Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập cửu chương (1)

Phiên bản Dịch · 2667 chữ

Trong Thiên Hương lâu, Nhất Diệp đang ngồi tính toán sổ sách. Âm thanh “lách cách” của bàn tính liên tục vang lên, những con số ở trong sổ cũng ngày càng lớn.

Trong khắp mười tám tỉnh, đâu đâu cũng nghe danh của Thiên Hương lâu. Những thứ ở đó đều là thiên hạ đệ nhất, từ vương tôn quý tộc cho tới phiến phu tẩu tốt, chỉ cần đã ghé qua Thiên Hương lâu một lần, bảo đảm không ai không bị hấp dẫn bởi mỹ vị nơi đây.

Nhất Diệp ngồi tính được phân nửa, trong lòng bỗng nhớ tới Tiểu Thất. Tiểu tử kia từ lúc trở về tới nay vẫn cứ là cái hình dạng nửa người nửa ngợm kia, thật khiến hắn lo lắng vô cùng. Hắn nghĩ, không biết có nên tới thẳng Phù Hoa Cung nói chuyện đòi người… Tiểu Thất ở bên ngoài, có khi nào bị người ta khi dễ, bắt nạt… Nghĩ tới đây, thật không khỏi đau lòng.

Lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh xôn xao ồn ào.

Nhất Diệp xem sổ sách nãy giờ cũng đã thấy mệt, liền đứng lên mở cửa, định nhìn xuống dưới lầu, tiện thể xem xem đã xảy ra chuyện gì.

Ngay lúc đó, chưởng quỹ của Thiên Hương lâu đã vội vội vàng chạy lên lầu hai. Nhất Diệp vừa thấy, đã hỏi ngay :”Dưới lầu sao lại ồn ào như vậy?”

Chưởng quỹ nhìn Nhất Diệp, thở dốc rồi nói :”Ở dưới lầu kia mới có một vị khách nhân, có vẻ là người không tầm thường, hắn vừa đi vào, còn chưa ngồi xuống đã làm cho dưới lầu loạn cả lên. Ngài có muốn hay không xuống dưới xem?”

“Nga?” Nhất Diệp nhíu nhíu mày. “Thế nào mà không tầm thường?”

Chưởng quỹ muốn mở miệng nói, thì dưới lầu đã truyền lên tiếng đánh nhau “Binh binh bang bang” cùng với tiếng đổ vỡ. Nhất Diệp ngó xuống, chỉ thấy một thanh niên mặc ô y, tay đang xách một nam tử gần gấp đôi mình, ném thẳng đi. Nam tử kia bị ném trúng tường, thật thê thảm vô cùng.

Nhất Diệp vừa nhìn, liền cho rằng thanh niên mặc ô y kia tới chắc chắn là để gây sự. Hắn hừ lạnh, miêu kim thúy ngọc phiến ( quạt mạ vàng nạm ngọc ) trong tay “Xoạch” một tiếng xòe ra, bước đi trầm ổn, phong độ phiên phiên, vừa đi xuống lầu vừa nói :

“Rốt cuộc thì là kẻ nào, giữa ban ngày mà dám tới Thiên Hương lâu nháo sự? Ngươi không biết Thiên Hương lâu trước có quan phủ, sau có Thiết Kiếm môn bảo hộ? Chưa kể đến hai cái đó, chỉ riêng chủ tử Thiên Hương lâu, Ngọc Diệp công tử ta, cũng không phải là kẻ dễ chọc?”

Nhất Diệp vừa dứt lời, ô y thanh niên dưới lầu đã ngẩng đầu lên, khiến hắn sửng sốt không thôi.

Mái tóc dài đen như mực được buộc bằng kim quan, thanh niên vận cả thân ô y, hé ra khuôn mặt mỹ diễm tuyệt luân, mâu như điểm tất, mi nhược viễn sơn ( mắt như điểm sơn , mày như dáng núi, từa tựa câu ‘ Làn thu thủy, nét xuân sơn ‘ của Truyện Kiều nhà mình ), trên mặt mang ý cười như có như không, trong tà khí cũng lộ ra chút ngây thơ, thật khiến người khác đầu óc quay cuồng, chỉ hận sao không thể nhanh chóng lao về phía hắn.

Nhất Diệp nước dãi chảy đầy đất, khẽ buông mấy chữ :”Mỹ, mỹ nhân a — ” ( Ôi chị Diệp cũng mê zai đẹp như ai :”> )

Lan Khánh nhíu mày, nói :”Ngươi gọi ai là mỹ nhân?”

“Đương nhiên là ngươi!” Nhất Diệp đáp nhanh.

