Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Vụ Cá Cược

Phiên bản Dịch · 1425 chữ

Giậc mình tỉnh giấc đã là giữa trưa,Tử Anh xuống nhà không thấy ai cả,đi đến nhà bếp,một người hầu nữ trẻ tuổi thấy cô liền nói.

-"Tiểu thư! em dọn bửa trưa cho cô nhé!"

Tử Anh đến bên bàn ăn,ngồi xuống,cô hầu gái bưng thức ăn lên,nguyên một bàn toàn những món ngon thơm phức,nghi ngút khói.

-"cám ơn!....à!cha mẹ tôi đâu rồi?"

-"Dạ Lão gia và phu nhân sáng sớm đã đi thăm nhà một người bạn!"

-"À!" nói xong Tử Anh cắm cuối ăn.

Sau bửa trưa là cuộc hẹn đi chơi với Nhã Tịnh,con nhỏ đó biết cô về thì rất vui,lại rũ cô đi mua sắm,dạo phố.

Vì tiện đường nên Nhã Tịnh ghé ngang rước Tử Anh cùng đi.Đến trung tâm thương mại,hai cô gái đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác,vui đùa rất vui vẻ.Tay xách vài dỏ đồ mới mua,Tử Anh tung tăng đi lùi nói chuyện với Nhã Tịnh,trong trung tâm thương mại mà đi lùi thì sớm niết hậu quả gì,bỗng nhiên....

-"A!....xin lỗi!xin lỗi."

Tử Anh va vào một cô gái khá xinh đẹp,nhưng nét mặt có phần chững chạc,cô sững sốt vì nhìn rõ cô gái này,Tử Anh nhớ rõ,cô ta chính là cô thư ký của Lãnh Hàn,nhìn kĩ lại bụng cô ta hơi nhô ra,phải quan sát kĩ mới thấy được.Tử Anh thầm nghĩ(lẽ nào!.....lẽ nào...!!!!!!) chợt giọng nói chanh chua của cô thư kí vang lên.

-"Con nhỏ đáng chết!mày không có mắt hay sao?" vừa nói cô ta vừa quan sát Tử Anh,thoáng nhận ra Tử Anh, mặt cô ta hiện nhiều vẻ,có một chút khinh thường,một chút cháng ghét,và đặc biệt là lo sợ.Mộng Cầm lo sợ Tử Anh trở về rồi sẽ ghây ảnh hưởng địa vị của cô,ảnh hưởng Lãnh Hàn,ảnh hưởng đến đám cưới của cô.

Tử Anh lại vội vàng xin lỗi,Nhã Tịnh thấy Tử Anh xin lỗi,mà lại nhìn nét mặt cô gái kia đầy nét khinh thường Tử Anh.Nhã Tịnh biết cô ta là vợ sắp cưới của cậu,một con người như vậy mà cậu cũng lấy được,cô không khỏi xem thường mắt thẩm mỹ của cậu cô,bất bình lên tiếng.

-"Này cô kia!người ta lỡ trúng cô,người ta đã xin lỗi rồi,sao cô ăn nói thiếu lễ giáo vậy!"

-"Liên quan gì đến cô!nếu làm ảnh hưởng đứa bé trong bụng tôi,các cô có mười cái mạng cũng không đền được!"Mộng cầm một tay xoa bụng,miệng nhếch lên,sau đó tay đặt trên bụng bước đi chễm chệ hiên ngang về phía trước.

Mặt Tử Anh càng thêm trắng bệt,cô có nghe lầm không?(cô ta có thai ư?cái thai đó là của Lãnh Hàn sao?) trong đầu hiện lên vô số cấu hỏi,đầu cô ong ong câu nói kia.Nhã Tịnh thấy nét mặt Tử Anh đại biến,không khỏi lo lắng.

-"Tử Anh!.....Tử Anh! cậu sao vậy? mặc kệ cô ta,hạng người này không đáng để tâm."

-"Mình không sao? chúng ta đi thôi!"

Hai cô gái đi ra phía cửa chính,Tử Anh thất thần đi như người mất hồn,đôi chân đi về phía trước nhưng hồn thì đang thơ thẩn chốn nào.Mãi nghĩ đến cô gái kia,nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ta,nghĩ đến Lãnh Hàn sắp cưới cô ta làm vợ,cả người Tử Anh bất giác run bần bật.Nụ cười tự giễu lại hiện trên môi,môi mấp máy.(hết rồi!.....hết thật rồi!!!.....)

.......////......../////......//// ...............

Buổi tối

Tử Anh vô cùng buồn chán,cô lại đi dạo phố một mình,ánh đèn màu vàng nhạt dìu dịu hắt lên mặt đường,in trên đó là cái bóng mãnh khảnh gầy yếu của người con gái.Cô gái mang đầy nổi cô đơn,nổi tuyệt vọng.

Điện thoại trên tay vang lên tiếng chuông báo tin nhắn,Tử Anh mở điện thoại,là Lâm Tuyên.

[ Em đang ở đâu?]

Nỗi cô đơn lại ập đến,cảm thấy ấm áp vì tin nhắn này,đôi tay thon dài lướt trên màn hình,cô gửi đi một tin nhắn.

[Ở một nơi anh không bao giờ tìm thấy!]

hầu như ngay lập tức,tiếng chuông báo lại reo vang.(ting!)

[ Nếu anh có thể tìm thấy thì sao?]

[Anh sẽ không bao giờ tìm thấy em!]

