Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

“Chúng ta có thể bay tới San Francisco,” Virginia Dare thì thầm. “Tôi thích đi máy bay lắm. Đặc biệt nếu ở khoang hạng nhất, và sẽ tuyệt hơn nếu ông trả tiền.”

“Tôi ghét bay.” Dee lẩm bẩm. “Hơn nữa, có hai vấn đề: đặt vé sẽ để lại dấu vết cho những kẻ đang truy tìm, và chuyến bay đầu tiên đến sáng mai mới cất cánh. Chuyến 11h đến West Cost. Chúng ta mất quá nhiều thời gian, và các Elder sẽ dễ dàng sắp xếp cả một hội đồng đón tiếp cô và tôi khi chúng ta tiếp đất.”

“Thế còn trực thăng cá nhân? Ông nhiều tiền đến thế cơ mà.”

“Phải, tôi nhiều tiền, nhưng mớ thủ tục cũng phải mất đến hàng giờ và để lại biết bao là dấu vết. Không, cách này tốt hơn nhiều.”

“Tốt hơn, ý ông là nguy hiểm chăng?” Virginia hỏi khẽ.

“Có bao giờ cô phiền lòng vì chuyện này đâu.”

“Tôi là người bất tử, chứ không phải mình đồng da sắt. Tôi cũng có thể bị giết… và ông cũng thế,” cô nhắc nhở ông. “Càng sống lâu, tôi càng trân trọng cuộc đời mình. Tôi chưa muốn kết thúc nó đâu.”

Hai người, giống các cặp khách du lịch khác, đang đứng dưới bóng cây chiêm ngưỡng mặt tiền của tòa Tháp London, phần đá màu trắng nhờ đã chuyển sang màu bơ trong ánh nắng ấm áp. Một trận mưa vừa quét qua thành phố, để lại những vũng nước đang phản chiếu ánh sáng. Dù đã khá trễ, vẫn còn rất nhiều người đến thăm thú, thưởng thức không khí mát mẻ và trầm trồ trước thắng cảnh London bên bờ sông Thames. Chốc chốc đèn máy ảnh lại nhá lên.

“Cả đời tôi hình như chỉ quẩn quanh tòa tháp này,” Dee nói, giọng bâng khuâng. “Tôi đã đến thăm Walter Raleigh tại đây ngay trước khi ông ta bị tử hình,” ông nói. “Và khi tôi còn là một đứa trẻ, bố tôi đưa tôi đến đây để xem sư tử tại Vườn thú Hoàng gia”

“Rất xúc động.” Dare nói. “Còn giờ ông có thể nói tại sao chúng ta lại đến đây chưa?”

Dee gật đầu. “Có một lối vào Vương quốc Bóng Tối phía trong.”

“Cổng vào Vương quốc của Kẻ phản bội.”

Dare gật gù. “Tôi có nghe qua.” Vai cô run run bên dưới áo khoác. “Người ta đồn rằng đây là một nơi kinh khủng.”

Dee phớt lờ. “Cùng nhau, tôi đoan chắc ta đủ mạnh để kích hoạt và đi vào đó. Một khi ở trong Vương quốc Bóng Tối này, ta có thể nhảy cóc từ nơi này qua nơi khác đến khi đặt chân tới Mỹ.” Ông cười với một chút hóm hỉnh trong đó.

“Khi đã kích hoạt cánh cổng, ta sẽ phản lại vị trí hiện tại của chính ta.” Virginia nói. “Quả vậy. Nhưng khi ở trong Vương quốc Bóng Tối, không ai có thể đoán được ta đang đi đâu.”

Virginia Dare lắc đầu, mái tóc dài xõa xuống lưng. “Tôi có thể chỉ ra một vài vấn đề nho nhỏ trong kế hoạch này không?”

“Sao nào?”

“Cứ cho rằng ta có thể vượt qua đám lính canh ở Tòa tháp…”

“Có gì khó. Cô có thể phù phép cho chúng ngủ với âm nhạc.”

“Rồi ta lại cho rằng có thể nhảy tới Cánh cổng Vương quốc dành cho Kẻ phản bội.”

“Ta có thể làm được.” Dee đáp không hề nao núng.

“Ta nào có biết ai là chủ nhân của Vương quốc đó?”

Tiến sĩ lắc đầu. “Chẳng ai biết cả. Có lẽ, một số ít Elder – nhưng cô biết đấy, nhiều Vương quốc Bóng Tối tiếp giáp với Trái đất đều rỗng không.”

“Tôi cũng biết các Elder đen tối đang kêu gọi những người anh em của họ sống tại các Vương quốc bên ngoài xích gần đến lối đi Litha. Rất có thể một cái gì đó đã kéo đến sinh sống nơi đây rồi.”

Dee vừa định mở lời bình luận, nhưng Virginia tiếp tục. “Nhưng cứ cho rằng vương quốc ấy rỗng không đi. Rồi chúng ta sẽ phải đi qua nó để đến 1 hay 2 hoặc là 3 vương quốc nữa trước khi đến được vương quốc tiếp giáp với nước Mỹ.”

“Phải.”

“Và nó có thể ở bất kì đâu trên đất Mỹ từ Alaska đến Florida?”

“Phải. Trường hợp xấu nhất ta có thể ở cách San Francisco tới vài giờ bay.”

“Vậy thì, nói tôi biết tại sao ta phải trở lại San Francisco chứ? Tôi tưởng thành phố ấy đã bị đội quân khủng khiếp của Elder chiếm giữ rồi?”

“Cuốn sách của Pháp sư Abraham đang ở San Francisco. Tôi cần nó.”

