Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Săn

Phiên bản Dịch · 3568 chữ

'Hư Nhật' sáng lên.

Ánh hồng quang phía dưới ấm áp, một đám Thù Nho bận rộn dưới thạch bích ở phía xa.

Đó là một vùng đất đai rộng lớn phì nhiêu, màu mỡ. Bên trong từng thửa ruộng bậc thang chỉnh tề là những cây trồng kỳ dị sinh trưởng tươi tốt.

Trong hầm mỏ cách chỗ này khá xa, những tiếng va chạm 'Đinh đinh đang đang' không ngừng truyền đến.

Trên thao trường, toàn thân Vu Chiến bốc lên những luồng hơi nóng, tạo thành một mảng sương mù lớn màu trắng dâng cao hơn một thước. Bắp thịt trên người hắn rung động dữ dội, hai tay giơ cao một quả cầu đá cao gần bằng hắn. Dưới làn da màu cổ đồng hiện lên từng sợi kinh lạc, bên trong thỉnh thoảng còn có lưu quang lóe lên.

Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng cũng ở trên thao trường cố gắng rèn luyện khí lực. Các loại khí giới to, nặng trở mình lên xuống trong tay bọn hắn. Thỉnh thoảng bọn hắn còn vứt khí giới lên mặt đất làm phát ra những tiếng vang ầm ầm.

Bên trong thạch bảo, Vu Thiết ngồi bên cạnh một cái bàn hình vuông. Xuyên qua cửa sổ, hắn vừa vặn có thể thấy cảnh tượng trên thao trường.

Trong một khay cát đặt trên bàn, Khôi phu tử dùng một viên đá vẽ xuống từng hàng ký tự. Hắn sầu mi khổ kiếm xem những quyển sách mà mấy ngày trước đám người Vu Chiến mang từ Hùng gia về.

"Khó, khó, khó... Đây là... Phương pháp chế tác cung nỏ?" Khôi phu tử dùng viên đá hung hăng gõ một cái vào trán của mình.

"Cung nỏ... Dùng sừng trâu?"

"Sừng trâu?"

Khôi phu tử như có điều suy nghĩ nhìn về phía mấy tên chiến sĩ Ngưu tộc trên thao trường. Bọn chúng đang đối đầu nhau, vung một cái rìu lớn làm từ gỗ, rống to đầy hứng phấn.

"Ngưu tộc... Sừng trâu... Sừng trên đầu bọn chúng cũng có thể dùng sao?"

"Nhưng mà cái ngư giao kia lại là cái gì?"

Khôi phu tử vô cùng khổ não suy nghĩ, đột nhiên hung hăng dập đầu vào chiếc bàn vuông kia.

"Cao thâm mạt trắc (1)... Đây đúng là những tri thức còn sót lại của tiên tổ chúng ta thời xưa... Thái Bình!"

Khôi phu tử ngẩng lên, xoa xoa cái đầu đau đớn, vô cùng nghiêm túc nhìn về Vu Thiết.

Vu Thiết thu hồi ánh mắt, đồng thời cũng thu lại tâm trạng suy tư của mình —— vừa rồi hắn còn đang ở trong huyễn tưởng. Hắn nghĩ mình trở thành một tu luyện giả cường đại, đang cử trọng nhược khinh (2) nâng lên những khí giới nặng nhất trên thao trường.

Vu Thiết ngắm nhìn những ký tự phức tạp, tán loạn trên khay cát, ánh mắt lại một lần nữa ngưng thực. Hắn khẽ thở dài một hơi.

"Tri thức còn sót lại của tiên tổ... Phu tử, ngài đã nói rằng trí tuệ không chỉ là trí nhớ cùng truyền thừa mù quáng. Cái trọng yếu nhất mà chúng ta học được là sự nghi vấn!" Vu Thiết vô cùng chăm chú nhìn Khôi phu tử: "Cho nên sừng trâu cùng ngư giao không tồn tại đâu."

Khôi phu tử ngẩn người.

