Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão gia làm việc, nữ chủ nhân “viếng thăm”

Phiên bản Dịch · 4840 chữ

Đầu óc và bước chân của Long Tiểu Hoa lúc này chỉ nghĩ đến lão gia nhà mình. Nàng nghĩ đến người mình đã được mai mối cưới gả, bái đường cùng. Nàng muốn bản thân có thể nói hết mọi thứ với Thập cửu điện hạ. Vậy thì nàng mau đi tìm hắn thôi.

Đại sứ thân thiện ư? Chẳng qua nàng chỉ ném ra mấy con chồn hôi thôi mà. Đợi sau khi lão gia nhà nàng làm việc thiện thì mọi chuyện sẽ qua. Dù có làm sai thì nàng cũng không bị người đời chửi mắng đến mức không bán rau cho hay không làm nổi người vợ hiền.

Nàng lấy thân phận là Thập cửu vương phi để kéo một tên thái giám ra hỏi lão gia bộ Hộ nhà mình đang ở đâu rồi chạy ngay đến đó. Cho dù hai người bọn họ vẫn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh thì vào thời khắc bất thường này, vì hòa khí trong gia đình, nàng phải giơ cờ đầu hàng trước. Phu nhân có việc, lão gia chắc chắn sẽ không đến nỗi không nể mặt nàng.

Nàng chạy đến nơi làm việc của bộ Hộ. Cánh cửa màu đỏ đóng chặt. Từ khe cửa sổ vang ra tiếng gạt bàn tính lách cách. Qua khe cửa sổ nhìn vào, không khí từ trong ra ngoài đều vô cùng căng thẳng. Mấy vị quan viên đang đối chiếu sổ sách liên tục lắc đầu. Tiếng gạt bàn tính vẫn vang lên đều đều như tiếng gõ mõ của hòa thượng. Lão gia nhà nàng đang chau mày lật sổ sách. Nàng đang định gọi lão gia từ ngoài cửa sổ thì thấy lão gia đập mạnh xuống bàn quát:

- Sổ sách vẫn chưa khớp sao?

Mấy vị quan viên vô cùng kinh hãi. Trong đó có một vị quỳ xuống run rẩy trả lời:

- Thưa điện hạ, vẫn còn thiếu vài mục nữa. Có chỗ không rõ ràng nên thần không dám suy luận đoán bừa...

- Vậy đem sổ sách hậu cung ra đây cho ta rà soát. Thiếu mục nào thì tháng sau hậu cung sẽ bị cắt giảm mục đấy.

- Chỉ e các nương nương...

- Không phải là không có cơm ăn, nước uống. Chỉ là cắt giảm bớt tiền son phấn mà thôi. Các nương nương cũng đều là khuê nữ đài các, đâu cần phải trang điểm quá cầu kỳ. Nếu như họ có ý kiến gì thì cứ nói với ta.

- Nhưng chỗ Thánh thượng...

- Thánh thượng chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được rồi. Nếu ta không làm chủ nổi chuyện quốc khố thì cứ để họ làm thay ta đi. Người xưa có câu: “Nữ nhân trang điểm vì người mình yêu”. Nếu giờ Thánh thượng không đến thì các nương nương đó làm đẹp vì ai? Chính vì quốc thể nên ta sẽ cắt giảm sáu phần chi tiêu của hậu cung, sung vào việc nước.

- Vâng thưa điện hạ.

Hắn nói xong, mắt lim dim sờ bàn tính trên bàn rồi lại nói:

- Nếu thu chi vẫn thiếu thì đi mượn bạc các thân vương.

- Điều này... thưa điện hạ. Mượn bạc các điện hạ, thân vương không bằng trực tiếp tăng thuế lên. Điện hạ xem...

- Lại tăng thuế ư? - Hắn hỏi ngược lại, hứ một tiếng lạnh lùng. Thuế má mấy năm nay tăng vẫn chưa đủ sao? Lúc nào cũng đào bới vào nó, càng đào càng lớn, bớt đông bù tây, qua được năm nào biết năm ấy. Nếu bây giờ động binh biên giới thì lấy ở đâu ra. Thật đúng là chuyện nực cười.

