Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
3066 chữ

Chương thứ nhất: Hạnh Nhi

"Thím ơi, con đặt cái cuốc ở cửa." Xuân Sinh nói xong liếc mắt nhìn vào trong nhà. Trong nhà đèn sáng, không người nào đáp. Xuân Sinh nghĩ thầm, có thể là mình nói nhỏ quá, ngay sau đó cao giọng gọi to, "Thím, thím?" Trong nhà vẫn không ai đáp, Xuân Sinh cảm thấy kỳ quái. Lúc này, phải là thời gian làm cơm tối, không phải là lại đi nhà hàng xóm buôn chuyện đi? hai con mắt nhỏ nhỏ của Xuân Sinh vòng vo một cái, bàn tay vỗ mấy cái ở cánh cửa thượng, vẫn không ai trả lời. Anh ta định đẩy cửa vào phòng.

Đèn dầu trong nhà lóe trần bì mầu quang, tản ra khói đen nồng nặc. Trong nhà trống rỗng không thấy bóng dáng."Thím, thím?" Xuân Sinh tiếp tục gọi hai tiếng, anh ta đi vào phòng.

Anh ta vén màn cửa trong phòng lên, thò đầu vào xem vào xem, tựa như hươu cao cổ. Này vừa nhìn không cần gấp gáp, Xuân Sinh sợ hãi kinh hô một tiếng, "Thím?" Người phụ nữ nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích, giống như trẻ con đang ngủ say. Xuân Sinh nhảy vọt tới, đi tới bên cạnh người phụ nữ, "Thím, thím tỉnh lại đi, tỉnh lại đi ." Anh ta lớn tiếng gọi. Nhưng người phụ nữ trên mặt đất vẫn cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó, căn bản không để ý tới Xuân Sinh tiếng gọi.

Người phụ nữ được kêu là "Thím" tên là Hạnh Nhi, là hàng xóm của Xuân Sinh, không lớn hơn Xuân Sinh mấy tuổi. Theo bối phận trong thôn, chồng của Hạnh Nhi là chú của Xuân Sinh, dĩ nhiên là gọi Hạnh Nhi thím.

Xuân Sinh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh ta nghĩ thím rất có thể có bệnh cấp tính, phải dám nhanh đi trấn bệnh viện. Anh ta cúi người xuống muốn nâng Hạnh Nhi. Nhưng tay của anh ta run lên mấy cái trên không trung vẫn không có hạ thủ được. Anh ta mặc dù không biết được mấy chữ, nhưng anh ta biết nam nữ thụ thụ bất thân. Xuân Sinh nghĩ thầm, bây giờ là nhân mạng quantrọng không nghĩ được nhiều như vậy. Anh ta lần nữa cúi người xuống, dùng sức mạnh cánh tay đem Hạnh Nhi bình nâng lên tới. mùi thơm cơ thể Hạnh Nhi từ từ thấm vào lỗ mũi anh ta, anh ta có chút tâm thần sảng khoái, một bộ phận trên người hình như có phản ứng.

Từ nhỏ đến lớn Xuân Sinh, sống ba mươi năm, trừ mẹ anh ta, Hạnh Nhi là người phụ nữ đầu tiên anh ta ôm qua một. Hạnh Nhi vóc người yêu kiều, mặt mũi trắng nõn, trước ngực đầy đặn tựa như hai núi nhỏ . Anh ta nâng Hạnh Nhi đi tới ngoài phòng, muốn đem Hạnh Nhi thả lên xe bò. Vừa lúc đó, cặp kia xinh đẹp mắt to của Hạnh Nhi đột nhiên mở ra. Xuân Sinh vui vẻ nói: "Thím, thími đã tỉnh, dọa tôi sợ chết mất." Hạnh Nhi chớp cặp kia mắt to nhìn Xuân Sinh, lại quay đầu nhìn bản thân, muốn tránh thoát xuống đất. Lúc này Xuân Sinh mới ý thức Hạnh Nhi vẫn còn ở trong ngực của mình. Anh ta vội vàng đem Hạnh Nhi nhẹ nhàng để xuống.

