Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 4448 chữ

Mệt chết !

Dạ Bác Vũ kéo thân hình mệt mỏi về nhà, chỉ cảm thấy thật phiền, cả người đều chán nản.

Vốn hai ngày trước anh đã có thẻ trở về , không ngờ ba ba lại triệu tập anh bay đến Hongkong, nói là muốn đi bái phỏng chú Lưu.

Anh tưởng là chuyện công việc, bởi vì trước đó Chú Lưu có đề cập đến chuyện muốn lập chi nhánh ở Đài Loan, đến lúc đó sẽ cần bọn họ hỗ trợ tìm vài người quản lý cấp cao. Nhưng anh thật không ngờ lần này đến nhà chú Lưu bái phỏng, sẽ là một hồi xem mắt.

Chú Lưu có một hòn ngọc quý trên tay, cô ta lớn lên nhận sự giáo dục ở danh viện quý tộc nước Anh. Hai mươi hai tuổi trở lại Hongkong làm thiết kế thời trang, ăn mặc rất thời thượng.

Đáng tiếc, anh đối không có hứng thú với danh gia vọng tộc. Người đẹp, anh gặp cũng quá nhiều.

Anh muốn là tình cảm chân thật kìa!

Huống hồ, Hạ Đậu Khấu của anh mày ngài mắt trong, một thân khí chất tinh thuần, đẹp mắt biết bao nhiêu.

Nhưng mà, trong quá trình anh đi bái phỏng, vì không muốn làm ba ba mất mặt nên lời nói, hỏi chuyện, biểu cảm hứng thú, anh vẫn không thiếu thứ nào.

Sau đó, trên đường từ nhà họ Lưu trở lại khách sạn, anh đã tỏ thái độ của mình với ba ba không phải Hạ Đậu Khấu anh sẽ không cưới.

“Người ta nếu có ý với con, đã sớm ở cùng một chỗ với con.” Ba anh nói như vậy.

Trường hợp đó, làm cho anh cảm thấy phẫn nộ và không có cách nào, ba anh thế mà còn hạ tối hậu thư với anh. Nói nếu anh cưới Hạ Đậu Khấu, tài sản nhà họ Dạ sẽ không phân cho anh.

Tiền anh có đủ để dùng, huống hồ anh có năng lực có thể tự mình mở công ty cố vấn, anh muốn tài sản nhà họ Dạ làm cái gì?

Anh không sao cả, thật sự không sao cả, anh chỉ --

Thực không thoải mái!

Không thoải mái vì anh thế mà lại còn vì ba ba ra lệnh như vậy mà khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa quen cha coi trọng sự nghiệp hơn anh sao?

Vì việc này, ngay cả một giây anh cũng không muốn ở cùng cha nữa, điện đến hãng hàng không đặt vé, để anh về trước ba ba một ngày, đáp chuyến bay trễ nhất bay trở lại Đài Loan.

Bây giờ anh cần Đậu Đậu làm bạn.

Chỉ cần cô gật đầu, anh có thể lập tức mang cô cao chạy xa bay. Nếu ba ba cho rằng công ty họ Dạ của ông tài giỏi quan trọng đến vậy, vậy thì để cho chính ông đi lo cho cái công ty đó cả đời đi!

Dạ Bác Vũ đến Đài Loan, lúc về nhà đã là rạng sáng mười hai giờ.

Anh biết Đậu Khấu ngủ sớm, nhưng anh vội vã muốn gặp cô, nhịn không được muốn nói chuyện với cô.

Lấy một hộp sôcôla cà phê đậu từ hành lý, vụng trộm mở cửa phòng cô.

Trong phòng cô thật tối, chỉ có chút ánh sáng đèn đường từ rèm cửa sổ mơ hồ chiếu vào phòng.

Dạ Bác Vũ đi đến bên giường, nhìn Đậu Đậu của anh nằm thẳng trên giường, chăn bông đắp đến cằm, nằm ngủ ngay ngắn, như công chúa đang chờ đợi hoàng tử đến hôn môi.

Anh lấy một viên sôcôla cà phê đậu, bỏ vào miệng cô.

Cô kinh hoàng mở to hai mắt.

“Là anh.” Anh hôn môi cô.

