Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Kết Cục

Phiên bản Dịch · 5371 chữ

Phong Mạc Thần đi theo bạch điệp (bướm trắng), tóc bạc sau đầu làm nổi lên cẩm y màu đen, màu sắc sang rõ, nhìn thấy mà đau lòng.

Nam tử tuấn mỹ đi theo bạch điệp, bạch điệp vây quanh hắn, giống như tìm được chủ nhân lâu năm, rừng cây xanh tươi, mang theo ánh huỳnh quang từ Bạch Điệp, còn có mỹ nam tử tóc trắng, như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ.

Tóc trắng của Phong Mạc Thần được búi lên, còn sót lại vài sợi rũ xuống ngực trái, gò má gầy gò ngũ quan thâm thúy, ngũ quan như được gọt dũa đến mức hoàn mỹ, bước đi hư không như thần tiên, chậm rãi theo bạch điệp.

Bất kể là địa ngục hay thiên đường, hắn cũng nguyện ý, chỉ cần là nơi có nàng, hắn nguyện ý vứt bỏ tất cả mà đi đến.

Bạch điệp càng bay càng xa, qua dòng suối nhỏ chảy xiết, lướt qua núi cao ngàn thước thẳng đứng, Phong Mạc Thần không dám khẳng định, hắn không còn ở ranh giới của Sở quốc, càng về sau, bạch điệp càng ngày càng ít, tựa hồ bay đi giữa đường, Phong Mạc Thần nhìn thấy một tòa gác chuông, tiếng chuông du dương từ gác chuông truyền đến.

Hắn dọc theo đường bậc thang mà lên, nhưng lại bị một bé trai đang quét đường ngăn cản, hắn đứng tại chỗ, khẽ thi lễ, “Tiểu sư phụ, ta tới tìm thê tử của ta, là một đám bạch điệp mang ta tới.”

Hắn xoay người, bạch điệp đã biến mất không thấy, ngược lại thấy một ni cô trung niên có vẻ hiền lành, ni cô một tay dựng thẳng ở trước ngực “Thí chủ, nơi này là trọng địa của Phật Môn, nếu thắp hương, là ở trước cửa.”

Phong Mạc Thần hoàn lễ “Thật xin lỗi, ta không phải tới dâng hương, ta tới tìm thê tử của ta, nàng gọi là Bạch Ly Nhược.”

Ni cô thâm trầm nhìn Phong Mạc Thần, một câu cao thâm trong kinh Phật, nhắm mắt lại nói “Thí chủ mời trở về đi, nơi này không có thê tử của ngươi, có, đều là đệ tử xuất gia của Phật gia.”

Phong Mạc Thần nhìn bốn phía xung quanh, mùi thơm nồng nặc vẫn còn ở đây, hắn tin tưởng bạch điệp nhất định núp ở phụ cận, nhìn ni cô, hắn cố chấp nói “Sư phụ, người xuất gia thường giúp người, bạch điệp không thể nào vô duyên vô cớ dẫn ta tới đây, Ly Nhược nàng nhất định ở chỗ này, ngươi hãy để cho ta tự mình đi vào tìm đi.”

Nói xong, hắn liền chuẩn bị xông vào, đột nhiên một luồng khí lạnh lùng đánh tới, hắn lui về sau mấy bước, Phật tháp trước mặt xuất hiện một cao nhân mặc áo xám, chỉ thấy nàng mặt mũi hiền lành, toàn thân lại tản ra một loại hơi thở mãnh liệt khiến không người nào có thể bỏ qua.

Người tới đôi tay dựng thẳng trước ngực, khẽ gật đầu “A Di Đà Phật! Thí chủ chém giết quá nặng, không thích hợp đi tới nơi thanh tĩnh của Phật Môn, xin mời trở về!”

Phong Mạc Thần tiến lên vài bước, nhìn ni cô áo xám nói “Xin hỏi tôn tính đại danh của cao nhân, ta là Đông Sở Phong Mạc Thần, tới tìm thê tử bị mất tích, mong cao nhân giúp đỡ!”

Ni cô lại “A Di Đà Phật” một tiếng “Bần tăng pháp danh Tuệ Thanh, Phong thí chủ mời trở về đi, nơi này, không có người ngươi muốn tìm!”

Phong Mạc Thần tiếp tục tiến lên “Tuệ Thanh đại sư, nếu như nơi này không có người ta muốn tìm, vì sao các ngươi lại ngăn cản?”

