Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Gia

Phiên bản Dịch · 3836 chữ

Ban đêm.

'Hư Nhật' phía trên mái vòm đã tắt.

Phía dưới một cây cột đá to lớn là một khoảng sân rộng tầm bảy, tám mẫu được bao quanh bởi tường rào làm bằng cự thạch. Một thành trì màu đen dựa vào cột đá, sừng sững mà đứng.

Từng mảng lớn Dạ Quang Đài Tiển cùng Dạ Quang Đằng La bám vào tường thành, phát ra những luồng huỳnh quang màu u lam cùng xanh nhạt chiếu sáng toàn bộ khoảng sân. Ánh sáng ấy càng làm cho tòa thạch bảo nho nhỏ này tăng thêm mấy phần khí tức cổ lão, tang thương.

Đằng sau cửa chính của khoảng sân này là hai tên Ngưu tộc phụ trách trực đêm. Lúc này chúng đang nằm trên mặt đất, bốn vó chổng lên trời, say sưa ngáy khò khò. Trong tay chúng nắm hai thanh Xa Luân Đại Phủ được chế tạo qua loa bằng sắt thô.

Ngay đó là hai đầu Khôi Nham Tích Dịch (thằn lằn) cũng đang không nhanh không chậm xuôi theo chân tường uyển chuyển lượn vòng quanh. Mỗi lần chúng nó bò qua người hai tên Ngưu tộc thì con ngươi màu hổ phách đều tĩnh mịch trừng bọn hắn, cái lưỡi thật dài không nhịn được lại phun trào.

Cửa chính của thạch bảo lặng yên không tiếng động mở ra.

Từ trong đó, Vu Thiết dáng người thon gầy rời khỏi. Hai đầu Khôi Nham Tích Dịch nhanh chóng bò qua, thân mật dùng lưỡi liếm bàn tay cùng mu bàn chân của Vu Thiết. Sau đó chúng lại tiếp tục vòng quanh chân tường theo hình tròn.

Nhìn qua hai tên Ngưu tộc đang ngủ say, Vu Thiết nhếch miệng, bước nhanh vòng qua phía sau thạch bảo.

Nơi này có một thao trường to khoảng một mẫu. Trên sa thạch của thao trường, các loại khí giới thô kệch, trầm trọng được đặt tán loạn, có tạ đá, có đỉnh đá, còn có mang quả Thạch Cầu to lớn mang theo một đạo dây xích thật dài quấn quanh. Trong số đó lớn nhất là quả Thạch Cầu, nó so với Vu Thiết còn phải cao hơn một mảng lớn.

Cẩn thận cởi đồ lót bó sát người làm bằng sợi đay, Vu Thiết để hai tay trần, đứng giữa thao trường. Hắn cắn răng, chậm rãi vung tay và chân đánh một bộ quyền cước mang theo vài phần không lưu loát.

Sau một khắc đồng hồ ngắn ngủi, cả người Vu Thiết đầm đìa mồ hôi. Hắn thở hổn hển rồi ngã trên mặt đất. Dưới làn da trắng nõn nhô lên từng sợi gân xanh, thậm chí còn có mấy sợi gân còn nhúc nhích kịch liệt khiến bắp thịt toàn thân hắn co giật. Cơn đau nhức làm hắn tím tái đi. Nhưng hắn vẫn cố cắn hàm răng thật chặt, không phát ra dù chỉ là một tiếng kêu nhỏ.

Cơn co giật kéo dài một lúc lâu, nhiều lần Vu Thiết suýt chút nữa là đau đến ngất đi, thế nhưng hắn luôn cắn răng, cứng rắn chịu đựng xuống.

Chờ cơn đau nhức chậm rãi thối lui, Vu Thiết mới giãy dụa đứng dậy. Hắn chọn cái tạ đá nhỏ nhất trên thao trường sau đó ôm nó thật chặt.

Vu Thiết nhắm mắt lại, cắn chặt răng rồi kéo căng bắp thịt toàn thân. Hắn nghiền ép chút sức lực ít ỏi cuối cùng trong cơ thể ra ngoài, cả thân thể hắn cũng theo đó mà run lên kịch liệt. Thế nhưng cái tạ đá chỉ to bằng nửa người hắn lại không nhúc nhích một chút nào.

