Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Kiếm Tiên

Phiên bản Dịch · 3182 chữ

“Vô Thượng Kiếm Quyết a”

Trường Bạch nghe vậy hai mắt chợt dao động sau đó lên tiếng hỏi Vũ Thiên.

“Ngươi nói ta nghe suy nghĩ một chút ?”

Vũ Thiên lập tức nói.

“Ba cuốn công pháp này toàn bộ đều là cao cấp công pháp. Bất kỳ cuốn nào đối với ta đều có sự khó khăn khi tu luyện. Hỏa Long Kiếm Pháp uy lực rõ ràng mạnh nhất, bất quá ta vô duyên với công pháp hỏa hệ, có tu luyện cũng không đạt được đỉnh phong tầng thứ. Thiên Thủy Kiếm Quyết, không nghi ngờ gì là kiếm pháp linh hoạt nhất một loại, nắm vững công pháp này thì một cành liễu cũng có thể thành kiếm. Bất quá Thiên Huyết Kiếm của ta là loại cự kiếm, không thể phá huy hết tiềm lực bộ này”.

“Cuối cùng còn lại Vô Thượng Kiếm Quyết, bộ này cực kỳ bí ẩn, nhãn lực của ta không thể phát hiện được gì. Bất quá gặp gỡ tại đây xem như có duyên, cho nên quyết định lựa chọn no a”.

Lão Tà nghe vậy cũng gật đầu “Quyết định đúng đắn, được rồi bộ này giao cho ngươi, ba ngày sau phải thanh toán cho ta, nếu không ta kiếm sư phụ ngươi mà đòi”.

Trường Bạch nghe vậy hắn lập tức nói với Vũ Thiên, thái độ vô cùng nghiêm túc.

“Phải trả Hỏa Đan đúng hẹn nghe chưa”.

Vũ Thiên gật đầu cảm tạ, sau đó thu công pháp vào túi, cáo từ rời đi, Trường Bạch vẫn còn lưu lại Thư viện, lúc này Lão Tà mới trầm giọng nói.

“Tiểu Bạch, đứa nhỏ này thiên tư không tồi, sau này tất thành đại nghiệp. Bất quá đem Vô Thượng Kiếm Quyết cho nó, có hay không hơi sớm ?”

Lúc này Trường Bạch một mặt thản nhiên, xem ra công pháp này là hắn cất công chuẩn bị riêng cho Vũ Thiên.

“Thời thế của chúng ta đã qua, sau này phải nhờ vào lớp trẻ bọn chúng, Vũ Thiên không nghi ngờ gì là một hạt giống tốt, thằng bé này tâm tính lại thành thục, hành sự cẩn trọng, khi cần thì sát phạt quyết đoán”.

Lão Tà nghe vậy chỉ thở dài nói.

“Ngươi một mực đào tạo hắn, là vì chuyện xưa chưa buông bỏ được, đúng chứ ?”

Trường Bạch thần sắc khẽ chấn động, rõ ràng lời này của lão Tà ảnh hưởng đến tâm tình không nhỏ. Thấy vậy lão Tà lại nói tiếp.

“Ngươi không cần tự trách, nếu như lần đó không phải Ma Vực dùng thủ đoạn hèn hạ thì Bích Vân đã … “.

Lão Tà chưa dứt lời thì đã bị một cỗ khí tức âm lãnh từ Trường Bạch phát ra làm hắn biến sắc, vội vàng thu vào những thứ hắn định nói.

“Lão Tà, chuyện cũ qua rồi ngươi nhắc nữa, bây giờ ta chỉ một lòng bồi dưỡng thế hệ tiếp theo. Có như vậy Bích Vân trên trời mới yên lòng”.

Trường Bạch hai hàng nước mắt không kìm được mà chảy ra, bởi vì Vô Thượng Kiếm Quyết, chính là công pháp mà người con gái hắn yêu tu luyện. Trao cho Vũ Thiên bộ này, hắn một mực hy vọng Vô Thượng Kiếm Quyết lại một lần nữa hiển lộ uy danh.

Vũ Thiên sau khi từ Công Pháp Đại Viện đi ra, thẳng một mạch trở về Thiên Phủ. Chuyện hôm qua gặp gỡ Nguyên Thần viện trưởng, hắn tuyệt không dám hé nữa câu. Pháp Thần Quyết vẫn trong giới chỉ chưa từng lấy ra xem. Bây giờ quan trọng nhất là tu luyện Vô Thượng Kiếm Quyết để bổ xung cho khiếm khuyết lúc này.