Xuân Sinh thẹn thùng trên mặt có chút nóng lên, anh ta giải thích nói: "Thím, cậu đừng hiểu lầm, chuyện là như vầy. Tôi đây tới trả lại nhà thím cái cuốc, đứng ở trong sân gọi thím mấy tiếng, không có động tĩnh, tôi đây liền vào nhà tới, phát hiện cậu nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, tôi muốn đưa cậu đi bệnh viện." Xuân Sinh vội vã đem nói cho hết lời như pháo bắn liên thanh, chỉ sợ người ta nói anh ta chiếm tiện nghi.

Hạnh Nhi sửa lại tóc tai xốc xếch, sau đó nói: "Không trách cậui. Lúc đi lấy nước nấu cơm, mới vừa đi tới trong phòng bệnh choáng váng đầu phát tác, kết quả nằm trên mặt đất gì cũng không biết, nhờ có cậu tới kịp thời, nếu không tôi đây vẫn chưa tỉnh lại vậy cũng thì phiền toái, tôi còn phải cám ơn cậu đây." "Không có gì, không có gì, đều là hàng xóm, phải, phải, " Xuân Sinh vội vàng khoát tay nói.

"Nếu tôi chưa tỉnh lại thì tốt biết mấy, đằng cái địa phương, tên tử quỷ kia có thểm tìm một người khác giuspu hắn ta sinh hài tử ồi." Hạnh Nhi khí khí địa nói, trong mắt nhiều nhất mạt sắc lạnh.

Hạnh Nhi cùng chồng kết hôn hơn mười năm, vẫn không có nghi ngờ thượng. Anh ta nam nhân lòng như lửa đốt, mang theo Hạnh Nhi lớn nhỏ bệnh viện cũng chạy biến, cũng không thấy bụng củaHạnh Nhi đội lên. Người đàn ông đó nói Hạnh Nhi là cục đất nhiễm phèn không nuôi được hoa mầu. Hạnh Nhi tức giận, nói mình là đất màu mở, là người đàn ông đómầm móng có vấn đề. Sau lại, Hạnh Nhi liền cho anh ta nam nhân đại bổ. Hắn ta đến buổi tối cũng thực ra sức thâm canh trên Hạnh Nhi mảnh đất kia . Mấy năm qua, cũng không làm nên chuyện gì. Bụng Hạnh Nhivẫn phẳng như thường . Hắn ta nam nhân bụi tâm, cũng không giống như trước như vậy cũng không có việc gì hướng nhà chạy, chẳng qua là đến mùa xuân nghỉ mới ở nhà ngây ngốc mười ngày tám ngày. Hạnh Nhi mảnh đất kia liền bị rỗi rãnh lên. Nữa sau lại, Hạnh Nhi cùng anh ta nam nhân thương lượng, muốn nhận con nuôi.

Hắn ta chết sống không đồng ý. Cứ như vậy, Hạnh Nhi ở nhà cô đơnchăm sóc kia vài mẫu đất, vô tinh đả thải địa đuổi ngày.

Xuân Sinh nói: "Thím, thím cũng đừng nói này ủ rũ lời của, có lẽ..." Lời của anh ta đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Anh ta đứng ở nơi đó, hai tay xoa xoa, có vẻ có chút câu nệ. Hạnh Nhi giật mình, cũng là muốn nói lại thôi. Ở nơi này nhô lên cao, Hạnh Nhi kiều thể có chút lay động, đại hữu ngã xuống chi thế. Quả bất kỳ nhiên, mấy giây sau , cả người Hạnh Nhi liền ngã xuống Xuân Sinh trong ngực.

Xuân Sinh ôm lấy Hạnh Nhi, hai khối mềm mại đè ép lên cơ ngực Xuân Sinh. Mùi thơm cơ thể lần nữa chui vào lỗ mũi Xuân Sinh, ngửi nghe thấy muốn say. Anh ta ôm lấy Hạnh Nhi đem nàng đặt ở trên giường, muốn đi đóng xe. Lúc này, anh ta nghe được Hạnh Nhi thanh âm êm ái: "Xuân Sinh, tôi không có sao, nằm nghỉ một chút là được, bệnh cũ, không cần đi trấn trên." Xuân Sinh xoay đầu lại "Ừm" một tiếng, "Được không?" Hạnh Nhi lại nhẹ nhàng nói một câu: "Không có sao, tôi tự xem được, cậu mang cái băng ngồi xuống đi, chớ mệt mỏi cậu."