Nỗ lực một hồi lâu, phần khí lực cuối cùng cũng bị rút hết, Vu Thiết hạ người ngồi mạnh xuống mặt đất. Hai tay hắn vô lực rũ cụp xuống còn cái ót thì đụng mạnh vào tạ đá.

"Có một số việc không phải cứ cố gắng là nhất định có thành quả." Một giọng nói mang theo vài phần khàn đục nhưng ngữ điệu lại ôn hòa đến khác thường từ rìa thao trường truyền đến.

Khôi phu tử (1) đầu sói thân người, thân cao khoảng năm thước, mặc một bộ trường bào rộng rãi may từ sợi đay, toàn thân hắn được bao phủ một bộ lông màu xám được chải thật chỉnh tề. Khôi phu tử chắp tay sau lưng, nắm một cuốn sách da trong tay, từng bước đi tới bên người Vu Thiết.

Trong con ngươi thâm thúy của hắn lóe lên quang mang đầy cơ trí. Khôi phu tử đưa tay sờ phần đầu đẫm mồ hôi của Vu Thiết, trầm giọng nói: "Thái Bình... Ta nhớ đã từng nói với ngươi rằng trên thế giới này, mỗi người đều có một thứ đặc biệt của riêng mình mà giá trị không thể thay thế được."

Vu Thiết ngẩng đầu, thấp giọng lầu bầu nói: "Thế nhưng, chúng ta phải tìm thấy con đường đúng đắn của mình để thực hiện giá trị của chúng ta!"

"Không sai, một con đường đúng đắn!" Khôi phu tử mỉm cười: "Vậy mà ta lại chỉ thấy ngươi hết lần này đến lần khác lãng phí tinh lực trên một con đường sai lầm."

"Ta..." Vu Thiết há miệng định nói gì đó nhưng lại kìm nén xuống. Hắn tức giận cúi đầu, hung hăng đập một quyền lên tạ đá.

Tuy nắm đấm rất đau nhưng Vu Thiết lại cắn răng, gắng sức không để mình lộ ra thần sắc thống khổ.

"Tin tưởng ta, vũ lực cũng không phải là lực lượng duy nhất." Khôi phu tử ngẩng đầu nhìn mái vòm màu đen bị đè nén đến cực điểm cách đỉnh đầu vài trăm mét. Thời gian còn rất, rất lâu nữa 'Hư Nhật' mới bắt đầu sáng...

"Nếu tinh thần của ngươi đã tốt như vậy..." Khôi phu tử cười rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Thiết.

Y dùng ngón tay viết một chuỗi ký tự dài trên sa thạch: "Đêm dài đằng đẵng, ngươi cũng không có lòng dạ đi ngủ thì giải mấy đề toán thuật cũng tốt."

"Còn cả bài thơ này nữa, ta thấy nó rất hay. Ngươi giải xong đề toán kia thì hãy cùng ta học thuộc nó!"

Bên trong u quang lam lục sắc, Khôi Phu Tử gật gù đắc ý đưa qua đưa lại bộ lông mềm mại, cuốn sách trong tay cũng nhẹ nhàng đung đưa. Y cùng tiểu thiếu niên tuấn tú bên cạnh nhẹ giọng ngâm —— "Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, Thâm hạng minh triều mại hạnh hoa! (2)"

"Thế nhưng, thưa phu tử. . . hoa hạnh là hoa gì mà ta chưa bao giờ thấy? Có khi ngay cả những người khác cũng chưa từng thấy!" Trong đêm đen tĩnh mịch, vang lên tiếng tức giận phàn nàn của thiếu niên.

"Thế nhưng, Thái Bình à... hoa hạnh, nó nhất định tồn tại trên đời này!" Thanh âm Khôi phu tử ôn hòa, mang theo vài phần khàn khàn, sâu kín. Hắn tràn đầy khát khao, lẩm bẩm một mình: "Ý cảnh thật là đẹp a. . . Hoa hạnh nhất định tồn tại!"

Từ trên mái vòm vang lên vài tiếng "két két".

'Hư Nhật' đường kính khoảng ba mươi thước ở chính giữa mái vòm sáng lên một điểm hồng quang. Thời gian dần dần trôi qua, hồng quang khuếch tán ra khắp bốn phía. Sau một tiếng, toàn bộ 'Hư Nhật' triệt để sáng lên, hồng quang ấm áp chiếu sáng phương viên vài dặm của Vu Cốc.

