Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta đi như vậy có phải giống đang yêu quá không

Tiểu thuyết gốc · 3436 chữ

Giá mà em dù chỉ trong nháy mắt

Quên được nỗi buồn, quên được khổ đau!

Giá mà chỉ một lần anh tìm ra nét mặt

Nét mặt của những ngày hạnh phúc bên nhau!

Khi trong mắt em rưng rưng giọt lệ

Giá mà nỗi buồn có thể qua xong

Như cơn giông giữa mùa xuân vội vã

( Giá mà em dù chỉ trong nháy mắt -Lev Tolstoy )

---------------------------------------------

Cô chợt nhớ ra là Nhã Tuệ có nói hôm nay cô bạn Chelle gì đó có mở party nên cô đã vội về nhà thay đồ , nhà không có ai Nhã Tuệ vẫn chưa về . Thực ra cô cũng đã quen với việc như thế , cô đứng trước tủ kính chọn lựa đồ . Đầu tiên thì cô cầm ra bộ váy đỏ hai dây , bộ váy tuy ngắn nhưng khi cô thử thì nó vừa phải để lộ đường cong cơ thế cực hoàn mỹ của cô . Nhìn một hồi lâu cô quyết định mặc đó , thế là cô đi vào phòng tắm.

Đến khoảng nửa tiếng sau Nhã Tuệ về thì cô cũng ra ngoài , Tuệ thực sự rất đẹp , cô mặt một bộ áo đầm cúp ngực bó sát cơ thể dài xuống chân màu đen , lộ ra hai khuôn ngực tròn trịa nhưng gương mặt cô có hơi tiểu tuỵ vì thiếu ngủ .

" Bạn tôi ơi , không ngờ ngoài vẻ trong sáng của cậu là vẻ đẹp chết người nha " Nhã Tuệ chạy lại Thục Yên cô xoay một vòng nhìn bạn của mình rồi không ngừng cảm thán " Nếu tớ là con trai tớ nhất định yêu cậu " Câu nói này khiến cô phì cười suốt , đây mới là Nhã Tuệ phải không ? Đây mới là cô ấy , cô ấy trở về rồi .

Sau đó hai người trên đường đến Party của Chelle "Yên Yên tới giờ cậu nên trổ tài tiếng Pháp rồi đó " Đinh Nhã Tuệ vỗ vai của cô , khiến cô càng thêm căng thẳng . Cô tự nhủ chỉ đi Party thôi mà có phải là đi thẩm vấn đầu mà sốt ruột thế . Đến nơi Tuệ dắt cô vào , bên trong là một quán Bar được mướn lại một đêm , cô nhìn sơ qua thì thấy những người trong quán Bar này rất sang trọng , toàn những thượng lưu ăn chơi . Thục Yên cũng hiểu vì những người bạn của Nhã Tuệ không phải lưu manh côn đồ thì là mấy tên phá gia chi tử . Còn mấy cô nàng thì chắc chỉ là " playgirl* " mà thôi

*( Playgirl : chỉ những cô nàng ăn chơi lêu lỏng )

" Nhã Tuệ đến rồi à , vào đây vào đây " Vừa thấy chúng tôi có một anh chàng cao ráo mặc bộ áo sơ mi đen với chiếc quần bò nam bậc ra tiếng Pháp ngụ ý mời chúng tôi . Nhã Tuệ bảo tôi cứ chơi , uống gì thì uống vốn cô định mở lời thì thấy Tuệ Tuệ đang ngồi kế bên chàng trai lúc nảy nói chuyện hăng say , tay chàng trai đó còn vòng qua eo cô ấy  . Nhã Tuệ cậu có bạn trai lúc nào vậy ? Gần đây chuyện gì cũng không kể cô nghe làm cô luôn lo lắng .

