Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 ✥ Chương 5

Phiên bản Dịch · 2367 chữ

Chương 5

"Lái xe, cảm phiền đi đến bến xe" Mẹ nó, ánh mắt cư nhiên lên men, thật sự không không chịu thua kém, khổ sở cái gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên nó chê mình ngu nói mình dư thừa.

"Không đúng, phải đi kí túc xá trường T" thanh âm của nó nghe bất đắc dĩ, "Anh lại muốn đi nơi nào ? Tiểu sỏa qua (*)...."

(*)Tiểu sỏa qua : đứa ngốc nhỏ

"Ta không có ngốc !!" Dùng hết khí lực toàn thân rống vào nó, đáng tiếc hiệu quả lại bị tiếng khóc nức nở thật to chặt đi một khúc.

"A, a, đúng, anh một chút cũng không ngốc." Tuy là liều mạng phản kháng vẫn bị nó nhẹ nhàng bế lên. "Kẻ ngốc chính là em, đánh giá cao năng lực lý giải của anh, em mới là ngu ngốc."

Không cần phải châm chọc ta !

"Buông tay, ta phải đi về, ngươi không phải ước mong ta đi sớm một chút sao ?!"

"A......." Lạc Thiệu Cung đáng giận thấp giọng cười khẽ, chìa một bàn tay dùng sức niết cái mũi của tôi : "Ngu ngốc..... Em như thế nào bỏ được anh nhanh như vậy được anh trai, đó là lừa Tô Chí Du thôi, em đương nhiên là hy vọng anh ở đây càng lâu càng tốt mà, tốt nhất không cần trở về, mỗi ngày đều ở bên em.."

Vừa nói hưu nói vượn vừa đem tôi ôm bế lên đùi, bắt lấy cằm của tôi : "Được rồi, đại ngốc, đừng náo loạn, hiện tại ngoan ngoãn, cho em ôm một chút....."

Ai như rối gỗ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm !

"Ba ba !" Bất chấp tất cả hướng trên mặt nó đẩy hai cái bàn tay, tên này chắc là bị đánh quen thói rồi, hoàn toàn lơ đểnh, tiếp tục cười cười đưa mặt tới.

"Cút ngay !" Thật sự đẩy không ra, tôi luống cuống tay chân một chưởng che cái miệng nó. Xem tôi chân tay lóng ngóng, tên này lại cười đến mức ánh mắt cũng nheo lại, ghê tởm kéo kéo liếm liếm vào lòng bàn tay tôi.

Ác.....

Nổi da gà từ lòng bàn chân đi đến đỉnh đầu, cánh tay run rẩy vung lên, rốt cuộc là đem gương mặt tuấn tú đang cười đến dâm ma kia hất ra, cơ mà cái gói to trên tay cũng bay ra ngoài.

"Oa....." nhìn nó bay một đường parabol thật tao nhã đáp lên cửa xe, tôi cũng hét thảm một tiếng.

"Sao, làm sao vậy ? Bên trong có gì quý à ?" Lạc Thiệu Cung giành trước đưa tay nhặt lên (sao cánh tay dài quá vậy !), trước khi tôi kịp lên tiếng ngăn cản thì đã đem cái bao kín mở ra kiểm tra, "Gì ?Đây là cái gì ?"

Thiết, ngươi mù rồi à ! Là sủi cảo tôm với xíu mại chưng !

Cơ mà, hiện tại biến thành một đống dẹt dẹt, cũng khó trách nó nhìn không ra.

"A....." Nghiên cứu nửa ngày, nụ cười trên mặt nó bắt đầu mở rộng, "Anh à, đây là anh mang đến cho em ăn phải không ?"

........ Bị nát là rất khó nhìn ra, cũng đừng có cười như vậy !!!

"Không phải, là điểm tâm đi đường của ta." Xấu hổ và giận dữ, một phen đoạt lấy ôm vào trong lồng ngực.