Xuân Sinh xoay người, mang một con du mộc cái băng ngồi ngồi ở kháng trước. Anh ta lẳng lặng nhìn trên giường Hạnh Nhi. Anh ta nghĩ thầm, nếu mình có người vợ xinh đẹp hiền dịu như vậy, cho dù không thể sinh con, anh ta cũng sẽ coi nàng là làm thần cung, thương yêu nâng niu nàng thật tốt. Xuân Sinh nghĩ như vậy, trong lòng chợt tăng thêm mấy phần buồn bã. Cha anh ta mẹ chết sớm, hai chị gái của anh ta cũng gả chồng xa. Chỉ còn dư lại một mình anh ta ở hai gian đất phòng, trồng hai mẫu ruộng. Cho tới bây giờ ngay cả vợ cũng không chưa cưới được, thật là bi ai.

Trên giường Hạnh Nhi nhắm lệ mắt, hung bô cùng nhau một phục. hai cánh tay mảnh khảnh của nàng đặt ngang ở trên giường. Xuân Sinh nhìn qua, cả người nàng hình như hơi run rẩy.

Không biết qua bao nhiêu canh giờ, Xuân Sinh nằm ngủ thiếp đi trên giường. Anh ta mơ thấy mình mặc mới tinh xiêm áo dắt một vị tuấn tay của người phụ nữ tiến vào động phòng. Anh ta và người phụ nữ kia sinh năm cô gái, mọi người đều phải cuộc so tài nếu Thiên Tiên. Cả nhà bọn họ ở trong một căn nhà thật to, hào hoa nếu như hoàng cung. Khóe miệng của anh ta thỉnh thoảng có cười hoa thoáng hiện.

thời điểm Xuân Sinh ngủ, Hạnh Nhi mở ra đôi mắt xinh đẹp của nàng. Nàng từ trên giường ngồi dậy, lặng lẽ quan sát trước mắt người đàn ông này, trong lòng ngũ vị tạp khởi. Nam nhân của mình ở ngoại địa công việc, bấm tay tính ra đã có hai năm chưa có trở về nhà. Trong nhà ruộng đất cũng rơi vào nàng nhu nhược trên vai. Nhờ có Xuân Sinh giúp đỡ, điền lý hoa mầu mới không còn hoang phế. Anh ta là của nàng ân nhân đây. Hạnh Nhi trong đôi mắt như có nước mắt ở chớp động.

Hạnh Nhi lặng lẽ xuống kháng. Nàng đi tới nhà bếp, cho Xuân Sinh sao co lại trứng gà, co lại hoa sanh mễ, sau đó lại nóng một bầu Bạch Cửu, chỉnh tề địa xếp hạng kia tờ hướng về phía cửa phòng rách trên bàn. Nàng ngồi ở trước bàn tĩnh hậu Xuân Sinh tỉnh lại.

Không biết lại qua bao nhiêu thời điểm, Hạnh Nhi nghe Xuân Sinh khóc. Trong miệng còn càng không ngừng nói, "Còn tôi vợ, còn tôi vợ." Hạnh Nhi cước bộ nhẹ nhàng đi tới, vỗ vỗ Xuân Sinh bả vai, "Có phải hay không làm ác mộng?"

Xuân Sinh chợt ngẩng đầu lên, "Ngại quá, tôi đây người ngủ thiếp đi? Thím không sao chứ?" Hạnh Nhi cười khanh khách nói: "Không sao. Cậu mau dậy đi ăn chút cơm đi, cũng nửa đêm, tôi chuẩn bị cho cậu hai món ăn, cậu uống chút rượu đi, tôi uống cùng cậu."

Xuân Sinh đứng lên dụi dụi mắt, lại nhìn nhìn rượu trên bàn ăn, anh ta nói với Hạnh Nhi: "Tôi không đói bụng, chỉ hơi mệt nhọc, tôi đi." Nói xong, cũng không thèm nhìn tới Hạnh Nhi một cái, giơ chân lên liền hướng ngoài phòng đi.

"Xuân Sinh, Xuân Sinh..." Hạnh Nhi ở phía sau kêu. Xuân Sinh cũng không quay đầu lại, sải bước đi ra khỏi viện.

