Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 1 – Giữa người và người

Phiên bản Dịch · 7045 chữ

Khi mới vào nhà trẻ, lúc nào Tiểu Duệ Duệ cũng vui mừng hớn hở, là một cậu bé ngoan thân thiện với bạn trai, đối tốt với bạn gái.

Có một lần Lục Cảnh Diệu nhìn thấy con trai vùi đầu vẽ vời gì đó, mở miệng hỏi. “Làm gì vậy?”

Tiểu Duệ Duệ ngẩng đầu lên giải thích. “Ngày mai là sinh nhật của Dương Vĩ, cô bảo mỗi bạn trong lớp làm thiệp tặng bạn ấy.”

Lục Cảnh Diệu suýt nữa không kìm được mà cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lục Hòa Thước nhớ lại tình cảnh con trai nhỏ Lục Cảnh Diệu đi nhà trẻ, ngày nào cũng cau có khó chịu, hiệu trưởng cứ hai ba ngày lại gọi điện về nhà, nào là không đoàn kết, không thân thiện, tính tình không tốt,… Tóm lại không thể ngửi nổi.

Lục Hòa Thước xách con trai nhỏ đến thư phòng dạy dỗ: “Có chơi với bạn bè không hả?”

Lục Cảnh Diệu: “Con không muốn quan tâm đến chúng nó.”

Lục Hòa Thước đập bàn: “… Mày kiêu cái rắm!”

Hồi Tiểu Duệ Duệ mới học nói thường được cô hai Lục Gia Anh dắt đi chơi. Lục Gia Anh là người yêu mạt chược đến phát cuồng, nên có một đợt, mỗi khi Lục Gia Anh chơi mạt chược đều mang theo Tiểu Duệ Duệ.

Cho nên câu đầu tiên Tiểu Duệ Duệ nói không phải là mẹ, cũng chẳng phải là ba, càng không phải là cô.

Là: “Bính.” (*)

  • Lại là từ trong mạt chược, ta chịu thôi T__T

Về sau khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu đã xác định mối quan hệ, Tần Dư Kiều lại bị đẩy vào bàn mạt chược do cô hai Lục Gia Anh tụ tập.

Đang lúc khó xử, Tiểu Duệ Duệ lại kéo áo cô: “Chị Dư Kiều đừng sợ, em giúp chị.”

Lúc Tiểu Duệ Duệ chưa biết nói đã biểu hiện thích giao tiếp với mọi người. Nó sẽ chia sẻ đồ chơi của mình với mọi người, nếu có ai đến gần nó, nó sẽ đưa đồ chơi trên tay cho họ, có ý muốn cùng chơi.

Thật ra đó là một nắm gạo nếp cô đơn đến hỏng người.

Mặc dù Lục Cảnh Diệu thấy Lục Hi Duệ rất phiền, song chuyện đầu tiên anh làm khi về nhà là nhìn nó. Khi Tiểu Duệ Duệ trông thấy anh thì rất vui vẻ, đưa đồ chơi trên tay cho anh, còn bi bô nói những lời mà Lục Cảnh Diệu không hiểu.

Lục Cảnh Diệu đưa tay nhận món đồ chơi trên tay Tiểu Duệ Duệ, nhìn vẻ mặt chờ mong của nó nên cúi xuống cùng chơi. Sau khi nhận món đồ chơi trên tay Tiểu Duệ Duệ lại đưa trả cho cậu nhóc.

Tiểu Duệ Duệ tự nhiên đưa tay ra đón.

Lúc tay nó chuẩn bị chạm tới món đồ chơi, Lục Cảnh Diệu lại rụt tay về.

Tiểu Duệ Duệ bị lừa cũng không ầm ĩ, còn nhếch miệng cười.

Sau đó Lục Cảnh Diệu lại cùng chơi với Tiểu Duệ Duệ, khi hết hứng rồi thì đưa đồ chơi cho Tiểu Duệ Duệ luôn.

Tiểu Duệ Duệ không thỏa mãn, không hiểu nhìn vào Lục Cảnh Diệu, ném đồ chơi trên tay lên người Lục Cảnh Diệu, sau đó lại vươn tay ra lấy, ý muốn tiếp tục chơi trò này.

Lục Cảnh Diệu lặng thinh liếc nhìn, nói với vú em đứng ngoài: “Ôm nó ra ngoài bú sữa.”

Ngoại truyện 4: Tắm

Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, còn chưa biết thế nào là xấu hổ, cho nên vẫn thích tắm chung với ba.

Có một lần Lục Cảnh Diệu nằm trong bồn tắm thì Tiểu Duệ Duệ xông tới: “Ba ơi ba, ba ơi ba!”

Lục Cảnh Diệu bế Hi Duệ lên, thả vào trong bồn tắm, kiểm tra xem nó có thiên phú bơi lội hay không.

Kết quả là thất vọng.

Hi Duệ được vớt từ trong nước ra đã chuẩn bị khóc rồi.

Lục Cảnh Diệu không biết làm sao, đứng dậy khỏi bồn tắm. Đúng lúc này, Tiểu Duệ Duệ chỉ vào bộ phận kia của Lục Cảnh Diệu: “Ba ơi, chỗ này đen quá, vẫn chưa sạch…”

Sau chuyện này, hai ba con gần như không tắm chung lần nào nữa.

Ngoại truyện 5: Nhân sâm

Khi Tiểu Duệ Duệ mới đi nhà trẻ, nó có rất nhiều câu hỏi. Lúc đầu Lục Cảnh Diệu được huấn luyện giáo dục trẻ em hai ngày, nên vẫn còn kiên nhẫn với con trai. Thời gian đó cũng là thời kỳ trưởng thành vui vẻ nhất của Tiểu Duệ Duệ.

Có một ngày, sau khi tan học, Tiểu Duệ Duệ hỏi Lục Cảnh Diệu: “Ba ơi, ba có biết nhân sâm là cái không?”