Ống tay áo của Tuệ Thanh vung lên, Phong Mạc Thần bị khí lưu của nàng ép lui về phía sau mấy bước, hắn đứng tại chỗ, thấy bóng dáng màu trắng xinh đẹp kia trên gác chuông, Bạch Ly Nhược vẫy tay với hắn, xa xa, gọi “Thần, Thần chàng hãy mau về đi, chàng đánh không lại họ.”

Phong Mạc Thần nhìn bóng dáng của Bạch Ly Nhược trên gác chuông, mắt lộ ra vẻ thống khổ, mắt lạnh nhìn Tuệ Thanh, ôm quyền nói “Đại sư, vì sao chia rẽ phu thê chúng ta, ngươi thân là người xuất gia, chẳng lẽ không có nghe qua, thà phá mười ngôi miếu, không hủy một việc cưới xin sao?”

Hắn từng bước một tiến lên, bất kể Tuệ Thanh xuất ra bao nhiêu nội lực, hắn cũng không có lui nữa bước, khí lực trước ngực hắn tạo thành một ổ xoay, giống như hàng vạn mũi tên nhọn bắn vào trái tim của hắn, hắn vẫn không chịu lui về phía sau, vẫn như cũ cố chấp tiến lên trước.

Bạch Ly Nhược ở trên gác chuông lớn tiếng gọi “Thần, chàng trở về đi, mau trở về, họ đã đáp ứng Tử Y, nếu như không thể khiến chàng quay đầu lại, sẽ giết chết chàng.”

Phong Mạc Thần nghe như không nghe thấy, chỉ không ngừng tiến lên, khóe môi lại tràn ra tia máu, hắn biết, nội lực của người trước mặt, so với hắn cao thâm gấp mười lần, nếu tiếp tục tiến lên, có thể sẽ mất mạng trên tay nàng ta, nhưng hắn bất kể, cái hắn muốn, là phu thê đoàn tụ.

Bạch Ly Nhược đứng ở trên gác chuông, nước mắt chảy ra, nàng lớn tiếng gọi “Không cần, không nên tổn thương hắn, hắn là hoàng đế của Sở quốc, hắn là người tốt, các ngươi không thể tổn thương hắn.”

Tuệ Thanh nhắm mắt lại, trong miệng nhớ tới chú ngữ, tay lần nữa vung lên, cường đại nội lực hóa thành một đánh về phía Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần ho khan hai tiếng, nhổ ra máu tươi, hắn che ngực, tiếp tục đi lên bậc thang.

Tuệ Thanh lắc đầu, thở dài một tiếng “U mê không tỉnh ngộ!” Tay lần nữa được giương lên, lại một luồng khí mãnh liệt đánh về phía Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần té ngã trên đất, hắn khẽ ngửa đầu, máu từ khóe môi ào ạt chảy ra, uốn lượn như cây tường vi xinh đẹp, yêu mị chói mắt.

Hắn mỉm cười, nhổ ra máu tươi ở môi “Nhược nhi, ta sẽ không, buông tha nàng!”

Hắn giùng giằng đứng lên, từng bước từng bước bò lên bậc thang, Tuệ Thanh lại giơ tay, một luồng khí càng thêm kịch liệt đánh vào Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần không trốn không tránh, lần nữa nhổ ra ngụm máu tươi, bò lên bậc thang, Bạch Ly Nhược ở trên gác chuông lệ rơi đầy mặt, nàng không ngừng lắc đầu “Thần, van xin chàng, mau trở về đi, trở về, ta tình nguyện chúng ta còn sống, ta không muốn nhìn thấy chàng chịu khổ như thế, Thần, chàng mau trở về.”

Giọng nói của nàng buồn bã, đau tận trong tim, Phong Mạc Thần nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu “Nhược nhi, ta đã, không thể trở về được.”

Lời của hắn còn chưa dứt, người đã nhảy lên, chiêu thức trong tay bén nhọn tấn công Tuệ Thanh, hai tay của Tuệ Thanh tạo thành chữ thập kéo thành một vòng, một tay xuất chưởng, một chưởng này dời núi lấp biển, xen lẫn nội lực, hai chưởng đối nghịch nhau, tạo thành tiếng nổ khổng lồ, thân thể của Phong Mạc Thần bay lên không trung tạo thành đường vòng cung xinh đẹp, sau đó nặng nề rơi xuống, tóc trắng hoa mỹ sau lưng như sao băng phía chân trời, sáng lạng vô cùng.