Trở về Thiên Phủ, hắn lập tức bế quan.

Chiều nay phải chiến một trận với Kiếm Tiên, tên này chắc chắn chủ tu một loại công pháp kiếm hệ, nếu như có thể trên lôi đài, dùng chính sở trường của hắn đánh bại hắn, như vậy về sau mới làm cho Kiếm Tiên trong nội tâm gieo vào một tia hoảng sợ mãi mãi.

Cho nên hắn nhất định phải xem qua công pháp này, hy vọng có chút thành tựu trước khi trận chiến diễn ra.

Vũ Thiên ngón tung búng ra, Vô Thượng Kiếm Quyết lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay. Hắn lập tức thôi động Huyết Lực truyền vào trong Kiếm Quyết.

Vô Thượng Kiếm Quyết trong nháy mắt xuất hiện vô số đạo cổ xưa văn tự, khí tức hung sát không tầm thường. Tay phải Vũ Thiên khẽ nâng lên, công pháp trực tiếp biến thành một đạo hắc quang chạy thẳng vào mi tâm Vũ Thiên mà phóng tới.

Ngay lập tức trong đại não bị bao trùm bởi một màu đen tĩnh mịch. Ngay sau đó màn đêm này từ từ tróc ra, ánh sáng từ từ tràn vào lấp kín mọi góc ngách. Đột nhiên một thanh âm cổ xưa vang lên.

“Vô Thượng Kiếm Quyết, là công pháp do Vô Thượng Lão Nhân sáng tạo. Hắn một đời chuyên tâm tu luyện kiếm pháp, cuối đòi ngộ ra được bộ này công pháp”.

“Vô Thượng Kiếm Quyết có ba thức. Thức thứ nhất : Kiếm Xuất Nhập Thần. Thức thứ hai : Kiếm Thu Tất Sát. Thức thứ ba : Vô Thượng Biến Thiên”.

Thông tin công pháp vang lên trong đầu hắn, càng nghe Vũ Thiên mồ hôi càng rơi đầy mặt. Bộ này Kiếm Quyết kỳ thực rất bá đạo, phẩm giai tuyệt đối không thể dùng từ cao cấp để hình dung. Nếu như không có Trường Bạch sắp xếp, hắn không thể nào đạt được bộ này.

Mở to hai mắt, Vũ Thiên nuốt xuống một ngụm nước bọt. Công pháp bực này, hắn không thể một sớm một chiều mà thành công. Bộ này công pháp so sánh về phẩm chất, xem ra chỉ có Pháp Thần Quyết mới có thể xếp trên nó mà thôi.

“Chỉ còn cách điều chỉnh trạng thái vậy”.

Vũ Thiên lẩm bẩm sau đó chìm vào minh tưởng. Trận chiến chiều nay với Kiếm Tiên, Vũ Thiên cuối cùng không thể dựa vào hai bộ công pháp vừa thu được, chỉ có thể dựa vào khả năng hiện tại của hắn mà thôi.

]

Kiếm Tiên là một trong ba vị đại ca của Tiêu Môn, thực lực Thất Giai Sơ Cấp Cảnh. Hắn vẻ ngoài ung dung nho nhã nhưng thực ra là một tên giả nai ăn thịt hổ, nếu như để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa, kết cục của ngươi sẽ rất tệ.

Chưa tới thời gian thi đấu, Tiêu Môn đã có mặt đông đủ. Bọn hắn đối với trận chiến này hò reo như nắm chắc phần thắng. Kiếm Tiên thì không cần phải nói, hắn một mặt ngẩng lên trời, đối với Thiên Phủ rõ ràng không để vào trong mắt. Trên khán đài, Đao Cuồng và Bá Thương cũng đồng thời có mặt. Bên cạnh Đao Cuồng còn có thân ảnh quen thuộc, Vinh Nhất Nhất.

Có thể nói nguyên nhân gây ra cuộc chiến giữa hai bang hội, đều là do tên Vinh Nhất Nhất này. Xét theo một khía cạnh nào đó, Vinh Nhất Nhất tâm ngoan thủ lạt có phần giống với Kiếm Tiên đang đứng trên lôi đài kia.

“Thiên Phủ tới rồi”.

Kiếm Tiên lập tức chú ý sang hướng bên kia, chỉ thấy một đoàn người nối đuôi nhau tiến vào khu vực lôi đài. Đi đầu không nghi ngờ gì là đường chủ Hồn Đường, Vũ Thiên.

