Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17 part 2

Phiên bản Dịch · 2741 chữ

Gwen từ chối đến văn phòng. Thay vào đó, cô mời anh vừa đi uống cà phê vừa trò chuyện. Teeny lái xe đưa anh đến quán Market District, rồi sau khi vào quán kiểm tra, anh chọn một bàn dài ngay ngoài cửa.

“Có khi nào anh phát ngán vì cứ phải có người đi theo như vậy không?” Gwen hất đầu ra cửa sổ hỏi Rick.

“Sau này chắc anh không cần, nhưng bây giờ không thể không được.”

Gweni gật đầu nhìn xuống ly cà phê espresso. “Em biết mình nợ anh một lời giải thích.”

“Anh muốn thà là em rút lại đơn xin từ chức của em.”

Cô gái mỉm cười và se sẽ lắc đầu. “Em cần đi tiếp, anh ạ. Đã đến lúc rồi.”

Rick thấy hôm nay Gwen có gì khang khác. Chưa bao giờ Rick thấy cô thoải mái và dễ chịu như thế. Gwen không còn cố sức tỏ ra quá sắc sảo nữa. Anh ngắm kỹ gương mặt cô, và nhận thấy sự cởi mở anh chưa thấy ở cô bao giờ. “Em làm vậy không phải vì tình hình tài chính của quỹ xấu đi đúng không nào?”

“Đúng, dù em thực lòng tin rằng em làm anh thất vọng trong chuyện ấy.” Cô nhấp một ngụm nhỏ từ chiếc tách bé xíu. “Em làm thế là vì em thôi. Anh không thể không biết rằng - kể từ lúc em để mắt đến anh - em muốn anh muốn có em.”

Rick ngạc nhiên. Sau năm năm Gwen toàn nói bóng gió, anh không chuẩn bị tinh thần cho một cú tấn công trực diện như thế này. “Có, anh có biết.”

“Nhưng anh chưa bao giờ có tình cảm ấy với em, đúng không?” Gwen điềm tĩnh hỏi và kiên nhẫn chờ anh trả lời.

“Ừ, anh không có.”

“Tại sao vậy?” Gwen đan hai bàn tay vào nhau và đập nhẹ lên mặt bàn. “Em rất muốn biết đấy.”

Rick suy nghĩ kĩ trước khi trả lời. “Anh nhìn thấy mọi điều từ em, Gwen à - một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt và thông minh. Nhưng anh không bị hấp dẫn bởi những thứ ấy.”

Gwen ngửa mặt lên trần nhà và bật cười thành tiếng.

“Anh cũng sẽ thành thực với em,” Rick phải công nhận câu anh vừa nói nghe hơi kỳ cục. “Sau những gì anh đã gây ra cho Margot, anh không muốn dính dáng gì đến phái đẹp cả. Phải mất một thời gian dài anh mới tự tin ở mình và tự tin trong quan hệ tình cảm với phụ nữ.”

Gwen ngồi im lắng nghe. Cô cúi gằm nhìn hai bàn tay mình rồi ngẩng lên nhìn quanh quán. Mãi sau, ánh mắt cô mới quay lại với Rick. “Có một điều bao năm qua em cứ muốn hỏi anh.”

“Giờ hỏi được rồi đấy,” Rick nhìn cô cười thân thiện.

Gwen không cười đáp trả. “Có phải em làm anh nhớ đến Margot không? Có phải vì thế nên anh không quan tâm đến em không?”

Rick tựa hẳn vào lưng ghế và nhướn mày suy nghĩ. Đúng là Gwen và Margot đều quý phái, cao ráo, mảnh mai, mắt xanh và tóc vàng nhạt. Nhưng tính Gwen kín đáo hơn, còn Margot đúng là mỹ nhân của tiệc tùng. Nhưng anh phải công nhận Gwen nói đúng.

“Chắc cũng hơi hơi,” anh thừa nhận.

Gwen gật đầu. “Vậy cô ấy là người thế nào hả anh?”

Rick nhíu mày, không hiểu tại sao Gwen yêu cầu anh như vậy. “Em hỏi Margot ấy à?”

“Không, ngốc ạ,” Gwen vui vẻ phát nhẹ vào cánh tay anh. “Về Josie kìa. Bạn gái của anh đấy. Anh nói đi - tại sao lại là cô ấy, và tại sao lại là lúc này?”

Rick nổi da gà. Gwen làm sao biết về Josie được chứ.

“Rồi, em thú nhận đây,” cô nhún vai. “Lúc em đặt đơn xin từ chức lên bàn làm việc của anh, em thấy tập hồ sơ của cô ấy ở trên đầu chồng tài liệu của anh mà - cả hình chụp màu nữa nhé.” Cô nhìn anh cười. “Giờ anh đuổi việc em đi.”

