Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Hạo , anh muốn gì đây

Tiểu thuyết gốc · 3400 chữ

Chúng mình sẽ không còn gặp lại nhau

Anh hãy mỉm cười, vĩnh biệt...

Anh có còn giận hờn chi, không biết

Khi ngày tháng qua mau?

( Một Bài Ca - Olga Fyodorovna Berggolts)

------

Paris 4 giờ 12 phút

" Tại sao bọn chúng biết hàng sẽ đến ?? Trả lời " Vu Hạo đập mạnh tay xuống bàn . Anh vốn định để khi khác hãy tra hỏi nhưng có lẽ hắn ta muốn chết sớm một tí , đột nhiên gọi điện cho cứu viện,  hên là anh biết sớm nên đã bẻ gãy tay hắn " Tôi cho anh 3 giây " Tạ Thắng đã đưa hàng hoá đến Italia nhưng giữa đường lại vị chặn đứng , ai có thể làm vậy ? Ngoài Trung Gia ?? Hên là Tạ Thắng nhanh nhẹn chuồng sớm và bắt được tên hầu cận Lâm Viễn về đây . Để xem cái miệng của hắn cứng cỏi đến cỡ não .

" Vu Đại Ca , tôi ... tôi không ... " Hắn ta vì đau đớn nên nói chuyện lấp ba láp bấp không có ý đinh nói thật , nếu đã vậy thì đừng trách tại sao Vu Hạo tôi tàn nhẫn " Tạ Thắng , xử " ba chữ lạnh lùng của anh thôi đã cắt đứt mạng sống hắn ta trên đời này . Anh quá tàn nhẫn nhưng lại không thể bị hại bởi vì ai chưa từng nghe ' Hách Bang Lão Đại Vu Hạo ' chứ , ai dám đụng vào hắn thì có lẽ tên đó chắc chắc đang muốn chết . Sau lệnh của anh mọi người chỉ còn nghe tiếng súng pằng ... pằng vang vẳng bên tai mà thôi , máu chảy loe loét nhuộm đỏ căn phòng này Vu Hạo giơ tay ngụ ý kêu mọi người dọn dẹp sạch sẽ nơi này . Chuyện hàng hoá anh nhất định sẽ tìm ra cho bằng được nếu không anh thề sẽ giết hết người Trung Gia .

" Đại Ca , vậy bây giờ hàng hoá bị chuyển về chúng ta nên làm thế nào , hay là gửi qua bên Tề Nhị để hắn chuyển ngầm về Italia cho chúng ta rồi mới giải quyết vấn đề " Tạ Thắng đưa ra đề xuất ý kiến vì nếu cứ để hàng hoá không nơi lưu trữ sẽ bị đánh ngầm mất * , khi thấy Vu Hạo có vẻ gật đầu cậu ta liền gọi cho Tề Nhị để nói chuyện.

Có lẽ do dạo này chuyện hàng hoá và tranh chiến giữa Trung Gia và Vu Gia quá gây gắt nên khiến anh căn thẳng dữ dội , nhưng lại nghĩ đến một người con gái vui vẻ , luôn luôn cười dù chuyện gì có xảy ra thì cũng chỉ có thể thấy vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy bất giác Vu Hạo gọi tới cho Thục Yên dù biết là nửa đêm nhưng anh muốn nghe giọng cô cũng không biết là vì sao ? Chỉ là rất rất rất muốn nghe giọng cô

" ......... Alooo " Chuông reo rất lâu thì đầu dây bên kia mới có người bắt máy có lẽ do vẫn đang ngủ nên trậm trễ . Nhưng khi cô nói thì chỉ nghe tiếng thở ấm áp của người nào đó mà thôi , cô mắng thầm giờ này còn gọi để quấy rầy người khác đã vậy còn chẳng nói gì khiến cô tức muốn hộc máu , phá hỏng giấc mơ được cứu bởi chàng hoàng tử của cô rồi .