Vu Thiết càng tỏ ra nghiêm túc nói với hắn: "Nó cũng giống như nhật nguyệt tinh thần, cũng giống như sông, hồ, biển cả. Chúng đều không tồn tại!"

Không đợi Khôi phu tử mở miệng, Vu Thiết tiếp tục nói: "Cũng giống như hoa hạnh trong câu thơ Ngõ sâu minh triều bán hạnh hoa. Tất cả chúng nó đều không hề tồn tại..."

Khôi phu tử giơ viên đá, hung hăng đập vào ót Vu Thiết. Hắn tức giận nhìn Vu Thiết: "Học được sự nghi vấn là ngươi có thể tỏ ra nghi ngờ như vậy sao?"

Vu Thiết mở hai tay: "Chưa có ai thấy qua!"

Khôi phu tử ngẩn người tiếp.

Hắn từ từ đặt viên đá xuống, hai tay khuấy tung đám ký tự trong khay cát, vô cùng khổ não, thở dài một hơi.

Ánh mắt Khôi phu tử trở nên vô cùng đau buồn.

Đưa tay sờ ót của Vu Thiết, Khôi phu tử thấp giọng nói: "Điều kiện tiên quyết của việc nghi vấn là ngươi có đầy đủ trí tuệ... Thái Bình, ngươi cùng ta, đều không có đầy đủ trí tuệ để nghi vấn vật mà tiên tổ lưu lại..."

Vu Thiết cũng thở dài một hơi.

Khôi phu tử đứng dậy, đi tới bên cửa sổ. Hắn nhìn về phía đám người Vu Chiến trên thao trường.

"Phu tử của ta đã từng nói với ta..." Im lặng một hồi lâu, Khôi phu tử mới thấp giọng lầu bầu nói: "Chúng ta không được tiêu tán trong hắc ám, chúng ta không được trở thành dã thú... Bạo lực cùng giết chóc không thể che giấu ánh sáng trí tuệ của tiên tổ chúng ta. . ."

"Nhìn phụ thân ngươi đi!" Khôi phu tử chỉ Vu Chiến đứng trên thao trường, toàn thân mồ hôi đầm đìa, dưới làn da mơ hồ có một tầng ánh sáng mãnh liệt lộ ra: "Hắn là chiến sĩ cường đại nhất trong mấy cái gia tộc thành bảo ở phụ cận... Thế nhưng hai mươi năm trước, sau khi hắn cứu ta... Hắn cũng hiểu được việc tôn trọng tri thức... Tôn trọng truyền thừa..."

"Phụ thân ta?" Vu Thiết kinh ngạc nhìn về phía Vu Chiến.

Hắn xoay đầu nhìn lại Khôi phu tử: "Ta còn tưởng phu tử ngài vẫn luôn... Là người của nhà chúng ta!"

Khôi phu tử cười nhẹ sau đó lấy một cuốn sách khác, thận trọng mở ra.

"Đồ vật trong này còn thú vị hơn..." Khôi phu tử nói khẽ: "Tới đây, chúng ta cùng nhau phỏng đoán xem... Này, ngươi xem đi, văn phong hoa mỹ biết bao nhiêu a... Thật sự không biết tiên tổ Hùng gia là nhân vật vĩ đại nào, cư nhiên lưu lại truyền thừa bậc này..."

"Thanh thanh tử khâm, Du du ngã tâm..." (3)

Khôi phu tử lại thở dài một cách nặng nhọc: "Thật đẹp a... Thế nhưng, nên giải nghĩa như thế nào đây?"

"Ách"... Vu Thiết mở hai tay rồi theo bản năng nhìn về phía thao trường.

Trên thao trường, Vu Đồng đứng ở một bên uống nước, Vu Kim cùng Vu Ngân đứng thẳng cách xa nhau mười mấy thước. Hai người nhìn nhau một lúc thì trường đao trong tay đột nhiên rời tay bay ra. Chúng trực tiếp hóa thành hai đạo khói đen lao tới, hung hăng đụng vào nhau.

Tia lửa bắn tung tóe, tạo ra âm vang đinh tai nhức óc.