Cô đi quay quanh quán Bar xem thử , cô đi đến chỗ bán rượu " Có muốn uống gì không người đẹp " Tên mồi bàn nói với cô bằng tiếng Pháp ngữ điệu có sự châm chọc ." Lấy tôi một chai rượu vang " Đã đến đây rồi thì cô còn lo ngại gì nữa . Tên mồi bàn càm ra chai rượu vang màu đỏ , đỏ như máu . Cô uống , vị đắng của rượu tràn ra hết lưỡi cô , khiến cô tê dại , từ đó đến giờ cô rất khi uống  rượu , vì tửu lượng của cô quá kém cỏi  . Đèn của căn phòng Bar rất lung linh nhưng nếu muốn tìm thấy người thì thật rất khó khăn . Cô đi đem theo chai rượu vang vừa gọi ra ban công , thực ra cô vốn không thích chỗ nào náo nhiệt cho lắm , cô thích không khí lạnh lẽo như này , nhưng lại khiến người ta chìm trong mê cảnh nhân gian  . Bất ngờ có một bài nhạc vang lên bên tai cô , bài hát có âm điệu rất hay , cô ngân nga theo

"Je t'aime (Yêu anh)

je t'aime (Em yêu Anh)

Comme un fou comme un soldat (Như kể điên dại , như người chiến binh )

Comme une star de cinéma (Như những ngôi sao trong màn ảnh)

je t'aime (Yêu anh)

je t'aime (Em yêu anh)

Comme un loup comme un roi (Như con sói hoang , như bậc Đế Vương)

Comme un homme que je ne suis pas (Yêu đến quên cả bản thân mình )

Tu vois (Anh có thấy chăng )

je t'aime comme ça (Em đã yêu anh như vậy ... ")

Cô cứ ngân theo câu hát , thì đột nhiên phía sau có người tới , nồng độ ấm trên cơ thể người đó bất giác lan tỏ tới cô và thỏ thẻ bên tai lời hát : 

" Quelques éclats de verres auraient peut être pu nous aider ( Vài mảnh pha lê vỡ vụn , cũng có thể làm chúng ta xa nhau ) ..."

Chợt giật mình cô theo phản xạ xoay người lại thì thấy anh - người đàn ông khi sáng cô đã gặp nhưng bây giờ anh đang mặc một chiếc áo vest nam màu đen và áo sơ mi trắng ở trong , điển hình của những anh chàng nam thần của người ta . " Em hát rất hay tại sao không học khoa nghệ thuật mà lại học khoa y " Anh ta  chợt vòng tay qua eo cô và nói tiếng Trung . Bị ôm một cách bất ngờ nên cô chợt giật mình và tán anh

" Anh dám lợi dụng tôi à " Khuôn mặt cô đỏ ửng , nhưng là đỏ của sự tức giận . Cô định bỏ đi nhưng vừa bước được vào thì bị một bàn tay kéo cô lại , lưng cô dựa vào lan can . Có lẽ khá mạnh nên làm cô đau ngay vùng sống lưng .

" Em tên Trịnh Thục Yên phải không " Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô , mái tóc xoăn xoăn dưới đuôi, khuôn mặt hồng hào đỏ ửng , đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp ." Em thực sự rất đẹp  , đẹp như một ánh sao lấp lánh trên trời vậy " Trên người anh tỏa một mùi hương cực kì mê hoặc , mùi thơm pha trộn với mụi vị đặc trưng của anh , mùi vị của sự bi ai , thốn khổ

" Rốt cuộc anh là ai ? Tại sao luôn luôn theo tôi " Người cô lẩy bẩy , thoát thấy cô có vẻ rất sợ hãi , cô nhướng người lên để cầu cứu cô bạn thân của mình nhưng lại chẳng thấy Nhã Tuệ đang ở đâu cả . Nước mắt từ đôi mắt trong trẻo rơi xuống , đây là lần thứ 2 trong cuộc đời cô rơi nước mắt vì một người lạ . Lần đầu là có một anh chàng thích cô , thích cô tận nhiều năm lận nhưng lúc đó thì cô chỉ quan tâm đến học mà thôi nên anh chàng đó cuối cùng cũng bỏ cuộc trước khi rời bỏ cô  anh ta đã từng nói với cô " Đừng sợ sau này có người bỏ rơi em , em mãi mãi ở trong tim anh " cô đã khóc , khóc vì cảm thấy có lỗi nhưng cô không hối hận vì đã từ bỏ , thực ra thứ đau lòng nhất chính là nói yêu nhưng trong tim chẳng có hình bóng của người đó nên cô chẳng hối hận .