" Em đang ngủ à " Trời ạ giờ này không ngủ không lẽ cô phải đi dạo chơi chắc , nhớ lại cô nhìn qua số máy gọi tới trên điện thoại thì mới biết đó là Vu Hạo , cơn tức giận kèm buồn ngủ khiến cô phẫn nộ đến đỉnh " Anh bị điên à , giờ này gọi cho tôi chỉ hỏi tôi có đang ngủ hay không hả ! Tôi đang thức đây đang đi ngắm cảnh đây " Xả hết phẩn khí vào bên người kia như con mèo nhỏ đang trút giận cô tắt điện thoại và ngủ tiếp thì lại bị anh gọi đến lần nữa , người này kiếp trước cô nợ hắn nên kiếp này phải trả , quả báo quả báo mà .

" Vu Hạo , anh muốn gì đây " Cô không dám hét lớn lên vì ở bên giường bên còn có Đinh Nhã Tuệ đang ngủ , nên cô không muốn đánh thức bạn mình dậy.

" Tâm sự " Anh chỉ nói giọng nói nhỏ nhẹ êm đềm mà thấm tận xương tuỷ

"Được rồi " Thục Yên thở dài vì cô biết nếu không tâm sự với con người này thì cô đừng hòng mà ngủ yên ổn .Thế là giữa đếm khuya có hai con người gọi nhau chỉ để nói những điều vô sức thừa thải trên đời này , quá thừa thải . Đến 6h thì Vu Hạo mới để yên cho cô đi ngủ , ôi Hạo đại ca anh tốt quá cơ sao anh không gọi đến mai luôn đi tên chết tiệt .

----

" Trịnh Thục Yên cậu dậy đi , cậu không phải có tiết hay sao ? " Nhã Tuệ bắt đầu năm 4 của trường đại học Paris-Sỏbonne khoa nghệ thuật , bởi vì Nhã Tuệ hát rất hay giống như cô sinh ra chỉ để hát , giọng hát trong treo nhưng đầy bi thương , lúc trước mỗi khi Thục Yên bị mẹ mắng thì Đinh Nhã Tuệ luôn hát cho cô nghe .

Lay lay mãi mà thấy cô vẫn chưa dậy bí đường nên đành dùng chiêu thôi " Cậu không dậy thì thôi vậy , để xem ông thầy của cậu có giết cậu không " Đúng là trúng tim đen của cô luôn mà , nghe thấy câu nói ấy lập tức cô đứng lên như phản xạ tự nhiên mặc dù bước đi có hơi loạng choạng . Tắm xong cô chuẩn bị đồ đi học , nhưng vừa thấy cô ra Thục Tuệ hét toáng lên " Mặt... mặt ... mặt cậu bị sao thế " Khuôn mặt Thục Yên hai mắt thâm quầng, người nhưu xác sống , lờ đờ mệt mỏi . Lúc đi ra Tuệ Tuệ cứ tưởng cô mới bị ma nhập nữa chứ .

" Tuệ Tuệ cậu không biết đâu , tên Vu Hạo khốn kiếp cặn bã vô duyên đáng chết ấy nửa đêm nửa hôm gọi đến cho tớ để tâm sự nên tớ mới bị thâm quầng như này đây , tớ mà giết người không cần đi tù thì người đầu tiên trong hòm là hắn." Nhìn xem cô còn là một cô gái đầy xuân xanh ở độ tuổi 21 nữa đâu .

Nhã Tuệ đành đi đến trang điểm cho cô rồi cả hai cùng đi học nhưng chỉ đến ngã ba đường thì họ phải tách nhau vì hai trường mà họ học khác đường nhau .

Cô đứng ở trạm chờ xe buýt đến , khi lên xe đột nhiên cô thấy tên mà cô ghét Vu Hạo đang ngồi ở đó , khuôn mặt lạnh lùng nhưng nhìn qua đôi mắt có thể thấy anh ta dường như loé lên ý cười . Thấy anh cô định chạy xuống xe vì chỉ còn chổ trống kế anh đáng tiếc chiếc xe buýt đã đóng cửa và khởi hành .

Cô đành đứng vịnh vào thanh sắt kế bên thôi , hôm nay ăn nhầm cái gì mà xe chạy cứ như leo núi , giật giật làm cô lảo đảo mấy lần xe buýt dừng trạm thứ 2 vì có người lên xe . Tên đó mặc chiếc áo khoát màu đen , hắn đứng kế cô nhưng không có ý tốt tay của hắn vờ như đang vịnh thanh sắt thực chất là đang lợi dụng cô , cô định la lên phản kháng thì hắn ta bịt miệng cô lại xoay nhẹ đi để người khác không thấy thì tiếp tục sờ mó người cô .