- Tóm lại ta sẽ tấu trình Thánh thượng chuyện này. Vạn tuế gia bắt đầu giảm bớt chi tiêu, các thân vương sẽ không dám vượt qua Thánh thượng. Ta tin rằng mọi người đều là những kẻ đại nghĩa sẵn sàng tiết kiệm để sung vào quốc khố, không khó nói chuyện đâu. - Dù có khó nói thì cũng phải nói, mềm nắn rắn buông. Tóm lại là vẫn phải làm.

- Thập cửu điện hạ, vậy có cần cắt giảm một nửa chi phí mà Diệu vương gia sang phiên bang ký hòa ước không ạ?

- Không cần. Tiết kiệm ở trong chứ không tiết kiệm bên ngoài. Chuyện hòa ước lần này rất quan trọng. Không được cắt giảm. Hơn nữa quốc khố không nuôi kẻ vô dụng. Cứ để Diệu tiểu vương gia liều một phen đem thứ đó đến cho quân vương của phiên quốc.

- Điện hạ nói... tiểu nữ của Hữu thừa tướng ư?

- Không phải sao? - Hắn liếc mắt nhìn với vẻ đương nhiên.

- ... Vâng.

Thật trùng hợp. Vừa đến nơi thì Long Tiểu Hoa chứng kiến cảnh người cha gian thần nhà mình bán nữ nhân. Long Tiểu Hoa lắc đầu. Nàng đang nghĩ mình nên dùng danh phận gì để bước vào đây. Tuy có thể nói vọng vào nhưng nàng lại sợ dạo này, lâu ngày không gặp, lão gia nhà mình có thể sẽ đuổi cổ nàng về. Nàng đang nghĩ kế sách vẹn toàn để tiếp cận lão gia thì thấy một thái giám dẫn theo các cung nữ bưng trà và điểm thâm chuẩn bị đưa vào phòng. Nàng lùi lại, lấy thế uy nghiêm của Huyên vương phi nói nhỏ với tiểu thái giám.

Cửa phòng bộ Hộ được thái giám nhẹ nhàng mở ra. Các tiểu cung nữ bước vào mang trà đến các bàn.

Cả căn phòng im lặng trước lời nói của Thập cửu điện hạ, không khí âm u bao trùm khắp phòng, chẳng ai có tâm trạng đâu mà uống trà. Ở đây, mọi người đều biết, Thập cửu điện hạ hành sự độc đoán, không nói hai lời. Đến cả Thánh thượng cũng phải nể mặt điện hạ vài phần. Mọi khoản thu chi đối với điện hạ đều phải rõ ràng. Từ chuyện phấn son của hậu cung đến bữa ăn của Hoàng đế đều phải tra xét kỹ lưỡng. Gần đây, đến ngân lượng phát cho các quan bộ Lại, điện hạ cũng xen vào... Haizzz! Điện hạ vẫn là điện hạ. Mười năm bị lưu đầy nhưng khí thế bá đạo thì vẫn không giảm chút nào.

Vừa bị giáo huấn một trận, các quan viên đều vô cùng ấm ức. Họ nhấp ngụm trà cung nữ mang vào rồi liếc mắt nhìn điện hạ cúi đầu lật sổ sách. Một cung nữ đi đến bên hắn đặt khay trà xuống. Hắn không hề ngẩng đầu lên, phẩy tay ra hiệu cho cung nữ đó không có việc gì thì mau lui ra, nhưng cung nữ đó không đi mà lại cầm chén trà lên mở nắp, thổi cho bớt nóng. Hắn phẩy tay áo tỏ ý không cần:

- Ra ngoài hết cho ta! - Hắn hết kiên nhẫn chau mày, giọng nói khó chịu.