Bởi vì Lục Cảnh Diệu đang lái xe, không để ý liền nghe thành “nhân sinh”, nhất thời cảm thấy con trai cũng khá khẩm, nhỏ như vậy đã có câu hỏi sâu sắc như thế. Suy nghĩ xong, anh trả lời: “Nhân sinh chính là một kẻ lừa đảo, luôn bị lừa, còn nhất định cam tâm tình nguyện.” Dừng lại, cảm thấy lời này hơi bi quan, lại thay đổi cách nói: “Nhân sinh chính là một dòng sông dài, chảy xiết không ngừng.”

Tiểu Duệ Duệ không hiểu cả hai cách giải thích, chớp chớp mắt, nói câu trả lời của mình: “Nhân sâm là một loại thuốc…”

Lục Cảnh Diệu: “…À.”

Ngoại truyện 6: Đái dầm

Bất kỳ đứa trẻ nào cũng có quá khứ đen tối về đái dầm, nhưng mà đối với đứa trẻ thường hay xấu hổ, chắc chắn không cho phép mình năm tuổi rồi mà còn đái dầm.

Cho nên buổi sáng sau khi thức dậy, biết được chuyện mình đái dầm, Hi Duệ không thể tiếp thu nổi chuyện này.

Lặng lẽ lấy máy sấy trong phòng cô giúp việc, đóng cửa phòng lại, lên phòng của mình, đỏ mặt sấy khô ga giường ẩm ướt. Sau khi sấy khô thì cho rằng không còn sơ hở nữa, cất máy sấy lại chỗ cũ.

Nhưng mọi chuyện đều bị cô giúp việc làm biết được, còn nói chuyện này cho bác hai của Hi Duệ nghe. Bác hai còn vui mừng mà nói: “Hi Duệ Nhà của chúng ta thật hiểu chuyện, đái dầm mà còn chủ động sấy khô ga giường.”

Qua chuyện đó, Hi Duệ không thích bác hai của nó nữa.

Ngoại truyện 7: Kẹo kéo và Hi Duệ

Khi Hi Duệ lên lớp lớn, nghe thấy bạn bè nói lớp mầm mới có thêm ba bạn mới, hơn nữa lại sinh ba, sau đó có rất nhiều bạn chạy đi xem. Sinh ba thật thú vị, ba người giống nhau như đúc.

Hi Duệ là đứa trẻ đáng yêu, lúc đi gặp ba bạn sinh ba đó còn mang theo ba cây kẹo kéo mới được cô giáo phát vào hôm nay, xem như quà gặp mặt.

Sau đó chạy đến lớp mầm non, nhìn một lúc lâu cũng không thấy có ba đứa trẻ giống nhau như đúc, lúc đó Bì Bì đi ra, Hi Duệ liền hỏi cậu: “Nghe nói lớp em có Sinh Ba phải không?”

Bì Bì lắc đầu: “Lớp bọn em không có ai tên như vậy cả.”

Ngoại truyện 8: Căn nguyên của đứa trẻ trong ống nghiệm

Vì Lục Hi Duệ và Nhan Thư Đông đều không có mẹ nên đã trở thành bạn tốt, nhưng hai đứa vẫn còn nhiều điểm khác biệt.

Hai đứa thường hay tâm sự, nhưng thứ gọi là tâm sự của trẻ con chỉ đơn giản là chia sẻ bí mật mà thôi.

Nhan Thư Đông: “Mẹ cậu với ba cậu ly hôn à?”

Lục Hi Duệ lắc đầu: “Tớ không biết được, có thể là ly hôn đi, tớ chưa từng thấy mặt mẹ mình.”

Nhan Thư Đông: “Không nghe người lớn nhắc gì đến à?”

Lục Hi Duệ không muốn trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”

“Mẹ tớ chết rồi, hình như bị ba tớ giết chết.” Lúc nói khuôn mặt Nhan Thư Đông tương đối bình tĩnh, “Rất đáng sợ phải không?”

Đúng là Lục Hi Duệ hơi sợ, nhưng vẫn lắc đầu: “Không đáng sợ.”

Nhan Thư Đông hỏi tiếp: “Cậu chưa từng nghe chuyện gì về mẹ cậu sao?”

Lục Hi Duệ lắc đầu: “Chưa, ba tớ rất kín miệng, không tiết lộ gì cả.”

“Cậu không phải là đứa trẻ không có mẹ theo kiểu ấy chứ?”

“Là sao?”

“Đứa trẻ trong ống nghiệm.”

“Ai nói? Cậu mới là đứa trẻ trong ống nghiệm đấy.”

“Còn lâu đi. Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, mẹ tớ bị ba giết chết.” Nhan Thư Đông khẽ cắn răng, “Nhưng về sau tớ cũng muốn giết ba mình.”

Lục Hi Duệ nghe Nhan Thư Đông nói vậy, mặc dù ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, trong lòng vẫn hơi hỗn loạn. Buổi tối lúc Lục Cảnh Diệu kiểm tra bài tập, nó nói chuyện này cho Lục Cảnh Diệu biết.

“Nhan Thư Đông nói bạn ấy muốn giết ba mình.”

Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, vô cùng khinh thường hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút: “Nhất định là ba bạn ấy đối xử không tốt với bạn ấy.”

Lục Cảnh Diệu hơi nhức đầu: “…. Con thấy ba đối xử với con không tốt à?”

Ngoại truyện 9: N năm sau

Duệ Duệ của chúng ta sắp kết hôn, lại không biết động phòng thế nào (Vì sao Duệ Duệ không hiểu? Bởi vì Kiều Kiều của chúng ta sợ nó trưởng thành quá sớm, muốn nuôi một cậu con ngoan hiền), liền hỏi Kiều Kiều phải làm sao? Kiều Kiều len lén liếc nhìn Tiểu Lục rồi nói: “Hỏi ba con đi.” Duệ Duệ không tình nguyện đi đến trước mặt Tiểu Lục lặp lại câu hỏi, Tiểu Lục úp úp mở mở: “Đến lúc đó con ở phía trên, cô ấy ở phía dưới là được rồi.”