Rick giận sôi lên - với chính mình. Thật sơ suất là anh đã bỏ quên mớ tài liệu đó cho người ta thấy, nhưng giờ nghĩ lại, chiều thứ Sáu ấy anh còn bận tâm nghĩ cách rủ Josie đến trang trại nên anh đã quên dọn dẹp văn phòng.

“Em đang lắng tai nghe đây này, Rick,” Gwen giục. “Nếu xinh đẹp, thông minh và thành đạt không làm anh quan tâm, em rất nóng lòng muốn biết anh quan tâm đến cái gì.”

Rick nhắm mắt trong giây lát, cố gắng kiên nhẫn với Gwen. Đâu là cách tối ưu để nói cho Gwen hiểu rằng anh vừa tìm ra một cô gái qua mặt Gwen về tất cả những gì Gwen vừa liệt kê và còn hơn thế nữa?

“Coi nào, giải thích cho em biết đi,” Gwen bảo. “Em nóng lòng muốn biết đâu là chìa khóa mở cánh cửa giải phóng một Rick Rousseau chín chắn thế?” Nụ cười của Gwen không thể khỏa lấp sự châm biếm chua cay trong giọng nói của cô.

“Cô ấy hợp với anh, Gwen ạ.” Rick muốn tỏ ra nhanh chóng, ân cần nhưng cứng rắn. Anh muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này. “Tụi anh quyết tâm đến với nhau, còn lý do tại sao lại là chuyện riêng giữa anh và cô ấy. Anh yêu cô ấy. Và anh biết em sẽ tìm được cách để tôn trọng điều đó.”

Sau một thoáng sững sờ, Gwen lấy lại nét mặt vui vẻ cố hữu. Cô với tay xách túi lên.

“Em chỉ mong anh được hạnh phúc thôi. Nếu anh cần em giúp tìm người làm thay em, em rất sẵn lòng.”

“Cảm ơn em.” Thấy Gwen đứng lên, Rick cũng đứng dậy theo và chìa tay ra. “Chúc em may mắn, Gwen.”

Cô nắm lấy tay anh và lưu lại lâu hơn cái bắt tay bình thường khoảng một giây. Rick chủ động buông tay trước.

Gwen hơi ngượng ngập khi ngước lên nhìn anh. “Anh vẫn cho em thư giới thiệu nếu em tìm được chỗ làm mới chứ?”

“Rất sẵn sàng.”

“Tạm biệt anh, Rick.”

Cô đi qua quán cafe, ra khỏi cửa và đi ngang qua Teeny như thể anh không có ở đó. Giây lát sau, khi Rick ra đến vỉa hè, anh thấy Teeny đang cười thành tiếng.

“Có chuyện gì buồn cười đến thế?”

“Ồ, cậu biết đấy,” Teeny vừa nói vừa thở hắt ra nén cười. “Tớ chỉ đang nghĩ là sở thích của cậu về phái đẹp mới là tinh tường làm sao.”

Rick cười rạng rỡ. ”Cậu làm phù rể cho tớ nhé, Teeny?”

Teeny nhìn xuống Rick, chân mày nhướn cao trên trán. “Trong ngày cưới của cậu lẫn mọi ngày bình thường khác nữa,” anh đáp.

“Có muốn đến cửa hàng nữ trang Tiffany không nào?”

Teeny bật cười. “Tớ tưởng cậu không bao giờ hỏi chứ.”

“Bác muốn lái xe đi tiếp, nếu cháu không phiền.”

“Bác định lái cả đêm ư?” LaShelle bị sốc khi nghe ông Bennett quyết định như vậy. “Ở San Francisco có cô nào đang đợi bác hay sao thế?”

Ông Bennett không nhịn được cười. “Không đâu.” Sau câu trả lời ấy, ông Bennett được yên một lát, tuy nhiên LaShelle bắt đầu hỏi han. Có lẽ ông đã sai lầm khi cho cô đi nhờ xe. Có lẽ ông nên bỏ cô đến bến xe buýt gần nhất rồi phủi tay cho xong.

“Cháu chỉ hỏi thế thôi chứ không có ý tọc mạnh gì đâu,” LaShelle bĩu môi. “Chẳng qua là chúng ta đang ở cách xa Rhode Island lắm rồi.”

“Đúng vậy.”

“Vậy, bác có gia đình ở California à?”

“Chỉ là người quen thôi. Thực ra là chuyện làm ăn thôi mà.”

LaShelle hết nghiêng đầu bên trái lại quay sang bên phải, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Có gì đó không ổn với bác, bác Benny ạ.”