"A... a, nói dối, cái mũi sẽ biến dài ra~" lại niết mũi của ta !! Cái gương mặt cười tủm tỉm thoạt nhìn thật chướng mắt.

Môi trên bỗng nhiên nóng lên, chờ tôi trợn tròn ánh mắt, nó đã đưa mặt về cười cười nhìn tôi : "Anh à miệng anh chìa ra cao như vậy, sẽ làm em muốn hôn anh thật cực lực nha."

Hôn.... hôn........ngươi biến thái 1

Không đợi tôi một đấm đưa ra, tài xế taxi theo kính chiếu hậu đã thất kinh run rẩy mở miệng : "Hai... hai vị, rốt cuộc là muốn đi đâu ?"

"Kí túc xá trường T."

Tôi chưa kịp mở miệng vì sao không ra nhà ga, tên kia đã bắt lấy bả vai tôi, dùng tốc độ siêu âm áp lại gần : "Anh, em nhịn không được.... Anh như thế nào lại đáng yêu như vậy..."

Không thể tin được da mặt nó dày đến trình độ này, tôi kinh hãi quá độ hoàn toàn quên mất giãy dụa.

Hôn lên với tốc độ ánh sáng : "Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, anh ngoan một chút...."

Không phải, phía trước còn có ông tài xế đang muốn khóc đó nha 1

"Ta phải đi về !" Tôi bị mạnh mẽ vừa ôm vừa khiêng đi vào kí túc xá đến ngượng đỏ cả mặt.

"Sao lại thế được, đương nhiên là trước tiên phải giúp em ăn hết món điểm tâm đã" đá cái cửa đồng thời ôm tôi hôn lấy hôn để hai cái má, "Nếu còn nói gì nữa, em sẽ đem anh trói lại làm đến vài ngày cũng không để đi được nha."

"Cái gì chứ......" Một câu đe dọa khiến tôi âm lượng điều chỉnh đến mức nhỏ nhất, lửa giận toàn bộ tiêu biến, trên mặt còn có bắn từng phát trắng bách. "Ta, ta ngày mốt còn phải đi học......"

Mẹ nó, thật uất ức.

"Vậy ngoan một chút, em làm cái gì cũng không được phản kháng nha."

Ác bá tươi cười uy hiếp, ôm lấy tôi ngồi vào ghế.

"Được rồi, hiện tại bắt đầu hưởng thụ tình yêu của anh trai rồi."

Nhìn nó vẻ mặt trang trọng mở cái gói liền cảm thấy được đầu của tên này tám phần là bị mất rồi.

Nát vụn thành một đống thì ăn có gì ngon.

Ngồi trên đùi nó nhìn quanh bốn phía, đồng dạng đều là dân kí túc xa, chúng tôi phải bốn người một phòng, bọn nó cư nhiên là hai người một phòng, không nữa không gian cũng không hẹp hòi như chúng tôi. Nhân gian quả nhiên là cũng phân làm ba bảy loại =.=

Nói thật, đây là kí túc xá nam sinh sạch sẽ nhất tôi từng thấy.....

Chắc là vì hai người đều là dạng sạch sẽ. Mặt bàn nhẹ nhàng khoan khoái như băng ca trong phòng thí nghiệm, nhìn đến giường của tên "bác sĩ" tôi nháy mắt liên tưởng đến bàn mổ.

Lúc tôi đang nhìn chung quanh, Lạc Thiệu Cung đã muốn đem cái gói kia ăn sạch sành sanh.

"Hả ? Ngươi không sao chứ ?" Nhìn nó ăn uống siêu phàm có hơi bị dọa.

"Ừm, không ăn no....." Mỉm cười liếm liếm khóe miệng bộ dạng thật sự là........ tà ác đến chảy nước miếng, cho xin đi, cũng đâu phải là chụp hình X, làm gì làm cái động tác phiến tình đó chứ.