Rắc ... rắc .

Thục Yên ngước lên thì thấy Vu Hạo đi đến bẻ tay của hắn lộn ngược đằng sau , tiếng rắc rắc vì tay bị bẻ gãy khiến hắn ta đau đớn mà chảy cả nước mắt " Cút " giọng nói đằng đằng sát khí như muốn giết người đến nơi , sợ có ẩu đả cô kéo anh về chỗ ngồi để trấn tĩnh anh , nhìn cô gái trước mắt mình ổn anh mới hạ hoả được một tí

" Tôi không sao rồi , anh đừng tức giận nữa " Cô thấy người bên cạnh vẫn chưa hết bình thường đành lấy tay vỗ vỗ vai anh " Anh ở đây làm gì ? "

Vu Hạo nhìn cô , khuôn mặt trở lại bình thường cười nhẹ nói " Đợi em " Biến thái , khuôn mặt anh nở nụ cười biến thái đến khiến cô sợ . Xe buýt đến trạm gần trường cô nên Thục Yên chuồng lẹ ở đây lâu cô cũng sẽ chết vì tên biến thái kế bên mà thôi .

Cô rời đi nhưng vẫn biết là Vu Hạo đang ngồi cười , trời ạ kiếp trước con nợ hắn điều gì vậy .

Sau giờ học cô đi đến tiệm làm mà Nhã Tuệ giới thiệu cho cô , tiệm làm cũng gần trường cô chỉ cần bưng đồ đến , oder khách , lau dọn quán là xong . Bất ngờ nhất là cô gặp lại người bạn cũ rất lâu rồi .

" Tiểu Yên em vì sao ở đây " Markie thấy cô thì chạy lại vẻ mặt cô cùng bất ngờ và có gì đó người ta gọi là nổi nhớ vô tận . Markie chính là người mà cô kể khi xưa luôn yêu thương cô , đến khi cuối cùng rời đi cũng vì muốn tốt cho cô . Đến bây giờ cô vẫn luôn nợ anh lời xin lỗi chân thành nhất

" Bắc Khiết .." Đột nhiên trên mặt có dòng lệ rơi nhỏ xuống , cô khóc vì tự nhiên mỗi ký ức ùa về , có thứ gì đó khiến cô cảm thấy nhói lòng vô cùng.

" Anh ở đây làm gì vậy???"

" Thực ra câu chuyện dài lắm đợi em làm việc xong anh sẽ mời em đi ăn rồi kể em nghe sau vậy " Cô cũng gật đầu vì cô cũng định sẽ mời anh để trả ơn lại những chuyện khi xưa . Họ đi ăn lẩu vì cô rất thích món lẩu cay này , chuyện là vậy Bắc Khiết vì bị lừa gạt trắng tay hết số tiền anh định đầu tư vào công ty vì nguy kịch anh phải gia nhập một công ty nhỏ nhưng lại không nói rõ ra nhưng theo cô biết là làm cận vệ cho một ai đó để kiếm mối bên Italia , nhờ mối bắt hàng của Vu Gia nên anh mới có thể kiếm được chút ít tiền sau đó anh qua Pháp để thương lượng với mấy tên có tiếng tăm nhằm lấy lại số tiền bị mất trắng trước đó . Nhưng Trung Gia thì khó hơn nhiều .

" Trung gia và Vu Gia là thế nào ? " Cô ở đây cũng được khá lâu cũng có nghe qua hai tên này , nghe nói họ rất quyền lực nhưng cô chưa từng gặp mặt thực sự .