" Đồ ngốc , tôi có làm gì em đâu mà lại khóc " Anh nhẹ nhàng lấy tay gạt đi nước mắt ướt nhòe trên gương mặt cô " Em khóc tôi thật sự rất đau lòng đấy " Cô cũng thấy vẻ luốn cuốn của anh khi lau nước mắt cho cô , bất giác cảm xúc ngọt ngào ấm áp lan tỏa đến tận tâm can của cô . Từ lâu cô chưa từng cảm giác được cảm xúc thế này , lân lân khó tả .

" Vu Hạo , đừng chọc bạn tôi nữa , cô ấy khóc đến như thế , cậu nhẫn tâm sao ? " Từ xa Nhã Tuệ đi lại cầm ly rượu champagne đưa cho Vu Hạo " Bạn của tôi không phải gu của cậu đâu " Nói xong Nhã Tuệ dắt tay cô đi về , hình như do uống quá nhiều rượu mà bước chân của Nhã Tuệ loạng choạng , té ngã gần mấy lần . Đi được một đoạn thì có chiếc xe BMW chạy đến , là chàng trai mà đã ôm Nhã Tuệ khi nảy , anh ta nói sẽ đưa Tuệ đi đâu đó , cô thấy hơi sợ sệt nhưng nghĩ cũng không sao nên đã để anh ta đưa đi .

Cô đi bộ về một mình , hiện giờ Paris đã 1h 45 phút , trên con đường vắng chỉ có mình cô thôi , cô sợ , sợ có những thứ dơ bẩn sẽ bám cô , thế nên đôi chân đi nhanh , thật nhanh và sau đó gần như là chạy .Về được tới nhà , cô vội nhảy vọt lên giường , quần áo vẫn chưa thay ra , thở hổn hển . Hiện nay đang là mùa xuân , mùa xuân ở Paris rất đẹp , cũng chính vì cái đẹp của Paris đã khiến cho bao người cảm thấy tuyệt vọng trước vẻ đẹp của nó , than trời trời không thấu , than đất đất không nghe . Cô thầm nói một câu rồi đi ngủ "Đào Hồng Liễu Lục * "

*( Đào Hồng Liễu Lục : Cảnh sắc mùa xuân rất đẹp. )

-----------

Paris 7 giờ 32 phút

" Trịnh Thục Yên , mở cửa " Cô vẫn còn đang rất buồn ngủ , thì bên ngoài cửa có người đang gõ cửa rất mạnh , gần như là cửa nhà cô muốn văng ra vậy . Bất lực cô đành phải ngồi dậy mở cửa cho người đang ồn ào ngoài đấy . " Thay đồ đi tôi đợi em " Khi mở cửa ra đập vào mặt cô là Vu Hạo , cô vẫn đang còn bỡ ngỡ thì anh đi thẳng vào nhà cô và ngồi trên chiếc giường cô mới ngủ dậy

" Tại sao anh biết nhà tôi " Thật khó hiểu , tại sao anh ta cứ bám lấy cô ? Theo như Nhã Tuệ nói là cô không phải gu của anh , vậy thì anh ta muốn gì đây ? " Anh về đi , tôi có tiết " Cô đi ra định mở cửa để đuổi khéo Vu Hạo về thì bị một lực kéo cực mạnh từ tay anh ngã nhào xuống giường , cô nằm trên người anh , mặt thì bị lực kéo mạnh nên ụp xuống ngực của anh , lúc cô ngước lên thì khuôn mặt đã đỏ ẩn .

" Tôi xin nghỉ tiết dùm em rồi " Anh đỡ cô đứng dậy , nói với giọng nói bình thản " Hôm qua em uống say chắc giờ hơi đói "

" Cái gì ? Tiết học thí nghiệm sinh của tôi , sao anh dám "

