Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 81: Sự giải phóng, và lần thứ ba.

Phiên bản Dịch · 2559 chữ

Có một thứ được gọi là [Vòng cổ Nô lệ]. Nguyên bản là một cổ vật, nhưng vào hàng trăm năm trước, những đại phù thủy của Sandora đã thành công trong việc chế tạo ra hàng loạt những thứ tương tự.

Nó vốn được dùng để nô lệ hóa những con ma thú hung dữ không thể bị thuần hóa, nhưng sau cùng nó cũng đạt đến điểm mà nó được sử dụng lên cả con người.

Họ nói rằng nó được sử dụng cho tội phạm vào lúc đầu, nhưng rồi nó dần tạo ra một sự tồn tại được gọi là [Nô lệ] ngay tại đất nước này.

Tước bỏ đi hết mọi quyền lợi, và đối xử với họ như một [Món đồ sở hữu] của cá nhân.

Nhìn chung thì nó hoàn toàn hợp pháp (ít nhất là trong đất nước này, chắc vậy), khi biến một tội phạm hay một cá nhân nào đó tự đen bán chính mình thành nô lệ. Nhưng đúng với mong đợi, chắc chắn rằng sẽ có một vài kẻ xấu trong số họ.

Những băng cướp và các thương nhân nô lệ sẽ quy tụ lại và hợp tác với nhau. Những tên cướp sẽ tấn công các ngôi làng để đoạt lấy tiền bạc và của cải. Sau đó, chúng sẽ bán những cô gái trẻ cho các thương nhân nô lệ một cách hợp pháp tại chợ đen.

Không cần biết sử dụng phương pháp nào, chỉ cần [Vòng cổ của sự lệ thuộc] được sử dụng, sự tự do sẽ bị tước đoạt. Và họ sẽ được đăng ký tai hội thương nhân, như một tài sản cá nhân, và cũng được đối xử một cách tương tự như thế.

Những người đi cùng với Rebecca-san có vẻ như cũng đã trở thành nô lệ theo cách đó.

Tay thương nhân nô lệ đã mua họ, thuê Rebecca-san, Logan-san (người sử dụng rìu), và Will (cậu trai) như ba người hộ tống cho chuyến đi. Và vì công việc đó không được thông qua công hội, họ không nghĩ rằng ông ta lại chính là một thương nhân nô lệ.

Ba người họ sau khi đã nghe qua hoàn cảnh của những nô lệ từ chính họ trong chuyến đi, không chống lại được sự phẫn nộ chính đáng đó, và đã cố thử khởi dậy chống lại tay thương nhân nô lệ. Tuy nhiên chỉ sau đó một chút, tay thương nhân đã bị tấn công bởi những tên cướp, và chết một cách dễ dàng.

Mũi tên đầu tiên được bắn ra đã nhanh chóng xuyên qua đầu của gã, bạn có thể nói rằng đó là một cái chết đáng thất vọng. Một gã đàn ông hợp tác với cướp, và cũng bị giết bởi chính chúng, đó có thể gọi là nghiệp chướng.

Đối với Rebecca-san và hai người còn lại sau khi đã hạ được bọn cướp, họ tranh thủ thời cơ và bỏ trốn khỏi đất nước cùng với những nô lệ. Bởi vì nếu họ bị bắt lại bởi hội, họ chỉ có thể bị bán lại cho một chủ nhân mới.

Dẫu vậy, trong cuộc bỏ trốn khỏi đất nước để tránh khỏi con mắt của công chúng, họ bị vướng vào một trận bão cát, và vướng vào một thảm họa.

“Vậy ra chuyện là thế hả?”

“Vâng, đó chính là lý do.”

Tôi hiểu rồi~ Tuy nhiên, hắn ta đồng thời cũng là một kẻ xấu… Gã thương nhân nô lệ. Có vẻ như thế giới này cũng có thứ đó. Rõ ràng là Vương quốc Sandora không có qua nhiều tương tác với những quốc gia khác, và có vẻ như nó vẫn giữ nguyên văn hóa gốc của mình. Ờ thì, nó nằm ở tít bên kia khu rừng hùng vĩ của Misumido, và cũng rất khó khăn trong việc du hành qua cái xa mạc khô héo để đến được đó.