Hai thanh trường đao đụng nhau kịch liệt trên không trung mười ba lần mới phân ra hai bên trái phải, lần lượt rơi xuống mặt đất.

Vu Kim, Vu Ngân đồng thời thở dài ra một hơi, trên làn da màu cổ đồng cũng toát ra mảng lớn mồ hôi như mưa, không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất.

...

Xuôi theo cái hang mà đám người Vu Chiến trở về vài ngày trước, tiếp tục thông qua một đường hầm cong cong, uốn lượn, có rất nhiều ngã ba, đường rẽ. Từ đó đi trên con đường đã được xác định khoảng trăm dặm, rồi tiếp tục vòng qua rất nhiều hố trời hung hiểm. Cuối cùng xuôi theo một chiếc cầu đá tự nhiên vượt qua dòng sông dung nham nóng bỏng là đến được lãnh địa của Hùng gia.

Bên trong một đường rẽ tối tăm, một đóa Dạ Quang Ma Cô lớn chừng quả đấm tản phát ra ánh sáng màu lam ảm đạm, chiếu sáng một tên Nham Thạch Thù Nho mình đầy thương tích.

Lúc Hùng gia bị hủy diệt, tên Nham Thạch Thù Nho này may mắn đào thoát khỏi cuộc lùng bắt của chiến sĩ Vu gia, thế nhưng hôm nay hắn lại rơi vào trong tay những kẻ còn đáng sợ hơn.

Trong bóng tối, một thanh chủy thủ cong, lấp lánh ánh sáng màu lam nhàn nhạt xẹt qua yết hầu tên Nham Thạch Thù Nho.

Một đống lớn máu tươi phụt ra, toàn thân Nham Thạch Thù Nho co quắp, ngã trên mặt đất.

Trời sinh máu tươi của Nham Thạch Thù Nho mang theo một tia màu xám trắng, thế nhưng rất nhanh, chỗ máu ấy lập tức biến thành màu lam nhạt gần giống với màu của thanh chủy thủ. Thân thể của Nham Thạch Thù Nho cũng nổi lên một tia lam nhạt, đồng thời nó cũng bắt đầu bị ăn mòn, thối rữa với tốc độ cao.

Kịch độc, kịch độc cực kỳ đáng sợ.

"Xi Vưu Nha!" Dạ Quang Ma Cô bị bóp chặt, trong bóng tối vang lên một giọng nói ôn hòa.

"Thâm sơn cùng cốc vậy mà cũng có đồ tốt?" Một thanh âm khác truyền đến.

"Ta đã nói rồi, càng là thâm sơn cùng cốc thì càng có nhiều đồ tốt." Một thanh âm mang theo nụ cười đầy châm biếm vang lên.

"Dưới một kích của Xi Vưu Nha, tất cả khiên thuẫn sắt thép đều bị đập nát!" Thanh âm ôn hòa lúc đầu vang lên, hắn cười: "Đáng tiếc, đồ tốt như vậy mà lại bị cướp mất rồi."

Trong bóng tối vang lên tiếng cười không rõ ý vị, sau đó bóng tối khôi phục lại vẻ yên tĩnh như chưa hề có âm thanh nào truyền tới.

...

'Hư Nhật' sáng lên, hồng quang chiếu rọi khắp Vu Cốc.

Trong đại sảnh của thạch bảo, bên cạnh chiếc bàn đá rộng lớn, Vu Chiến hướng về phía Vu Thiết đưa một khối thịt nướng bóng loáng mỡ rồi căn dặn qua loa.

"Ăn cho no đi, sau đó cùng ta đến chỗ quặng mỏ."

Vu Chiến nói xong thì dùng sức nuốt vào khối thịt nướng to đùng rồi bưng chiếc ấm nước to rót vào trong miệng mình đầy sảng khoái. Lúc này hắn mới thỏa mãn thở ra một hơi.

"Đám Thù Nho hôm qua dùng Khai Sơn Lôi phá đá tìm khoáng mạch, hình như đào được một cái động đá lớn."