Môi cô còn nguyên vị kem đánh răng bạc hà, nhưng sôcôla cà phê đậu tan ra giữa đôi môi, hương sôcôla tràn ngập giữa đôi môi gắn bó của hai người.

Hạ Đậu Khấu nhướng khóe môi, nắm trong lòng anh.

Cô cảm nhận hương vị sôcôla trong miệng, biết anh lại lo lắng cho cô.

Sôcôla cà phê đậu này cô ăn lần đầu khi bọn họ chờ máy bay ở Hongkong, cô thèm liền mua ăn thử. Ăn một lần, cô liền nhớ mãi, hơn nữa rất thích vị sôcôla hòa tan, cắn một miếng socola cà phê đậu, mùi cà phê liền tràn ngập khoang miệng.

Dạ Bác Vũ cuốn lấy socola trong miệng cô, cắn, môi hai người liền tràn ngập hương vị cà phê.

Cô cười khẽ nói:“Anh hại em ngủ không được.”

“Anh vừa về, em vốn nên hưng phấn ngủ không được.” Anh ngẩng đầu, nhẹ vỗ về cánh môi của cô.

“Bá đạo.” Hạ Đậu Khấu ngồi dậy, áo trắng không có tay để lộ một tay dài trắng nõn, chọc anh quyến luyến cúi đầu khẽ cắn.

“Dã man......” Cô bị anh cắn bật cười, đỡ lấy bờ vai của anh.“Đói bụng sao?”

“Đúng vậy, đói đến thầm muốn ăn luôn em.” Anh không khách khí xoay người đè lên người cô, hai tay đặt hai bên sườn của cô, con ngươi đen yên lặng khóa lấy cô. “Đáp án đâu?”

“Không có đáp án.”

“Có ý gì!” Dạ Bác Vũ bật đèn đầu giường.

Ánh sáng chợt xuất hiện làm cho Hạ Đậu Khấu nheo mắt lại, cô vươn tay che ánh sáng, nhìn anh nộ khí đằng đằng.

Ai, sao anh lại dễ dàng nổi trận lôi đình như vậy?

“Hôm nay em nói rõ ràng cho tôi! Đến tột cùng thì em có muốn cùng tôi hay không? Nếu em không cần, tôi đây liền cút!” Dạ Bác Vũ rống xong, đau lòng ti thắt chặt, mở mắt trừng cô.

Hạ Đậu Khấu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ anh sẽ như vậy.

“Không nói lời nào thì tôi đi.” Dạ Bác Vũ uy hiếp nói, cô còn từ chối nữa thì chỉ đành phải vậy.

Cô dùng sức lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu lách tách rơi xuống.

Cô mở miệng, nói không nên lời, nước mắt vỡ đê rơi xuống, sợ hãi chính mình và Dạ Bác Vũ.

Dạ Bác Vũ trừng mắt nhìn cô khóc, trong khoảng thời gian ngắn chân tay đều luống cuống .

Từ nhiều năm trước kể từ khi cha cô mất, với khi cô nhận lấy cái cốc hồng anh phải thiên tân vạn khổ mới tìm mua được, anh chưa từng thấy cô khóc như vậy.

“Khóc cái gì mà khóc! Chỉ có em không cần anh, không có chuyện anh không cần em!” Dạ Bác Vũ rống to, liền ôm cô vào lòng.

Hạ Đậu Khấu khóc nhất thời nín không được, đành phải tiếp tục sà vào vòng tay anh.

Hô hấp trên người anh hỗn hợp với mùi nước hoa, mùi vị quen thuộc, trong nháy mắt cô yếu lòng, cảm thấy chính mình hẳn là không nên để ý ai cả, cứ như vậy cùng anh cao chạy xa bay.

“Em nhất định là do ông trời phái đến hủy diệt anh.” Anh lấy khăn giấy, lau nước mắt cho cô, ảo não trách.

Biểu cảm trên mặt anh vừa tức lại vừa yêu, làm cho cô nhịn không được nhướng môi, giống như làm nũng ôm thắt lưng anh, cái trán chạm nhẹ lấy cái cằm lún phún râu của anh.