Đêm qua, gió bên trong đường ngầm từ bốn phía quặng mỏ thổi hơi ẩm tới, thấm vào mặt đất.

Hồng quang của 'Hư Nhật' khiến cho nhiệt độ trong Vu Cốc tăng lên nhanh chóng. Hơi nước bốc lên làm mặt đất nổi lên từng làn sương trắng cao tới mấy thước.

Vu Thiết cầm một miếng Đại Nhục Cô đã được nấu chín, đứng trên lầu trạm canh gác tại cửa sân, quan sát khắp bốn phía.

Trong Vu Cốc, từ trong đống thạch ốc ngổn ngang, lộn xộn vang lên tiếng hò hét bén nhọn, kèm theo đó là cả tiếng roi da quất.

Tốp năm, tốp ba đám Khôi Ải Nhân (3) lớn tiếng kêu gào, vung roi lùa một nhóm lớn Nham Thạch Thù Nho (4) chạy ra khỏi thạch ốc. Hai tên Ngưu tộc cầm đầu mang theo bảy, tám chiến sĩ Khôi Lang, áp tải một đám Nham Thạch Thù Nho sau đó đưa một giỏ đầy Bạch Cô đã nấu chín ra ngoài sân.

Nhóm Nham Thạch Thù Nho xếp hàng đi qua, lần lượt nhận một cây nấm trắng. Mặt chúng không biểu tình nuốt cây nấm trắng mùi vị đắng chát với tốc độ nhanh nhất.

Sau nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, hơn ngàn tên Nham Thạch Thù Nho thuộc sở hữu của Vu gia lập tức khiêng đủ loại công cụ lên người. Dưới sự áp giải của mấy chục tên Khôi Ải Nhân, chúng xếp hàng đi tới một tòa quặng mỏ bên ngoài Vu Cốc.

Chẳng mấy chốc, những âm thanh va chạm 'Đinh đinh đang đang' nhanh chóng theo gió truyền đến.

Một đầu Khôi Nham Tích Dịch khoan khoái bò tới bên người Vu Thiết. Nó ngẩng đầu lên nhìn miếng Đại Nhục Cô trong tay Vu Thiết.

Vu Thiết nhìn về phương hướng quặng mỏ một lúc rồi bĩu môi. Hắn hướng về phía hai tên Ngưu tộc đang đứng ở cửa ôm giỏ đồ ăn to đùng ăn uống no say, hừ hừ nói: "Các ngươi nói xem ngày hôm nay trong đám nô lệ nhỏ bé đáng thương kia sẽ có bao nhiêu tên chết?"

Hai tên Ngưu tộc nhe răng trợn mắt cười cười. Bên trong nụ cười của bọn chúng tràn đầy kính sợ đối với tiểu chủ nhân Vu Thiết này, nhưng lại có một cỗ khí tức khát máu dị thường tỏa ra —— "Thịt ". Một tên Ngưu tộc vung nắm đấm, mơ hồ lầu bầu một tiếng.

Thấy thế, trong lòng Vu Thiết được một trận chán ngán.

Hắn nhét miếng Đại Nhục Cô trong tay mình vào trong cái miệng đang há to của con Khôi Nham Tích Dịch. Thể tích đầu Khôi Nham Tích Dịch này phải to bằng ba người như Vu Thiết. Nó ngậm miếng thịt heo, khoan khoái đung đưa cái đuôi rồi nhanh thoăn thoắt nhảy xuống tường sân.

Khôi phu tử nắm cuốn sách trong tay, bước ba bước tới.

Hắn nhìn con Khôi Nham Tích Dịch đã chạy ra xa, thở dài, lắc đầu: "Đó chính là lý do mà ngươi không thích hợp tu luyện! Phụ thân ngươi, còn có ba vị huynh trưởng của ngươi. . . Bọn hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí một chút đồ ăn nào!"

"Kể cả những tên nô lệ Thù Nho đáng thương kia?" Vu Thiết nhếch miệng, chỉ cảm thấy một trận chua xót trong cổ họng.

"Tối thiểu phụ thân cùng huynh trưởng của ngươi, không có chạm qua bọn hắn..." Khôi phu tử sải hai tay. Hắn nghiêm túc nhìn Vu Thiết, dùng sức lắc đầu: "Thái Bình... Phụ thân ngươi đặt cho ngươi cái tên này là hi vọng ngươi một đời thái bình... Cái này cũng không đại biểu..."