Phong Mạc Thần đã vô lực đứng dậy, hắn ngửa đầu nhìn trên gác chuông Bạch Ly Nhược đang tuyệt vọng đau thương, nước mắt từ mắt phượng chảy ra, nước mắt trong suốt lướt qua gò má tuyệt mỹ, hai tay nhuốm máu của hắn vịn bậc thang, từng bước từng bước một bò lên.

Bạch Ly Nhược dựa vào tường thành, nàng khóc lớn tiếng, nước mắt ở trên không trung rơi xuống, giữa bọn họ, vì sao có nhiều khổ nạn như vậy? Nàng không cầu giàu sang, chỉ cầu ở bên cạnh hắn, tại sao tất cả mọi người ai cũng muốn ngăn cản?

Nàng nhìn hắn, dường như đau thương đến tuyệt vọng, Phong Mạc Thần từng bước từng bước đi lên, mỗi một bước lưu lại một vết máu, hắn nỉ non “Nhược nhi, chờ ta.”

Tuệ Thanh ngửa đầu, nói một câu trong kinh Phật, “Mẫu thân của ngươi đi cầu bần tăng, ngươi bị yêu nữ mê hoặc, muốn bần tăng cứu ngươi, bần tăng vốn không tin, bây giờ nhìn lại, ngươi quả thật đã bị trúng độc.”

Phong Mạc Thần vẫn như cũ leo lên, bệnh cũ đã không tốt, lại bị nội thương nghiêm trọng, mỗi cái nhúc nhích, cũng đau tận xương cốt, lòng bàn tay của Tuệ Thanh đã ngưng tụ nội lực, thở dài nói “Thí chủ, không nên trách mẫu thân của ngươi, nàng chỉ rất yêu ngươi.”

Lời của nàng vừa mới dứt, nội lực hóa thành một lực đạo mạnh mẽ đánh vào ngực của Phong Mạc Thần, thân thể của hắn ở trên bậc thang lăn lộn, lăn xuống nấc thang cuối cùng, hắn nhổ ra ngụm máu lớn, hắn kinh ngạc nhìn Tuệ Thanh, cười nhổ ra bọt máu “Khiến người có tình trên thế gian sanh ly tử biệt, ngươi còn được coi là người xuất gia sao?”

Khi nói chuyện hắn rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, mũi kiếm chỉa xuống đất, liều mạng dùng nội lực cuối cùng đánh về phía Tuệ Thanh, lần này khác với lần trước, lần này sát khí mười phần, tích toàn bộ nội lực, sát khí tràn ngập quanh thân của hắn.

Ống tay áo của Tuệ Thanh quấn lấy nhuyễn kiếm của hắn, bàn tay tạo thành quyền, nặng nề đánh vào ngực Phong Mạc Thần, thân thể của Phong Mạc Thần vô lực rơi xuống đất, hắn nhìn Bạch Ly Nhược trên gác chuông, khóe môi nâng lên một tia chua xót, theo đó là âm thanh thân thể rơi xuống đất, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạch Ly Nhược không tin nhìn tất cả, liếc nhìn khuôn mặt hiền lành của Tuệ Thanh, sau đó tung người nhảy xuống từ gác chuông.

Trong không trung, thân thể xinh đẹp của nàng như một con bướm bị mất cánh, áo trắng tung bay ở trong gió, rơi xuống bên cạnh thân thể đã nhuốm máu của Phong Mạc Thần, trên gương mặt tuyệt mỹ, hiện lên lúm đồng tiền như hoa.

Cửa gác chuông mở ra, đi ra là một vị cao nhân Tiên Phong Đạo Cốt (như thần tiên), người tới nhìn Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược đã bất động trên đất, thở dài nói, “Tuệ Thanh, cùng vi sư đánh cuộc, ngươi thua.”

Tuệ Thanh khẽ mỉm cười, khiêm nhường nhìn về phía lão nhân “Sư phụ, không nghĩ tới nhân gian thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy, đồ nhi, nguyện chịu thua.”

...

Phong Mạc Thần tỉnh lại, phát hiện mình còn sống, áo đen đã nhuốm máu trên người hắn được đổi đi thành một thân áo trắng như tuyết, phụ trợ mái tóc trắng như tuyết của hắn, giống như tiên nhân, hắn giật giật tứ chi, bình yên vô sự.

Nhưng trước khi hắn hôn mê, nhìn thấy Nhược nhi nhảy xuống từ gác chuông, không để ý đến nội thương, hắn đấu tranh đứng dậy, đang lúc ấy thì, cửa bị đẩy ra “Ken két” một tiếng, Bạch Ly Nhược áo trắng như tuyết đi tới, nàng bưng một chén nước thuốc nóng hổi, nhìn Phong Mạc Thần đứng dậy, khẽ cau mày “Chàng thế nào lại ngồi dậy? Xương cốt không cảm thấy đau sao?”