Tuy bật cười và tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng quả thực ông đang chột dạ. “Chúng ta ai mà chẳng có chỗ không hoàn hảo.”

Cô gái gật đầu. “Ừ hử, xem nào, ta hãy bắt đầu với quần áo của bác nhé.”

Ông Bennett có vẻ phật ý. “Quần áo của bác có gì không ổn nào?”

Cô gái chán nản nhìn lên. “Thứ nhất, nó không hợp với bác. Trông cứ như bác mặc đồ hóa trang trong lễ hội Halloween vậy. Người như bác không ai mặc thứ quần áo này cả. Chẳng có gì trên người lại hợp với bác hết.”

“Thế cơ đấy?” ông bắt đầu thấy thú vị khi nói chuyện với cô gái.

“Thôi đừng vờ vịt nữa, bác Benny. Một người phong độ, nói năng lịch thiệp và ăn uống từ tốn sành điệu như bác ư? Người tóc tai gọn gàng và móng tay cắt tỉa cẩn thận như bác ư?” Cô gái nhìn ông từ đầu đến chân. “So với người bằng tuổi, bác rất tráng kiện này, tay không thô ráp và không phải người quen làm việc nặng nhọc này. Cháu đoán bác luyện tập thể thao với huấn luyện viên riêng nữa cơ.”

“Giả thiết hay đẩy.”

“Loại người như thế không mặc áo thun có in hình chiếc xe tải khủng giữa ngực mà đi ra đường, lại còn lái xe Buick cà tàng có treo cờ Mêhicô trên gương chiếu hậu nữa chứ.”

Ông Bennett khẽ cười. “À, nếu cháu vừa khen bác thì bác rất cảm ơn đấy.”

“Há!” LaShelle khoanh tay trước ngực. “Cháu có khen bác đâu nào. Ý cháu muốn nói là cháu biết tỏng bác rồi. Bác Benny này, cháu không hiểu bác định làm gì, nhưng chắc chắn bác đang định làm một việc gì đó. Ngày nào cũng vậy, bác vừa lái xe vừa nghiền ngẫm, nung nấu cho việc ấy.”

“Bác chỉ muốn đến nơi mình cần đến thôi mà.”

“Thôi được,” cô gái thở dài. “Dù sao thì cháu không muốn tọc mạch chuyện riêng của bác. Cháu chỉ biết là bác sẽ không làm hại đến một con ruồi đâu. Và cháu chỉ quan tâm đến điều đó mà thôi.”

Ông Bennett nuốt khan. “Cảm ơn lá phiếu tín nhiệm của cháu nhé.”

Cô gái cười giòn giã.

Suốt năm dặm đường kế tiếp, họ chỉ im lặng, không ai nói với ai câu nào. Sau đó, một giọng hát của thiên thần bất ngờ vút cao. “Ông là người lo đại sự. Quyết giành lẽ phải cho đời. Vững vàng cầm lái trên đoạn đường dài. Và sẽ đi cả đời không ngại.” Vừa hát cô gái vừa ngâm nga theo một giai điệu buồn man mác.

“Tên bài hát là gì vậy cháu? Mà này, đừng có bảo đó là ‘Big Shit Poppin’ nữa đấy nhé.”

LaShelle cười khúc khích. “Cháu chưa biết đặt tên cho nó là gì. Cháu chỉ vừa nghĩ ra thôi.”

Ông Bennett không phải chuyên gia nhạc pop. Ông thích nghe những loại nhạc kiểu Bản giao hưởng số 5 của Mahler hơn. Tuy nhiên ông cũng biết phân biệt giọng hát xuất sắc và giai điệu hay. Và LaShelle vừa cho ông nghe cả hai thứ ấy.

“Cháu có thể hát nữa được không? Nếu kết thúc bài cháu vừa hát thì càng hay.”

Cô gái cúi xuống chiếc ba lô kẹp giữa hai chân và lấy ra cuốn tập gáy lò xo đầy những chữ viết nguệch ngoạc và chữ cái viết theo kiểu graffiti. “Cháu sáng tác bảy mươi bài hát và chép hết vào đây. Bác chỉ cần nói một chủ đề, cháu sẽ viết ngay một bài hát về nó cho bác xem.”

Trời đất, ông Bennett thầm nghĩ. Biết đâu trong xe ông bây giờ là một Diana Ross thứ hai không chừng! Khi nhìn kỹ bìa cuốn tập, ông Bennett biết người ngồi cạnh ông là LaShelle Davis, tòa nhà số 112 đại lộ College, căn hộ số 10, Indianapolis, bang Indiana.

Ông hắng giọng. “Cháu có bao giờ viết nhạc ca ngợi tình cảm của một người bố đối với con gái không? Cho bác nghe với.”