Thái giám đứng ngoài cửa vẫy tay ra hiệu cho các cung nữ ra ngoài, chỉ còn lại một cô nương đứng bên cạnh Thập cửu điện hạ. Các quan viên thấy cô nương này không sợ Thập cửu điện hạ, còn vỗ vỗ vào má người như thể rất không hài lòng với sự hờ hững của người. Nàng chuyển ánh nhìn, dứt khoát quỳ xuống bên bàn Thập cửu điện hạ, ôm lấy chân điện hạ mà bắt đầu đấm bóp. Giữa ban ngày ban mặt, chốn thâm cung nội viện, nơi làm việc của triều đình, điện hạ cung nữ, người quỳ kẻ ngồi. Chiêu này liệu có quá khích quá không?

- Phì!

Tiếng phun trà vang lại khiến Long Hiểu Ất khó hiểu ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách. Hắn thấy các quan viên đang nghẹn lời trân trối nhìn kẻ dưới chân mình thì hoài nghi nhìn xuống, liền thấy một cái đầu quen thuộc. Hắn vội vàng đứng lên lùi lại ba bước, giữ khoảng cách với nàng.

- Long Tiểu Hoa, nàng ôm chân ta làm gì?

Uỵch!

Nàng bị hắn hất ra, vô thức đứng dậy quên mất mình vẫn ngồi dưới gầm bàn, ngẩng đầu lên và va ngay vào bàn, đầu sưng một cái u to tướng.

- Ui da! Đau quá! - Nàng sờ đầu mình ấm ức giải thích: - Lão gia, thiếp thấy lão gia đang giận nên chỉ muốn đấm bóp cho lão gia thôi.

Cơ thể dễ chịu thì cơn giận cũng giảm bớt mà.

- ... - Nàng định đấm bóp cho hắn? Có cần phải dùng tư thế như vậy không?

Nàng xoa xoa đầu, bò từ dưới gầm bàn ra, xấu hổ đứng trước mặt các đại nhân. Nàng cười:

- Thật ngại quá! Tính khí lão gia nhà ta không tốt nhưng thực sự lão gia rất thương người. Lão gia thích tỏ vẻ hung dữ như vậy thôi. Thực ra lão gia cũng như Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa nhà ta, cứ ăn no là rất dễ bảo. Ui da ui da... Sao lão gia lại vặn tai thiếp? Á á á á! Lão gia giữ thể diện cho thiếp một chút chứ. Thiếp đang giúp lão gia thân thiện với mọi người mà. Lão gia vặn tai thiếp đi đâu thế? Các... các vị đại nhân. Không phải lão gia đang ngược đãi ta đâu. Thực tế là ta thích bị ngược đãi. Ta thích... Thực ra con người lão gia rất tốt. Về nhà lại rất dịu dàng. Lão gia...

Rầm!

Hai cánh cửa bị Thập cửu điện hạ đóng lại. Long Tiểu Hoa đã bị tống cổ ra ngoài trước ánh mắt ngơ ngác của các quan viên.

- Người bị Huyên vương gia vặn tai đuổi ra ngoài chính là... Huyên vương phi sao?

- Hình... hình như là vậy. Nghe nói họ thành thân ở thành Đồng Khê đã mấy năm rồi...

- ... Hóa ra Huyên vương gia lại có sở thích như vậy.

- Sở thích gì?

- Bé gái ư?

- ...

Bên ngoài cửa, không biết diễn ra vở kịch chồng đang dạy vợ hay là cha đang dạy con nữa.

Long Tiểu Hoa ôm lấy cái tai đỏ lừ của mình, ấm ức xoa xoa. Hắn liếc nhìn bộ dạng bĩu môi, nước mắt lưng tròng của nàng thì chỉ muốn giơ tay ra xoa cho nàng nhưng lại cảm thấy nàng không được sự đồng ý của hắn mà đã dám xông vào cung thì quả là khiến cho người khác quá kinh hoảng. Nhất định phải cứng rắn dạy cho nàng một bài học mới được.