Vu Chiến như có điều suy nghĩ gãi gãi mấy sợi râu rậm rạp trên cằm. Sau khi hắn ăn uống no say như Hổ Vương trong núi rừng thì mới nở nụ cười: "Thật hy vọng, bên kia thông với địa vực có người tụ cư... Đối thủ nha, không bao giờ chê nhiều!"

Vu Thiết cúi đầu, cố gắng vật lộn với một cục xương thú to đã được nấu chín.

Tuy xương thú đã bị chặt thành đoạn nhưng hắn cũng phải rất khó khăn mới moi được một khối cốt tủy lớn, trắng nõn ở bên trong, sau đó nhét đầy vào trong miệng.

Nghe Vu Chiến nói, Vu Thiết không khỏi trợn trắng mắt.

Vu Chiến thấy thế cũng có chút xấu hổ.

Hắn sờ sờ cái đầu, cười nói: "Ngươi muốn nói về sự tình cách đây ba năm chứ gì? Ha ha ha, ai mà biết được đằng sau cái quặng mỏ nổ tung kia lại là một cái sào huyệt của bọn Độc Tri Thù đâu? Đáng chết, không biết bọn súc vật kia ăn cái gì để lớn lên mà còn sinh nhiều nhện con đến như vậy!"

Ba huynh đệ Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng ngồi một bên đều rùng mình một cái.

"Cha, lần này chúng ta sẽ không xui xẻo như vậy nữa chứ?" Vu Kim vô cùng chăm chú nhìn Vu Chiến.

Vu Chiến đứng dậy, hung hăng trợn mắt nhìn ba đứa con trai, sau đó nắm một tay vào bả vai Vu Thiết, mang hắn đi ra ngoài.

"Ba người các ngươi, ngồi trông nhà cho tốt."

"Ừm , Địa Mễ Cô ở bên kia rất nhanh sẽ thành thục, các ngươi dẫn người đi bón phân nốt lần cuối đi... Không làm thì lấy đâu ra đồ ăn?"

"Nhớ kỹ! Địa Mễ Cô thích phân và nước tiểu của Nham Mãng! Mặc dù thối chút... Nhưng không làm thì chẳng có đồ ăn đâu?"

Sắc mặt ba huynh đệ Vu Kim đều cứng ngắc.

...

Trong hầm mỏ sâu hoắm, ngoằn nghoèo, nhóm Nham Thạch Thù Nho đặc biệt trồng số lượng lớn Dạ Quang Đài Tiển.

Không cần đến đuốc, chỉ riêng đám Dạ Quang Đài Tiển này thôi cũng đã đủ để chiếu sáng quặng mỏ rồi.

Rất nhiều tiểu tích dịch cùng tiểu tri thù bò qua bò lại trên vách đá trong quặng mỏ, thỉnh thoảng còn có mấy con độc xà không biết từ nơi nào chui ra. Chúng nó còn chưa kịp săn giết một ít tích dịch cho ấm bụng thì đã bị mấy tên Nham Thạch Thù Nho ở gần đó nhanh tay lẹ mắt đập chết.

Chỉ cần thời gian một hơi thở, những độc xà này đã bị tiêu diệt đến một mảnh lân phiến cũng không còn.

Vu Chiến và Vu Thiết cưỡi Khôi Nham Tích Dịch cấp tốc tiến vào trong hầm mỏ, bên trong đường rẽ bốn phía quặng mỏ truyền đến tiếng xì xào bàn tán của đám Nham Thạch Thù Nho.

Những âm thanh 'tích tích sách sách' chứa đầy sự hoảng hốt trong đó vang lên. Dưới u quang của đám Dạ Quang Đài Tiển có thể thấy rất nhiều Nham Thạch Thù Nho hoảng sợ quỳ trên mặt đất.

Những tiểu sinh linh thân cao không quá một mét, tay chân lèo khèo kia sống trong thế giới tàn khốc này thì chỉ có thể tồn tại ở tầng dưới chót nhất của chuỗi thức ăn.

Cho dù trí thông minh của bọn chúng không thấp một chút nào!