Đêm tân hôn, cô dâu nhìn thấy giường tân hôn bị đổi thành giường tầng, tức giận khóa trái cửa, không cho Duệ Duệ vào trong. Duệ Duệ ở cửa kêu to: “Ba à! Con không vào được!” Tiểu Lục thờ ơ trả lời: “Dùng sức đi!” Vì thế Duệ Duệ dùng sức đẩy, đẩu gối rách da chảy máu, không khỏi hô: “A, chảy máu rồi!” Chỉ nghe Tiểu Lục ở trong phòng an tâm nói: “Cái này đúng rồi!”

Ngoại truyện nhỏ: Uông Tinh Vệ trong mắt Hi Duệ

Khi còn bé nhu cầu ham học hỏi của Tiểu Duệ Duệ rất mãnh liệt, cho nên cậu thường bị rất nhiều vấn đề quấy nhiễu.

Lúc Tiểu Duệ Duệ bốn tuổi thì cậu biết đến Uông Tinh Vệ qua ông nội. Cậu biết hắn là một tên giặc bán nước, nhưng giặc bán nước là cái gì, không biết bán một quốc gia đi có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?

Mấy ngày sau, Tiểu Duệ Duệ lại nghe bà nội kể chuyện cổ tích Tinh Vệ lấp biển.

Cho nên cái tên Tinh Vệ kia rốt cuộc là đi lấp biển hay là đi bán nước vậy hả?

Cho nên Tiểu Duệ Duệ dự định thảo luận nghiêm túc về vấn đề này với ba cậu: “Ba, ba biết Uông Tinh Vệ không?”

Lục Cảnh Diệu gật đầu: “Nói.”

Tiểu Duệ Duệ sắp xếp lại từ ngữ, nói: “…. Uông Tinh Vệ rõ ràng là giặc bán nước thế mà hắn còn muốn đi lấp biển làm chuyện tốt là sao?”

Lục Cảnh Diệu thản nhiên nhìn vào mắt con trai: “Bởi vì đầu óc hắn không bình thường cho lắm….”

Phiên ngoại nhỏ – Tác hại của quảng cáo phái nam

Quả Quả kinh ngạc, ở nước ngoài cũng có quảng cáo cho phương diện đó của đàn ông sao. Có lần nằm trên giường đọc tạp chí nhìn thấy mẩu quảng cáo kia cô liền đọc cho Lục Lục nghe: “Không uống thuốc, không dao kéo, dễ dàng to hơn….”

Lục Lục cho rằng Quả Quả đang ghét bỏ số đo của anh, vô cùng khó chịu quay đầu. Đây là vấn đề rất tế nhị, có một số thứ phải so sánh mới biết được, nhưng anh không thể để Quả Quả đi so được. . .

Dừng một chút, Lục Lục quay đầu nói: “Rất nhiều người đàn ông trời sinh mềm nhỏ, cái loại quảng cáo đó chỉ là lừa người, thôi không thể sửa được đâu.”

“Cũng không hẳn là lừa người đâu, ví như có thể….” Quả Quả đỏ mặt chớp mắt, Lục Lục sửng sốt: “Có thể thế nào?”

Quả Quả: “Anh cần à?”

Lục Lục: “Em cảm thấy anh cần sao?”

Quả Quả cong khóe môi cười, sau đó bò xuống giường đi ra khỏi phòng, sau một lát, cô trở lại, trong tay cầm một cái kính lúp.

Ngoại truyện nhỏ về thi cao đẳng và học lại

Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, có một vị bà con xa sau khi thi cao đẳng xong đến nhà họ Lục chơi. Người bà con xa này thi không được tốt cho lắm, cho nên lần này tới thành phố S chủ yếu là để giải sầu.

Khi đó Tiểu Duệ Duệ thường ở lại Lục trạch để Lục lão phu nhân chăm sóc. Trong khoảng thời gian đó Tiểu Duệ Duệ cực kỳ thích vị khách từ xa tới này, mỗi ngày đều quấn lấy người anh họ kia nói chuyện, hỏi tất cả những gì cậu không biết.

“Anh ơi, thi cao đẳng là cái gì à?”

“Chính là một cuộc thi rất đáng sợ.” Người bà con xa kia cảm khái, “Nhưng là do anh thi không tốt thôi.”

“Cuộc thi à, em biết rồi.” Tiểu Duệ Duệ hưng phấn nói, “Chính là một người làm bài tập phải không?”

Người anh họ xa dùng ánh mắt ‘em thật ngây thơ’ nhìn Tiểu Duệ Duệ: “Không khác mấy.”

“Vậy anh thi thế nào?” Tiểu Duệ Duệ hỏi.

Người bà con xa kia rất đau lòng: “Không tốt, cho nên anh phải học lại.”

Tiểu Duệ Duệ ngẩn người, sau đó sốt ruột kéo tay anh họ: “Anh đừng uống thuốc độc [1].”

[1] Học lại và uống thuốc độc đều đọc là [fùdú].

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Diệu đón Tiểu Duệ Duệ về. Trên đường về Tiểu Duệ Duệ hỏi ba: “Ba, về sau có phải con phải thi cao đẳng không ạ.”

“Tùy con.” Lục Cảnh Diệu trả lời.

Tiểu Duệ Duệ: “Vậy nếu như con thi không tốt thì cũng không cần uống thuốc độc phải không ạ….”

Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai một cái.

Tiểu Duệ Duệ lo lắng cúi đầu: “Con không muốn uống thuốc độc….”

Lục Cảnh Diệu rất muốn ném con trai mình xuống xe, ném xuống xe. Quả nhiên cô gái ngốc kia kéo chân chỉ số thông minh của con anh mà!

Ngoại truyện nhà họ Lục

Lục Nguyên Đông chuẩn bị đến vùng Tây Bắc. Nơi đây rất thiếu nước, rất nhiều chuyện còn khó khăn hơn anh tưởng. Khu nghiên cứu nguồn năng lượng mới của nhà họ Lục cách thị trấn bốn năm tiếng đi đường, nhưng nơi này có một cái miếu đất, nghe nói rất linh. Cho nên ngoại trừ các nhà nghiên cứu của Lục thị đến đây thì nơi này cũng có một vài người nghe danh tới cầu phúc.

