Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26 : Hết Quyển 4 ( Quyển 5 là Ảo Thuật Gia ( The Warlock ))

Phiên bản Dịch · 1394 chữ

Sophie và Josh đi cạnh nhau trên bến cảng ở Sausalito, băng qua những chiếc nhà thuyền xinh đẹp. Chẳng có chiếc nào giống nhau, số thì nhỏ và thấp, số khác lại cao và dài. Đa số đều có thuyền cao su buộc ở thành tàu, một chiếc thậm chí còn có cả mỏ neo ở đuôi tàu.

Cặp sinh đôi để mặc Nicholas và Perenelle tranh cãi với Aoife trên thuyền của Niten. Kiếm sĩ vẫn chẳng nói lời nào, chỉ chốc chốc lại bước về vị trí nơi tay ông có thể đặt lên vai của Aoife khi cô ta nổi đóa lên.

“Ta làm gì bây giờ?” Josh hỏi.

Sophie nhìn cậu. “Làm? Chuyện gì?”

“Ý em là, ta có về nhà không?”

“Rồi sau đó thì sao? Ta về nhà để làm gì chứ?”

Josh đút hai tay vào túi sau quần jean rồi bước tiếp. Cậu cũng không biết câu trả lời. “Chị biết không, chỉ đến lúc rời nhà để đi kiếm gia đình Flamel em mới nhận ra mình đã mất quá nhiều.” Cậu nói.

“Ý em mất là sao?” Sophie bối rối.

“Những ngày trải qua cùng Flamel đã lấy mất của chúng ta tất cả.” Josh tiếp tục. “Mọi thứ ta nghĩ mình biết – tất cả về lịch sử, những thần thoại, thậm chí cả khảo cổ nữa – tất cả hóa ra chỉ là lời nói dối. Thậm chí tương lai của chúng ta cũng bị xóa sạch.”

Sophie gật đầu. Cô bé cũng từng nghĩ như vậy, nhưng không hề ngạc nhiên cậu em mình lại mất nhiều thời gian hơn để ngẫm ra đến thế.

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Josh ngừng lại để nhìn về phía con tàu của Niten. Dù cách đến hơn 100 yard, cậu vẫn hạ thấp giọng xuống và thầm thì. “Chị ơi, chúng ta sẽ làm gì đây? Em không tin tưởng Flamel.”

“Chị cũng vậy.” Sophie thú nhận.

“Nhưng chúng ta lại đang ở thế mắc kẹt với chú ấy.”

Sophie gật đầu. “Và chị nghĩ ta cần phải nhìn nhận chuyện này đến khi nó kết thúc.”

“Nghĩa là sao?” Josh hỏi đầy tuyệt vọng. “Chị nghe họ nói rồi đấy. Họ đang bàn đến chuyện tấn công Alcatraz. Thật điên rồ.”

“Nhưng nếu họ không làm vậy, bọn yêu quái trên đảo sẽ tấn công San Francisco.” Sophie bước tới kế bên em mình, không khí đột nhiên sực mùi vanilla ngọt ngào. Đôi mắt màu xanh sáng của cô bé lấp lánh ánh bạc. “Em có bao giờ nghĩ đây mới chính là số phận của chúng ta? Đây mới chính là cái ta phải làm.”

Josh lùi lại, cậu đột nhiên thấy sợ vì xúc cảm mạnh mẽ trong giọng của chị mình. “Chị đang nói gì vậy?” Cậu hỏi.

“Josh, 10.000 năm trước, Abraham đã viết về chúng ta…”

Josh vội vã lắc đầu. “Không. Ông ta viết về cặp sinh đôi… mà có biết bao nhiêu là cặp sinh đôi trên thế giới này.”

“Không ai giống chúng ta.”

“Rất nhiều người giống ta,” cậu tiếp tục. “Nhớ không? Nhà Flamel đã thu thập các cặp sinh đôi vàng và bạc qua nhiều thế hệ. Và không một ai trong số họ sống sót khi được Đánh thức.”

“Chúng ta đã làm được.” Sophie nhắc nhở.

“Gần như không.”

“Josh, chị đã được huấn luyện phép thuật Không khí, Lửa và Nước còn em đã được Đánh thức và huấn luyện phép Nước. Chúng ta không thể lờ đi những khả năng này. Hiện giờ ta có cơ hội để dùng chúng, để bảo vệ thành phố.”

“Chị có bao giờ suy nghĩ,” Josh đột nhiên hỏi, “Liệu chúng ta đang đứng về lẽ phải? Liệu Flamel là quân địch và Dee là người tốt?”