“Đúng là tự tìm chỗ chết.” Lan Khánh khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một mạt cười, trong tay hàn quang chợt lóe, bột phấn ngay tức khắc bắn tới phía Nhất Diệp.

Cùng lúc đó, từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, rồi tiếp đến là một tiếng hô to :”Thế này là sao? Sao lại có người ngã ở bên ngoài?”

Người nọ vừa đi vào, thấy phòng khách hỗn độn, lại thêm mấy cái bàn vỡ vụn, kinh ngạc kêu lên :”Rốt cuộc là có chuyện gì, bị cướp sao?”

Chưởng quỹ vừa thấy Tiểu Thất, liền hô :”Thất gia đã trở về!”

Tiểu Thất gật đầu, nghênh ngang đi vào đại đường. Phía sau hắn còn có một nam tử trầm mặc đi theo, vô cùng lặng lẽ, khí tức đạm mạc. Hắn mà không mở miệng, chắc cũng không ai có thể nhận ra sự tồn tại của hắn.

Tiểu Thất mạn bất kinh tâm ( thờ ơ, hờ hững ) đảo mắt một vòng, nói :”Người nào không mở to mắt mà giữa ban ngày tới Thiên Hương lâu nháo sự, thật là không muốn sống nữa đây.”

“Ngươi nói ai không muốn sống?” Lan Khánh chậm rãi xoay người, đối mặt với Tiểu Thất. Hắn nhìn Tiểu Thất, nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt kia thì hoàn toàn không có chút tiếu ý.

Tiểu Thất thực sự không ngờ tới ở nơi này mà gặp được Lan Khánh, hắn đầu tiên là sững sờ, rồi thanh âm bất chợt cao vút lên, cả người cũng liền run rẩy :”Ngươi thế nào lại ở chỗ này?”

“Ta vì sao không thể ở chỗ này?” Lan Khánh cười một tiếng :”Trần Tiểu Kê ngươi được lắm, len lén chạy tới tận đây. Ở trong nha môn được người ta gọi Tiểu Thất đại nhân không hài lòng đúng không, hiện tại cư nhiên được người ta gọi là Thất gia a!”

Tiểu Thất ấp úng không biết phải nói gì, nhãn thần dao động bất định, rồi cúi đầu nói nhỏ:

“Sư huynh…”

“Còn biết ta là sư huynh của ngươi a?” Âm cuối của Lan Khánh kéo rất dài, chứng tỏ lúc này hắn đang rất tức giận.

“Cái kia… Ân… Ngươi vì sao lại tới đây…” Tiểu Thất tay chân luống cuống, lúc thì nắm chặt phiến tử, lúc thì lại vò vò áo, cũng không biết làm sao nhìn mặt Lan Khánh.

Nhất Diệp thấy Tiểu Thất cùng vị khách nhân xa lạ kia nói chuyện qua lại, nghi hoặc hỏi :”Tiểu Thất, hai người biết nhau sao?”

Tiểu Thất vẫn cúi đầu, khó khăn lắm mới mở được miệng. Hắn trước hướng Nhất Diệp nói :”Vị này chính là con trai của Huyện lệnh Quy Nghĩa huyện, Thi Tiểu Hắc đại nhân.” Sau đó, lại quay sang Lan Khánh :”Đây là tiểu ca của ta, Duyên Lăng Nhất Diệp, là chủ nhân của Thiên Hương lâu.”

Nhất Diệp mắt mở to hết cỡ, chăm chú nhìn Lan Khánh, rồi cười cười, lau nước dãi nói :” Nguyên lai là quan sai đại nhân, thất kính thất kính!”

“Ta không phải là quan sai đại nhân!” Lan Khánh bĩu môi.

“A?” Nhất Diệp ngẩn ngơ.

“Ta là ngỗ tác đại nhân!” Lan Khánh thuyết.

“A a, nguyên lai là ngỗ tác đại nhân, thất kính a, thất kính!” Nhất Diệp vội vàng nói.

“Hanh!” Lan Khánh hừ lạnh một tiếng.

Nhất Diệp đối Tiểu Thất thuyết :” Tiểu Thất a, bằng hữu của ngươi thật là… Ai… Thiên tiên còn chưa chắc đẹp được như vậy… Tiểu tử ngươi thật có phúc khí, biết được một mỹ nhân thiên thượng địa hạ tuyệt vô cận hữu ( trên trời dưới đất khó mà tìm được, có một không hai ) như thế này a…”

Nhất Diệp từ trước tới nay vốn thích mỹ nhân, giờ lại thấy dung nhan tinh xảo của Lan Khánh, nhất thời không tự chủ được, liền tiến đến bên cạnh, tay cũng bất giác đưa lên, trong bụng vẫn nghĩ, da thịt Lan Khánh nhìn bên ngoài vô cùng mịn màng, không hiểu nếu sờ vào sẽ có cảm giác ra sao?