Dạ Bác Vũ nhìn thiên hạ nho nhỏ trong lòng mình, xem anh như là nhà dựa sát vào nhau. Anh bình tĩnh lại, lửa giận dần dần tiêu tán.

Anh vươn tay ôm lấy hai má lành lạnh của cô.

Cô dụi dụi vào lòng bàn tay anh, thích xúc cảm dày rộng rắn chắc có thể thay cô chống cả bầu trời này.

Chính là vì thích, cho nên mới muốn làm cho anh nhiều chuyện hơn một chút.

“Dạ Bác Vũ, em yêu anh.” Cô nói nhỏ.

“Em yêu tôi, nhưng lại không biết có nên cùng tôi hay không, em nói đây là chuyện gì hả!” Dạ Bác Vũ phòng bị nhìn cô, chỉ cảm thấy cô miệng là muốn đôi bom.

“Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người.”

“Ba tôi nói cái gì với em?”

Dạ Bác Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cô, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu không mọi việc sao có thể trùng hợp như thế?

Ba anh mới sắp xếp cho anh đi xem mắt ở Hongkong, cũng phản đối anh và Đậu Khấu, mà cô lại đột nhiên nói ra chuyện hôn nhân không phải là chuyện của hai người vào lúc này......

“Ông ta nói với em chuyện bảo anh đến Hongkong xem mắt sao? Ông ta muốn bức lui em sao? tôi nói cho em biết, tôi không có hứng thú gì với Lưu tiểu thư ở Hongkong!” Anh rống to.

Lỗ tai Hạ Đậu Khấu bị anh rống đến ong ong, cô đành phải trấn an hôn lên môi anh một cái, vỗ về ngực anh, muốn anh bình tĩnh một chút.

“Nếu chú Dạ muốn ngăn cản, sao còn có thể để em ở lại nơi này?” Cô nhẹ giọng nói.

Cô không muốn nói cho Dạ Bác Vũ về cuộc nói chuyện giữa cô và chú Dạ, bởi vì làm vậy sẽ chỉ làm cha con bọn họ càng xa cách. Cô đã từng mất đi người thân, không muốn Dạ Bác Vũ cũng tiếc nuối như vậy.

Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là làm cho chú Dạ biết tình cảm giữa cô và Dạ Bác Vũ đã sớm không phải là tình yêu đơn thuần. Giữa bọn họ còn có gắn bó như người nhà, giống mật đường cuốn chặt lấy bọn họ.

“Ông ấy có tâm muốn ngăn cản, cho nên mới cảnh cáo anh, nếu cưới em, anh đừng nghĩ sẽ được kế thừa gia sản nhà họ Dạ. Ông ta cho rằng anh cần lắm sao? Anh có thể dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, năng lực của anh chẳng lẽ kém ông ta sao? Anh đã đủ giàu có, không cần dựa vào nhà gái!” Dạ Bác Vũ nghĩ đến việc này, đầy bụng tức giận lại lần nâng yết hầu, rống cả phòng đều là hồi âm.

Hạ Đậu Khấu vội vàng lấy nước cô đặt ở đầu giường đưa tới bên môi anh.

Dạ Bác Vũ nắm tay cô, một hơi uống hết nước.

“Anh cũng không thể trách chú Dạ, chú ấy chỉ muốn anh có nhiều lựa chọn hơn thôi. Dù sao, trước đó em cũng hy vọng anh có thể có nhiều lựa chọn hơn, cân nhắc rồi, mới có thể biết cái gì là thứ anh muốn nhất......”

Dạ Bác Vũ đoạt lấy ly nước cô nắm trong tay, nặng nề đặt lên đầu giường.

“Đầu óc em có vấn đề à, hay là em vốn không thèm để ý đến tôi?” Anh trừng mắt nhìn cô, nói giống như viên đạn bắn nhanh ra.“Tôi không hiểu vì sao em cứ luôn tìm lý do từ chối tôi? Tôi chung tình với em như vậy, chẳng lẽ lại là khuyết điểm sao? Hay là em hy vọng tôi cưỡi lừa tìm ngựa? Vẫn là người cưỡi lừa tìm ngựa là em? Em không hài lòng về tôi sao? Cho nên, vẫn luôn không muốn hứa hẹn với tôi.”