Lúc khởi động máy móc trong nhà xưởng mới xây, Lục Nguyên Đông cũng đi theo kỹ sư trưởng Lâm Hòa đến miếu đất cúng bái các vị thần. Xong xuôi tất cả mọi người trêu ghẹo nhau, còn ca hát, chạy đuổi nhau ầm ĩ, Lục Nguyên Đông cảm thấy rất thoải mái nên đi hóng mát.

“Nếu như có thể, chờ tôi trở về sẽ dẫn vợ đến đây xem một chuyến. Ai nói Tây Bắc không có cảnh đẹp, kiếm đâu ra nơi nào có phong cảnh mênh mông tráng lệ như nơi đây.” Nói xong, người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên Đông, “Đúng không, Nguyên Đông?”

Lục Nguyên Đông cười, ban đầu kỹ sư và công nhân nơi này đều gọi anh là Lục thiếu, nhưng sau khi ở cùng nhau một thời gian dài liền gọi thẳng tên anh. Lục Nguyên Đông vỗ vỗ người đàn ông còn cảm khái kia: “Anh có vợ lúc nào vậy, lần trước nói chuyện phiếm không phải anh nói chưa có sao?”

Người đàn ông mặc đồ lao động cười hì hì nói: “Mấy ngày nay lên mạng gặp được một người, cảm thấy rất tốt. Tôi nói tôi đến Tây Bắc giúp đỡ kiến thiết, cô ấy đòi đến xem một chút.”

Lục Nguyên Đông: “Cô gái tốt, nên nắm chặt.”

Buổi trưa Lục Nguyên Đông ở phòng ăn ăn cơm cùng tất cả nhân viên nơi này. Lúc ăn cơm trưa Dương Nhân Nhân gọi điện thoại tới, mặc dù Dương Nhân Nhân đồng ý cho anh tới đây, nhưng Lục Nguyên Đông biết, trong lòng Dương Nhân Nhân vẫn không muốn, chỉ là không thể phản đối được quyết định của anh mà thôi. Ngày anh lên đường, mẹ anh đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng cho anh, sau khi ăn xong rồi lên đường.

Sau đó lúc anh lên xe, Lục Cảnh Thịnh kéo anh lại, giấu Dương Nhân Nhân bí mật nói với anh: “Lần này đến đó phải rèn luyện cho tốt, thật ra mẹ cũng không nỡ để con đi đâu. Tối hôm qua bà ấy còn suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu vì sao con muốn đến đó. Nhưng ba rất tự hào về con, hãy làm cho tốt, xây dựng thành tích để mọi người chống mắt lên mà xem.”

Thức ăn ở nhà ăn cũng coi như phong phú. Bởi vì nhân viên tới nơi này nghiên cứu hạng mục hơn phân nửa là người Tây Bắc và phương Bắc, cho nên đầu bếp cũng thường nấu cay. Lúc mới đầu Lục Nguyên Đông vẫn chưa quen thức ăn ở đây, cho nên trợ lý của anh còn đặc biệt làm suất riêng cho anh. Sau khi Lục Nguyên Đông lén ăn mấy bữa riêng liền tiếp tục ăn ở nhà ăn. Bây giờ ăn quen rồi, ăn hạt tiêu cũng không thấy cay nữa.

Qua điện thoại Dương Nhân Nhân ân cần hỏi han, Lục Nguyên Đông kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị ở đây, rõ ràng là chuyện vui lại vô tình khiến Dương Nhân Nhân khóc: “Nơi đó thiếu nước lắm à con……Đông Đông, nếu như khổ quá thì trở lại đi…. Ba mẹ sẽ không cười con đâu.”

Lục Nguyên Đông cười: “Mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ bây giờ đã thích ứng với nơi này rồi. Hơn nữa nơi này còn có mấy cô gái chịu khó chất phác, không chừng sau khi trở vể con mang về cho mẹ một cô đấy.”

“Đừng.” Dương Nhân Nhân than thở, “Bây giờ mẹ không vội, cũng không thúc giục, chuyện cả đời con cứ từ từ tính…. Cái cô Bảo Nhi kia đã đính hôn rồi, thế mà nói chia tay là chia tay liền…. Tình cảm có thể tuỳ ý như vậy sao?”

Lục Nguyên Đông bất ngờ cắn trúng hạt tiêu nên bị sặc, sau đó anh nói với Dương Nhân Nhân: “Con biết rồi, lần này con và Bảo Nhi thật sự không còn quan hệ gì nữa, mấy năm tới con cũng sẽ không tính đến chuyện kết hôn đâu.”

Dương Nhân Nhân quýnh lên. Lúc trước nói không quan tâm, nhưng vừa nghe Lục Nguyên Đông nói vậy thì lại sốt ruột: “Thật ra con cũng sắp 30 rồi….”

“Cái gì mà sắp 30, con mới 28 thôi.” Lục Nguyên Đông cãi.

“Được, được, 28, đúng rồi, lúc nào thì con về?”

Lục Nguyên Đông sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện từ trên tường nhà ăn, một tuần nữa là giao thừa rồi.

Lục Nguyên Đông tìm Lâm quản lý thương lượng ngày nghỉ: “Năm nay nghỉ đông trước thời hạn hai ngày đi, các anh khó khăn lắm mới được về một nhà chuyến, nếu như có thể thì để bọn họ nghỉ thêm mấy ngày. Ai ở lại tết âm, năm ngoái là gấp ba tiền lương, năm nay gấp đôi là gấp sáu lần tiền lương đi.”

Quà tết của Lục thị được gửi đến, Lục Cảnh Diệu cũng gọi điện thoại tới an ủi. Lục Nguyên Đông thuận tiện báo cáo với anh tiến trình của hạng mục, sau khi công việc kết thúc, Lục Cảnh Diệu cũng hỏi Lục Nguyên Đông lúc nào thì trở về thành phố S.