Hạnh Nhi lộn trở lại trong nhà, nhìn món ăn trên bàn, đôi mi thanh tú mắt, trong miệng lẩm bẩm, "Không ăn kéo xuống, tôi mình ăn." Nàng rót rượu, bưng chén lên buồn bực uống một hớp, rượu mạnh khiến nàng ho khan. Khuôn mặt nàng nhiều thêm mấy đóa đỏ ửng. Không chỉ trong chốc lát, Hạnh Nhi tự mình uống nửa bình rượu. Nàng là mượn rượu giải sầu. Nàng thỉnh thoảng khóc lớn thỉnh thoảng cười to. Nàng cảm giác đầu óc giống như một đoàn tương hồ, đi khởi đường tới giống như giẫm ở trên bông.

Ngày thứ hai. Lúc nàng tỉnh lai, mặt trời đã leo lên cây sao. Hạnh Nhi từ trên giường đứng lên, phát hiện mình quần áo xốc xếch. Trong lòng nàng cả kinh, cố gắng nhớ lại hôm qua ban đêm chuyện tình. Chẳng Xuân Sinh thừa dịp mình say rượu hết sức... Nhưng nàng lại lắc đầu. Đêm hôm qua đã biết khối thịt béo đã đưa đến miệng, anh ta dám chạy mất, anh ta không thể nào làm như vậy. Hạnh Nhi loại bỏ khả năngXuân Sinh làm chuyện kia. Nàng nghĩ tới nghĩ lui rốt cục tìm ra nguyên nhân.

Đêm qua trong, nàng không thắng tửu lực, uống say. Rượu cồn ở nàng trong cơ thể giống như lò nướng phải nàng cả người nóng bỏng, là mình xé xiêm áo. Nàng lấy tay vỗ vỗ cái trán, sửa lại xiêm áo, sau đó xuống giường.

Hạnh Nhi uể oải đi ra cửa phòng, vừa đúng thấy Xuân Sinh xách theo hai coni cá đi tới trong sân. Xuân Sinh nhìn thấy Hạnh Nhi vội kêu một tiếng "Thím", sau đó nói: "Tôi từ Tây Hà trong sờ cá cho thím đưa tới hai con, để cho thím nếm thử một chút tiên." Hạnh Nhi "Oh" một tiếng, nói: "Cậu có phải ngại tôi hay không?" Hỏi phải Xuân Sinh trượng nhị hòa thượng không sờ được đầu óc. Anh ta ngây ngô nói: "Không có a." "Vậy cậu hôm qua ban đêm chạy cái gì?" Hạnh Nhi nói. Nàng vừa nói như thế, Xuân Sinh mới hiểu được làm sao chuyện. Khuôn mặt ngăm đen của anh ta lập tức có nhiệt độ. Anh ta đem cá đặt ở nơi nào, lập tức chạy ra."Đứng lại, tiểu quỷ nhát gan..." Hạnh Nhi hét to, nhìn bóng lưng Xuân Sinh biến mất ở cửa đại môn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đến mùa hè. Mùa hè là mùa tràn đầy kích tình, hoa mầu ở nó trong ngực lớn lên, trái cây ở mùa này trong dựng dục. Ban ngày nắng gắt như lửa, ban đêm gió mát phơ phất. Sau bữa cơm chiều, bọn nhỏ cũng xông về hồ nước, vi vẻ ngâm mình trong nước mát, người lớn cầm quạt bồ phiến ngồi ở hồ nước bên bàn chuyện thu hoạch hoa mầu. Đám ếch là nằm ở bên cạnh ao vỗ cái bụng trình diễn đại hợp xướng.

Hạnh Nhi có tâm sự, ở dưới ánh trăng bước chậm ở hồi hương trên đường nhỏ. Mặc dù kết hôn hơn mười năm, nhưng tiến tiến xuất xuất vẫn là nàng một người. Người ta bạn cùng lứa tuổi hài tử lên một lượt tiểu học, nàng nhớ tới liền đau lòng. Đặc biệt là nam nhân lang tâm cẩu phế đối với nàng lạnh nhạt vô tình, hiện nay ngay cả nhà đều không trở về. Nhưng tương đối năm, Hạnh Nhi cũng là phong quang một chút. Tiểu bọn tỷ muội cũng hâm mộ nàng tìm cái ăn "Nước lương", tương lai muốn làm quan thái thái đây. Nhưng số mạng trêu cợt người, ai bảo nàng sinh không được con đây? Nam nhân thối đó để mặc nàng, bất kể không hỏi, muốn cho nàng tự sanh tự diệt. Nghĩ tới đây, Hạnh Nhi cảm thấy bi ai, hai hàng thanh lệ chảy xuống.

