Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

Chương 21

“Đây này.”

Josie lấy tấm khăn giấy mới lau mặt và buồn bã gật đầu, nhận ly sô cô la nóng từ tay ông Bennett. Cô bắt đầu uống trong lúc ông ta ngồi phịch xuống ghế trước bàn ăn, hai tay ôm đầu. Ông ta phản ứng như vậy cũng phải - cô đã khóc suốt buổi sáng, sau đó ngủ trưa một lát rồi khóc suốt buổi chiều đến tận tối. Chính cô còn không chịu nổi bản thân mình nữa là.

“Ông Cummings, ông không sao chứ?”

Đầu ông ngúc ngoắc giữa hai bàn tay.

“Tôi giúp gì được không?”

Cô nghe ông ta cười nhạt trong lúc tay vẫn ôm đầu.

“Ông đang nghĩ gì thế?”

Ông Bennett từ từ ngẩng đầu lên. Nỗi buồn thể hiện trên mặt khiến ông trông già đi hai mươi tuổi, hệt như người hấp hối đang nằm trên giường bệnh. Josie giật mình vì sự thay đổi lớn ấy.

“Tôi đang nghĩ đến chuyến đi của mình từ Bờ Đông đến tận đây,” Cummings đáp. Ông thả lưng dựa vào ghế, hai tay buông thõng trên lòng. “Tôi liên tục gặp những người phụ nữ trẻ cần được giúp đỡ - một con bé bị bỏ rơi ở tiệm giặt tự động ở khoảng đâu đó trong vùng Trung Mỹ, một bà mẹ đang quá tải trong siêu thị Wal-Mart. Tôi cho một cô gái trẻ tên LaShelle đi nhờ xe suốt từ trạm đỗ xe tải ở Nebraska đến San Francisco rồi mua vé máy bay cho cô ta đến Los Angeles. Cô ấy muốn trở thành ca sĩ.” Ông bật cười khẽ. “Tôi đã cho cô ấy tấm séc một triệu đô la để cô ấy theo đuổi giấc mơ của mình.”

Josie kinh ngạc. “Chưa ai làm thế với tôi ở trạm đỗ xe cả.”

Ông Bennett nhìn cô cười yếu ớt. “Giờ tôi mới hiểu tại sao tôi lại làm thế.”

“Đó là vì Margot phải không?” Josie cắn môi. “Ông đã không thể cứu con gái mình, phải không?”

“Phải. Tôi đã không cứu được nó.”

“Nhưng ông có thể cứu những người con gái khác.”

Cummings nhún vai.

Josie hiểu cô cần hết sức tinh tế nếu muốn tiếp tục nói chuyện với ông. “Khi một người chết trẻ, những người xung quanh sẽ hoảng hốt ngỡ ngàng. Chúng ta khó lòng chấp nhận vì sao một người vừa bắt đầu sống thì đã phải chết. Ta thấy như thế thật bất công và không cam tâm.”

Cummings chăm chú nhìn cô và chỉ thoáng gật đầu.

“Điều gì khiến ông hối tiếc nhất, thưa ông?” Josie biết cô đang ép ông phải trả lời nhưng nếu cô giúp ông cởi mở hơn, biết đâu cô sẽ hóa giải được phần nào nỗi uất hận trong ông. “Liệu có điều cụ thể nào mà ông ước mình đã bảo hay đã làm với Margot khi cô ấy còn sống không?”

Mắt ông Cummings lóe lên. “Cô Sheehan này, nhà báo viết bài về người đã khuất không nhất thiết phải là một nhà phân tích tâm lý đâu nhé.”

Josie bất giác cười thành tiếng. Không kìm được, ở ông Bennett có một điều gì đó khiến cô cảm mến. Ông ta có khiếu hài hước sâu cay. Ông cực kỳ khôn ngoan. Và mất phương hướng nghiêm trọng. Trông bề ngoài ông giống như người có tất cả nhưng thực ra ông ta luôn cảm giác lạc lõng. Người như ông rất hay hành động một cách tuyệt vọng.

Josie cầu Chúa phù hộ nãy giờ cô đã không phát sinh lòng cảm mến không đúng chỗ với kẻ đang bắt cóc mình.