Anh bắt lấy bả vai cô, bàn tay vì bất giác dùng sức mà run rẩy.

Thân mình Hạ Đậu Khấu co rúm lại một chút, dưới hai tay anh giống như búp bê tùy ý anh bài trí, hoàn toàn không kháng cự, chỉ mở to mắt yên lặng nhìn anh.

“Trả lời vấn đề của to!” Dạ Bác Vũ nắm bả vai cô ra lệnh nói.

“Trả lời cái gì? Anh hẳn nên biết cá tính của em.” Cô nhẹ giọng nói.

“Nếu tôi hiểu rõ, tôi đã sớm cưới em vào cửa, để em sinh ba, bốn đứa nhỏ !” Dạ Bác Vũ nghĩ vậy cả bụng liền hỏa, nổi trận lôi đình, khuôn mặt đối diện mặt cô.

Cô đang ôm lấy mặt anh, trán để trán, chóp mũi chạm nhẹ lấy anh.

“Em hy vọng cuộc hôn nhân chúng ta có thể nhận được sự chúc phúc của chú Dạ và mẹ em. Nếu chú Dạ phản đối chúng ta như vậy, sao em có thể an tâm ở một chỗ với anh?” Cô nói.

“Chuyện của chúng ta có liên quan gì đến ông ấy? người kết hôn với em là anh.” hô hấp của anh thổi lên tóc cô, cơn tức giận chậm rãi bình ổn lại.

“Em không nghĩ cuộc sống của em sẽ vĩnh viễn là thế giới của hai người. Anh không thấy quan hệ giữa chú Dạ mẹ em và chúng ta rất xa lạ sao? Bởi vì chúng ta luôn đắm chìm trong thế giới hai người, em nghĩ chúng ta nên đi ra......”

“Chuyện của bọn họ sao tôi có thể nhúng tay vào, gia đình không thân cận chẳng lẽ đều là trách nhiệm của tôi sao? Còn có, đối với ba tôi mà nói, gia đình chỉ cần không trở mặt thành thù, quan hệ ruột thịt cũng không quan trọng.” Dạ Bác Vũ tức giận nói.

“Anh giận ông ấy vì ông ấy hờ hững với gia đình sao?” Cô vỗ về tóc anh, nhìn thần sắc anh ủ dột.

“Anh không có cảm giác gì với ông ấy, những thời khắc quan trọng với anh ông ấy đều không có mặt, anh không cần phiền não vì ông ấy.” Dạ Bác Vũ lạnh lùng nói.

“Đã nhíu mày, còn nói không phiền não.” Cô thở dài, nhu nhu đầu mày anh.

“Nên phiền não là ba anh. Ông ấy có thể hạ tối hậu thư với anh, anh cũng có thể buông tay mặc kệ công ty, tiền có thể kiếm, anh không cần.” Lạnh lùng hừ.

Hạ Đậu Khấu vỗ về cánh tay anh, biết anh cực độ bất mãn với việc chú Dạ lấy sự nghiệp áp chế anh. Người đàn ông này cứng rắn như đá, cứng đối cứng chắc chắn chỉ rơi vào kết cục bị thương nặng.

“Em tin anh có thể dễ dàng bắt đầu từ số không, nhưng em không muốn anh vì quan hệ của chúng ta mà trở mặt thành thù với chú Dạ......” Cô vẫn thử thuyết phục anh cho Chú Dạ cơ hội.

“Ngu ngốc! Nếu tình cảm của ông ấy đối với anh là tình cảm cha con bình thường thì không nên lấy công ty ra áp anh, cũng nên hiểu được tình cảm anh đối với em.” Anh hít sâu một hơi, không muốn thảo luận chuyện này nữa.“Tóm lại, ngày mai chúng ta phải đi công chứng.”

“Quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi, không cần phải gấp gáp chứng minh điều gì. Chú Dạ muốn anh đi xem mắt, cũng vì muốn anh......”

Dạ Bác Vũ trừng mắt, nhiều ngày mỏi mệt cùng tức giận nhất thời xông lên.

Vốn muốn tố khổ với cô, muốn được đồng tình, nay lại bị cô dội cho gáo nước lạnh chọc tức. Anh chịu đủ!