Cả hai người đều nhìn thấy những di chuyển chớp nhoáng cùng một lúc và quay lại, đối diện với Niten. Mặc dù bấy giờ là đầu giờ chiều khá yên tĩnh, họ vẫn không nghe thấy tiếng Kiếm sĩ đi tới. Ông khẽ cúi chào. “Bọn họ đang đợi hai cháu.” Ông nói, liếc nhìn về phía con tàu. Ông quay người và bước đi, rồi dừng lại, liếc nhìn ra đằng sau, và ánh sáng quét lên khuôn mặt ông, làm đôi mắt nâu của ông biến thành hai chiếc gương soi. “Tôi đã nghe thấy câu hỏi cuối cùng của cháu. Tôi là người bất tử, dù tôi sống không lâu bằng Nicholas hay Perenelle, hiện tại và mãi mãi tôi vẫn sẽ là một chiến binh. Và nếu cuộc đời có dạy tôi điều gì, đó chính là, trong mọi cuộc chiến, cả hai phe đều tin rằng họ là lẽ phải.”

“Thế còn chúng cháu, Niten?” Josh hỏi, “Chúng cháu có thuộc về lẽ phải không?”

“Các cháu đang đứng về một phe, điều này rất quan trọng. Cháu không cần phải đứng về phe đó. Thường thì hành động dũng cảm nhất chính là thú nhận mình đã mắc sai lầm.” Ông ngừng một chút, rồi nói tiếp. “Hãy đi theo con tim cháu. Bảo vệ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, bởi vì, đến cuối cùng, tất cả những người này đều muốn điều gì đó từ cháu, hoặc muốn cháu làm gì đó cho họ, hay trở nên điều gì đó cháu vốn không phải. Trách nhiệm duy nhất của hai cháu chính là hai cháu đấy.” Rồi ông quay lại và sải bước.

Nicholas và Perenelle đang chờ trên bến tàu. Sophie có thể cảm thấy ánh mắt Perenelle đang dò xét khuôn mặt hai đứa, gần như thể bà đang đọc ý nghĩ chúng vậy. Nữ phù thủy bước tới, Sophie chợt nhận ra một điều: rõ ràng Perenelle - không phải Nicholas – đang dẫn đầu. Cô bé ngộ ra rằng người phụ nữ kia vẫn luôn luôn là thủ lĩnh.

“Đã đến lúc quyết định.” Flamel nói với một nụ cười méo xệch.

“Chúng cháu đang nói về…” Josh mở lời.

“Thời gian nói chuyện đã hết.” Perenelle ngắt lời. “Đã tới lúc hành động. Các cháu theo ta chứ?” bà hỏi.

“Bọn cháu còn lựa chọn nào sao?” Josh đáp.

Perenelle vừa định mở miệng, Nicholas đã kéo tay áo bà và khẽ lắc đầu. Nhìn cặp sinh đôi, ông nói. “Luôn có nhiều lựa chọn.” Ông đưa ba ngón tay xương xẩu. “Các cháu có thể chiến đấu cùng ta, có thể về phe Dee, hoặc không làm gì cả.” Vẻ mặt ông trở nên dữ tợn. “Nếu cháu theo Dee, thành phố này và cả thế giới này sẽ chết cả. Nếu cháu không làm gì, thành phố và thế giới này cũng sẽ chết. Nhưng nếu cháu chiến đấu cùng ta, vẫn còn có cơ hội – một cơ hội nhỏ, nhưng dù sao vẫn có – cho loài người.”

“Nhưng…” Josh bắt đầu.

Sophie bước tới, túm lấy vai em mình, nhéo đau đến mức làm cho cậu phải im lặng. “Chúng cháu theo chú.” Sophie nói. Cô bé nhìn em trai và cậu gật đầu ngay lập tức. “Cả hai chúng cháu sẽ theo chú.” Rồi cô bé nhìn từ Nicholas sang Perenelle. “Vậy, giờ chúng ta làm gì?”

Nữ phù thủy hơi cúi đầu, nhưng không giấu được Sophie nụ cười thầm của bà. “Josh cần phải học ít nhất một loại Phép thuật cơ bản nữa.” Perenelle nói. “Nếu có thời gian, ta có thể kiếm ai đó huấn luyện cho cậu bé phép Đất, Không khí, và Lửa, nhưng ta không thể. Cô nghĩ cậu bé sẽ chỉ học được thêm một loại ma thuật trong thời gian còn lại của chúng ta.”

“Nhưng loại nào ạ?” Josh hỏi. Perenelle xoay người nhìn Nhà giả kim, lông mày bà nhíu lên thành một câu hỏi không lời. Họ không nói lời nào cả, nhưng Nữ phù thủy gật

đầu và quay lại với nụ cười trên môi. “Chúng ta sẽ huấn luyện Josh phép Lửa.” Bà nói.

Josh nhìn Sophie và nhoẻn miệng cười. “Lửa. Cháu thích nó.” Rồi cậu lại quay lại Perenelle. “Nhưng ai sẽ huấn luyện cháu?”

Sophie biết câu trả lời trước khi Nữ phù thủy đáp. “Chúng ta sẽ tìm gặp Prometheus, Bậc thầy về Lửa.”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.