“Nhưng [Vòng cổ của sự lệ thuộc]…….”

Nếu bạn cố gắng lấy nó ra, một cơn đau kinh khủng sẽ chạy xuyên qua người đeo nó, và hậu quả tệ nhất chính là cái chết. Kinh thaatj. Nó khiến cho người đeo không thể làm tổn hại đến chỉ nhân của họ, và họ cũng không thể chống lại mệnh lệnh từ chủ nhân. Cuộc bỏ trốn của họ sẽ chấm dứt nếu chủ nhân của họ suy nghĩ “Trở về đây”. Họ sẽ cảm thấy một cơn dau dữ dội nếu chống lại nó.

Chỉ có chủ nhân mới có thể mở vòng cổ ra. Tuy nhiên, gã thương nhân vốn là chủ nhân của họ đã chết. Nói cách khác, cái vòng cổ không còn có thể được gỡ ra. Trong một khoảng khắc họ sẽ được trả lại cho hội để có được một chủ nhân mới, nhưng chỉ cần chủ nhân của họ không trả lại tự do cho họ, nó trở nên bất khả thi trong việc lấy cái vòng cổ ra. Nói về một cách khác để tháo nó ra… Có thể là nó.

Tôi sẽ tháo nó ra bằng cách sử dụng [Aport]…… Nhưng đó lại là một kích thước khá khó khăn~ Vì đó là cổ của một người phụ nữ, tôi không nghĩ rằng nó sẽ quá dày. Liệu nó có vừa lòng bàn tay không?

Tôi nắm cổ của mình với cả hai bàn tay để kiểm tra độ dày. Tôi nghĩ rằng nó phải mỏng hơn, gần như là bằng với kích thước của một dĩa CD. Nó sẽ ổn thôi. Sẽ không có gì xảy ra nếu thất bại, nên việc gì phải lo chứ.

“Cái vòng cổ, có lẽ tôi có thể tháo nó ra.”

“Gì cơ?”

“Có thật không!?”

Thay vì Rebecca-san, cậu bé Will lại giật mình kêu lên. Cậu ta nhìn tôi với một cặp mắt mở to.

“Ừm, tôi không thể nói trước được trừ khi đã thử qua. Sẽ không có gì xảy ra nếu thất bại, nên hãy thử một cái nào……”

“Vâng, làm ơn! Xin hãy ban cho Wendy sự tự do!”

Wendy? Cậu nhóc Will, nắm tay một cô bé có đeo vòng cổ và ngay lập tức quay lại đây.

Tuổi của cô bé chắc khoảng 13 hay 14…… bằng tuổi với Will nhỉ? Nước da rám nắng cùng với mái tóc vàng xâm được bện thành hai bím tóc hai bên trái phải và để hờ trước ngực. Cô bé đó là người trẻ nhất trong số bảy nô lệ. Núp mình đằng sau lưng của Will, và lo lắng nhìn về phía bên này. Trở nên sợ hãi, có vẻ như cô bé có hơi sốc. Ừ thì, tôi cũng đã đúc nát con sandcrawler đó mà…

“Aport”

Để tránh khiến cho cô bé thêm sợ hãi, tôi kéo cái vòng cổ ra mà chẳng cần giải thích gì. Tôi đã đang cầm một cái vòng cổ ánh đen trong tay. Thành công, à?

“Eh!? Ủa!?”

Sau khi cậu bé nhìn thấy cái vòng cổ tôi nắm trong tay, Will nhìn ngược về phía Wendy đang đứng ở sau lưng cậu. Tất nhiên, cái vòng cổ đã biến mất.

“Nó đã tháo ra rồi! Nó thật sự đã được tháo ra, Wendy!”

“Eh…?”

Cô bé Wendy xoa vào cổ của mình. Khi cô bé nhận ra bản thân đã được giải phóng khỏi cái vòng cổ, Wendy che miệng lại, mắt cô bé liên tục chảy xuống hai dòng lệ dài. Will ôm chầmcô bé. Ah~ Ra là như thế. Nó có thể khiến cho một chàng trai cực kỳ tuyệt vọng, phải không? Đó là tuổi trẻ.

“…… Này này, cậu vừa mới làm gì thế?”