Lan Khánh thì chỉ nhẹ nhàng phẩy tay Nhất Diệp ra, rồi lại hướng Nhất Diệp mà thản nhiên cười.

Mỹ nhân cười tươi như hoa, Nhất Diệp được Lan Khánh cứ thế cười, quả thật đã hồn xiêu phách tán. Hắn cũng không ngừng nhìn Lan Khánh mà cười, cho tới khi thấy bàn tay hơi là lạ, lại có chút tê dại, thì mới đưa lên nhìn….

“Nương a, tay ta sao lại hóa đen thế này!” Nhất Diệp hét một tiếng, cả người đều run lên.

Lan Khánh cười nịnh, nói :”Không chỉ hóa đen thôi đâu, một canh giờ sau, tay ngươi sẽ bong ra từng mảng, từng mảng, bắt đầu từ móng tay, rồi tới ngón tay, cổ tay, rồi cuối cùng sẽ lan tới toàn thân…”

Lan Khánh còn chưa nói hết, Nhất Diệp đã kêu lên chói tai :”Tiểu Thất, ngươi kết giao với cái quỷ bằng hữu gì đây a —”

Tiểu Thất từ lúc thấy tay Nhất Diệp bị Lan Khánh sờ vào, đã bắt đầu lục lọi trên người tìm đan dược. Cuối cùng cũng tìm được một viên tuyết liên hoàn, hắn vội vã chạy tới bên Nhất Diệp, nhét dược hoàn vào miệng hắn, lo lắng nói :”Nhai đi, rồi nuốt xuống!”

Nhất Diệp cố gắng nhai nhai, rồi cùng khẩu thủy nuốt dược xuống. Nuốt rồi, hắn lần thứ hai lại kêu to :”Đắng chết!”

Chỉ chốc lát sau, hắc khí trên tay Nhất Diệp đã dần tiêu tán. Thấy Nhất Diệp đã không còn nguy hiểm, Tiểu Thất lúc này mới thở phào một hơi.

Nhưng mà Tiểu Thất thoải mái chưa được bao lâu, từ tai hắn đã truyền tới một trận đau nhức.

“Đau đau đau đau đau!!!” Tiểu Thất oai oái kêu.

Lan Khánh xách tai Tiểu Thất, phẫn nộ nói :”Trần Tiểu Kê ngươi được lắm — Cư nhiên lại đi giúp ngoại nhân — Ngươi không muốn sống nữa có đúng không —-”

Tiểu Thất vừa la vừa nói :”Hắn không phải ngoại nhân, hắn là ca ca ta a!!!”

Lan Khánh căn bản không nghe Tiểu Thất giải thích, càng phẫn nộ hô :”Còn nữa, ngươi cư nhiên dám thừa dịp ta không chú ý mà bỏ đi, không phải ta đã nói, nếu ngươi lại trốn bắt ta đi tìm, thì ngươi nhất định phải chết sao! Con gà ngươi dám coi lời ta như gió thoảng bên tai, thực sự chán sống rồi đúng không?”

Lan Khánh lại gia tăng lực đạo, khiến Tiểu Thất đau tới nước mắt lưng tròng. Tiểu Thất hô :”Rớt rớt, sư huynh, lỗ tai ta a, ngươi kéo rớt mất!!!”

“Kéo đứt đi luôn là hay nhất” Lan Khánh cả giận nói :”Cái loại vào bên này ra bên kia, giữ lại cũng vô dụng!”

“A a a a a a —- rất nhiều người đang nhìn a — ” Tiểu Thất kêu lên bi thương, thật là vừa đau vừa mất mặt mà.

“Tiểu Thất!” Nhất Diệp vừa thấy Tiểu Thất bị người ta khi dễ, vội vàng chạy tới cứu người.

Tiểu Thất thoáng thất Nhất Diệp lao tới, vội vàng quát :”Trục Nhật, trông chừng chủ tử ngươi, đừng để hắn tới đây!”

Thân ảnh vẫn ẩn đằng sau Tiểu Thất lúc này chợt lóe lên, lao tới trước mặt Nhất Diệp, kéo hắn ra xa Tiểu Thất cùng Lan Khánh.

“Á!” Nhất Diệp thấy Trục Nhật đột nhiên xuất hiện, lại càng hoảng sợ. “Ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Khi nãy bị Tiểu Thất che đi, làm hắn hoàn toàn không nhìn thấy có người đứng đằng sau.

Nghe Trục Nhật hừ nhẹ một tiếng, Nhất Diệp thấy thật hối hận a… Nếu biết tiểu tâm can ở đây, hắn chắc chắn sẽ không dại gì mà đi chọc ghẹo Lan Khánh.