Đêm đã khuya, mọi người cũng về nhà nghỉ ngơi. Hạnh Nhi đi tới bên hồ nước, đứng ở chỗ cao nhất, nhìn trong ao nước gợn nhộn nhạo, mang theo hối hận tung người nhảy vào hồ nước muốn kết thúc tánh mạng của mình. Trùng hợp, bị Xuân Sinh tới hồ nước tắm cứu lên.

"Cậu cứu tôi làm gì? Không bằng để cho tôi chết còn dễ chịu hơn." Hạnh Nhi khóc kêu. Xuân Sinh này mới nhìn rõ người nhảy hồ chính là Hạnh Nhi. Xuân Sinh khuyên nàng: "Chết tử tế không bằng đổ thừa còn sống, sao phải chui vào ngõ cụt? Còn nữa , nếu như thím chết, vừa đúng thành toàn người nam nhân kia. Cho nên, thím phải sống ra cái dạng đưa cho anh ta nhìn."

ời của Xuân Sinh l thật giống như nổi lên tác dụng,H ạnh Nhi nằm trên mặt đất không hề nữa ồn ào nàng ướt nhẹp xiêm áo dán chặt ở trên người, đem nàng mượt mà vóc người vẽ lồi lõm có hứng thú. Nên sưng thì sưng, nên nhỏ thì nhỏ. Xuân Sinh nhìn Hạnh Nhi, nuốt mấy ngụm nước bọt, nơi bụng có dị động.

"Đứng lên, về nhà đi." Xuân Sinh nói."Cậu cõng tôi trở về." Hạnh Nhi nói. Kinh Xuân Sinh há to mồm "Hả" một tiếng."Người ta nhìn thấy sẽ nói xấu, thím là người đã có chống, nước miếng có thể dìm chết người người, thím phải chú ý danh tiếng của mình." Xuân Sinh khuyên Hạnh Nhi."Tôi cũng không, để cho bọn họ đi nói đi." Hạnh Nhi cố ý để cho Xuân Sinh cõng về nhà.

Xuân Sinh không có biện pháp. Anh ta nhìn quanh bốn phía một cái, thấy khôngcó ai, đem Hạnh Nhi từ trên đất vén lên.

Hạnh Nhi nằm ở trên lung Xuân Sinh hai tay ôm lấy cổ anh ta. Xuân Sinh là lấy tay nắm cả hai chân của nàng, nhanh chóng hướng nhà đi tới.

Đến nhà trong, Hạnh Nhi từ trên người Xuân Sinh xuống. Nàng thật sâu hít một hơi, sau đó nói với Xuân Sinh: "Tôi đi trong phòng đổi thân xiêm áo, cậu ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút." Xuân Sinh "Ừm" một tiếng. Một lát sau, Hạnh Nhi ở trong nhà gọi Xuân Sinh . Xuân Sinh đáp ứng hướng trong phòng đi tới.

Xuân Sinh đi tới trong phòng, bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người. Chỉ thấy Hạnh Nhi không tấc vải, trơn bóng nằm ở trên giường. Xuân Sinh thấy vậy, muốn xoay người chạy trốn. Lúc này, anh ta nghe Hạnh Nhi nói: "Xuân Sinh, cậu nếu đi ra phòng này, tôi sẽ đi nhảy hồ." Xuân Sinh vừa nghe nói Hạnh Nhi lại đi nhảy hồ, cước bộ của anh ta dừng lại ở.

Hạnh Nhi còn nói: "Mạng tôi là cậu cứu, tôi sẽ là người của cậu. Tôi hôm nay ban đêm liền đem thân thể giao cho cậu. Sáng mai tôi liền vào thành cùng cái đó Vương Bát Cao ly hôn." Xuân Sinh đứng ở nơi đó, cảm giác huyết dịch trướng phun, trong lòng đập bịch bịch. Anh ta xoay người lại, gạt xiêm áo, hướng trên giường mãnh nhào tới.

Lúc này, ngoài cửa sổ quát nổi lên cuồng phong. Mới vừa rồi, còn là khắp trời đầy sao, hiện tại đã là sấm chớp chất thêm.

Bạn đang đọc Khâu Thu Đoản Thiên của Khâu Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.