“Tôi chỉ biết là khi người thân mất đi, ta hay tự dằn vặt bản thân, nghĩ rằng ta đã phụ lòng họ.” Josie ôm tách sô cô la nóng trong tay và lựa lời để nói. “Tôi nghiệm thấy rằng, đối với một số người, cảm giác tội lỗi của bản thân - đấy chính là nơi đa phần mọi nỗi đau được hình thành.”

“Cô ăn nói sắc sảo lắm, cô Sheehan ạ.” Ông ta rời bàn ăn và bỏ đi khiến Josie tưởng ông đã chán nghe cô nói dông dài. Nhưng ông Bennett quay lại ngay, một tay ông cầm ly rượu vodka pha tonic, tay kia ông mang theo chiếc điện thoại di động BlackBerry. Ông mở điện nguồn và kéo ghế sát lại cô.

Josie được xem chuỗi hình ảnh về cuộc đời Margot, cuộc đời một công chúa trên đất Mỹ. Cô gái quả được trời ban cho nhiều đặc ân to lớn. “Cô ấy xinh quá,” Josie thật lòng nhận xét.

“Nó giống hệt mẹ nó,” ông Bennett kể.

“Tôi chưa nghe ông nhắc đến bà nhà.” Josie ngồi im trong khi ông Bennett lật qua thêm vài tấm hình của con gái. “Bà ấy còn sống không ạ?”

“Xét về nhiều mặt thực tiễn thì bà ấy đã chết rồi.”

Josie cau mày. “Ông nói gì, tôi không hiểu.”

Ông Bennett quay sang nhìn cô. Ở cự ly gần thế này, cô có thể nhìn thấy mọi nếp nhăn, mọi vết giãn tĩnh mạch trên má và mi mắt ông. Trông ông Bennett mệt mỏi quá.

“Tôi nghĩ Rick đã thôi không ham hố đàn bà rồi chứ.” Ông Bennett nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô hãy kể tôi nghe chuyện giữa cô và hắn đi.”

Josie thoáng mỉm cười, và nhận thấy ông Bennett xoay chuyển thế cờ chỉ trong chớp mắt. “Phải, đúng là từ sau vụ tai nạn, anh Rick chỉ ở một mình. Nhưng có một điều gì đó rất đặc biệt xảy ra khi chúng tôi vừa giáp mặt nhau - nó như một lực hấp dẫn còn mạnh hơn cả hai chúng tôi cộng lại. Thế là chúng tôi yêu nhau.”

“Cô có tin hắn không?”

Josie quả quyết gật đầu. “Đương nhiên là có chứ.”

Cummings cười nhạt. “Cô biết không, bề ngoài rồi sẽ tàn phai và tiền bạc không phải là câu trả lời.”

Josie ngạc nhiên ngẩng cao đầu. “Tôi biết lắm chứ. Hôm qua ông bảo tôi ấu trĩ và ngu ngốc. Xin ông thứ lỗi, nhưng tôi không như ông nói đâu.”

“Vậy cho phép tôi kể cô nghe chuyện này,” Cummings đứng dậy. “Tôi cho rằng câu chuyện sẽ giúp cô sáng tỏ đôi điều.”

Cô theo ông ta ra phòng khách. Ông đứng cạnh thác nước ngắm nhìn ánh sáng lung linh dưới làn nước trong vắt. “Tôi biết Rick Rousseau từ khi hắn mới chập chững biết đi. Bố hắn là một người tử tế - một doanh nhân đứng đắn. Mẹ hắn xinh đẹp nhưng bà chết trẻ. Tôi rành tuýp người như Rick Rousseau. Quá đẹp trai. Quá hấp dẫn. Và quá phóng túng nữa. Thằng đấy cũng tương thích với con gái tôi.” Cummings cười buồn. “Tôi không hề nghi ngờ gì hắn cho đến khi Margot về nhà nghỉ Giáng Sinh năm hai đại học, mang theo cái bụng bầu bốn tháng.”

“Tôi hiểu,” Josie đáp, lờ mờ cảm thấy bất an khi đoán trước mục đích của câu chuyện này.