"Còn phải ăn một chút gì mới được........" Là ảo giác của tôi sao ? Như thế nào lúc nó cười rộ lên, mặt lại ở tầm nhìn của tôi phóng đại đến vô hạn.

"A.... !!" Môi bị hung hăng cắn.

Nó kế tiếp phải ăn cái gì đó, chẳng lẽ là tôi sao ?

Bốn cái môi giao hôn nửa ngày, tôi toàn thân có chút thoát lực, trong đầu thấy hồ hồ giống như bị nhồi keo dán vào. Mẹ nó, mặc kệ là hôn môi hay gì, vẫn là một chút lực miễn dịch cũng không có.

"Thật đáng yêu." Thanh âm mang ý cười của tên kia nghe thực đáng giận, "Thực muốn ăn luôn một ngụm........"

"Cơ mà....." Tay kia thuần phục cởi bỏ dây lưng. "Trước khi ăn phải hảo hảo kiểm tra một chút, nếu như bị người ta ăn vụng qua, em phải bắt đền mới được......."

Quần dễ dàng bị bác xuống dưới, tuột xuống mắt cá chân, áo cũng bị cuốn đến ngực, ngón tay không kiêng nể gì một tấc lại một tấc vuốt ve xoa nắn, cảm giác làm cho người tôi sởn cả gai ốc. Tôi đỏ cả mặt, rất muốn đá nó, nhưng lại sợ nó nói được thì làm được, hại tôi vài ngày không dậy nổi thắt lưng, giờ thì đành miễn cưỡng coi như một đứa học trò ngoan, có nghỉ học cũng phải chép bài là được.

Công cụ kiểm tra trừ tay ra, cư nhiên còn có môi và răng. Tên này cứ thoải mái trên người tôi hết liếm rồi cắn, coi tôi như một miếng bánh ngọt bình thường cứ liếm hết chỗ này đến chỗ khác, cứ cách mỗi tấc hôn một chỗ, tôi nhanh tay cắn lấy môi mới không đành lòng không phát ra mấy thanh âm kì quái, nào biết tay nó đột nhiên sờ tới chỗ giữa hai chân.

"Oa........." Tôi phản xạ có điều kiện chụp lấy hai tay nó, hai tay gắt gao che lấy trọng điểm, mặt đỏ đến muốn xuất huyết.

"Làm sao vậy ?"

Cái gì mà làm sao vậy ?! Ngươi có bị thần kinh không ! Đại bạch thiên, trong phòng ánh sáng sung túc như thế, ngay cả bức màn cũng không có (tuy rằng là thủy tinh mờ, từ ngoài phòng nhìn vào căn bản sẽ không thấy bên trong, nhưng vẫn giống nhau là... là.... trong suốt ! Một chút cảm giác an toàn cũng không có =.=), cảm giác cùng với việc ra đường làm có gì khác biệt chứ.

"Ta không cần." Ngập ngừng. Hôn môi âu yếm còn chưa tính, tại nơi ánh sáng ngời ngời không che đậy như vầy tiến thêm một bước........ cảm thấy rất xấu hổ.

"A ?" Nhướng cao một bên chân mày "Không dám cho em kiểm tra ? Có phải hay không đã bị người khác chạm qua ? Hửm ?"

"Không phải !! Oa a ......!"

Lưng bị ôm lấy hướng nó ngồi xuống, đôi chân dài ở dưới thần thục mở ra hai đầu gối của tôi, hai bàn tay to lớn cầm lấy hai bên đùi, hướng hai bên dùng sức tách ra. Tôi đỏ mặt tới mức xuất huyết não, thiếu chút nữa khóc đi ra : "Không được............."

Chân hướng ra ngoài, lại mở ra lớn như vậy, cho dù thực tế không ai xem tới được, cảm giác cùng với việc trưng bày cho toàn bộ thế giới xem cũng không khác gì nhau.

"Ngoan, chỉ là kiểm tra mà thôi, không phải sợ."