- Ai cho nàng chạy vào cung? Nàng thật sự vô thiên vô pháp đến thế sao? - Hắn cho phép nàng làm loạn ở phủ Huyên vương vì đó là địa bàn của hắn. Ở đó nàng có làm gì cũng không ai dám động đến nàng. Nhiều nhất thì cũng chỉ đợi hắn về trị tội nàng. Nhưng trong hoàng cung nội viện, bất cứ lúc nào cũng có thể gán tội cho người khác. Nàng chuyện gì cũng không hiểu, còn dám tự mình vào trong cung.

- Không phải là do thiếp muốn vào. - Nàng phải giải thích cho mình chứ: - Là Hoàng đế công công gọi thiếp vào gặp người.

- ... - Hắn sững người, bàn tay giấu trong tay áo vươn tới, vội vàng kéo nàng ra xem, chỉ sợ nàng có chỗ nào bị làm sao. Cuối cùng, hắn mới thấp giọng hỏi: - Người tìm nàng làm gì?

- Cha chồng nói có việc cần thiếp làm, muốn thiếp đi bàn bạc với lão gia. Dạo này, thiếp không tìm thấy lão gia nên mới đến nơi làm việc của lão gia để xem xem.

- Chuyện gì? - Đây mới là trọng điểm. Chuyện mà Thánh thượng yêu cầu chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

- Người nói nhà thiếp ở biên cương thân thuộc nên muốn thiếp đến nước láng giềng kỳ hòa ước.

Nàng vừa thốt ra thì liền có cảm giác không khí quanh mình thay đổi. Nàng có thể cảm nhận được luồng khí nguy hiểm từ phu quân nàng toát ra. Hắn đang cố gắng che giấu cảm xúc nhưng khuôn mặt của hắn vẫn dễ dàng để lộ tất cả. Hắn nói:

- Lát nữa ta sẽ đưa nàng đến gặp người để rút lại chuyện này.

- Nhưng... nhưng hình như thiếp đã nhận lời rồi. - Không có hắn ở bên, nàng đã bán đứng mình rồi.

- ... Nàng nói gì?

- Thánh thượng nói thánh chỉ gì đó, đại sứ thân thiện gì đó. Sau đó, người bảo thiếp đi bàn với lão gia.

- Nàng không biết phân biệt thế nào là chuyện lớn chuyện nhỏ sao? Ai cho nàng tùy tiện nhận lời chuyện này. - Hắn không thể nào chấp nhận được chuyện này. Phiên bang xa xôi, dù danh nghĩa là ký hòa ước thì hắn cũng không cho phép đưa người con gái của mình đến nơi đó. Cái nơi vô cùng xa xôi đó, phong tục, tập quán, con người đều khác với trung thổ. Phụ hoàng của hắn cố ý làm việc này. Hắn giúp người chỉnh đốn quốc khố thế mà người lại động vào vết thương cũ của hắn. Đã vậy kẻ ngốc không hiểu biết gì này còn đi nhận lời rời xa hắn: - Rốt cuộc đầu óc nàng làm bằng cái gì vậy? Ngoài tiểu thuyết vớ vẩn và bạch mã hoàng tử ra thì nó hoàn toàn trống rỗng sao? Những chuyện mà chỉ cần hơi chút động não cũng biết không nên nhận lời thế này, nàng cũng không biết phải nói thế nào sao?

Nàng bị mắng thì lí nhí giải thích:

- Thiếp cũng không biết sao mình lại hồ đồ nhận lời...

- Có chuyện gì mà nàng không hồ đồ đâu cơ chứ? Từ trước đến giờ, trước mặt ta, nàng làm được chuyện tốt nào chưa?

- ... - Nàng bị trách mắng thì chỉ biết cúi đầu. Đúng là nàng chỉ làm cho hắn mất mặt mà thôi. Nàng còn nói là muốn giành được tình yêu của hắn. Kết quả chẳng làm được gì cả. Chỉ là nói mồm. Nhưng lần này... chưa biết chừng cha chồng hoàng đế lại cho nàng một cơ hội: - Thực ra đi phiên bang ký hòa ước cũng không có gì ghê gớm lắm. Thánh thượng nói chỉ cần thiếp biết cười là được. Nếu thiếp có thể làm được chuyện này thì người sẽ công nhận thiếp là con dâu.