" Trung Gia và Vu Gia là hai gia tộc đôi đầu nhau rất lâu , Trung Gia thì muốn lấy lại số cổ phần , hàng hoá và nửa gia tộc của Vu Gia , ngược lại Vu Gi thì chỉ muốn giết chết Trung Gia , họ đối đầu nhau cũng được hơn từ thế kỷ 19 trở đi rồi . Đến giờ mới là lúc bùng nổ nhất .... Vu Gia là gia tộc chuyên mua bán vũ khí , thuốc phiện vì lợi nhuận nó rất đắt đỏ , thậm chí Vu Gia là gia tộc đứng đầu thế giới với số lượng Vũ Khí tân tiến nhất nên hầu như không ai dám làm gì cả , Hách Bang Lão Đại đứng đầu Vu Gia rất thông minh nhưng tên đó là kẻ máu lạnh giết người không gớm tay , lô hàng mà anh bắt của Vu Gia chắc chắn tên Lão Đại sẽ đến truy tìm anh nhưng anh cũng không quá lo ngại ... "

Hầu như từ đầu đến chối cô muốn hoá đá , không ngờ cô sống ở đây lâu vậy mà một chút cũng không biết , chuyện li kì như vậy tất nhiên tối về cô sẽ thuật lại cho bạn than của cô nghe rỗi

" Còn em ở đây làm gì "

" Em định cư ở đây để tiện việc trao đổi và phát triển thôi , anh cũng biết em thich nghành y đến cỡ nào ạ " Quả thực cô yêu nghành y rất nhiều , mẹ của cô mong cô vào nghành sư phạm ấy thế mà cô lại trốn thi vào nghành y học , sau khi mẹ cô biết thì tức đến cực độ còn xém đuổi cô ra khỏi nhà nữa , hên là cô thuyết phục nổi người mẹ siêu cứng đầu của mình .

" Duyên hết kiếp này đành lìa xa , bao ký ức chuôn vào thời gian ..."  có chuống điện thoại kêu cô cầm điện thoại lên thì thấy trên màn hình xuất hiện tên " Biến Thái " thì Thục Yên biết ngay là tên Vu Hạo , cô khoá máy để tránh bị làm phiền .

Cả hai ăn xong thì Bắc Khiết có công việc nên đã tạm chia tay tại quán ăn đó nhưng cô lại cảm thấy tự ti vì anh trả tiền còn cô chỉ ăn . Trời cũng sầm tối lại thì cô chạy nhanh về nhà , trên đường đi cô bắt gặp Vu Hạo đang đi vào khu Bar gần đó , không hiểu việc gì lòng cô hơi nhói , hắn ta đi vào đó thì chuyện của hắn liên quan gì đến cô nhưng đó là suy nghĩ thôi cô cũng theo dõi anh vào Bả nhưng Vu Hạo không ở trong đó mà anh đi vào một căn phòng gần trong Bar cô không thể nào đi vào đó được nên ở ngoài chờ đợi .

Ầm ... đột nhiên ở ngoài có ẩu đả , tên kia có vẻ đang say rượu , hắn cầm chiếc ghế phang vào đầu tên kia nhưng kịp né , chiếc ghế bay vào cô , Thục Yên mất phương hướng ngồi quỵt xuống đất , máu từ trán chảy dài xuống khiến cô loạng choạng đúng là ngu ngốc tự nhiên chạy theo tên Vu Hạo đó làm gì để rồi coi bị dạ lây , trong lúc gần ngất xỉu cô dường như nghe thấy tiếng súng bắn vài người trúng đạn ngã nhào xuống đất , đột nhiên cô có cảm giác có người đang ôm mình vào lòng , tìm kiếm sự ấm áp cô lúi đầu vào ngực anh rồi ngất lịm đi

-----u

Lúc mở mắt dạy thì cô thấy mình đang trong bệnh viện , đầu cô thì được quấn băng vải trắng xung quanh liếc nhìn qua thì thấy Vu Hạo đang ngủ gục kế bên trời thì cũng đã sáng rồi sao , Thục Yên đã ngủ được hai ngày rồi , cô ngồi nhẹ nhàng dậy để không đánh thức anh nhưng chưa làm gì thì anh bật dậy cả rồi nhưng vừa thức thì anh mắng cô

" Em bị ngốc à , em vào đó làm gì ? Em biết những quán đó không có gì tốt mà ? Vào đó tìm thú vui à ?? Mẹ nó em thấy hậu quả chưa " Không biết lúc anh từ trong ra ngoài thấy cô đang ngồi gần đó dựa sát vào tường máu men chảy xuống từ trán thì anh tức giận đến cực độ như muốn ăn tươi nuốt sống mấy tên kia Vu Hạo rút súng ra bắn chết 2 tên đó và rồi bế cô chạy vào bệnh viện trong lúc đi nhanh anh đã bị trật khớp , nhưng lại không có vê mặt gì chỉ là bình thản đến sợ " Còn nữa em dám khoá máy để anh không gọi được , em vui quá nhỉ ?"