Ai lại dùng phương pháp biến thái như vậy để kiểm tra chứ.

Xấu hổ và giận dữ giãy dụa vặn vèo, mới động hai cái, liền cảm giác được phía sau có cái gì đó. Tôi hớp một lượng khí, Lạc Thiệu Cung lại thực khoái trá cười : "Anh à, nếu làm không được, ma sát cây thương tẩu đang bốc hỏa thì em cũng không chịu trách nhiệm nhe."

Biến thái.....

Thanh thiên bạch nhật cũng có thể động dục !

Cơ mà, vô luận ai bị đem "thưởng tẩu" chọc vào, đều thúc thủ chịu trói, không dám nhiều lời một câu.

Cho nên tôi cũng chỉ ngoan ngoãn cắn cắn môi, xấu hổ nhẫn nhục để tên đại biến thái tùy tâm sở dục sờ soạn một phát.

Bàn tay ở giữa chân vuốt ve xoa nắn, nhược điểm bị nắm giữ, tôi có chịu đựng siêu quần như thế nào (có không ta ?), vòng eo cũng bủn rủn, hơi thở không xong tựa vào trên vai nó chờ kết quả "kiểm tra" chết tiệt này xong xuôi.

"Thật có tinh thần đó, anh à. Nơi này cũng đứng lên." Nhũ thủ bị bàn tay to xoa nắn, tiếng cười khẽ ở bên tai vang lên đến, ngay cả lưng cũng ngưa ngứa, hại tôi thiếu chút nữa nhịn không được, cơ hồ lập kỉ lục đi ra nhanh nhất.

"Em muốn đi vào...." Vừa dùng điệu giảng phiến tình, vừa ở sau lưng ma sát, còn cắn vành tai tôi một cái, tôi toàn thân căng thẳng, liền đi ra một phát nhanh nhất trong lịch sử.

"Thật nhanh...." Ở bên đôi tai hồng hồng của tôi, đáng giận cười ha ha "Còn ra nhiều nữa..... Anh trai à anh đúng là bé ngoan, lúc em không có mặt, ngay cả chính mình làm cũng không có sao ?"

"Kia, nói nếu làm thế sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ !" Tôi lại uể oải vừa thẹn thùng vừa biện giả.

Lạc Thiệu Cung cười đến vui vẻ, "Ừm, tốt, như vậy mới ngoan, về sau đều phải nhớ kỹ, nơi này là của em, chỉ có em một người có thể chạm vào, những người khác nghĩ muốn cũng không được, tay anh cũng không có thể tùy tiện động vào, em chính là sẽ định kỳ kiểm tra, nếu để em bắt được anh làm bừa, hắc hắc, thì........" Tay ở nơi kia chiều chuộng không nhẹ không nặng nắn một cái, ý tứ không nói cũng hiểu.

"Cái gì ?" Tôi để làm chi phải đón ý nói hùa cái loại yêu thích biến thái này. "Ta vì cái gì không thể đụng vào ? Tốt xấu gì thì ta cũng tự mình......." Nuốt nuốt nước miếng, thật sự không mặt mũi nào nói ra cái từ này. "Dù sao, ta là một nam sinh kiện toàn, có cần dù sao cũng phải chính mình giải quyết, chẳng lẽ cũng không được ?"

"A, nhu cầu của anh, đương nhiên là em chịu trách nhiệm giải quyết." Lạc Thiệu Cung cười đến ghê tởm. "Đây là quyền lợi cùng nghĩa vụ độc quyền cho em. Ý của anh là hiện giờ có nhu cầu phải không? Được, em lập tức giúp anh nha~~"

Nghe được thanh âm của tiếng khóa kéo, tôi lông tóc dựng đứng : "Vô lại, dừng tay cho ta, ta không cần làm ở nơi thế này !"

Bạn đang đọc Huynh Hữu Đệ Công của Lam Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.