Vu Thiết quay đầu đi, nhìn phương hướng quặng mỏ, quật cường nói: "Ngươi muốn nói ta mềm yếu sao? Nhưng mà ta không có..."

"Đây là một cái thế giới tàn khốc, mỗi người đều phải thích ứng với quy luật tàn khốc đó!" Vu Thiết hơi líu lưỡi, lẩm bẩm: "Chính vì thế mà ta muốn tu luyện, thế nhưng các ngươi lại nói ta chọn một con đường sai lầm! Chẳng lẽ đọc sách lại có thể giết chết địch nhân sao?"

Trên một vách đá cách mặt đất trăm mét, đối diện cửa sân của Vu gia, cách xa nơi này ba dặm, một đầu Khôi Nham Tích Dịch to chừng bốn, năm người như Vu Thiết chợt nhảy mạnh ra từ một cái nham động đường kính khoảng mười mấy thước.

Một tên chiến sĩ Thanh Lang thân cao gần hai mét ngồi trên lưng Khôi Nham Tích Dịch, tay phải giơ một thanh trường mâu chế tạo từ sắt thô lên cao.

Một cái đầu lâu bị cắm bên trên trường mâu, thời điểm Chiến sĩ Thanh Lang vung trường mâu, mái tóc dài xộc xệch trên cái đầu lâu đó vũ động để lộ ra một khuôn mặt hung dữ, thô kệch, đầy râu quai nón.

"Thắng!" Khôi Nham Tích Dịch vững vàng ngừng lại trên vách đá một góc 90 độ, chiến sĩ Thanh Lang đứng trên lưng thằn lằn, phát ra một tiếng thét dài cao vút.

Từ trong nham động lại có ba đầu Khôi Nham Tích Dịch hình thể to lớn chui ra, ba tên chiến sĩ Thanh Lang trên đó mở miệng cất tiếng cười to.

Trong tiếng bước chân dồn dập, hai mươi mấy con Mãnh Độc Liệp Chu (nhện độc) như một trận thủy triều từ trong nham động tuôn ra. Trên lưng mỗi một đầu Mãnh Độc Liệp Chu đều có một chiến sĩ Khôi Ải Nhân bắp thịt cuồn cuộn ngồi trên đó. Bọn chúng hưng phấn vung Cự Phủ, đập ra từng phiến đốm lửa trên vách đá ở bốn phía.

Bốn tên chiến sĩ Ngưu tộc thân cao gần trượng vác rìu bản to, cũng chậm rãi từ trong nham động đi ra.

Từ xa nhìn thấy Vu gia thạch bảo, bốn đầu chiến sĩ Ngưu tộc bỗng nhiên phì một hơi ra từ mũi, chiếc khoen mũi bằng vàng ròng cũng theo đó mà lắc lư thể hiện sự hài lòng.

Sau lưng bốn tên chiến sĩ Ngưu tộc là một đầu Nham Mãng to bằng vại nước, dài chừng hai mươi mấy thước trườn ra. Vu Chiến - phụ thân của Vu Thiết hai tay ôm ngực, xếp bằng trên đỉnh đầu Nham Mãng, tràn đầy hào khí nhìn quanh.

Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng - ba vị huynh trưởng của Vu Thiết, là những hán tử bưu hãn, thân cao quá hai thước giống như Vu Chiến. Họ đứng trên lưng Nham Mãng, hướng về Vu Thiết ở phía xa cất tiếng cười.

"Ha ha ha!" Vu Kim nhảy lên một cái, cuốn theo một đạo cuồng phong từ cửa hang. Hai chân hắn nặng nề đáp xuống mặt đất, sải bước chạy tới chỗ Vu Thiết.

Khoảng cách xa tới ba dặm thế nhưng Vu Kim chạy như điên tới đó chỉ dùng thời gian mười mấy hơi thở ngắn ngủi. Hắn nhún một bước đã nhảy qua tường rào cao năm thước sau đó hắn giang hai cánh tay, dùng sức ôm chầm lấy Vu Thiết.

"Ha ha, Thái Bình! Hùng gia những năm gần đây đối đầu cùng chúng ta cuối cùng đã bị chúng ta diệt tộc!" Vu Kim cười lớn, tháo chiếc túi da từ sau lưng xuống. Sau đó hắn móc từ trong đó ra mấy quyển sách da thú tàn phá, cổ xưa.