" Anh mắng tôi gì chứ ... tôi thấy anh vào đó sợ anh có chuyện mới đi theo anh thôi , anh không biết lý lẽ thì thôi còn mắng tôi , tôi khoá máy vì tôi đang nói chuyện với bạn mà anh cứ gọi làm phiền tôi nên tôi mới làm vậy ,  đồ vô lương tâm , đồ chết tiệt anh không biết gì cả ... " cô vì lo cho hắn mới đi vào đó cuối cùng bị thương rồi còn bị mắng , giọt nước mắt vì oan ức rơi xuống , khiến anh cảm thấy đau lòng vô cùng .

Anh ôm cô vào lòng vỗ vỗ lưng cô để trấn tĩnh cô " Anh sai rồi , anh không nên mắng em nhưng em nghe anh nói - Vu Hạo rời khỏi người cô , anh vỗ đâu cô nói - Những chuyện anh làm chưa bao giờ khiến anh nguy hiểm nhưng nó có thể giết chết em em nghe rõ chưa , đừng quan tâm anh , anh biết mình làm gì mà , cả sau này không được khoá máy anh biết chưa... được rồi anh gọt trái cây cho em ăn " Thời gian này thực sự rất ngọt ngào , động lại giây phút lắng động bên cô , cô không biết anh là ai , anh làm nghề gì nhưng cô biết mỗi khi bên cạnh anh cô luôn luôn cảm thấy an toàn , liệu đây có gọi là " Thích " ? Đến tận bây giờ nếu như có một điều ước cô sẽ ước bản thân mãi được bên anh nhưng trên đời này làm gì có chữ " nếu như ... "

Nhã Tuệ biết cô gặp chuyện liền bỏ cả tiết học cuối cùng để chạy vào bệnh viện thăm cô , còn mua cả 2 bịch trái cây siêu ngon để coi tẩm bổ .

" Cậu nói xem Vu Hạo vào đó làm gì " Khi nghe Thục Yên kể lại hết câu chuyện thì Đinh Nhã Tuệ mới hỏi nhưng cô lắc đầu không biết nếu thực sự biết thì cô còn lâu mới đi theo vào đó với cả tên đó không muốn cô nhiều chuyện nên cô không muốn quan tâm nữa , lần này là cái đầu thôi không chừng lo cho hắn sau này cả mạng cô cũng không giữ nổi .

" Tớ đã xin thầy của cậu cho cậu nghỉ dưỡng bệnh , bài học thì bạn học cậu chép xong dẽ đưa qua , cậu đừng lo " Thực sự cô rất cảm ơn Nhã Tuệ mỗi lần gặp nguy hiểm thì cô ấy đều ở bên cạnh cô chăm sóc cô như người mẹ vậy

" Tuệ Tuệ à , cảm ơn cậu "

" Ơn nghĩa gì chúng ta chơi với nhâu lâu như vậy cậu còn khách sáo với mình làm gì nữa , chỉ cần cậu đừng bắt mình mỗi ngày hát cậu nghe thì mình cảm thấy tạ ơn trời lắm rỗi " Cả hai nói chuyện vui vẻ cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra . Đúng là trong cái ruỗi còn có cái may mắn

----

Vu Hạo nhờ Tạ Thắng đưa tiền cho tên khi nảy trong quán ba , thực ra anh chưa từng bắn tên đó chỉ là diễn một cở kịch để lấy lòng cô thôi , anh muốn từ cô biết tung tích của Bắc Khiết để nắm rõ Trung Gia nhằm thấy tóm toàn bộ gia tộc đó , còn việc vì sao anh biết Bắc Khiết là bạn của cô thì không có gì khó anh chỉ cần điều tra là rõ ngay

" Lão đại người có yêu Trịnh Thục Yên hay không ?"

Bạn đang đọc Khi cánh hoa rơi sáng tác bởi Hadidi2202

Truyện Khi cánh hoa rơi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hadidi2202
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.