“Vì sao đến bây giờ em vẫn lo lắng cho người khác! Tôi mới nên là người quan trọng nhất trong lòng em! tôi để ý em sáu năm, hy vọng em cũng để ý tôi như vậy, kết quả sao? Em đối với ai cũng chu đáo, duy chỉ có tôi là không!” Dạ Bác Vũ nổi lửa giận, dùng sức đẩy cánh tay nhỏ bé của cô đang cầm lấy cánh tay anh.“Tôi sẽ tự động rời đi, như vậy em vừa lòng chưa?”

Dạ Bác Vũ xoay người tránh ra, dùng sức đá văng cửa phòng.

Hạ Đậu Khấu quang chăn, đuổi theo.

“Trở về phòng em đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy em! Cũng không muốn nói chuyện với em!” Dạ Bác Vũ không quay đầu lại gầm nhẹ, nặng nề đi xuống lầu.

Hạ Đậu Khấu đứng nơi cầu thang, nhìn anh biến mất ở chỗ rẽ.

Rầm!

Vài giây sau, cửa lớn bị đóng mạnh cái sầm, làm cô sợ tới mức giật mình.

Hạ Đậu Khấu dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống.

Cô ôm hai đầu gối, vùi hai má vào giữa, không tiếng động thở hổn hển.

Chính là vì thực lòng yêu, cho nên mới hy vọng mọi chuyện của anh đều viên mãn. Miệng anh không nói, nhưng trong lòng vẫn để ý đến chú Dạ, nếu không anh sẽ không kích động như thế.

Huống hồ, cô đã mất cha, biết cái loại tiếc nuối này, cho nên mới hy vọng anh quý trọng .

Hạ Đậu Khấu nhìn phía dưới cầu thang, chỉ hy vọng anh trở về nhanh một chút, nghe cô giải thích.

Phương thức cô xử lý dù không tốt, làm cho anh cảm thấy mình không được coi trọng, nhưng chỉ cần anh tĩnh tâm sẽ nên hiểu được nếu không phải vì anh, cô cần gì để ý cảm thụ của Chú Dạ như vậy.

Cô căn bản không cần quan tâm Chú Dạ giao công ty cho ai, cô chỉ quan tâm--

Khi nào Dạ Bác Vũ sẽ trở lại bên người cô!

Ngày hôm sau, Hạ Đậu Khấu ngủ quên nơi sô pha bị lạnh tỉnh .

Cô giãy dụa ngồi dậy, xương sống thắt lưng đau mỏi đi đến gõ cửa phòng Dạ Bác Vũ --

Trong phòng anh không có người.

Cô nhìn đồng hồi, mới sáng sáu giờ hơn. Cô sợ gây ầm ỹ đến anh, không dám gọi điện tìm người, bắt buộc chính mình đợi đến tám giờ, mới gọi điện thoại cho anh --

Di động Dạ Bác Vũ tắt máy.

Anh định không liên lạc với cô! Hạ Đậu Khấu toát mồ hôi lạnh, cô gấp đến độ xoay quanh, biết rõ hôm nay là thứ Bảy không cần đi làm, vẫn gọi điện thoại đến công ty hỏi bảo vệ, muốn bọn họ nhìn xem Dạ tiên sinh có đến văn phòng hay không.

Bảo vệ nói văn phòng không có người.

Hạ Đậu Khấu quýnh lên, cả người choáng váng. Cô kéo thân mình, bắt buộc bản thân xuống bếp ăn một chút gì đó, uống một ly cà phê. Bởi vì cô đau đầu kịch liệt, cảm thấy lúc nào cũng có thể ngất đi.

Dạ Bác Vũ thật sự tức giận.

Bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh chưa bao giờ tắt di động không liên lạc với cô.

“Có lẽ là di động hết pin.” Cô ngồi ở bàn cơm thì thào tự nói .

Không! Dạ Bác Vũ đi khắp nơi trên thế giới, sợ cô liên lạc với anh không được, cho nên luôn mang theo sạc đa năng bên người.

Cho nên, là anh không muốn nhận điện thoại của cô......

Cạnh! Cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng đẩy ra.

“Anh đã về......” Hạ Đậu Khấu đột nhiên đứng dậy, khuỷu tay đụng vào góc bàn, đau đến mức chảy nước mắt.