Thế nhưng lấy lời của Khôi phu tử tới nói thì bọn chúng không có 'trí tuệ', cho nên bọn chúng không có 'lực lượng'!

Không có 'lực lượng' thì chỉ có thể trở thành đối tượng bi ai, bị nhược nhục cường thực!

Xuôi theo một ngã rẽ mới mở, đi về phía trước ba, năm dặm đường, ta có thể thấy được những điểm vàng lấm tấm lớn chừng quả đấm trên vách động.

Đây là một mỏ vàng phẩm chất rất không tệ. Mà kim khối không cần phải nghi ngờ, nó chính là đồng tiền mạnh, cao cấp nhất!

Hơn trăm tên Nham Thạch Thù Nho đang vung những cái xẻng đào mỏ nhỏ nhắn đập vào vách đá tạo ra vô số tia lửa.

Nhìn thấy Vu Chiến, Vu Thiết đi tới, nhóm Nham Thạch Thù Nho vội vàng ngừng công việc, không ngừng quỳ trên mặt đất.

Vu Chiến chẳng thèm để ý tới bọn Thù Nho, hắn kéo Vu Thiết đi tới cuối đường của hầm mỏ. Trên vách đá xuất hiện một cái nham động màu đen đường kính dài mấy thước. Từ trong động thổi ra những luồng lãnh phong mang theo khí lạnh ẩm, thậm chí còn ẩn ẩn nghe được tiếng nước chảy 'ầm ầm'.

Mấy tên Khôi Ải Nhân đứng ở một bên, khép nẹp cung kính nhìn Vu Chiến cùng Vu Thiết.

Vu Chiến vỗ đầu Vu Thiết sau đó trầm giọng nói: "Ta biết con suy nghĩ cái gì..."

Vu Thiết nhún vai, nhìn lại Vu Chiến: "Thế nhưng, ta không thể!"

Vu Chiến híp mắt nhìn Vu Thiết: "Có lẽ, thân nương bên kia của con có thể giúp... Chỉ là cần phải trả cái giá rất lớn... Thật sự quá tham, quá tham mà... Người mà ta nói đến chính là mẹ của thân nương ngươi, cũng chính là bà của ngươi... Cái lão kia..."

Mắng một câu cực kỳ thô tục, Vu Chiến nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất: "Chỉ bất quá, con là con trai của ta, đúng không?"

Lắc đầu, Vu Chiến hừ hừ, dùng ngón tay hung hăng sờ mũi Vu Thiết: "Hai năm này ta đã tích rất nhiều đồ tốt. Qua hai năm nữa, ta mang con cùng lão tam gặp thân nương các con... Nhưng mà chỉ khi nào con có đảm khí của đàn ông thì mới đáng giá lão tử hao tổn đại giới như vậy a!"

Bắp thịt trên mặt kịch liệt giật giật, Vu Chiến cắn răng nghiến lợi nói: "Tham... Quá tham... Tiểu tử con có dũng khí không?"

Một tên Khôi Ải Nhân đốt bó đuốc thật to rồi dồn sức ném bó đuốc đó vào cửa động đen như mực kia.

Vu Chiến cười, rút ra một thanh trường đao, hướng Vu Thiết gật đầu nhẹ: "Từ hôm nay trở đi, lão tử phải thường xuyên tôi luyện lá gan của con! Cáp!"

Cười to một tiếng, Vu Chiến vẫy tay gọi đám đám chiến sĩ ở phía sau. Sau đó ông dẫn đầu chui vào trong nham động.

"Thái Bình... Không dám vào thì lập tức trở về..."

"Thành thành thật thật, đi theo Khôi phu tử đọc sách. . . Đọc sách chung quy cũng rất tốt. . ."

"Đây chính là lời tổ phụ con nói với lão tử năm xưa khi nện ta bằng cây gậy to bằng miệng chén!"

"Lời lão gia hỏa kia nói chung quy cũng có đạo lý!"

Hai tên chiến sĩ Ngưu tộc, hai tên chiến sĩ Thanh Lang, mười tên Khôi Ải Nhân xúm xụm lại, đi vào cửa hang.