Bạch Ly Nhược để xuống thuốc, đi qua đỡ Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần bình tĩnh nhìn nàng, đưa tay xoa cằm của nàng, xác định nàng có phải hay không thật sự còn sống, Bạch Ly Nhược cầm tay của hắn, gật đầu nói “Chàng yên tâm, ta không sao, Huyền Thiên lão nhân đã đoán chắc ta sẽ nhảy lầu, phía dưới đã thiết kế cơ quan, nơi ta nhảy xuống, rất mềm, nên ta căn bản không có chuyện gì, ngược lại chàng, bị thương đều là thật, Tuệ Thanh đó, xuống tay thật hung ác.”

Tay nhỏ bé của nàng vuốt ve hắn, dừng lại ở vị trí trái tim của hắn, đôi mi thanh tú nhíu chặt “Chàng phun thật nhiều máu, ta cho là, Tuệ Thanh thật sự sẽ giết chàng!”

Phong Mạc Thần cầm tay của nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng “Sư phụ ta chịu ra mặt? Nói như vậy, về sau ta có thể ở cùng một chỗ với nàng?”

Bạch Ly Nhược gật đầu “Tuệ Thanh là Đại Sư Tỷ của chàng, nàng với sư phụ đánh cuộc, nếu như ta có thể qua được cửa ải này, nàng sẽ dùng nội lực bình sinh áp chế cổ độc của chàng, chúng ta mà có thể không cần cố kỵ mà ở bên nhau.”

Phong Mạc Thần không thể tin nhìn Bạch Ly Nhược, sư phụ của hắn, rốt cuộc thu bao nhiêu đồ đệ? Sợ rằng võ công cao nhất chính là Tuệ Thanh, hắn nắm tay của Bạch Ly Nhược, nhẹ nhàng vuốt ve “Sư phụ lão nhân, ông ta thật sự dụng tâm lương khổ.”

Bạch Ly Nhược tựa sát vào trong lòng hắn “Đúng vậy, chàng là người hắn thương yêu nhất, lại là một đồ đệ phí nhiều tâm nhất.”

Phong Mạc Thần mỉm cười “Sư phụ nói với nàng vậy sao?”

Bạch Ly Nhược lắc đầu “Minh Nguyệt nói cho ta biết.”

“Minh Nguyệt cũng ở đây?” Phong Mạc Thần nhíu mày, phất sợi tóc trên trán của Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược gật đầu không nói, nàng đưa tay cầm một nhánh tóc trắng bệch, ánh mắt bi thương.

Phong Mạc Thần tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ mỉm cười “Không cần lo lắng, chỉ là tóc mà thôi, dù sao, ai cũng phải bạc đầu.”

Bạch Ly Nhược chậm rãi lắc đầu, lông mi đã ướt đầy nước mắt, nàng thanh âm có chút run rẩy “Thần, khổ sở nhiều như vậy, chàng cảm thấy, đáng giá không?”

Phong Mạc Thần đưa tay vuốt ve mí mắt nàng, hôn môi mềm của nàng “Nhược nhi, giống như nàng, bị rất nhiều khổ sở, nàng cảm thấy không đáng giá sao?”

Bạch Ly Nhược ôm lấy hắn, nước mắt của nàng rơi trên tóc trắng như tuyết của hắn, nàng không ngừng nghẹn ngào “Nhưng chàng là Phong Mạc Thần, chàng là người trong thiên hạ Phong Mạc Thần, làm sao chàng có thể vì ta trả giá nhiều như vậy?”

Phong Mạc Thần khổ sở vuốt ve mái tóc như tơ lụa của nàng “Nhược nhi, thật xin lỗi, ta thủy chung, khiến nàng phải mang nhiều gánh nặng, nếu như có thể bắt đầu lại lần nữa, ta tình nguyện, không đi tìm cái gì ngôi vị hoàng đế, ta chỉ nguyện, làm một mình Phong Mạc Thần của nàng!”

Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng ôm hắn, nghẹn ngào, “Nếu quả thật có thể bắt đầu lần nữa, ta tình nguyện, chỉ làm một phi tần bình thường ở hậu cung của chàng, chúng ta sẽ không có nhiều thứ mất đi như vậy, cũng không có nhiều trở ngại như vậy, ta chỉ là thê tử của chàng, là một trong đông đảo các phi tần.”