Nàng còn muốn dùng cơ hội lập công này để giành được tình yêu của hắn, xoay chuyển càn khôn, chứng minh rằng nàng cũng là một nữ nhân không tồi, không phải kẻ bỏ đi, có thể xứng với hắn.

Không phải nước láng giềng đó chỉ cách nhà nàng một thành trì thôi sao? Ở đó cũng chỉ như sang thăm hàng xóm một vòng. Không có gì đâu. Nàng là nữ chủ nhân của phủ Huyên vương thì phải đi ký hòa ước chứ. Nàng phải thể hiện nụ cười thân thiện từ nhỏ của mình để lừa lấy cái giao ước này. Sau đó thì chạy về tìm lão gia nhà nàng. Chắc chắn nàng sẽ khiến cho lão gia kinh ngạc. Lão gia nhận lấy bản hòa nghị rồi ôm nàng vào động phòng để mặc cho nàng bắt nạt mình thế này thế khác.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, rõ ràng là không tán đồng. Hắn quay lưng lại nói với nàng:

- Nàng về nhà thu dọn hành lý đi.

- Hả? Phải lên đường nhanh thế sao?

- Tối nay, ta sẽ đưa nàng về thành Đồng Khê. - Hắn cứ thế nói mà không hề nghe xem nàng nói gì: - Mãi mãi không bao giờ quay lại kinh thành nữa.

- ... Lão gia... có ý gì thế?

- Sau khi về phủ, ta sẽ đưa hưu thư cho nàng. Sớm muộn gì nàng cũng phải rời đi thôi.

- ... Làm gì mà lại bỏ thiếp? Thiếp lại làm sai chuyện gì sao? - Sao không thể nói chuyện tử tế được chứ. Một câu không hợp ý, nói bỏ là bỏ sao? Hắn có thói xấu gì vậy?

- Nàng không nghe lời chồng, trái đạo làm vợ, làm việc hồ đồ, không hiểu thế nào là kính hiếu, ôn nhu. - Muốn tìm lỗi lầm của nàng thì có rất nhiều. Hắn có thể đọc ra cả đống. Bảo nàng đi thì nàng cứ đi đi. Hắn đâu có phải là bạch mã hoàng tử gì đó. Ở bên hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Hắn sớm biết Hoàng đế sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, sẽ đi nước cờ này đối với hắn thôi: - Ta ghét nhất là loại nữ nhi tùy hứng, không được học hành.

- ...

- Không được bĩu môi, không được khóc.

- ...

- Ta ghét! - Những chiêu thức làm nũng có hiệu quả đều khiến hắn thấy ghét.

- ... - Nàng mấp máy môi, lầm bầm mấy câu.

Hắn nghe không rõ, chau mày hỏi:

- Gì vậy?

Nàng cúi đầu rồi bỗng hét lên:

- Vậy thì huynh cứ ghét đi. Ai thèm để ý đến huynh chứ? Huynh là lão gia thì có gì ghê gớm chứ? Tôi làm gì cũng luôn bị huynh ức hiếp. Hầu hạ huynh ư? Dù sao tôi cũng không xứng với huynh, không giành được tình yêu của huynh. Tôi làm gì cũng đều không đúng. Huynh không cần phải làm khó tôi. Huynh là người kỳ quặc như vậy thì có quỷ mới biết làm thế nào để giành được tình yêu của huynh. Thân phận tôi thấp kém, tôi chẳng giúp gì được cho huynh. Tôi giúp huynh thì huynh chê tôi tùy hứng phiền phức. Tôi có bao giờ được huynh khen đâu. Huynh ghét tôi, tôi còn ghét huynh hơn ấy chứ. Đầu óc huynh không bình thường nữa rồi. Giết chết mình rồi lại giết chết cả người khác. Tôi muốn đối xử tốt với người ta thì người ta lại đối xử chẳng ra gì với mình.