LaShelle sững sờ ngoảnh mặt đi. “Sao bác chọn ngay đề tài cháu chẳng biết gì về nó cả thế?”

Họ lái xe suốt đêm hôm ấy. LaShelle hát một bộ tuyển tập, từ những bài thánh ca cho tới nhạc đồng quê và tình ca của dân cao bồi, nhiều bài trong đó do chính cô sáng tác. Tim ông bồi hồi khi nghe LaShelle hát bài Billie Holiday. Ông mừng vì bóng tối che đi phần nào gương mặt mình.

Sau khi họ dừng xe nghỉ ăn tối và đổ xăng, LaShelle trở vào xe bật đèn cạnh ghế hành khách và viết nốt bài hát cô mới sáng tác vài tiếng trước. Cô hát qua một lần, rồi bảo, “Cháu sẽ đặt tên cho bài hát này là Bản Ballad Cho Benny Mập Hư Đốn.”

Ông bật cười, cô gái cũng cười theo. Suốt mấy năm qua, chưa khi nào ông cười vui như thế. Chính xác là bảy năm.

Họ đến Reno lúc hai giờ sáng. Vì ngủ được mấy tiếng nên khi tỉnh dậy cô bé có vẻ tỉnh táo. Họ dùng điểm tâm, đổ đầy xăng lần nữa và vội vã trở ra xe.

“Bác ném cho cháu chùm chìa khóa đi, bác Benny. Bác nên nghỉ ngơi một lát. Chúng ta sẽ đến San Francisco sớm thôi.”

Ông Bennett không biết lúc ấy mình nghĩ gì, chỉ biết ông lập tức đưa chìa khóa cho cô. “Cháu phải lắc lắc cần số khi lùi xe đấy nhé,” ông báo cho cô biết. Khi xe vừa chạy ra đường cao tốc, vài phút sau ông Bennett đã ngủ lăn.

an sty��fn]} ��{ 0pt;font-family:Verdana;color:black'>“Thật không?”

“Thật mà.”

“Thế còn bây giờ, tình cảm của anh đối với em thế nào?”

Rick chậc lưỡi, đoạn cúi xuống hôn lên đầu mũi cô. “Anh tôn thờ em, Josephine ạ. Khi có em ở bên, cuộc đời tươi đẹp bội phần. Anh ngỡ ngàng vì em luôn sâu sắc và luôn làm anh cười. Anh hoàn toàn tin tưởng ở em, mà đấy là điều xuất phát từ một người đã từ lâu, không tin ai ngoài Teeny đấy nhé.”

Josie gật đầu.

“Anh chỉ muốn cảm nhận mãi cơ thể em trong tay anh, cảm nhận mùi hương, vẻ mặt và hương vị từ em. Anh yêu em, và tình yêu ấy lớn lên, mãnh liệt hơn qua từng ngày chúng ta bên nhau.”

“Em cũng thấy như thế.”

Ánh mắt Rick nhìn xuống đôi môi cô. Anh cúi đầu và áp môi anh lên môi cô. Josie nhắm mắt, mặc cho cơn rạo rực dâng lên lan tỏa, lòng ngạc nhiên biết bao khi thấy nụ hôn của họ càng lúc càng nóng bỏng hơn, với mỗi bí mật mới được sẻ chia và một lần mặt nạ khác được gỡ đi, nụ hôn của họ lại càng nồng nàn sâu lắng hơn. Riêng nụ hôn này lại như quả bom tấn - bỏng cháy, ngọt ngào, biết ơn, khao khát, hy vọng. Chắc món bò Stroganoff sẽ phải bỏ tủ lạnh thôi.

Bất ngờ, một tiếng gõ mạnh ngoài cửa chính khiến con Genghis sủa ầm lên.

[ alobooks ]

Josie cau mày dứt môi khỏi môi anh và bực mình vì sao có người cả gan làm gián đoạn giây phút cô đã định đầu hàng cơn ham muốn nhục thể mãnh liệt.

“Em có hẹn ai đến à?” Rick hỏi.

“Không. Còn anh?”

Rick bật cười nhìn xuống phục trang của mình, hay nói đúng ra là sự thiếu trang phục của mình. “Anh chờ mỗi mình em thôi.”

Josie đi nhanh ra cửa, nhón chân nhìn qua mắt cửa. “Chết thật,” cô rít lên, nhắm nghiền mắt và thốt nhiên thấy mệt mỏi vô cùng. Tự cho mình một giây để trấn tĩnh, cô nhìn anh rồi bảo, “Cả nhà em đang kéo đến đây. Chắc có lẽ anh nên mặc quần vào thôi.”

Bạn đang đọc Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh của Susan Donovan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.