Phong Mạc Thần quay bả vai của nàng, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, hôn lên nước mắt trên gò má nàng, mỉm cười “Đứa ngốc, nếu quả thật có một ngày như vậy, sẽ là lục cung không phi!”

Bạch Ly Nhược nhìn hắn, nước mắt đã tràn ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhẹ chau lại, đưa đầu ngón tay út ra, khẽ cong “Lục cung không phi!”

Phong Mạc Thần đưa tay ngoéo tay với nàng, mỉm cười “Lục cung không phi!”

Ba ngày sau, Bạch Ly Nhược lo lắng ở phía dưới gác chuông đi tới đi lui, Minh Nguyệt bình tĩnh ngồi xếp bằng ở nơi đó, nghe tiếng bước chân của Bạch Ly Nhược, mỉm cười nói “Còn đang lo lắng cho sư huynh? Yên tâm đi, nội lực của sư tỷ Tuệ Thanh so với ta cao thâm hơn nhiều, chỉ cần nàng ra tay, tình cổ của sư huynh coi như không có cách nào giải, về sau cũng sẽ không thể tái phát.”

“Ngay cả chúng ta sớm chiều chung ***ng, mỗi ngày, cũng sẽ không phát tác?” Bạch Ly Nhược khom lưng nhìn Minh Nguyệt.

“Không sai, nhưng nàng cách ta hơi gần, ta liền không dám bảo đảm, cơn ghen của sư huynh có thể phát tác hay không!” Minh Nguyệt mỉm cười.

Bạch Ly Nhược quay đầu lại, Phong Mạc Thần đứng ở sau lưng nàng, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn có vẻ tìm tòi tra cứu, y phục màu đỏ tím tôn lên mười phần cao quý, quan trọng hơn là, mái tóc sau ót đã được nhuộm đen, ở trong gió bay múa, hắn thấy nàng quay đầu lại, mỉm cười “Mộc cô nương, Xin chào, ta là hoàng đế của Sở quốc Phong Mạc Thần, nàng có nguyện ý cùng ta hồi cung, làm hoàng hậu của ta không?”

Bạch Ly Nhược ngồi dậy, nở nụ cười nhìn hắn “Ta nguyện ý, chỉ là, ta muốn thử nghiệm tài hoa của chàng.”

“Nương tử mời ra đề.” Phong Mạc Thần đưa tay, Bạch Ly Nhược đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trong lòng bàn tay của hắn, hai người nhìn nhau cười.

“Tâm sâu nặng như lúc ban đầu.” Bạch Ly Nhược chậm rãi mở miệng, hai người nắm tay nhau đi xuống núi.

“Cái này quá khó khăn, có thể hay không đổi một câu đơn giản hơn.” Phong Mạc Thần cau mày, buồn cười nhìn Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược lấy ánh mắt trừng hắn “Lời thề chàng từng hứa với ta đã quên rồi sao?”

Nàng tức giận mở miệng, Phong Mạc Thần khom lưng chạm khẽ hạ xuống trên môi nàng “Thật sự quên mất, nàng nói cho ta biết, tiếp theo là câu gì?”

Bạch Ly Nhược lại thật sự tức giận, nàng dậm chân, mắt đều đỏ, “Chàng lần đầu tiên gặp mặt liền nói với ta, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như cây liền cành như chim liền cánh, tâm nguyện đó làm sao chàng có thể quên?”

Phong Mạc Thần bừng tỉnh hiểu ra “A, hoá ra là như vậy!”

Bạch Ly Nhược nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nhất thời phát hiện bị lừa, đánh đôi tay của hắn “Chàng gạt ta.”

Phong Mạc Thần cười bắt hai cánh tay của nàng “Nương tử, nàng như vậy, có thể nghi ngờ là đang mưu sát phu quân!”

Bạch Ly Nhược cười tựa sát vào trong ngực của hắn, hai người ôm nhau.

Trong hoàng cung, Tử Y nghiêng người dựa vào phía trên, nàng không ngừng hút thuốc, thuốc phiện được tinh chế từ cây anh túc, thân thể của nàng gầy gò khô cằn giống như người giấy, nàng nhìn Huyền Đại đang giúp nàng đấm chân, miệng to ho khan, la mắng “Đẻ con rồi nuôi con có ích lợi gì? Trưởng thành, còn không phải là bị hồ ly tinh khác câu đi?”

Huyền Đại nâng đầu nho nhỏ lên, bất mãn lẩm bẩm, “Nãi nãi (bà nội), mẫu thân nàng không phải hồ ly tinh!”