"Thật không nghĩ tới, Hùng gia thế mà cũng có thư bản truyền thừa!" Vu Kim trừng đôi mắt thật lớn rồi đưa mấy cuốn sách tới trước mặt Vu Thiết: "Không nghĩ tới sao? Chúng ta vốn không biết nhiều chữ, với cả trong này cũng toàn là mấy quái chữ cong cong vẹo vẹo. Ngươi xem qua đi, có thích không hả?"

Khôi phu tử ở một bên con mắt bỗng nhiên sáng lên, khóe miệng mơ hồ có ngụm nước chảy ra.

Vu Thiết nhìn chằm chằm mấy cuốn sách không lên tiếng.

Đây không phải lễ vật mà hắn mong muốn.

Cái này thật sự không phải lễ vật mà hắn mong muốn.

Trước mắt hắn chỉ còn lưu lại hình ảnh đầu người trên thanh trường mâu của chiến sĩ Thanh Lang.

Hắn còn nhớ rõ ba năm trước, đại hán râu quai nón này là gia chủ Hùng gia - Hùng Hổ. Hắn đã từng mang theo một đám chiến sĩ tập kích Vu gia. Vừa hay lúc đó Vu Chiến mang theo Vu Kim, Vu Ngân ra ngoài đi săn, chúng đã khiến Vu Đồng thủ giữ thạch bảo bị trọng thương, thiếu chút nữa là bị giết chết.

"Các ngươi chỉ mang theo từng này người trở về?" Vu Thiết không để ý mấy cuốn sách kia, mà nhìn về phía đám chiến sĩ được Vu Chiến mang về gia tộc.

Hắn nhớ rõ, thời điểm xuất phát vào nửa tháng trước, đám chiến sĩ mà Vu Chiến mang đi nhiều gấp mấy lần số trước mắt. Vu gia lúc đó thực sự đã dốc hết toàn bộ lực lượng rồi.

"Bên phía Hùng gia có hơn một ngàn quáng nô, còn có một ít chiến sĩ đầu hàng đòi trấn thủ, với cả chỗ đó có rất nhiều quặng mỏ và nông trường." Vu Kim đưa mấy cuốn sách cho Khôi phu tử sắc mặt đang hớn hở sau đó cười toe toét nói: "Vì vậy cần lưu lại một ít nhân thủ ở bên kia. Mấy thứ tốt đó đều phải cẩn thận quản lý đấy!"

Vu Chiến mang theo đội ngũ đi tới trước cửa sân, hướng Vu Thiết phất phất tay, cười nói: "Thái Bình, lấy hết đồ ăn ngon, rượu tốt từ trong khố phòng ra đây!"

Vu Chiến hả hê cười: "Thôn tính Hùng gia còn cần hao tốn chút thời gian tiến đến sáp nhập lực lượng bên đó. Hắc hắc, đã rất nhiều năm nhìn Hắc Phong Cốc mà phát thèm rồi. Đây chính là một mảnh đất màu mỡ tốt đó!"

"Phải hảo hảo chúc mừng một thoáng mới được!" Vu Chiến dùng sức vung nắm đấm, phá lên cười.

Một đám chiến sĩ sau khi trở về Vu gia đều khoan khoái cười, mấy tên chiến sĩ Ngưu tộc cười đến mức run rẩy bắp thịt toàn thân. Mấy vết thương trên cơ thể chúng vừa khá hơn chút, mới kết vảy chưa được bao lâu đột nhiên nứt toác cả, từng dòng máu theo đó mà chảy ra nhưng bọn hắn lại hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Ánh sáng của 'Hư Nhật' dần dần ảm đạm.

Những đốm lửa to bằng vại nước từ mấy bó đuốc cắm trên tường sân phát ra quang mang sáng rực. Chúng áp qua ánh huỳnh quang từ đám Dạ Quang Đài Tiển cùng Dạ Quang Đằng La, làm cho cả khoảng sân sáng rực.

Liệt tửu ủ từ rễ khoai đắng chát cứ trút xuống một bát rồi lại một bát, từng khối rồi lại từng khối thịt nướng to, béo ngậy cứ liên tục được bê lên, một đống rồi lại một đống các loại củ tinh bột được nấu chín rồi cắt ra thành khối. Đồ ăn cứ thế được đặt lung tung, chồng chất trên bàn đá.