- ... - Hắn nghe những câu đó thì hơi lùi lại.

- Huynh không hung dữ nữa sao? Hét lên đi. Tôi mới ghét huynh đấy. Tôi ghét kẻ đại gian thần luôn muốn bán đàn bà, làm việc xấu. Tôi ghét huynh vì những việc xấu xa huynh đã làm. Tôi còn muốn giải thích cho huynh nữa chứ. Tôi ghét huynh không về phòng ngủ. Tôi ghét huynh bắt tôi úp mặt vào tường. Tôi làm gì mà phải đi bù đắp những việc xấu do huynh làm chứ. Đầu óc tôi chỉ có dâm thư và bạch mã hoàng tử đấy. Huynh đưa giấy bỏ vợ đây, tôi sẽ quay về thành Đồng Khê tìm bạch mã hoàng tử sống nốt nửa đời còn lại.

- Nàng dám đi tìm người khác thay thế ta sao? Để xem ta có đánh gãy đôi chân của nàng không? - Trong lúc cãi nhau thì ai còn để ý đến những điều mình nói chứ?

- Ai cần để ý đến huynh. Muốn bỏ tôi sao? Tôi sẽ vượt tường trước cho huynh xem!

Nàng nói xong thì dùng tay gạt nước mắt, thè lưỡi ra. Nàng chẳng quan tâm bộ dạng của mình khó coi thế nào. Nàng cứ làm ra bộ mặt quỷ cho hắn xem đấy. Nàng quay người, phủi mông, tỏ ý coi thường hắn. Nàng còn cởi đôi giày thêu tức giận ném mạnh về phía hắn. Hắn không hề tránh mà để mặc cho đôi giày in dấu trên bộ triều phục của mình. Sau đó, đôi giày thêu rơi xuống, Huyên vương phi nghênh ngang đi qua mặt hắn với đôi chân trần.

Hắn đau đầu bóp trán nhìn vật chứng của cuộc cãi cọ. Hắn cúi xuống nhặt đôi giày nhỏ của nàng lên nắm chặt trong tay. Hắn sẽ không dung túng cho nàng chơi trò ngốc nghếch “ngươi chạy ta đuổi, nghe ta giải thích” đó nữa. Nàng không thể hiểu và cảm thông cho người đàn ông mang nghiệp lớn, chỉ biết chơi trò vượt tường thì gọi gì là vợ hiền chứ? Hứ. Hắn xoay người đẩy cửa bước vào phòng. Nào ngờ tay vừa dùng lực thì các quan lén nghe cuộc cãi vã của phu phụ nhà Huyên vương gia đều bị đẩy ngã xuống đất. Hắn thấy mọi người đang nhìn vết giày trên ngực áo mình và đôi giày thêu trong tay. Có lẽ họ đã đoán ra được vài phần. Huyên vương phi đã bỏ đi, không nói một lời. Vì trong tay không có vũ khí nên Huyên vương phi đã vứt lại đôi giày...

Còn may là nàng vứt giày chứ không phải là rút cây trâm để ném. Huyên vương gia hung dữ là vậy mà không giữ nổi nương tử của mình. Hình tượng uy nghiêm của Huyên vương gia bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn...

- Nhàn rỗi lắm sao? Không cần phải làm việc sao? - Hắn trừng mắt nhìn các quan viên, sải bước vào phòng. Hắn để đôi giày thêu lên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm vào đôi giày. Đầu óc hắn chỉ quay mòng mòng mỗi câu: “Tôi sẽ vượt tường trước cho huynh xem!”. Nói hắn không kìm nổi lòng tự tôn nam nhân cũng được, tham vọng độc chiếm của người cha cũng được, oai phong của lão gia cũng được. Hắn không thể nào chấp nhận câu nói này.