“Ngươi cũng không phải là đồ tốt!” Tử Y hung hăng vỗ vào trên đầu Huyền Đại, Huyền Đại chu miệng, tay vẫn như cũ không ngừng đấm chân giúp Tử Y.

Bên ngoài là âm thanh của thái giám vang lên, “Thái tử điện hạ, Bắc Phương có quân tình đưa đến!”

“Lấy hiếu là trời, thái tử điện hạ đang tận hiếu, tất cả các ngươi cút đến Ngự Thư Phòng chờ đi!” Giọng nói của Huyền Đại vang lên, len lén nhìn sắc mặt của Tử Y, phát hiện sắc mặt của nàng hơi bớt giận, càng thêm to gan làm nũng ở bên người nàng, “Nãi nãi, người ôm ta một cái, ôm ta một cái đi!”

Tử Y lạnh lùng liếc hắn một cái “Cũng đã là hài tử tám tuổi, ôm cái gì mà ôm? Tránh ra!”

Huyền Đại cúi đầu, trên gương mặt nho nhỏ lóe ra một nụ cười giảo hoạt, không tệ, tốt hơn so với lần trước, lần đầu tiên là trực tiếp ném hắn ra ngoài, lần thứ hai là khiến thái giám đuổi hắn ra, lần thứ ba là mắng hắn cút ngay, lần này là nói hắn tránh ra.

Hắn lắc cánh tay của Tử Y “Nãi nãi, không cần hút cái này nữa, thân thể của người xấu đi, ta rất đau lòng.”

Tử Y hung hăng nhéo gò má của Huyền Đại “Càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru.”

Bên ngoài lại truyền đến âm thanh của thái giám “Thái tử điện hạ, tướng quốc đại nhân cầu kiến.”

“Thái tử điện hạ đang rất bận, để hắn đi Ngự Thư Phòng chờ.” Huyền Đại còn nhỏ tuổi, khí thế mười phần.

Tử Y cười liếc Huyền Đại một cái “Ngươi giả bộ, ngươi lại giả bộ, xem ngươi có bao nhiêu hiếu thuận”

Huyền Đại buồn nghiêm mặt, leo lên chân của Tử Y, phe phẩy cánh tay của nàng cầu xin thương xót “Nãi nãi, ta giả bộ khi nào? Ta thật sự rất bận, trong lúc cấp bách bớt chút thời gian tới tận hiếu!”

Bên ngoài lại một lần nữa truyền đến âm thanh của thái giám “Thái tử điện hạ, hoàng thượng hồi cung.”

Thái giám còn chưa nói hết, Phong Huyền Đại không nhịn được kêu “Ai cũng không gặp, để hắn đến Ngự Thư Phòng chờ đi!”

Tử Y “Phốc xích” cười ra tiếng, tiếp đó cửa bị đẩy ra, Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược xuất hiện ở đại điện, Phong Mạc Thần âm trầm “Ngươi làm tiểu thái tử không tệ, ngay cả phụ hoàng cũng phải đến Ngự Thư Phòng mà chờ.”

Phong Huyền Đại sợ hãi bò xuống từ trên người Tử Y, hô to một tiếng, sau đó chui vào trong ngực Phong Mạc Thần “Phụ hoàng, phụ hoàng, ta rất nhớ người!”

Hắn vừa ôm Phong Mạc Thần, vừa muốn ôm Bạch Ly Nhược, sau đó hôn một cái trên gương mặt Bạch Ly Nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn mà đỏ bừng, Phong Mạc Thần gạt Huyền Đại hệt như bạch tuộc nằm ở trên người mình, sau đó trấn định nói, “Đại nhi, ngươi đi bên ngoài chờ, phụ hoàng có chuyện muốn thương lượng cùng nãi nãi.”

Phong Huyền Đại lo lắng nhìn Tử Y, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Bạch Ly Nhược, lo lắng nói “Mẫu thân, người tha thứ cho nãi nãi đi, nàng chỉ là nhất thời nghĩ không thoáng.”

Bạch Ly Nhược mỉm cười vuốt ve đầu của Phong Huyền Đại, Phong Huyền Đại khéo léo ra cửa, sau đó đóng cửa lại.

Trong đại điện, khói mù mờ mịt, Tử Y khiêu khích nhìn Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược, hung hăng hút một hơi thuốc phiện, ho khan nói “Thế nào, trở về khởi binh vấn tội sao?”