Vu Thiết ngẩn người, suy nghĩ trong chốc lát, nhếch nhếch miệng: "Mẫu thân?"

Vỗ vỗ đầu Khôi Nham Tích Dịch ở dưới, Vu Thiết điều khiển nó bò vào trong nham động.

Một cỗ khí lạnh, ẩm ướt đập thẳng vào mặt, trên mái tóc của Vu Thiết rất nhanh dính đầy những giọt nước. Khí ẩm đằng sau cửa động quả thực lớn đến kinh người.

Mặt đất ngày càng mấp mô, có một vài chỗ vẫn còn lưu lại những vũng nước. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là bên trong những vũng nước đó lại có rất nhiều tiểu sinh linh rất nhỏ toàn thân trong suốt mang theo lân quang khoan khoái du động.

Còn có rất nhiều sinh linh mà Vu Thiết chưa bao giờ thấy qua, cũng chưa từng nghe nói tới.

Trong đó có một ít sinh vật mang lân quang hình tròn, lớn chừng ngón cái, có những chiếc xúc tu rất là ưu nhã bơi lội ở trong nước. Những thân hình tuyệt diệu kia khiến Vu Thiết ngơ ngẩn, xuất thần.

Từng bó đuốc lần lượt sáng lên, có Nham Thạch Thù Nho ôm hàng loạt Dạ Quang Đài Tiển chạy vào. Một đống lớn Dạ Quang Đài Tiển chồng chất ở phía xa phát ra những ánh huỳnh quang chiếu sáng mọi ngóc ngách tối tăm.

"Oa ha... Ha ha!" Vu Chiến cầm trường đao trong tay đột nhiên phá lên cười.

"Nơi này thú vị, đúng là một địa phương tốt! Thật sự là một địa phương tốt!" Vu Chiến lên tiếng cười nói: "Nguồn nước! Cuối cùng cũng có nguồn nước dùng không hết a!"

Vu Chiến hưng phấn hoa tay múa chân, nhảy cẫng lên. Mà đám chiến sĩ gia tộc bên cạnh hắn cũng hưng phấn đến nhảy loạn kêu lên, đặc biệt là hai đầu chiến sĩ Thanh Lang. Chúng thậm chí còn phát tác dã tính, bốn chân dứt khoát chạm trên mặt đất mừng rỡ chạy như điên.

Vu Thiết đi về phía trước mấy bước, ở trước mặt hắn là một mảnh thủy vực đen như mực.

Đời này hắn chưa bao giờ thấy qua nhiều nước đến như vậy.

Bên trên thủy vực sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, từ dưới nước không ngừng truyền đến những thanh âm trầm muộn 'ầm ầm'. Trên mặt nước khắp nơi đều là những vòng xoáy to to nhỏ nhỏ, thủy thế hung hiểm tới cực điểm.

Vu Thiết được một trận hoa mắt chóng mặt, hắn ngơ ngác nhìn mảnh thủy vực này, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.

"Đây là, sông lớn?"

"Đây là, sông?"

"Đây là, hồ?"

"Đây là, biển?"

"Ta chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ thấy qua nhiều... nhiều nước đến như vậy!"

Bên ngoài thạch bảo Vu gia, hai đầu Ngưu tộc lén lút núp ở đằng sau một cây măng đá nhỏ. Chúng nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên mặt đất, thoải mái gặm cây nấm trắng đã được nấu chín.

Bỗng nhiên một đạo u quang màu lam lóe lên, trên cổ bọn chúng đã nứt ra hai vết rách, máu tươi phun trào. Hai chiếc đầu trâu to như vò rượu không tiếng động lăn lông lốc.

"Xuỵt... Đi săn, bắt đầu!"

Trong bóng đen, một giọng nói ôn hòa truyền đến.

...

(1): Cao thâm mạc trắc: Biến hóa khôn lượng, không thể lượng được sâu cạn.

(2): Cử trọng nhược khinh: Nâng vật nặng nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.

(3): Áo chàng bâu vải xanh xanh, Nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời. (Tử Khâm)

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.