cốc cà phê, cầm nó lên và quay lại phòng khách. Tờ báo nằm trên ghế và dòng tít đập vào mắt cô. Thêm ba người chết ở Highgate!

Cô nhấp một ngụm cà phê, suýt nữa làm bỏng cổ họng. Phải ngăn Monica lại trước khi nó giết thêm người vô tội để thỏa mãn cơn khát. Cô đặt cốc xuống, cho tay vào túi lôi ra sợi dây chuyền cô trộm được từ nhà Trevgard. Rõ ràng là Jasper đã không thèm lục lọi khi hắn cởi đồ của cô.

Một tràng cười ma quái vang trong đầu cô, mạch cô nhảy liên hồi. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhưng biết là mình không còn cách nào. Phải tìm ra Monica. Cô cầm sợi dây trong tay, nắm lại. Cơn ớn lạnh xua nỗi khiếp đảm chạy vòng trong đầu cô. Chất ma quỷ của Monica đã tăng lên. Hình ảnh xồ ra, nhưng cô giữ chúng lại và ngồi xuống.

Chỉ lúc đó, sau khi hít một hơi sâu, cô mới mở tâm tư ra trước địa ngục.

Bóng tôi ồ ạt tràn vào mọi giác quan. Qua nó, cô nghe thấy một chuỗi nhạc xa xa… tiếng đàn organ. Nhíu mày, cô cố mở rộng tầm nhìn. Cô cần một địa điểm chính xác, không phải âm thanh và hình ảnh của nới Monica ẩn náu.

Một người đàn ông mặc đồ đen… thánh giá. Hai cây bách già phủ đầy tuyết… bức tranh dần dần hiện ra - nơi đó cô biết. Monica trốn trong một nhà thờ cổ trên đồi.

Cô cười vì sự kỳ quặc của sự việc. Nhưng làm gì có chỗ trốn nào tốt hơn cho Monica? Không ai nghĩ ma cà rồng sẽ trốn ở nơi như thế. Kể cả Michael…

Nơi nào cơ?

Cô giật bắn người. Câu hỏi nghe rõ ràng như anh đang đứng ngay cạnh cô. Cô đặt tay lên ngực, và hít sâu để làm chậm lại nhịp tim đang đập điên cuồng.

Nikki, ở đâu? Monica đang ở đâu?

Trong một nhà thờ. Câu trả lời thành thật nhưng không giúp gì được anh. Có ít nhất hai mươi nhà thờ rải rác trong và xung quanh Lyndhurst. Họ sẽ mất rất lâu để tìm kiếm.

Nhà thờ đó ở đâu, Nikki?

Sự khó chịu bùng nổ trong cô. Cô cười đắc thắng. Hay thật. Có lẽ lần sau anh sẽ nghĩ kỹ khi cho cô ở nhà… Nhưng liệu có lần sau không?

Nikki?

Sự cảnh giác đột ngột trong câu hỏi của anh khiến cô tự hỏi có phải anh đã nghe được ý nghĩ của cô.

Tất cả những gì em biết là nó ở hướng tây bắc, về phía núi.

Cám ơn em. Anh có vẻ ngạc nhiên, như thể anh không nghĩ là cô sẽ nói thật. Bọn anh sẽ tìm nó, Nikki.

Có thể họ sẽ. Hoặc cô sẽ. Sợi dây sẽ dẫn cô thẳng đến nơi ẩn náu của con bé.

Ở lại trong khách sạn đi, Nikki. Đảm bảo an toàn.

Phải rồi. Cô đứng lên gọi taxi. Xe cô vẫn đỗ phía trước văn phòng, và hy vọng là cô vẫn có bộ dao giấu trong xe. Dù một con dao thì không phải là vũ khí hiệu quả với ma cà rồng, nhưng cô vẫn thấy an toàn hơn khi cài dao dưới cổ tay.

Cô xem giờ. Hai giờ. Cô nhặt áo, đi ra ngoài chờ taxi.


Hai tiếng sau, cô dừng xe đối diện với một nhà thờ cũ và bước ra. Đây rồi. Cô bỏ kính râm, dựa vào xe xem xét nhà thờ. Một vị cha xứ đang tất bật đi lại ở vườn trước, chăm sóc vào cây hoa. Hai cây bách che bóng mặt đất phía bên phải tòa nhà, nhưng bên trái và đằng sau là không gian mở.

Cô liếc nhìn bầu trời. Đã qua bốn giờ, sức nóng mặt trời đang giảm dần. Michael nói ma cà rồng non cứ bị ra nắng là rất nguy hiểm, nhưng cô muốn một cái chết chắc chắn. Càng muộn thì càng khó.

Mặt trời sẽ không chờ đến khi Michael tới. Cô không hoài nghi chút nào việc anh sẽ tới. Như anh đã cảnh báo, kết nối giữa họ đã mạnh hơn khi hai người gần gũi với nhau, và anh đang dùng kết nối đó để tìm cô.

Có thể cô nên chờ anh… Nhưng có gì đó thúc cô đi, nói rằng cô không thể chờ.

Cô khóa cửa xe rồi băng qua đường. Vị cha xứ đa quay vào trong nhà.

Làm sao cô tống cổ vị khách không mời khỏi nhà thờ mà không làm cho vị cha xứ kia nghi ngờ? Cô nhíu mày và đi xuống con đường lát đá, băng qua bụi cây. Chắc phải có lối vào từ phía sau nhà thờ. Cô có thể vào bằng đường ấy.

Lần này cô gặp may. Cô trèo qua hàng rào nhỏ và lại gần cánh cửa thứ hai. Cửa khóa. Cô nhìn quanh để chắc chắn không ai thấy, rồi nhanh chóng mở bằng một đòn năng lượng.

Cửa mở tung. Sảnh đường bên trong tĩnh lặng và tối. Có tiếng lẩm nhẩm từ căn phòng bên phải cô, và ai đó đi quanh trong căn phòng khác ở phía cuối hành lang. Phía dưới họ là một con quỷ đang ngủ.

Bạn đang đọc Khiêu Vũ Với Quỷ của Keri Arthur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.