" Thay đồ tôi dắt em đi ăn " Nói xong anh đi ra ngoài cửa chờ cô . Tại sao cuộc đời cô lại bị gặp một tên vừa vô duyên lại không biết nghĩ đến cảm giác của người khác chứ nhưng bây giờ không có Nhã Tuệ tiền của cô thì chẳng còn bao nhiêu nữa nên cô đành thay đồ và đi theo anh . Vu Hạo dắt cô đến một cửa hàng nhỏ nhưng rất sang trọng , menu rất nhiều món mà cô thích nên cô không ngần ngại mà coi 3,4 món ăn . Lúc gọi xong mới phát hiện khuôn mặt người đối diện hơi nhăn nhó , cô nhẹ nhàng hỏi " Có phải tôi gọi nhiều quá không "

" Sao em gầy thế " Mãi anh mới thốt được một câu khiến cô sững sờ , cũng đã có nhiều người bảo là cô rất gầy rồi nhưng từ đó giờ ăn bao nhiêu thì cô cũng chẳng mập lên được tí nào . Nhiều khi cô ao ướt thân hình của Nhã Tuệ cân đối vừa phải . " Nhìn em gầy như vậy tôi thật sự rất xót đó " Vu Hạo xoa đầu cô , nở nụ cười tươi , tim cô lại càng đập nhanh hơn nữa . Ngoài chàng trai thích cô khi xưa thì anh là người thứ hai mà xoa đầu cô ngọt ngào như vậy . 

" Vì sao anh cứ mãi theo tôi vậy ? " Cô không định hỏi đâu nhưng vốn dĩ cứ tiếp tục thế này thì cô không chịu nổi mà chết vì ngọt ngào mất " Có phải là người ta thuê anh để tiếp cận sau đó giết tôi diệt khẩu không ? " Suy cho cùng thì cũng đúng , anh cứ hay xuất hiện làm cho cô bất ngờ , nhiều khi cô cứ nghĩ anh như là một thiên thần xuống để giúp đỡ cô vậy .  Anh mỉm cười nhẹ với cô mà thôi , nụ cười đó khiến cô ghi nhớ mãi , đến sau này dù cho có như thế nào cô cũng chỉ muốn ngắm nhìn nụ cười ấy mà thôi .

" Vì tôi muốn em trả nợ" Lời nói của anh gây điện trên người cô , điện tỏa nhiệt mà không giật , khiến cô cứ tê tê , dại dại . Cô từng nghe cha mình nói là ông vì làm ăn thua lỗ vốn đã từng mượn nợ để có thể bù khoản tiền đó số tiền 100.000 dân tệ nghe đến con số khủng vậy cô đã xém ngất xỉu và cha cô có nói anh chàng đó đã qua Pháp làm ăn rồi nên có thể khi cô qua Pháp anh ta sẽ có thể tìm ra cô đừng nói đó là Vu Hạo nha   " Cha em không có nhắc cho em biết à " Anh nhìn qua thấy cô gật đầu thì trong mắt ló lên một chút hứng thú " Vậy bây giờ em muốn trả nợ cho tôi như thế nào đây "

" Anh muốn cái gì thì nói đi "

" Em nghĩ xem trên người em có thứ gì đắt giá , nếu có thì em cũng không tệ " Lời nói có ý châm biến cực nặng , anh tưởng cô là cái gì chứ ? Gái điếm dùng thân trả nợ à ?

" Xin lỗi vậy thì anh đi CHẾT đi " Thục Yên tức giận rút bóp ra 20€ để lại và cô rời đi , nhưng sau khi gần ra cửa tiện thể không quên xoay đầu và tặng kèm anh một câu miễn phí . Để lại anh với mớ suy nghĩ hổn độn . Anh đã từng gặp cô , khi cô chỉ mới 16 tuổi , sự ngây thơ tươi sáng mà anh tìm mãi ở những người phụ nữ khác . Lúc ấy nhường như cô đã cứu rỗi linh hồn của anh , đưa anh vào hiện thực .

Mẹ kiếp ! Đến khi đã đi xa cửa tiệm khi nảy cô đã bớt sự tức giận trong người , vốn dĩ cô là một người nhỏ nhẹ , ít khi phải thốt ra những lời hâm dọa người khác đến thế , nhưng đáng đời anh ta đáng bị như thế . Báo hại cô mất cả một tiết thí nghiệm của cô . Còn số tiền nợ thì sao , cô lấy đâu mà trả . Đến khi về tới nhà cô thấy Nhã Tuệ đang trang điểm , vội kể với Tuệ chuyện khi nảy .