Nhưng cô chịu nhịn đau, ngay cả nửa giây cũng không dám dừng, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa.

Dạ Quốc Duy đứng ở cửa lớn, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hạ Đậu Khấu.

“Thực xin lỗi, cháu tưởng Bác Vũ về.” cả người Hạ Đậu Khấu giống như bong bóng xì hơi, vô lực lui về phía sau vài bước.

“Bác Vũ đâu?” Dạ Quốc Duy hỏi.

“Tối hôm qua anh ấy đi ra ngoài, chưa trở lại, di động cũng không gọi được.” khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, thấp giọng nói.

Dạ Quốc Duy cau mày, hoàn toàn nghĩ không ra con mình sẽ đi nơi nào.

“Hai người cãi nhau?”

Hạ Đậu Khấu gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhụt chí cúi trước ngực. Cô đi đến sô pha, bất chấp thất lễ, vô lực ngồi xuống.

“Cháu nói với Bác Vũ chuyện chúng ta nói với nhau?” sắc mặt Dạ Quốc Duy trầm xuống, nói.

Hạ Đậu Khấu nhướng đôi mắt phủ kín tơ máu nhìn về phía Chú Dạ.

“Nếu cháu nói, Bác Vũ sẽ không phát tiết cơn giận lên người cháu.” Cô nói.

Dạ Quốc Duy nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hạ Đậu Khấu, đoán rằng chắc do cô không lập tức đồng ý yêu cầu kết giao của Bác Vũ, hoặc là nói chút chuyện muốn Bác Vũ lấy sự nghiệp làm trọng linh tinh cho nên hai người mới thành như vậy.

“Đã lớn như vậy, sớm muộn gì cũng trở về .” Dạ Quốc Duy giả bộ dường như không có việc gì nói.

“Nếu cháu không tìm anh ấy, anh ấy sẽ không trở về .” Hạ Đậu Khấu nhẹ giọng nói.

Dạ Quốc Duy vừa nghe, mày lập tức xoắn lại.

“Sớm muộn gì nó cũng phải đến công ty đi làm .” Ông nói.

“Chú Dạ, anh ấy không đến công ty vẫn có thể xử lý tốt mọi chuyện, đây là năng lực của anh ấy.” Chính là vì rõ ràng cá tính của anh, cho nên anh mới có thể làm vậy.

“Nó là con nít sao? Đùa giỡn cái gì chứ?” Dạ Quốc Duy đẩy đẩy mắt kính, bất mãn nói.

“Anh ấy có thể tùy hứng không đến công ty, nhưng anh ấy sẽ không làm hỏng chuyện.” Cô nói.

Dạ Quốc Duy nhìn Hạ Đậu Khấu, nhìn đôi mày vẫn luôn nhăn lại của cô, biết cô thật sự lo lắng.

Hạ Đậu Khấu là người hiểu Bác Vũ nhất, nếu cô xem chuyện này nghiêm trọng như vậy, có nghĩa là Bác Vũ có khả năng từ nay về sau không trở về nhà, không đến công ty.

“Đàn ông đã trưởng thành rồi còn vì chuyện tình cảm mà luẩn quẩn trong lòng? Tình cảm quan trọng như vậy sao......” Dạ Quốc Duy chìm vào sô pha, thì thào tự nói .

“Chú Dạ, anh ấy sẽ trở về . cháu sẽ tìm được anh ấy.” Hạ Đậu Khấu rót ly nước cho Chú Dạ, chính mình đi vào phòng bếp, tiếp tục cố gắng suy nghĩ nên tìm người ở đâu.

Dạ Quốc Duy nhìn ly nước, nghe phòng bếp truyền đến giọng nói của Hạ Đậu Khấu.

“Ngô quản lí à? tôi là Hạ Đậu Khấu. Đúng...... Ngại quá...... Nhà Dạ tiên sinh gần đây đang sửa lại, nhưng anh ấy quên nhắn lại anh ấy hiện đang ở khách sạn nào, di động lại hết pin, cho nên có thể phiền anh giúp tôi xem thử anh ấy đăng ký khách sạn nào được không...... Không có sao? Cám ơn.”