“Phép thuật vô thuộc tính [Aport]. Nó là một loại phép thật dùng để kéo vật thể.”

Lờ đi Logan-san, người đang đứng bất động với một gương mặt kinh ngạc, tôi tháo những cái vòng cỗ khác ra từng cái một. Sau cùng, tôi đang cầm trong tay bảy cái vòng cổ, tôi thiêu hủy chúng hoàn toàn với hỏa thuật.

Trong khi nhìn chằm chằm vào tôi đang đốt những cái vòng cổ, Rebecca-san lẫm bẩm trong sự ngạc nhiên.

“…… Rúc cuộc thì cậu là ai?”

“Tôi cũng là một mạo hiểm gia. Đây, thẻ hội viên của tôi.”

“Cấp đỏ á!?”

Bởi vì màu sắc của cái thẻ tôi lấy ra, ba người mạo hiểm gia trở nên kích thích. Mọi người nhìn vào tấm thẻ tôi đưa cho họ để xác thực nó, và rồi la lên còn kinh ngạc hơn trước.

“ĐỒ LONG HIỆP và GOLEM PHÁ SĨ!? Thật sao!?”

(Edit: Hai cụm từ trên là hậu quả của một đống đường và một lon bia)

“Chẳng trách vì sao mà cậu lại có thể dễ dàng hạ gục con sandcrawler…”

“Wow!… Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy điều này……!”

Mỗi người một cảm ơn tôi trong ngạc nhiên. Tôi nhận lại tấm thẻ, và hỏi xem Rebecca-san và mọi người sẽ làm gì sau này.

“Ngay cả khi họ được giải phóng khỏi ách nô lệ, số giấy tờ vẫn còn đó cơ. Sẽ rất phiền phức nếu như chúng tôi vẫn tiếp tục ở lại đất nước này. Tôi đang nghĩ đến việc cùng với mọi người đi đến một quốc gia khác, nhưng…”

TN: Câu này ý muốn nói tên của mấy người đó vẫn được đăng ký như một món hàng tại hội thương nhân).

“Vậy thì, cô có muốn đến Belfast không? Đó là một đất nước tốt. Cô cũng có thể ở lại nhà của tôi một thời gian.”

“Không, chờ một chút. Mất bao lâu để đi từ đây đến Belfast…?”

Ngắt lời Logan-san, tôi mở [Cổng] ra trước sự chứng kiến của mọi người. Tôi thò đầu vào bên trong cánh của ánh sáng, và gọi Yumira ở bên trong [Khu vườn].

“C-Cô là ai!?”

“Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là con gái đức vua Torstein Ernes Belfast của vương quốc Belfast, Yumina Ernes Belfast.”

“““Eh!?”””

Cả ba người họ trở nên hoàn toàn bất động. Cũng đúng thôi, dĩ nhiên là nó sẽ diễn ra như thế. Trong những tình huống như lúc này, tôi mới nhận ra rằng Yumina thật sự là một công chúa. Ngay cả khi em ấy không mặc trên mình những bộ váy đẹp, bạn vẫn có thể hiểu được em ấy chính là một công chúa thật sự qua cách hành xử gia giáo đó. Trên thực tế, bốn người đứng trước Yumina đã bị nuốt gọn bởi sự hiện diện của em ấy.

“Tôi đã nghe qua tình hình của mọi người. Đất nước của chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận tất cả, nhưng mọi người muốn làm gì?”

Trong khi nở một nụ cười, Yumina nhìn vào họ từng người một. Có vẻ như em ấy đang sử dụng đôi mắt ma thuật của mình. Nếu có ai đó trong số họ có những suy nghĩ xấu xa, ngay cả nếu như chúng tôi đem họ đến Belfasr, họ vẫn sẽ được giám sát kỹ lưỡng trong một khoảng thời gian.

Sau khi Yumina đã nhìn qua hết bọn họ, em ấy hé miệng với tôi và nở một nụ cười. Có vẻ như mọi thứ đều ổn.

Rebecca-san đang cứng đơ người, bất ngờ qùy gối xuống, và dập đầu ngay phía trước Yumina.

“V-Vâng! C-Cảm ơ-ơn người rất nhiều!”