Hắn đã quyết định để nàng đi. Sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ rời bỏ hắn. Lẽ nào việc ra đi và việc vượt tường lại khác nhau nhiều như vậy? Hắn không thể nhìn cành hạnh nhỏ vượt tường. Tức chết đi mất! Một đống sổ sách chưa làm xong mà nàng còn gây rắc rối cho hắn. Vượt tường ư? Nàng không sợ bị hắn đánh thì cứ thử xem. Chưa biết chừng hắn sẽ dùng cử chỉ mê hoặc dụ thô lỗ nhất cho mà xem. Nàng không nghĩ hắn là đàn ông sao? Đáng ghét!

Hắn một tay chống cằm, một tay gẩy gẩy đôi giày thêu. Trong lúc làm việc mà lại nghĩ đến nữ sắc. Có điều đều là nam giới, các quan dưới trướng của hắn có thể hiểu được tâm lý của người đàn ông đáng thương khi thê tử của mình tuyên bố sẽ hạnh đỏ vượt tường. Thế nên có một bị quan đã phá vỡ bầu không khí u ám đó:

- Điện hạ, nữ nhân là như vậy, không hiểu biết, có thể tức giận vì bất cứ chuyện gì. Chuyện sổ sách quốc khố quan trọng hơn. Về nhà rồi điện hạ sẽ từ từ giải quyết được chuyện đó thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Đàn bà là như vậy. Lúc có người thì to tiếng nhưng thực ra là để gây sự chú ý của điện hạ mà thôi. Chuyện vặt vãnh ấy mà. Họ cứ nghĩ người ta không nhận ra nên mới như thế. Khi điện hạ về phủ, chắc chắn Vương phi sẽ ngoan ngoãn đợi điện hạ và nhận lỗi với người.

Nghe được câu này, Long Hiểu Ất ngẩng đầu lên nhìn vị quan đó hoài nghi hỏi:

- Liệu có thế không?

- Chắc chắn, chắc chắn. Xin điện hạ hãy tin hạ thần. Các cô nương càng nhỏ càng muốn được cưng chiều. Tiểu thiếp thứ sáu của thần cũng vậy. Vừa bước vào phòng là nàng ấy khóc lóc ầm ĩ nói bị ức hiếp, vứt trâm ném vòng nhưng rồi sau đó lại lập tức ngoan ngoãn như một chú mèo con.

- ... Nhưng nàng ấy không phải là thiếp. - Nàng rõ ràng là chính thất duy nhất của hắn. Không có thê thiếp nào ức hiếp nàng cả.

- Haizzz! Đúng vậy. Sao có thể so sánh Huyên vương phi với tiểu thiếp của ông chứ? Điện hạ, chính thê và tiểu thiếp không giống nhau. Lời của tiểu thiếp ngọt ngào, dễ nghe nhưng không phải là thật lòng. Không giống như chính thê, nói thẳng nhưng làm việc gì cũng lo cho điện hạ. Người ta càng mắng điện hạ, nói điện hạ không tốt điểm này không tốt điểm kia thì lại càng quan tâm đến điện hạ, không thể rời xa điện hạ nên mới nói nhiều như vậy.

- ... Nhưng nàng ấy nói nàng ấy ghét ta. - Lại còn nhấn mạnh đến mấy lần nữa chứ.

- Điều đó chứng tỏ Vương phi vô cùng yêu người.

- Ồ... - Hắn đáp một tiếng, bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường. Hắn cầm đôi giày thêu nhìn các vị quan viên anh minh kia, mơ màng nói: - Ngươi nói ai yêu ai cơ?

- Tất nhiên là Vương phi yêu điện hạ rồi.

- ...

- Vương gia?

- ...

- Điện hạ?

- Các vị không có việc để làm sao? Vây quanh bàn ta nói chuyện nữ nhân làm gì? - Những kẻ ăn bổng lộc triều đình này lại nhân cơ hội để lười biếng rồi.