Lục Nguyên Đông nói đùa một câu: “Không sợ cháu nối lại quan hệ với Kiều Kiều à.”

Lục Cảnh Diệu khinh thường đáp: “Đừng mơ, Duệ Duệ cũng không bỏ qua cho cháu đâu.”

Lục Nguyên Đông cười, ngừng một lát rồi nói: “Cháu có mua quà cho Duệ Duệ.”

“Cái gì, hạt tiêu hay là táo đỏ?”

Lục Nguyên Đông: “Là dưa Hami.”

Lục Cảnh Diệu cười.

Sau đó hai chú cháu lại hàn huyên về chuyện khác, cuối cùng vẫn là Lục Nguyên Đông không nhịn được, tùy ý nói một câu: “Cháu cũng có mua quà cho con gái chú nữa.”

Lục Cảnh Diệu: “Cảm ơn.”

Đứa trẻ trong bụng Tần Dư Kiều là nam hay là nữ vẫn còn chưa rõ.

Chỉ có điều Lục Cảnh Diệu hy vọng là một đứa con gái, cho nên Lục Nguyên Đông cũng nói theo ý của Lục Cảnh Diệu.

Trước khi Lục Nguyên Đông trở về thành phố S, tổ thi công tổ chức một bữa tiệc khá linh đình, địa điểm là phòng ăn. Lục Nguyên Đông ngồi giữa đám công nhân ăn đùi cừu nướng. Tổ năng lượng rất ít nhân viên nữ nhưng cũng không phải là không có, vẫn có thể từ kiếm được một cô kha khá làm MC.

Trong hoạt động này cũng có cả tiết mục ca hát, Lục Nguyên Đông và nữ kế toàn ở đây hát một bản tình ca. Sau khi bài hát kết thúc nữ kế toán thẳng thắn vỗ vỗ vai Lục Nguyên Đông: “Lục Thiếu, có bạn gái chưa?”

Lục Nguyên Đông uống rượu mạnh, gương mặt tuấn tú lịch tràn ngập ý cười. Sau đó chung quanh bắt đầu ồn ào: “Trương Tử Ny, muốn tự tiến cử sao?”

“Cái đám đàn ông này, sao lại suy nghĩ đen tối như vậy chứ.” Trương Tử Ny đỏ mặt kêu lên, “Là quan tâm lãnh đạo.”

“Oa, quan tâm cơ đấy, buổi tối trực tiếp cùng Nguyên Đông của chúng tôi đi, bảo trợ lý Trần đưa cho một cái giường đến.”

“Đám đàn ông chết tiệt!”

“….”

Buổi tối Lục Nguyên Đông uống không ít rượu, nhưng tửu lương của anh từ khi đến Tây Bắc cũng đã tăng lên kha khá. Mặc dù mặt đỏ bừng, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Trở về phòng nằm trên giường, anh đột nhiên nhớ đến nụ hôn nhầm trước kia.

Thật ra cho dù năm đó anh có bắt đầu theo đuổi Tần Dư Kiều thì anh và Dư Kiều cũng vẫn không thể nào tu thành chánh quả. Dường có một số việc giống đã nghĩ thông suốt, Lục Nguyên Đông nhếch môi khẽ cười. Chỉ là sau khi cười, lồng ngực lại trào lên nỗi cô đơn, hơn nữa nỗi cô đơn ấy cũng giống như đêm Tây Bắc, mênh mông mà trống trải.

Giang Nham gọi điện thoại đến cho Lục Nguyên Đông. Giang Nham là một kẻ thích tám truyện, anh cười hì hì hỏi Lục Nguyên Đông đi đày ở biên cương lúc nào thì có thể trở về, sau đó lại chuyển đề tài đến Vương Bảo Nhi: “Cậu chia tay với Bảo Nhi thật à?”

Lục Nguyên Đông xoay người: “Có ý kiến gì sao?”

“Không có, Đông tử…. Biết rồi, bạn gái tôi và Bảo Nhi trước là bạn cùng phòng. Người phụ nữ kia thật phiền, có lẽ Bảo Nhi tìm tới cô ấy, chỉ hỏi một câu, rốt cuộc cậu có từng thích cô ấy hay không.”

Lục Nguyên Đông nở nụ cười: “Cô ấy chỉ hỏi một câu thôi à?”

Giang Nham: “Nếu như muốn biết, có điện thoại và địa chỉ đây này.”

“Không muốn biết.” Lục Nguyên Đông xoa trán, “Giang Nham, nói thật, tớ và Vương Bảo Nhi đã hết rồi, hết rồi biết không?”

Giang Nham cũng bị Lục Nguyên Đông chọc tức: “Mẹ nó cậu có bệnh à, lúc thì làm hòa lúc thì chia tay, ông đây tưởng cậu tơ tình chưa dứt cho nên mới quan tâm đi dò phương thức liên lạc cho cậu. Thái độ của cậu là sao hả, Giang Nham tôi đúng là đã kết nhầm bạn rồi….”

Lục Nguyên Đông để điện thoại cách xa tai một chút, Giang Nham đang chất vấn anh như pháo hoa nổ đùng đoàng. Cuối cùng Lục Nguyên Đông trả lời một câu: “Giang Nham, cậu thật ngu ngốc!”

Giang Nham: “Lục Nguyên Đông, có bản lãnh nói lại lần nữa xem.”

“Có cái gì mà không dám, ngu ngốc!”

“Lục Nguyên Đông, có tin ngày mai tôi sẽ đến đó giết cậu không.”

“Không cần phiền thế đâu, ngày mai tôi về rồi.”

Mặc dù Giang Nham hơi ngốc nhưng lại có bệnh hay quên. Một giây trước còn tức giận với Lục Nguyên Đông, một giây sau lập tức chuẩn bị cho anh một lễ chào mừng: “Vậy thông báo cho mấy anh em, mấy giờ về, chúng ta cùng nhau tụ họp.”

Lục Nguyên Đông: “Về đến nơi chắc cũng khuya rồi, thời gian để tính sau vậy.”