“Cuối cùng cũng tới rồi!” Virginia reo lên vui mừng. “Ông mất nhiều thời gian quá đấy.” Cô mỉa mai. Và rồi đột ngột cô dừng lại khi vừa có một suy nghĩ dấy lên. “Cuốn sách vẫn ở trong tay ông – ông chưa giao nó cho Elder sao?”

“Không. Tôi quyết định sẽ giữ nó.”

“Giữ!” Virginia cao giọng làm đám khách du lịch về khuya phải ngoái lại nhìn. Cô thấp giọng xuống đến mức chỉ hơn lời thì thầm một chút. “Để làm gì?”

Dee cười. “Tôi sẽ dùng nó để tự mình điều khiển Trái đất này.”

Virginia chớp mắt ngạc nhiên, và rồi cô đột ngột cười vui vẻ. “Tiến sĩ, ông điên rồi… mà có lẽ tôi còn điên hơn cơ, vì đã làm bạn với ông. Ông nghĩ các chủ nhân Elder sẽ cho phép ông chiếm nó, vương quốc ưa thích của họ chăng?”

“Tôi sẽ không cho họ lựa chọn nào đâu,” Dee trả lời đơn giản. “Tôi đã cống hiến cho họ cả cuộc đời – vài cuộc đời – phục vụ. Thế nhưng, chỉ vì vài sai phạm nho nhỏ, họ sẵn sàng khép tôi vào một cái tội phải chịu đựng mãi mãi. Họ đã phán tôi là một utlaga. Giờ, tôi chỉ phục vụ cho mình tôi thôi – và cả cô nữa.” Ông nhanh chóng bổ sung khi nhìn thấy nét mặt người đồng hành của mình. “Tôi sẽ giành lấy quyền điểu khiển hành tinh này từ các Elders, giết tất cả bọn người bất tử, Elder và Thế hệ kế tiếp vẫn còn sống ở đây. Rồi tôi sẽ niêm phong lối vào các Vương quốc và phân cách thế giới này với số khác. Tôi sẽ làm cho hành tinh này là của tôi. nếu cô về phe tôi. Chúng ta có thể cùng nhau làm chủ.”

Virginia Dare bước lùi lại và từ từ, thận trọng nhìn Dee từ trên xuống dưới.

“Cô nhìn gì vậy?” Ông hỏi.

“Một gã ngốc.” Cô gắt. “Làm sao ông có thể đạt được mục tiêu này chứ?”

“Hôm qua tôi đã thấy một Archon.”

Virginia chớp mắt ngạc nhiên. “Tôi chưa từng thấy một ai. Tưởng họ chỉ là truyền thuyết.”

“Tôi thấy Cernunnos, vị Thần một sừng. Đứng gần giống như thể tôi đang đứng cạnh cô đây. Và rồi sau đó, nó đến cạnh tôi: nó đã gửi một vật thế mạng, một vật thể được tạo ra, điều khiển hoàn toàn bằng năng lượng của sự tưởng tượng. Năng lượng đó thật đáng gờm… mà Cernunnos chỉ là một trong số nhỏ Archons thôi đấy.”

Virginia lắc lắc đầu. “Vậy thì nó liên quan gì tới chuyện ông làm chủ thế giới này?”

“Tôi đã có 4 thanh gươm Sức mạnh. Tôi định sẽ triệu hồi Coatlicue, kẻ mạnh nhất trong số các Archons. Bà ta sẽ phục vụ cho tôi.”

Virginia thở hổn hển. “John, thật điên rồ.” Cô nói gấp. “Và dù cho ông có thể gọi vị Archon ấy, tại sao bà ta chịu phục vụ cho ông cơ chứ? Ông có thể trao đổi vật gì để hấp dẫn bà ta đây?”

“Coatlicue khinh miệt và ghê tởm bọn Elder. Hàng thế kỉ trước, họ đã xử bà ta một hình phạt phải gánh chịu mãi mãi – tôi đoán bà ta sẽ muốn trả thù.”

“Thù hằn điểu khiền tất cả chúng ta.” Virginia lẩm bẩm. “Nhưng tôi vẫn chưa thấy làm sao mà…”

Nụ cười của tiến sĩ thật khủng khiếp. “Tôi biết lối vào Xibalba ở Trái đất này. Nếu bà ta phục vụ cho tôi, tôi sẽ chỉ cho bà ta chỗ đó.”

“Và một khi bà ta đã ở Xibalba…” Virginia thì thầm.

Dee gật đầu. “Bà ta sẽ đến được vô số các vương quốc. Rồi bà ta sẽ phá hủy chúng, đập tan mọi thứ bà thấy.” Tiếng cười của Dare run run.

“Tôi từng luôn thán phục sự tàn bạo của ông, John, nhưng điều này quả thật ngoạn mục. Dù cho ông, với sức mạnh hiện có, cũng không thể triệu hồi một Archon được. Đặc biệt là Mẹ của các vị thần. Ngay khi bà ta bước vào vào thế giới này, bà ta sẽ nghiền nát thứ đầu tiên bà thấy.”

Dee nhún vai. “Quả thật tôi phải cần vật gì đó thật mạnh mẽ, thật siêu nhiên, để lôi kéo và làm xao nhãng bà ta trong khi tôi trói buộc bà ta với các loại thần chứ.” Ông chạm vào thanh kiếm dưới làn áo. Câu trả lời chảy tuột trong các ngón tay của ông và không khí đột nhiên phủ đầy mùi cam. Nụ cười ông trở nên man rợ. “Tôi sẽ hiến cho bà ta một luồng điện vàng nguyên chất.”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.