“Cô hiểu thật ư?” Cummings ngừng lời và đứng đó, nheo mắt nhìn xuống cô. “Cô Sheehan này, đó là con của Rick Rousseau. Hắn làm con gái tôi có bầu nhưng lại không có gan đứng ra nhận trách nhiệm về mình. Rick là tên hèn mạt. Vợ tôi đưa Margot đến bệnh viện tự giải quyết cái thai, dù ban đầu bác sĩ bảo để đến bốn tháng là quá muộn rồi. Trong lúc đó, không ai biết Rick đã biến đi đâu mất.”

Josie rụng rời tay chân và đầu cô ong ong, nhức buốt. “Cái gì?” Cô chỉ nói được có thế.

“Từ đó trở đi, Margot không bao giờ được như xưa nữa. Lúc nào nó cũng buồn bã, u hoài. Sau này, con bé tâm sự với tôi rằng nó cực kỳ hối hận vì quyết định năm ấy, rằng lẽ ra nó nên giữ đứa bé, chỉ tội lúc ấy hắn lại xuất hiện trong cuộc đời của Margot, kết thúc cái việc mà hắn đã bắt đầu. Cũng phải mất cả bảy năm! Nhưng cuối cùng hắn cũng toại nguyện.” Cummings nhìn cô bằng cặp mắt ầng ậng nước. “Hắn đã giết đứa con gái bé bỏng của tôi.”

Josie chỉ biết giương mắt đứng nhìn bởi cô không biết làm gì hơn. Cô muốn tin đây chỉ là cái bẫy. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một ông già vô cùng buồn khổ, người đã mất trắng cả gia đình - vợ, con gái và cháu ngoại - chỉ bởi một tay Rick Rousseau.

“Nhưng mà.” Josie nuốt khan, đưa mắt nhìn đi chỗ khác. “Anh ấy đã thề với tôi là anh ấy không làm ai có bầu và không có con cơ mà.”

Cummings cười nhạt. “Tôi tự hỏi không biết hắn còn nói dối cô những gì nữa.” Ông lắc đầu. “Cô Sheehan này, nếu cô thực lòng tin Rick là người tử tế thì cô ngốc thật rồi đấy.”

Josie chạy vụt về phòng mình và đóng sầm cửa lại. Josie nằm vật ra giường và khóc nấc lên. Cô khóc thương cho Margot và bố mẹ cô ấy. Cô khóc thương Rick - sao một con người lại có thể xấu xa nhường ấy?

Sao anh dám nói dối cô những chuyện tày đình như vậy? Đã vậy, anh còn tô vẽ này nọ, còn làm ra vẻ chân thành. Sao con người anh lại hắc ám đến mức ấy?

Nhưng trên tất cả, Josie khóc vì thương thân. Cummings nói đúng. Chị Bea, Ginger và Roxie nói chí lí. Cô quá cả tin, ấu trĩ và ngu ngốc. Cô thật sự tin Rick yêu mình. Cô lại sa vào cái bẫy ấy. Thêm lần nữa!

Cô đấm thụp thụp xuống mặt nệm trải drap đắt tiền, cơn thịnh nộ dâng lên trào sôi trong huyết quản khi cô nhớ lại tất cả - những ngày tay trong tay ở trang trại, những cuộc nói chuyện dài, những lời tâm sự cảm động, sâu sắc, và chân thật. Và cả những lúc cô say mê trong vòng tay anh, mê muội vì anh. Josie tưởng chừng cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Ông Bennett thức suốt đêm, vừa uống rượu, vừa suy nghĩ, vừa lắng nghe cô Sheehan tội nghiệp trong kia, tim cô ấy đang tan nát.

Giết một cô gái tội nghiệp như thế phỏng có ích gì chứ? Cô ta cũng có bố có mẹ. Thêm một cái chết vô nghĩa của một cô gái trẻ sẽ giải quyết được việc gì đây? Uống cạn ly rượu, ông chợt phát hoảng vì bản chất của chính mình, quá hắc ám và kinh tởm. Ông bất giác rùng mình.