- Dạ dạ dạ... - Các vị quan bị mắng vội vàng quay về chỗ ngồi của mình thu dọn đống sổ sách. Trong lòng họ đều thầm mắng Thập cửu điện hạ tâm tình bất định, thái độ thay đổi chóng mặt. Họ vốn chỉ định nói chuyện phiếm một chút, lấy chủ đề nữ nhân để tìm tiếng nói chung, để sau này sẽ không khó nói chuyện với điện hạ nữa. Nên mới tùy tiện nói ra mấy câu xoa dịu tâm trạng. Bây giờ thì hay rồi, điện hạ bộ dạng phấn khởi, khuôn mặt vừa có vẻ vui mừng vừa mang vẻ vô lại, ngồi ở đó cầm đôi giày thêu nhỏ kia lúc thì lắc đầu, lúc thì nghịch nghịch. Chẳng biết là nó có gì đẹp. Cứ làm như quốc khố đột nhiên dư ra vạn lượng bạc trắng vậy. Tinh thần của bọn họ thì đang sa sút nghiêm trọng, phải mau xử lý mớ sổ sách rối rắm này thôi. Cho dù nói Huyên vương phi yêu điện hạ đến chết đi sống lại thì cũng có được gì đâu.

Huyên vương gia về phủ, tâm trạng rất lạ. Hắn nhìn Ngô quản gia dắt Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa ra đón mình, còn nở nụ cười xoa đầu ba bông hoa thì hắn thắc mắc hỏi:

- Sao hạnh đỏ lại tránh mặt không chịu ra vậy?

- Lão gia hỏi nữ chủ nhân ư? - Ngô quản gia nhìn lão gia đầy tâm trạng thì chỉ gượng cười.

- Đúng thế. Nàng ấy đã về chưa?

- Thưa lão gia, nữ chủ nhân về rồi ạ. - Nữ chủ nhân đi chân đất, khóc sụt sịt quay về. Hắn tưởng nàng gặp phải chuyện gì nhưng khi nhìn thấy lão gia cầm đôi giày thêu nhỏ trên tay thì liền hiểu ra người gây chuyện với nữ chủ nhân là ai.

- Nàng ấy đâu?

- Nữ chủ nhân về nhưng lại ra ngoài rồi ạ.

- Nàng ấy đi đâu?

- Tiểu... tiểu nhân không biết ạ.

- Đi ra ngoài cùng ai? - Không dẫn theo ba bông hoa ư?

- Bạch... Bạch thiếu chủ ạ.

- ...

- Hơn nữa... không biết tại sao nữ chủ nhân không đi cửa lớn mà kiên quyết bắt Bạch thiếu chủ đưa mình bay qua tường. Thế là Bạch thiếu chủ đã đưa nữ chủ nhân bay qua tường ra ngoài...

- ...

- Lão... lão gia lại vào cung ạ? - Sao lão gia lại quay người bước lên xe ngựa thế?

- Không. Ta đến nhà quan viên bộ Hộ một chuyến.

- Hả? Lão gia đến đó làm gì ạ?

- ... - Đi hỏi kẻ khốn đó nghĩ thế nào mà lại nói là nàng yêu hắn, lại còn nói vô cùng yêu nữa chứ. Sao hắn không cảm thấy nàng có chút tình cảm nào với hắn vậy. Tuy nàng nói là đến phiên bang để giúp hắn nhưng nàng lại đối xử với hắn chẳng ra gì, ném giày vào người hắn, nói ghét hắn, chửi hắn là đồ ngốc, lại còn muốn chơi trò vượt tường đi tìm Bạch mã hoàng tử, người mà hắn ghét nhất nữa chứ? Đây là yêu sao? Hay là cách yêu của một kẻ khốn? Ít nhất hắn cũng chưa từng thấy có người nào yêu như vậy. Ông ta mà không nói được lý do thì hắn sẽ hạ ông ta xuống ba cấp. Hừ!

Bạn đang đọc Khách Điếm Đại Long Môn của Tinh Dã Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.