Lâm Tuyên nhướng mày,ngón tay linh hoạt ấn ấn,tin nhắn được gửi đi,bất giác khóe môi xuất hiện nụ cười gian tà.

[Chúng ta cá cá cược đi!nếu bây giờ anh xuất hiện trước mặt em!em sẽ thua cái gì?]

Tử Anh đọc tin nhắn,đôi mắt mở to,môi nhếch lên khinh thường,cô nghĩ(Anh nghĩ đây là đâu!ở Mỹ xa như vậy!tôi mới không sợ anh!)

Lâm Tuyên nhìn chầm chầm vào màn hình,bỗng nó sáng lóe,anh trượt mở.Đọc xong môi anh giật giật.

[Em sẽ hôn anh 100 cái!]

[Đừng hối hận!]

Tử Anh mỉm cười định nhắn đi tin nhắn mang nội dung[không hối......] chưa kịp gửi,ở phía sau đã vang lên giọng nói ôn nhu.

-"Em đã thua!"

Tử Anh quay lại phía sau,đập thẳng vào mắt cô,Lâm Tuyên đứng đó,tay cầm điện thoại giơ lên vẫy gọi cô.Mái tóc đen rũ xuống thỉnh thoảng bị gió thổi phớt lên làm lộ đôi mắt đen xâu không thấy đáy,gương mặt tuấn mỹ với nụ cười dịu dàng,từng bước từng bước đi về phía Tử Anh.

-"Thế nào!hối hận rồi sao?" Lâm Tuyên đứng sát Tử Anh,cúi thấp đầu vào mặt cô hỏi.

Tử Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Tuyên,(không thể nào!làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây được,..... không thể nào?)

Lúc này gương mặt hai người rất gần,Tử Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh,dần lấy lại bình tĩnh,cơ thể từ từ lui ra,cô lấp bấp nói:

-"Sao....anh....lại có thể ở đây!"

Lâm Tuyên tiến lên một bước gần cô,môi mấp máy.

-"Sao anh lại không thể ở đây!bất kể em ở nơi nào,anh đều có thể tìm thấy!" sau đó nở một nụ cười ôn nhu như nước.Dốn dĩ anh đang đi dùng bửa bàn công việc với đối tác,vừa xong,anh bước ra cửa,định gọi xe đến thì thấy bóng dáng người con gái từ phía xa,anh nhận ra ngay là cô,trong lòng rạo rực một cảm giác khó tả.Tử Anh đứng hình,anh lại nói.

-"Nào,thực hiện đi!" vẻ mặt hiện lên nét gian tà.

-"Thực...thực hiện gì chứ?"

-"Em định nuốt lời sao?" Lâm Tuyên đứng thẳng,hai tay cho vào túi quần,khẻ nhíu mày nhìn cô.

-"Anh sẽ cho em đổi 100 nụ hôn kia thành 1!nhưng phải thật cuồng nhiệt! thế nào?nhanh lên!" Lâm Tuyên lại tới gần hơn,đứng ngay trước mặt Tử Anh,cô cao thua anh một cái đầu.Thấy Tử Anh vẫn không có hành động,Lâm Tuyên chán nản lại nói.

-"Không ngờ em lại nói không giữ lời! được,không cần nữa!"Lâm Tuyên lùi ra hai bước nhìn Tử Anh.

Tử Anh thấy vẻ mặt Lâm Tuyên thất vọng về mình thì lo lắng,cô hùng hổ nói.

-"Một nụ hôn thôi mà,có gì to tát đâu!"

vừa nói Tử Anh từ từ bước đến gần Lâm Tuyên,đến khi hai cơ thể không còn khoảng cách,hai tay cô vòng qua cổ Lâm Tuyên, cô ngại ngùng nhón chân đặt môi mình vào môi anh,cô không có kinh nghiệm hôn nên rất vụng về,đây là 1 đổi 100 nên cô cố gắn làm cho tốt,cô sợ làm không tốt anh ta sẽ đổi ý,99 cái thì cô chết đi cho xong.nhẹ nhàng dùng môi mình lướt qua đôi môi anh,lưỡi cô từ từ tiến vào trong mà quấn lấy lưỡi anh.Lâm Tuyên như tê dại, chỉ đứng yên,để cho cô tự chủ động tấc cả. Cảm giác thật tuyệt,người con gái vụng về hôn,không một chút kĩ thuật nhưng lại mang đến cho anh khoái cảm,anh rất thích,cực kì thích cảm giác này.

Cùng lúc đó,bên trong một chiếc xe hơi màu đen đang chờ đèn đỏ, một người đàn ông chống khuỷu,tay trên cửa kiến,ngón tay đặt trên môi hướng nhìn ra cửa sổ,đôi mắt đột nhiên dừng lại trên trên người đôi nam nữ ôm hôn bên vệ đường,ánh sáng đèn đường hắt vào làm anh có thể nhìn thấy rõ ràng hai con người kia.Bất giác cơ thể run lên, anh cắn sâu vào ngón trỏ của mình,làm rướm máu một vùng.

không biết qua bao lâu.Đèn xanh đã bật,nhưng anh vẫn ngồi đó,không hề động đậy, anh chỉ nhìn vào nơi đó,nhìn vào khoảng không vô tận,đôi nam nữ kia đã đi tự lúc nào,để lại nổi đau trong tim anh,nổi đau xé rách cả tâm hồn.

......hết.......

Bạn đang đọc Khắc Tinh Của Tổng Tài của Tiểu Khánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.