“Học trưởng, em là Đậu Khấu đây ạ. Chuyện lần trước thật sự cám ơn anh mở party đãi mấy vị khách Pháp của chúng em, mấy ngày hôm trước bọn họ còn khen không dứt miệng đâu...... vâng, Dạ tiên sinh vừa về nước, nhưng mà có chút chuyện nhỏ muốn phiền anh......”

Dạ Quốc Duy nghe Hạ Đậu Khấu dùng khẩu khí ổn định nói hai cuộc điện thoại.

“Cám ơn học trưởng, em không quấy rầy anh nữa. Anh vừa về nước cần nghỉ ngơi, hai giờ sau em sẽ tới, nếu tiện, có thể nhờ phòng bếp giúp em chuẩn bị bữa sáng trước -- hai trứng ốp la, hai phần thịt nguội, một giỏ bánh sừng bò, một cà phê nóng và dĩa táo. Anh Vương, thật sự vô cùng vô cùng cám ơn anh.”

Dạ Quốc Duy đứng dậy đi đến phòng bếp, phát hiện Hạ Đậu Khấu tay cầm điện thoại nói chuyện còn thật sự cúi đầu cảm ơn.

“Chú Dạ, không có việc gì, anh ấy ở khách sạn C.” Hạ Đậu Khấu cố cười nói với ông.

“Sao cháu biết nó ở đó?” Dạ Quốc Duy hỏi.

“Trước đó có sắp xếp nơi nghỉ cho vài vị khách, anh ấy giúp cháu xem qua mấy khách sạn, có hai khách sạn anh ấy thực thích, còn nói có rảnh muốn ở thử. Cháu chỉ đoán trúng mà thôi, bây giờ cháu tới khách sạn đón anh ấy về.” Hạ Đậu Khấu chưa nói xong, người đã vội vàng đi lên lầu.

“Phiền cháu.” Dạ Quốc Duy tạm dừng một chút, thấp giọng bỏ thêm một câu. “Cám ơn.”

“Chú Dạ, chú đừng cảm ơn sớm như vậy, cháu sợ muốn anh ấy trở về sẽ không dễ dàng đâu.” Hạ Đậu Khấu tạm dừng chân, ánh mắt nhìn thẳng ông.

“Có ý gì?” Dạ Quốc Duy đẩy kính, cảm thấy da đầu run lên.

“Chú nói với anh ấy, nếu anh ấy không cưới đối tượng môn đương hộ đối sẽ không cho anh ấy thừa kế gia sản. Cháu nghĩ nếu muốn anh ấy về với cháu, thì cháu nhất định phải chọn một bên......”

“Dù sao, nó vốn không cần công ty này, nó dựa vào chính mình cũng có thể dựng một mảng trời riêng, công ty của chú ở trong mắt nó không đáng là gì!” Dạ Quốc Duy giận đến phát run ngắt lời cô, cảm thấy con mình đúng là làm cho cha mẹ phiền lòng.

Hạ Đậu Khấu lẳng lặng nhìn Dạ Quốc Duy, nhẹ giọng nói: “Chú Dạ, Bác Vũ quả thật không cần gia sản, nhưng anh ấy để ý chú.”

Cô nói với Chú Dạ xong, xoay người chạy lên lầu sửa soạn lại bản thân, chuẩn bị ý tinh thần đến đón Dạ Bác Vũ về nhà.

Đương nhiên cô cũng muốn cha con bọn họ hoà thuận vui vẻ, nhưng chuyện cô không mong muốn nhất là mình làm cho Dạ Bác Vũ thương tâm!

Dạ Quốc Duy nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, ông ngồi trở lại sô pha phòng khách nghĩ lại lời Hạ Đậu Khấu nói.

Dạ Bác Vũ để ý ông, người ba này sao? Nếu thật sự để ý ông, vì sao không cần công ty Dạ thị? Đó là tài sản lớn nhất ông lưu cho con mà.

Nếu không có Dạ thị, quan hệ cha con ông còn lại cái gì? Dạ Quốc Duy nghĩ kĩ, đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thoáng chốc cả kinh.

Đây vốn là quan hệ cha con nên có sao?

Bạn đang đọc Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh của Lộ khả khả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.