Theo sau đó, Logan-san, Will, Wendy và những người phụ nữ còn lại cũng quỳ xuống đất từng người một. Cái gì vậy? Nó giống hệt như một cảnh trong vở kịch dã sử “Hikae Oru”.

“Vậy thì xin hãy đưa mọi người đến Belfast. Touya-san, xin nhờ anh.”

“Rõ~”

Vì nó rất phiền phức nếu đem từng người một qua [Cổng], tôi để mọi người đứng lên và mở [Cổng] ngay phía dưới chân của họ. Lối ra là ở bên trong khu vườn của nhà tôi tại Belfast, tôi làm cho họ rơi thẳng vào bên trong [Cổng] đang mở cách mặt đất 1cm.

Tôi thử làm một chuỗi dịch chuyển giống những bộ phim khoa học viễn tưởng của nước ngoài, nhưng tôi đã thất bại. Có lã tôi nên từ bỏ việc này. Thật đáng thất vọng.

Nó là thế, giống như bạn đã đi lên tầng trên bằng một cái thang máy, nhưng vẫn cảm thấy rằng phải thêm một bước nữa mới đến được nơi? Mặc dù mặt đất biến mất ngay lập tức, nó hóa thành một cảm giác khó chịu kinh khủng.

Ừm thì, có lẽ là chỉ có tôi với Yumina là nghĩ vậy thôi. Những người khác đã đờ người ra vì sự thay đổi cảnh quan rồi.

“N-Nơi này là……?”

“Đây là Thủ Đô Hoàng Gia của Vương Quốc Belfast. Và nơi này chính là nhà của tôi. Sẽ ổn thôi nếu mọi người sống ở đây một thời gian. Lima-san.”

Tôi gọi siêu quản gia của chúng tôi đến, và với sự tháp tùng của nhóm hầu gái, Lapis-san, Cecil-san, và Rene, họ xuất hiện ngay lập tức.

“Xin hãy chăm sóc những người này cho đến khi chúng tôi trở lại.”

“Như ý ngài, danna-sama.”

Lime-san cúi người xát xuống và liếc mắt nhìn đội hầu gái, rồi Lapis-san hướng dẫn mọi người tiến vào bên trong ngôi nhà. Trong khi nhìn xung quanh không ngừng, Rebecca-san và những người khác làm theo chỉ dẫn của nữ hầu và đi theo sau từng người một.

“Trước mắt thì chúng ta nên xem xét lại các kế hoạch trong tương lai. Cùng trở lại [Khu vườn] nhé?”

“Anh nói đúng.”

Vì nhóm của Rebecca-san đều là mạo hiểm gia, họ có thể thu xếp để nhận công việc từ công hội mạo hiểm rồi tìm một nơi chú ngụ tại thủ đô hoàng gia. Còn với những người còn lại…… quả nhiên là chúng tôi không thể thuê hết cả 7 người bọn họ vào nhà của mình.

[Chủ nhân]

“Kohaku?”

Tôi giật mình khi bất ngờ nghe được giọng nói thông qua thần giao cách cảm. Có gì không ổn sao?

[Sao thế Kohaku, có chuyện gì xảy ra à?] [Một con quái vật kỳ lạ bất ngờ xuất hiện tại xa mạc. Tỏa sáng lộng lẫy như pha lê……]

Người đáp lại vừa rồi không phải là Kohaku, mà đó là giọng nói của Kuroyou. Một con quái vật pha lê……

Có lẽ nào!?

Tôi mở [Cổng], và di chuyển đến trước tấm bia làm bằng đá nguyên khối của [Khu vườn]. Ngay giữa màn hình hiện lên trên tấm bia, lọt vào tầm mắt của mọi người, đó là một con quái vật pha lê to lớn đang lơ lững ngay giữa xa mạc, và nó phát ra một âm thanh cộng hưỡng cường độ cao.

Con đầu tiên chúng tôi gặp có hình dáng côn trùng, còn con của Rin gặp lại là một con rắn, rồi thì con này lại có cơ thể của một quái vật, con Fureizu trong hình dáng của một con cá manta – một con cá đuối quỷ.

(Edit: Yeah, chúng ta sẽ ăn tối bằng hải sản)

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.