Ở bên kia, Tiểu Thất lúc này hai mắt đẫm lệ nhìn Lan Khánh, nhưng đến khi hắn nhìn được rõ ràng, trong lòng bỗng thật kinh hãi. “Thế nào mà lại điên lên rồi?” Hắn nói.

Tiểu Xuân lúc trước không phải đã trị bệnh cho người kia rồi hay sao? Chẳng lẽ lại bị cái gì kích thích, nên tái tẩu hỏa nhập ma đấy chứ !?

Lan Khánh dường như không muốn cho Tiểu Thất một cơ hội để chạy trốn, nên lại càng nhéo mạnh cái lỗ tai đáng thương kia. Tiểu Thất chịu đựng kịch liệt đau đớn, thống khổ nói :”Lỗ tai sắp rớt, thật sự sắp rớt đó! Sư huynh đại nhân, ta biết sai rồi, ta không nên tự ý ly khai ngài, khiến ngài phải đi tìm a! Sư đệ ta thực sự nhận sai, ngài có thể hay không mở lòng từ bi, tha cho lỗ tai đáng thương của ta a? Có gì thì hảo hảo nói chuyện, hảo hảo nói chuyện!! A a a a — đau muốn chết — Ngoài thành Lan Châu có nhiều núi, trên núi thú rừng cũng rất nhiều a, không thì để sư đệ làm chủ, thỉnh sư huynh lên núi săn gấu, bắt báo, rồi kiếm vò rượu vừa ăn vừa nói, ngài thấy sao a, a a a a —”

Lan Khánh vừa nghe Lan Châu có nhiều núi, trên núi lại nhiều hùng báo, thì mắt liền sáng lên. Nhưng khi vừa nhìn thấy Tiểu Thất vừa chịu đau vừa cười lấy lòng, thì lại nhớ tới, cách đây chẳng bao lâu, hắn phải mang theo Hắc Hắc bạt sơn hiệp thủy ( trèo đèo lội suối ) để tìm người, buổi tối cũng không ngủ, trong ngực bỗng bốc lên một trận hỏa khí. Chính vì thế, tay vừa buông lỏng một chút, đã liền gia tăng thêm lực đạo, cả giận nói:

“Đừng hòng dùng hoa ngôn xảo ngữ gạt ta! Ta tuyệt đối không thả ngươi ra nữa! Trần Tiểu Kê ngươi được lắm, cư nhiên lẩn xa như vậy, chạy tới tận Lan Châu! Nếu không phải lúc trước trên người ngươi ta đã hạ Bách lý tầm hương, thì lúc này sao có thể tìm được!”

Lan Khánh càng nói càng giận, Tiểu Thất cũng càng lúc càng kinh hãi. Lan Khánh vươn tay kia, định bóp chết luôn con gà này, để từ sau khỏi phải khó chịu, thì bỗng ngực như thắt lại, đau đến không thở nổi.

“Ô a a a a a —” Tiểu Thất kêu thảm thiết.

Giữa lúc Tiểu Thất nghĩ phen này khó thoát, không chỉ lỗ tai, mà có khi cả cái đầu cũng bị vặt ra luôn, thì bỗng dưng cảm thấy tay Lan Khánh buông lỏng, rồi sau đó đã thả ra.

Lan Khánh không hé mặt, trong lòng vô cùng buồn bực, hốc mắt cũng đỏ lên, chạy tới bàn bên cạnh ngồi xuống.

“Di?” Tiểu Thất còn chưa kịp hoàn hồn.

Đợi một lúc, cũng không thấy Lan Khánh động thủ.

“Ai?” Tiểu Thất ù ù cạc cạc giữ được một mạng, cả người ngây ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn sờ sờ lỗ tai sưng đỏ của mình, vẻ mặt kinh nghi bất định ( ngạc nhiên nghi ngờ )

Nhất Diệp nhẹ nhàng phất tay, vốn định kêu hộ vệ của Thiên Hương lâu tất cả cùng xông lên giải quyết Lan Khánh, nhưng, vừa nhìn thấy cái trừng mắt của Tiểu Thất, hắn đã phải không cam lòng mà sai thuộc hạ trở về chỗ cũ.

Trục Nhật nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhất Diệp, người gây sự chính là ngươi chứ ai.

Nhất Diệp thì lại quay sang cười cười, cố lấy lòng ái nhân.

Chưởng quỹ thấy tình hình như vậy, vội vã thỉnh những khách nhân còn ở trong Thiên Hương lâu ra về, hôm nay thế này, tuyệt đối không thích hợp cho chuyện buôn bán.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.