Các chiến sĩ Vu gia sảng khoái hưởng thụ niềm vui tràn trề này. Đám Nham Thạch Thù Nho phục vụ ở một bên lén lén lút lút nhặt những mảnh rễ cây, thịt nướng mà các chiến sĩ ăn còn sót lại ném xuống mặt đất, nhét thật nhanh vào trong miệng.

Có Thù Nho còn lớn mật, dứt khoát tiến tới bên người mấy tên chiến sĩ. Mỗi khi có rượu nhỏ giọt lên phiến đá trên mặt đất thì bọn chúng vội vàng nằm rạp xuống đất liếm sạch chỗ rượu đó.

Toàn bộ Vu gia thạch bảo ngập tràn không khí vui mừng.

Chỉ có mình Vu Thiết là ở sân sau thao trường cùng một cái bồn nước cực to. Hắn đổ đầy nước sạch vào thạch bồn rồi nghiêm túc thanh tẩy những vết máu trên đầu của Hùng Hổ.

Từng sợi tóc rối loạn được hắn chỉnh lại cho gọn gàng. Vu Thiết mất rất nhiều công sức, rốt cục cũng xử lý sạch sẽ đầu chiến lợi phẩm dữ tợn này.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Vu Chiến từng bước đi tới. Ông đứng sau lưng Vu Thiết lẳng lặng nhìn.

Qua nửa ngày, Vu Chiến mới nói với cái giọng ồm ồm: "Đây là phong tục tổ truyền. . . Chặt đứt đầu thủ lĩnh kẻ địch sau đó dùng nó để hiến tế cho tiên tổ. Như vậy có thể giúp bản gia có vận khí tốt hơn, gia tộc cũng có thể phát triển thịnh vượng!"

Vu Thiết xếp bằng trước đầu Hùng Hổ, hai tay nâng cằm hắn, lẳng lặng nhìn cái đầu đã nhắm mắt.

"Cha! Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ bị người khác chém đầu rồi trở thành chiến lợi phẩm cho bọn hắn khoe khoang võ công sao?" Vu Thiết hết sức chăm chú hỏi.

Vu Chiến ngẩn người sau đó hắn lắc đầu, lớn tiếng nở nụ cười: "Làm sao có thể?!"

Vu Chiến dương dương đắc ý vỗ lồng ngực sau đó tháo chiếc vòng cổ gân thú trên cổ xuống. Ông sờ chiếc răng nanh trắng, dài hơn một thước trên vòng cổ rồi đeo nó vào cổ Vu Thiết.

"Hừ, Vu gia chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt như vậy." Vu Chiến vỗ vỗ đầu Vu Thiết, suýt chút nữa bàn tay đó đã chụp cho Vu Thiết ngã xuống đất.

"Cái đồ chơi này, nghe nói gọi là Xi Vưu Nha, là truyền gia chi bảo của Hùng gia!"

"Chờ con trưởng thành, ta sẽ đưa con trở về bản gia bái kiến trưởng bối gia tộc!" Vu Chiến ngẩng đầu nói: "Đúng rồi... Đại ca, nhị ca con đều đã gặp mẫu thân của các con rồi... Chỉ còn con cùng lão tam còn chưa có gặp qua thân nương và tiểu muội... Qua mấy năm nữa, trữ được nhiều đồ tốt thì cha dẫn con đi gặp nàng!"

Chỉ Xi Vưu Nha treo trên cổ Vu Thiết, Vu Chiến híp mắt lẩm bẩm: "Cái đồ chơi này, con cứ cầm chơi hai năm. Đến lúc gặp thân nương con thì không tránh khỏi bị nàng lấy mất đâu!"

Trên mặt lóe lên một nét cười quái dị, Vu Chiến dùng sức xoa xoa cái eo: "Đến lúc đó, nhất định phải cho các con thêm một tên đệ đệ. . . Muội muội cũng tốt a!"

Vu Thiết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Chiến.

...

(1): Phu tử: Học giả, tiếng học trò gọi thầy mình.

(2): Mưa xuân gác nhỏ đêm nghe vẳng, Hoa hạnh hẻm cùng sáng bán ra. (Lâm An xuân vũ sơ tế – Lục Du).

(3): Ải Nhân: Người lùn

(4): Thù Nho: một tộc người thấp bé ≠ người lùn

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcTầnDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.