Giang Nham: “Đúng rồi, có thể gọi Giang Hoa luôn không? Mấy ngày nay cậu ấy đang ở đây.”

Lục Nguyên Đông: “Ừ.”

Lục Nguyên Đông và Giang Hoa ngày xưa là tình địch của nhau, bây giờ hai người đều là tướng bại trận, lần này gặp nhau có cảm giác không cần nói ra lời cũng hiểu nhau. Họ cùng nhau uống rượu, đánh nhau, bộc bạch tâm sự trong lòng với nhau, sau đó cả hai có cảm giác như anh em vậy.

Thật ra Giang Hoa tới thành phố S cũng không có chuyện gì quan trọng. Cuộc tọa đàm vốn để cục phó tham gia, nhưng cục phó không bận nên Giang Hoa đích thân tới. Kiều Kiều đang mang thai, ra ngoài ăn một bữa cơm cùng anh thôi mà Lục Cảnh Diệu gọi đến N cuộc điện thoại.

Cuối cùng Tần Dư Kiều hét vào điện thoại di động: “Lục Cảnh Diệu, muốn bị bức xạ chết hả?”

Giang Hoa chậc chậc hai tiếng: “Phụ nữ có thai thật nóng nảy.”

Tần Dư Kiều nâng cằm lên cảm khái: “Làm thế nào bây giờ, em luôn không khống chế nổi cơn giận.”

Giang Hoa: “Vậy thì đổi đàn ông khác là xong.”

Tần Dư Kiều phì cười. Nụ cười xán lạn của người phụ nữ hạnh phúc có chút chói mắt. Bộ dạng cười thoải mái của cô bây giờ khiến anh nhớ tời Tần Dư Kiều lúc nhỏ, cũng cong môi khẽ cười: “Kiều Kiều, chờ đứa bé ra đời cho nó nhận anh làm cha nuôi nhé.”

Tần Dư Kiều dựa lưng vào cái đệm mềm mại, từ chối thẳng thừng: “Không.”

Giang Hoa cười xòa: “Người phụ nữ nhẫn tâm.”

Tần Dư Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Giang Hoa một cái: “Nếu đậu đỏ nhỏ nhận cha nuôi, về sau vợ anh sẽ hận em đến chết mất, vừa phải một chút thì hơn.”

Giang Hoa ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: “Đúng là Kiều Kiều suy nghĩ chu đáo.”

Tần Dư Kiều trợn mắt nhìn Giang Hoa một cái.

Quá khứ, hiện tại và tương lai, tình yêu của cô đối với Giang Hoa đều đã sớm phai nhạt. Trong đời có rất nhiều thứ phải giữ chặt, nhưng chỉ có tơ hồng trên tay anh là đã vuột mất rồi.

Cái tết đầu tiên sau khi Lục Hoà Thước qua đời, tất cả người nhà họ Lục từ mọi miền, mọi nước trở về. Có lẽ là do ‘ít gặp thì quý’ nên khi gặp lại mọi người cũng thân thiện hơn rất nhiều.

Bụng Tần Dư Kiều đã to lắm rồi, Trương Kỳ và mọi người vừa gặp liền hỏi: “Là con trai hay con gái?”

Tần Dư Kiều lắc đầu: “Vẫn chưa biết.”

“Khám thai sao lại không siêu âm thử xem?” Trương Kỳ có chút khó hiểu.

“Không xem trước, chờ cho đến khi sinh mới bất ngờ.” Tần Dư Kiều cười nói, đỡ bụng đi về phía ghế sa lon. Lục Hi Duệ đi bên cô cẩn thận dìu cô, một tháng không gặp, Lục Hi Duệ càng lúc càng giống thái giám thời cổ đại, Tần Dư Kiều chính là thái hậu nương nương của cậu.

Lần này nhà họ Lục gặp mặt ăn tết, Tần Dư Kiều đang mang thai đương nhiên trở thành tâm điểm, thêm vào đó là còn chưa biết giới tính của đứa bé ên mấy người phụ nữ nhà họ Lục liền vây quanh Tần Dư Kiều truyền đạt kinh nghiệm của mình.

“Bụng của em sáu tròn như vậy chắc là một bé trai.” Hiện giờ, tất cả mọi người đều đã biết Tần Dư Kiều là mẹ ruột của Hi Duệ, vòng tới vòng lui cuối cùng lại trở thành một cuộc hôn nhân được mọi người ca tụng.

“Mắt nhìn của chị hai rất tốt, chị hai nói con trai thì nhất định là con trai rồi.” Lục Cảnh Diệu tươi cười chen vào giữa một đám phụ nữ, ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, giữa mi tâm tràn đầy niềm vui sướng khó có thể che giấu.

“Lão Lục đang cố ý nịnh nọt chị hả.” Lục Gia Anh cười hì hì nói.

“Không phải ba thích em gái sao?” Lục Hi Duệ ngẩng đầu hỏi.

“Nào có, trai hay gái đều được cả.” Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt của Lục Cảnh Diệu càng toả sáng hơn. Anh vỗ nhẹ lên đầu con trai, “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện.”

Lục Hi Duệ buồn bực, ngày nay nịnh hót cũng không có hướng dẫn sử dụng.

Lúc Lục Nguyên Đông đến, Dương Nhân Nhân đang cùng mọi người làm sủi cảo. Phụ nữ nhà họ Lục sống an nhàn sung sướng đã quen, vậy nên cuối cùng Lục Cảnh Diệu lại là người làm đẹp nhất. Ngón tay thon dài nhanh nhẹn gói một viên sủi cảo, sủi cảo tròn, nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Lục Hi Duệ cũng gia nhập binh đoàn làm sủi cảo, người giúp việc ở nhà họ Lục cũng để cậu tự làm. Sủi cảo Lục Hi Duệ gói không được đẹp lắm, nhưng vẫn được mấy cô khen ngợi: “Hi Duệ thật đảm đang, về sau nhất định sẽ rất biết thương vợ.”