" Nếu về vấn đề khác thì tớ có thể giúp cậu nhưng về tiền thì ... à tớ không thể trả giúp cậu số tiền nhưng tớ biết có quán đang tuyển nhân viên công việc thì chỉ là bưng thức uống , other thức ăn thôi , cậu có làm không ? " Ánh mắt của Đinh Nhã Tuệ cảm thấy có lỗi . Cũng không tệ dù sao cô cũng có nhiều thời gian rảnh .

" Không sao , tớ cũng không muốn lao động rãnh rỗi quá cũng thấy chán " Thục yên cười với cô ấy rồi đi tắm .

---------------

Lúc cô tắm ra thì nghe có điện thoại điện , cô thấy dãy số khá quen nhưng hình như cô chưa bao giờ gọi cả , chợt nhớ ra tấm thẻ mà Vu Hạo đưa cho cô , Thục Yên lấy ra so số dạy số đang hiện trên điện thoại cô và dạy số trên card hoàn toàn giống nhau . Cô định tắt máy nhưng nhớ lại mình còn nợ tiền người ta làm như vậy chẳng khác nào là lấy oán báo ơn .

" Chuyện gì " khó chịu nhức máy , cô cố gắng nói bằng giọng điệu không thể nào khó nghe hơn nhưng hình như người bên kia không mấy là quan tâm

" Số tiền em nợ tôi em không thể trả đủ đâu nhưng em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ xem xét lại " 

" Anh kêu tôi đi chết thì tôi sẽ đi à "

" Tôi sẽ không kêu em đi chết cũng sẽ không kêu em làm mấy chuyện quá ngu ngốc , cũng sẽ không kêu em bán thân đâu " Vừa nghe qua thì biết có sự châm chọc của anh rồi "  Vậy nhé tối nay tôi sẽ dắt em đi chơi " Tút ... tút . Thục Yên thực sự rất muốn nổi nóng , nhưng chỉ còn cách này thôi 100 nhân tệ quả là rất lớn , cô có làm hết kiếp này cũng không trả đủ nữa .

Tối đến , Vu Hạo thực sự đến , cô và anh cùng đi công viên dạo chơi , tuy cô đã 21 tuổi rồi nhưng nhìn những trò chơi này thì không thể nào mà cưỡng lại , vốn định mua vé để chơi thì lại bị người nào đó kéo lại

" Em có phải còn con nít nữa đâu mà chơi mấy thứ này , đi dạo thôi " Cô làm mặt quỷ với anh , đồ keo kiệt , không hiểu vì sao mà cha cô mượn tiền tên keo kiệt , vô duyên như thế này được chứ .

Gió nhẹ của tối Xuân thật ấm áp , chen chút đâu đó có vài đôi nam nữ nắm tay nhau dạo phố . Nhìn lại thì cô và anh cũng rất giống những đôi đang yêu nhau lắm chứ . Cô bị gì vậy ? Bị hắn làm cho điên rồi à ? Con nợ và thằng cho nợ làm sao có thể yêu nhau được , với lại cô có chết cũng không yêu một tên như hắn .

" Anh là Trung Quốc à "

" Em nói chuyện với tôi cũng được hai ba ngày rồi .. em vẫn không biết sao " Vu Hạo cởi chiếc áo vest anh đang mặc khoác lên người cô " Trời hơi lạnh vẫn nên giữ sức khoẻ "

Đây là cảm giác gì ngọt ngào à ? Không đây mãi không phải là ngọt ngào , vốn không có sự ngọt ngào gì cả .

" Chúng ta đi như vậy có phải giống đang yêu quá không " Thục Yên nhìn lên Vu Hạo hỏi , nếu người khác nhìn vào thì chắc cũng nghĩ hai người đang yêu nhau lắm .

Đột nhiên anh dừng lại , có chút vê trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó để nói " Em làm bạn gái tôi nhé " Cô không nghe nhầm chứ , làm bạn gái anh à

Cô ngước lên nhìn anh mỉm cười " Đừng có mơ " sau đó chạy đi

---l

Bạn đang đọc Khi cánh hoa rơi sáng tác bởi Hadidi2202
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hadidi2202
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.