Trước đây ông đã không cứu được Margot. Và bây giờ ông không thể cứu được chính mình. Đã quá muộn rồi. Dù ông không phạm tội giết người nhưng với tội danh bắt cóc, ông chắc chắn sẽ ngồi tù suốt quãng đời còn lại.

Nhưng ông có thể cứu được cô Sheehan.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại BlackBerry, ông biết rằng trời sắp sáng. Thế này là quá đủ rồi.

Đột nhiên, một giai điệu lướt qua tâm trí ông như làn gió nhẹ. Giai điệu ấy rất hay, tuy có buồn man mác. Đó là bài hát của ông.

“Bác sẽ không nỡ hại một con ruồi, Benny ạ.”

Ông loạng choạng mở cửa phòng cô gái. Trong một thoáng, ông hốt hoảng khi nhìn thấy thân hình mềm oặt của cô. Có phải cô ta làm gì dại dột chăng? Hay là thuốc an thần ông tiêm cho cô có tác dụng phụ? Sao lúc trước, ông nỡ tiêm thuốc ấy cho cô nhỉ? Khi cô Sheehan lẩm bẩm nói mơ, ông mới thở phào nhẹ nhõm, ông Bennett lay vai cô gái.

“Ta đi thôi,” ông bảo. Cô gái giật mình tỉnh giấc và hoảng hốt chớp mắt nhìn ông. Sau đó, cô lồm cồm ngồi dậy.

“Đừng bắn tôi. Tôi xin ông đấy.”

“Tôi không bắn cô đâu. Tôi sẽ đưa cô về nhà. Tôi làm cô khó chịu như vậy là quá đủ rồi.”

Ông cúi xuống cầm tay và kéo cô gái đứng dậy rồi dẫn cô ra phòng khách. Thình lình, có tiếng nổ long trời làm tung bản lề của hai cánh cửa hông. Sức ép từ vụ nổ mạnh đến nỗi hai người họ bị thổi tung ra sau. Xông qua bức màn khói đen kịt từ vụ nổ để vào nhà là ít nhất hơn chục người trang bị súng ống tận răng.

“FBI đây! Giơ tay lên! Tránh xa khỏi con tin ngay lập tức.”

Ông Bennett răm rắp làm theo lệnh. Chỉ trong chớp mắt, ông đã bị quật xuống nền nhà và một bàn chân đi giày cao cổ đạp dí đầu ông xuống sàn.

Cô nhìn thấy Rick ngay lúc ấy. Cô nhận ra anh bởi dáng người di chuyển nhanh nhẹn, bởi thân hình cân đối và tao nhã của anh. Khi anh xông qua làn khói, Josie quan sát anh lao thẳng đến chỗ cô, nỗi vui mừng hiển hiện trên nét mặt. Trông mới thuyết phục làm sao. Có lẽ anh thực sự quan tâm đến cô theo cách riêng của anh. Nhưng cô muốn nhiều hơn thế. Cô muốn tình yêu trọn vẹn, muốn một người yêu có bản chất tốt đẹp, muốn một người yêu khiến cô có thể tin tưởng anh hoàn toàn.

[ alobooks ]

Josie tự hứa với lòng cô sẽ không bao giờ nhẹ dạ, cả tin nữa.

“Em có bị thương không? Cảm ơn trời! Josie, hắn có làm em đau không?” Anh nắm hai cánh tay cô. “Cưng, nhìn anh đi nào!”

“Tôi không sao.” Josie nhìn nhóm cảnh sát kéo ông Bennett đứng thẳng dậy. “Ông ấy chưa bao giờ làm tôi đau cả.”

Rick ôm ghì cô trong vòng tay anh. Người anh run rẩy quấn lấy cô. Anh vừa hôn tóc hôn mặt, vừa liên tục gọi tên cô. “Ôi, Josie. Josie. Josie.”

Cô nhẹ người khi nhân viên cứu thương kéo cô khỏi tay anh và buộc cô phải nằm lên băng ca. Josie không biết cô còn có thể nhìn vào mắt anh lần nữa hay không.

Bạn đang đọc Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh của Susan Donovan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.