“Mẫu thân, từ nay về sau, ngươi ở Vĩnh Hoa cung an hưởng tuổi thọ, Đông xưởng cũng sẽ giải tán, ngươi không thể ra khỏi Vĩnh Hoa cung một bước!” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, hai đầu gối quỳ gối trước người Tử Y.

Tử Y cầm tẩu hút thuốc đập lên bàn “Đốc đốc” một tiếng, nàng cả giận nói “Ngươi muốn giam lỏng ta sao?”

Bạch Ly Nhược theo Phong Mạc Thần quỳ xuống, nàng cầm tay của Phong Mạc Thần nói “Mẫu thân, chúng ta không có ý tứ gì khác, trước kia là chúng ta không hiểu chuyện, về sau, chúng ta muốn tận hiếu với người!”

Tử Y phẫn hận nhìn nàng, tẩu hút thuốc trong tay bén nhọn đánh tới Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần một tay ngăn lại, lạnh lùng nói “Mẫu thân, tùy ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại, Vĩnh Hoa cung này về sau, không thể có bất kỳ ai ra vào!”

Bạch Ly Nhược kéo tay Phong Mạc Thần “Thần, không nên như vậy.”

Phong Mạc Thần một tay nắm tẩu hút thuốc của Tử Y, quay đầu lại nói “Bà ta muốn giết nàng, chúng ta không thể lúc nào cũng đề phòng bà, đây là biện pháp duy nhất!”

Tử Y đột nhiên cười lớn, nàng chỉ vào Phong Mạc Thần nổi giận mắng “Người đời đều nói ngươi tấm lòng nhân từ, nhưng không biết, ngươi đối đãi như vậy với mẫu thân của mình, đề phòng? Giam lỏng? Phong Mạc Thần, lòng hiếu thảo của ngươi cho chó ăn hết sao?”

Phong Mạc Thần buông tẩu hút thuốc của Tử Y ra, Tử Y hung hăng nện trên đầu Phong Mạc Thần, nhất thời máu tươi ào ạt chảy ra, theo trán của hắn uốn lượn chảy xuống, hắn nhìn chằm chằm Tử Y “Mẫu thân, chỉ cần ngươi không tổn thương Ly Nhược, nhi tử, mặc người trách phạt!”

Bạch Ly Nhược vội vàng tiến lên, cầm tẩu hút thuốc của Tử Y, vội vàng nói “Mẫu thân, người hận ta, người trách phạt ta đi, không nên tổn thương Thần, nội thương của hắn còn chưa khỏi hẳn!”

Tử Y nhìn hai người quỳ xuống đất, tầm mắt từ trên người bọn họ lại dời đi, sau đó “Ha ha” phá lên cười, nàng có chút điên cuồng nhìn quanh phòng, lạnh lùng nói “Các ngươi cút, từ nay về sau không cần trở lại Vĩnh Hoa cung!”

Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược Bạch Ly Nhược đứng dậy, hai người cùng đi ra ngoài, cửa điện ở phía sau hai người nặng nề đóng lại, nhìn cửa gỗ khép chặt, Bạch Ly Nhược lo lắng nói “Mẫu thân, nàng thật sự không tha thứ cho chúng ta sao?”

Phong Mạc Thần vỗ tay của nàng mỉm cười “Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta có nghị lực như Huyền Đại, mẫu thân sẽ tha thứ cho chúng ta!”

Huyền Đại tiến lên, giảo hoạt cười “Phụ hoàng người so với ta thảm hơn, lần đầu tiên ta bị nãi nãi ném ra, cũng không có bị thương!”

Phong Mạc Thần mỉm cười lau đi vết máu trên trán “Đúng vậy, nếu như vậy, ngươi cũng lấy nghị lực này thử đối với ta và mẫu thân của ngươi đi.”

Hắn kéo Bạch Ly Nhược đi tới cung điện của mình, truyền đến từ sau lưng là giọng nói của Huyền Đại “Phụ hoàng, người không công bằng, người chọc nãi nãi tức giận, nhưng ta không có chọc người cùng mẫu thân tức giận!”

“Không biết là người nào, để cho ta cùng Ly Nhược đi Ngự Thư Phòng chờ.” Phong Mạc Thần mỉm cười, Bạch Ly Nhược lắc đầu, đôi phu tử này, xa cách lâu như vậy, vẫn như vậy không lớn không nhỏ?

“Nhưng ta là nhi tử của người, nhi tử duy nhất!” Huyền Đại ở phía sau hô to.

“Ngay tức khắc thì không phải là duy nhất rồi.” Phong Mạc Thần mỉm cười, bắt gặp một ánh mắt xem thường của Bạch Ly Nhược “Chàng nói bậy bạ gì đó?”