Lục Hi Duệ dường như nghe hiểu cái gì đó, đỏ mặt đi tới sau lưng Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều cười hì hì, véo má của Hi Duệ: “Con trai của mẹ của dĩ nhiên là phải thương vợ rồi.”

Mặt Lục Hi Duệ đỏ lên: “Không có đâu!”

Lục Hi Duệ: “Chối làm gì, thương vợ có gì xấu sao?”

Lục Hi Duệ nghẹn không nói lại được, sau đó ánh mắt cậu sáng lên khi thấy Lục Nguyên Đông cách đó không xa đang đi tới: “Anh Nguyên Đông.”

Lục Nguyên Đông cũng ngứa tay gói hai viên sủi cảo, lúc đi ra gặp chú ba Lục Cảnh Thành. Lục Cảnh Thành gật đầu với anh, mặt Lục Nguyên Đông lại tỏ vẻ chế giễu. Lục Cảnh Thành không hề có chút lúng túng nào, nhưng nếu như Lục Nguyên Đông đã biết thì ông ta vẫn nên giải thích một câu: “Nguyên Đông, chú quả thực từng theo đuổi cô Vương, nhưng khi đó cô ấy cũng không đồng ý.”

Lục Nguyên Đông dừng bước, nhìn về phía Lục Cảnh Thành: “Chú ba, thím ba rất yêu chú.”

“Yêu, cô ta không phải yêu, mà là ép.” Sắc mặt Lục Cảnh Thành trở nên rất khó coi. Một lát sau, ông ta nói, “Cô ta đúng là một người phụ nữ đáng sợ, nếu cô ta có một nửa tính cách của vợ Lục Cảnh Diệu thì cũng sẽ không đến mức….”

Lục Nguyên Đông ra tay đánh Lục Cảnh Thành. Đêm 30 trên mặt Lục Cảnh Thành có vết máu, khoé miệng Lục Nguyên Đông cũng rách chút ít. Lúc quay về Lục trạch anh giải thích với mọi người rằng: “Con và chú ba ngã xe.”

Trương Kỳ đương nhiên không tin, lúc thoa thuốc cho Lục Cảnh Thành bèn liếc nhìn Lục Nguyên Đông: “Ông cụ mất rồi, cái nhà này càng ngày càng chẳng còn tý tôn ti trật tự nào.”

Lục Nguyên Đông đứng dậy về phòng. Đến tối Lục Hi Duệ lại tới tìm anh, mặc quần áo mới, còn mang theo một cái nón len màu da cam, cầm trong tay một hộp pháo: “Anh, ra ngoài chơi đốt pháo đi.”

Lục Nguyên Đông gọi Lục Hi Duệ lại, sau đó lấy quà từ Tây Bắc ra cho cậu: “Tặng em, quà năm mới đấy.”

Lục Hi Duệ nhận quà chưa bao giờ biết chùn tay. Cậu vui vẻ bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn còn có một phần quà tặng, làm bộ nghi ngờ hỏi: “Còn một phần nữa kìa, anh Nguyên Đông muốn tặng cho ai vậy, có thể cho em xem không?”

Lục Nguyên Đông cười, cố ý không cho Lục Hi Duệ nhìn: “Cho em trai hoặc em gái.”

Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút: “Vậy để em nhận thay cho, cũng không biết khi nào mẹ mới sinh em bé nữa, em sợ anh Nguyên Đông không chờ nổi.”

“Em quan tâm anh quá nhỉ.” Lục Nguyên Đông vò vò tóc Lục Hi Duệ, sau đó cầm một phần quà tặng khác đưa cho cậu, “Cho em này.”

Lục Nguyên Đông mang từ Tây Bắc về hai miếng ngọc hòa điền [1]. Lục Hi Duệ đặt hai miếng ngọc vào trong ngăn kéo của mình, một miếng là của cậu, một miếng là của em trai hoặc em gái.

[1] Ngọc Hoà Điền (和田玉): là một loại nhuyễn ngọc, thường được gọi là Chân ngọc, xuất hiện chủ yếu ở vùng Tân Cương.

Rốt cuộc là em trai hay là em gái vậy, Lục Hi Duệ nhíu hàng lông mày nhỏ. Sau đó cậu bò dậy gọi điện thoại cho Nhan Thư Đông chúc tết. Nhan Thư Đông không có điện thoại di động, cho nên Lục Hi Duệ gọi điện thoại nhà cậu ấy.

Người nghe điện thoại là một người phụ nữ trẻ tuổi, Nhan Thư Đông nói đó là mẹ kế của cậu ấy, thật đáng thương. Lục Hi Duệ nói với người phụ nữ trẻ tuổi kia: “Chào cô, con là bạn học của Nhan Thư Đông, con có thể nói chuyện với cậu ấy không?”

“Đợi chút.” Cô ta nói.

Sau đó có lẽ là qua mấy phút, giọng của Nhan Thư Đông từ trong điện thoại truyền tới: “Hi Duệ.”

“Thư Đông, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

“Ra ngoài chơi không?”

“Không, bị ba giam lỏng rồi.”

Ngoại truyện nhỏ

Đứa bé trong bụng Tần Dư Kiều nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm. Trước ngày dự sinh mấy hôm, các dấu hiệu máy thai sắp sinh đã xuất hiện, cuối cùng cô phải vào bệnh viện nằm chờ sinh, buồn chán, liên tục than thở.

Trong đó, người bị giày vò thảm hại nhất là Lục Cảnh Diệu. Không ngủ được, lo cho hết mức còn bị ghét bỏ, hơn nữa Tần Dư Kiều còn đổ nguyên nhân không sinh được cho Lục Cảnh Diệu. Nào là tại anh quá hung dữ khiến bé con sợ hãi lùi về v…v….

Cảnh Diệu khóc không ra nước mắt, buổi tối tựa đầu lên bụng vợ thủ thỉ: “Bé ngoan, ba không hung dữ với con đâu. Cho dù con là con trai ba cũng sẽ thương con, đi ra đi. . . . . .”