“Chẳng lẽ nàng không có tính sinh một đứa nữa cho ta sao?” Phong Mạc Thần xấu bụng nhìn Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược đỏ mặt “Lời như thế, sao chàng có thể nói ở trước mặt nhi tử?”

Phong Mạc Thần ngại nàng đi chậm, dứt khoát ôm lấy thắt lưng của nàng “Đúng vậy, Huyền Đại cũng tám tuổi rồi, cũng có thể thú thê tử rồi.”

Bạch Ly Nhược không thể tin vòng quanh cổ Phong Mạc Thần, chau mày lại nói “Hắn mới tám tuổi, không phải mười tám tuổi!”

“Ừ, tám tuổi có thể tìm một thê tử lớn hơn hắn một chút, Tiểu Ngọc cũng không tệ, nàng thấy thế nào?” Phong Mạc Thần chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược khổ sở không ngớt “Trời ạ, Tiểu Ngọc đã mười sáu tuổi, chàng đừng làm loạn đôi uyên ương!”

“Mười sáu tuổi cũng không tồi, vừa khéo là thời gian thảo luận chuyện cưới hỏi, thời điểm nàng gả cho ta, cũng không phải mười sáu tuổi sao?” Phong Mạc Thần ôm Bạch Ly Nhược đi đến nội điện, dọc theo đường đi không ít cung nữ và thái giám sợ ngây người.

“Phong Mạc Thần chàng sớm bỏ đi ý tưởng để Huyền Đại cưới Nhan Tiểu Ngọc đi, chàng sẽ dọa chết Tiểu Ngọc đấy.” Bạch Ly Nhược căm tức nhìn Phong Mạc Thần, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không nhìn ánh mắt của nàng, đem nàng trực tiếp đi đến bên giường “Chúng ta lại tiếp tục giúp Huyền Đại sinh một đệ đệ hoặc là muội muội đi, nếu không tiểu tử này sẽ càng ngày lớn lối.”

“Này, hiện tại là ban ngày, rất nhiều đại thần chờ gặp chàng.” Bạch Ly Nhược giãy giụa, mềm nhũn trên giường rồng, quần áo của nàng đã bị hắn cởi đi một nửa.

“Ban ngày cũng có thể, đại thần đã chờ, khiến bọn họ chờ lâu một lát nữa, không phải còn có Huyền Đại đi Ngự Thư Phòng rồi sao?” Phong Mạc Thần cởi bỏ quần áo của mình, thân thể to lớn che trên thân thể mềm mại hoàn mỹ của Bạch Ly Nhược, hắn thở dài một tiếng, “Nàng thật thơm.”

Bạch Ly Nhược liếc xéo hắn “Xem ra, Tuệ Thanh không nên giam cầm cổ trùng giúp chàng, vẫn nên thôi miên, chàng vừa động tình, liền đau đến thỏa thích mới thôi!”

Phong Mạc Thần nặng nề tiến vào thân thể của nàng, cau mày rên lên một tiếng, Bạch Ly Nhược nhìn thần sắc của hắn, có chút lo lắng cau mày “Thế nào, lại đau sao?”

Phong Mạc Thần tà nịnh cười một tiếng “Không phải, nàng ở đây cắn ta.”

Bạch Ly Nhược sắc mặt đỏ lên, đôi tay che mặt của mình, mặc cho hắn đang mạnh mẽ đâm tới trên người của mình, cuối cùng, hắn toàn bộ phóng thích ở trong cơ thể nàng, thoải mái thở dài một tiếng “Nương tử, nàng có cảm thấy hay không, chúng ta cần thử thêm mấy tư thế nữa?”

Bạch Ly Nhược đánh hắn “Chàng ngừng lại đi, buổi tối còn có yến tiệc!”

Bên trong yến tiệc, Bạch Ly Nhược mặc váy dài đỏ thẫm, sa y vàng óng ánh chạm rỗng, mái tóc được vén cao, trên đầu là trâm cài Phượng Hoàng, dung mạo tuyệt sắc, cao quý. Phong Mạc Thần một thân long bào, giơ tay nhấc chân, đều uy nghiêm vương giả, hắn nâng rượu, đại xá thiên hạ, bách quan thần phục, hô to vạn tuế.

Ngoài điện pháo hoa bay lên nở rộ, sáng lạng chân trời, có sao băng nháy mắt rơi xuống, thái bình thịnh thế, từ đó bắt đầu!

HOÀN

Bạn đang đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của Vân Thiên Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.