Nhưng mà, người vui vẻ nhất lại là Lục Hi Duệ, cậu bắt đầu có lý do để xin nghỉ học mỗi ngày. Mỗi lần dự tính mẹ sắp sinh em là cậu lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ: “Thầy Vương, hôm nay mẹ em sắp sinh em, em xin phép không đi học.”

Sau đó Tần Dư Kiều không sinh nữa.

Ngày hôm sau, Lục Hi Duệ lại dùng lời thoại y như vậy: “Thầy Vương, hôm qua mẹ em không sinh, có thể là hôm nay, em xin nghỉ một ngày nữa ạ.”

Lục Hi Duệ liên tục xin nghỉ ba ngày, cuối cùng bị Lục Cảnh Diệu ném về trường học. Lục Hi Duệ kháng nghị: “Sinh em bé rất vất vả, con muốn ở cùng với mẹ!”

Lục Cảnh Diệu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, lái xe đến cửa trường học, sau đó ném con trai xuống xe, sau đó ném tiếp cái cặp của con trai ra, hạ cửa sổ xe xuống nói: “Con lo làm cái gì.”

Lục Hi Duệ thật lòng quan tâm. Cậu đã thăm dò ý kiến của bạn tốt Nhan Thư Đông xem em trai hay em gái tốt hơn. Nhan Thư Đông suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em trai, con gái phiền lắm.”

Những gì Nhan Thư Đông nói cũng chính là suy nghĩ của Lục Hi Duệ, nhưng nhỡ là em gái thì sao, em mà biết sẽ rất đau lòng. Vậy nên Lục Hi Duệ vỗ vỗ bả vai Nhan Thư Đông: “Cũng có con gái không phiền mai, ví dụ như An Giai Nhạc.”

An Giai Nhạc là tổ trưởng trong lớp Lục Hi Duệ. Bởi vì những lời này của Lục Hi Duệ bị một ‘con chim lợn’ trong lớp nghe được, liền nhảy dựng lên hô: “Lục Hi Duệ thích An Giai Nhạc, Lục Hi Duệ thích An Giai Nhạc!” Vừa nhảy vừa hô, lao đi như con bồ câu đưa tin.

An Giai Nhạc là một cô bé ngăm đen, Nhan Thư Đông khinh bỉ Lục Hi Duệ một câu: “Ánh mắt không tệ!”

Ai nha, trẻ con bây giờ thật là!

Có lúc dự cảm rất chính xác. Buổi chiều lúc Lục Hi Duệ tan học, cậu cứ thấy tim mình đập dồn dập. Tiết cuối là hát nhạc, Lục Hi Duệ bởi vì ngũ âm không đầy đủ nên không thích hát, cùng Nhan Thư Đông đứng phía sau nói chuyện. Đang nói thì chủ nhiệm đưa Lục Gia Anh tới, Lục Gia Anh tươi cười đứng sau cánh cửa dán câu đối ngoắc tay với Lục Hi Duệ. Lục Hi Duệ đi tới cửa sau hỏi: “Cô, sao…sao cô lại tới đây?”

Lục Gia Anh xoa đầu Lục Hi Duệ, sau đó nói với chủ nhiệm lớp: “Tôi dẫn thằng bé về trước.”

Chủ nhiệm lớp cười hì hì: “Chúc mừng anh Lục và cô Lục.”

Lục Hi Duệ đầu óc nhanh nhạy, lập tức ngước đầu hỏi cô mình: “Cô, không phải ba cháu sinh rồi đấy chứ?” . di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ô

Đứa bé này thật hồ đồ!

Sau đó Lục Hi Duệ cũng đỏ mặt, vội sửa lời: “Mẹ cháu sinh em rồi, đúng không?” Lục Gia Anh cố ý không nói cho Lục Hi Duệ mẹ của cậu sinh em trai hay em gái. Lục Hi Duệ đáng thương sốt ruột đến sắp nổ tung, từ trường về cứ quấn lấy Lục Gia Anh hỏi không ngừng: “Cô, cô nói cho cháu biết là em trai hay em gái.”

Lục Gia Anh rốt cuộc cũng không chịu được Lục Hi Duệ dây dưa: “Là em trai. . . . . .”

“Oa!” Lục Hi Duệ vui đến phát điên. Đúng lúc này, Lục Gia Anh nhìn Lục Hi Duệ, bật cười nói: “Xem kìa, cô đúng là hồ đồ mất rồi. Là em gái, một em gái xinh đẹp.”

“A. . . . . .” Lục Hi Duệ có một chút mất mát, nhưng vẫn rất vui vẻ, “Cháu cũng thích em gái.”

Sau đó Lục Gia Anh giống như một người lớn ác ý trêu đùa trẻ con thành công: “Mẹ cháu bảo cháu thích em trai, quả nhiên không sai.”

Lục Hi Duệ: “. . . . . .”

Thế nhưng khi Lục Hi Duệ lần đầu nhìn thấy em gái, vậu lập tức thích cô em gái này này. Bé Lục là siêu siêu đủ tháng, cho nên sinh ra cũng không cần đưa vào lồng kính, mà ngủ ở trong nôi đặt bên cạnh Tần Dư Kiều. Từ lúc ra đời cô bé đã khóc, mãi đến trước khi Lục Hi Duệ tới mấy phút mới uống sữa rồi ngủ.

Lục Hi Duệ làm anh rồi, cảm giác thật thần kỳ. Khi cậu nắm lấy bàn tay của em, chỉ cảm thấy máu trong thân thể chạy loạn. Cậu vô cùng kích động, lại sợ sự kích động của mình đánh thức em.

Lục Hi Duệ nằm ở trên giường nhỏ nhìn em thật lâu: Em gái nhỏ quá, tại sao lại có người nhỏ như vậy nhỉ, mình phải bảo vệ em thật tốt.

Cho nên mới nói ‘nô lệ của em gái’ vốn không cần bồi dưỡng cũng thành.

——HẾT——

Bạn đang đọc Kén Cá Chọn Canh của Tuỳ Hầu Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.