Vũ Thiên đang ở đỉnh phong trạng thái, hai mắt cực sáng, xem ra đối mặt với Kiếm Tiên khiến hắn không chút nào lo sợ. Kiếm Tiên trên lôi đài thì nở một nụ cười khinh thường.

“Để ta xem ngươi có tư cách gì đối đầu với ta, chỉ là một cái Lục Giai nhỏ nhoi mà thôi”.

Trong nội tâm Kiếm Tiên luôn cho rằng, Vũ Thiên chiến thằng Chấn Vương lúc trước hoàn toàn do may mắn. Cho nên lần này hắn quyết tâm đánh bại Vũ Thiên, để cho hắn không còn mặt mũi nữa.

Vũ Thiên nhẹ nhàng một cước bay lên lôi đài, nhìn quét một lần cả khu vực, bât giác hắn mỉm cười nói.

“Tiêu Môn cứ như thắng chắc vậy, Kiếm học trưởng, ngươi chuẩn bị tốt chứ ?”

Kiếm Tiên lạnh lùng nói.

“Đừng giả bộ làm thân, một lát nữa người sẽ biết ta có chuẩn bị tốt hay không”

Vũ Thiên nhún vai một cái nói.

“Ta không phải muốn làm thân, chỉ muốn đánh bại ngươi trong trạng thái mạnh nhất, để sau này gặp ta thì hảo hảo chạy thật xa nha”.

Miệng lưỡi Vũ Thiên không phải tầm thường, Kiếm Tiên sắc mặt tức giận không nói nữa. Ngay lúc này, khu vực lôi đài đầy kín người của Nhân ban, họ đối với ân oán giữa Thiên Phủ và Tiêu Môn không xa lạ gì, bây giờ hai bên quyết chiến, tất nhiên phải đến xem a.

Luận bàn lôi này có một vài qui tắc, phí thuê lôi đài một lần là 200 Hỏa Đan, ngoài ra còn có hình thức cược cho đấu thủ nữa. Trận này tỷ lệ của Vũ Thiên là 1:2, của Kiếm Tiên là 1:1.5. Với tỷ lệ này, người đặt cho Kiếm Tiên không phải ít, trong nháy mắt đã lên tới con số ba ngàn Hỏa Đan.

“Chuẩn bị, ta đếm tới ba là bắt đầu”.

Nương theo tiếng trọng tài vang lên. Tiếng hô hấp của mọi người như dừng lại, chỉ còn lại hai đối thủ trên lôi đài chiến ý không ngừng tỏa ra. Vũ Thiên hai mắt khóa chặt thân ảnh Kiếm Tiên. Hôm nay hắn quyết tâm phải đánh bại đối thủ trước mặt.

“1 … 2 … 3 … bắt đầu”.

Ngay lập tức từ hai bên triển khai công lực của bản thân. Kiếm Tiên công lực bạch sắc như bạo vũ quét ra, kiếm ý sắc bén theo đó bao trùm cả chu vi lôi đài. Đạo bào trắng tung bay, trong giây phút này hắn hoàn toàn xứng đáng là đại ca của Tiêu Môn.

Bàn tay lóe sáng một cái, trường kiếm theo đó xuất hiện. Kiếm Tiên đưa tay chụp lấy nhất thời một cỗ kình lực theo kiếm phản phất ra bên ngoài. Bá đạo khí tức theo đó toàn lực triển khai.

“Thất Giai Sơ Cấp Cảnh đỉnh phong tầng thứ, Kiếm Tiên lại có đột phá”.

Trên khán đài, Đao Cuồng thản nhiên nói.

Bá Thương ngồi một bên, nghe thế cũng cười cười nói.

“Không cố gắng, chỉ sợ vị trí đại ca Tiêu Môn sẽ vuột khỏi tay hắn a. Bất quá tại sao không để Đao Cuồng ngươi lên đấu, tiểu tử Vũ Thiên kia chắc chắn không chịu nỗi lão Cuồng ngươi a”.

Đao Cuồng nghe vậy thì xua xua tay nói.

“Ta ra mặt thì còn gì thể thống nữa. Nếu không phải do tên ngốc Nhất Nhất, Tiêu Môn chúng ta có thể bàn bạc với Thiên Phủ bọn chúng được a, dù sao cũng cùng một Nhân ban, nhị ban bên kia cũng có cá sấu muốn nuốt chúng ta”.

Bá Thương gật đầu tán thành

“Đúng là nên như vậy, trận này nếu Vũ Thiên thua, liền nghe theo Kiếm Tiên định đoạt, ngược lại Kiếm Tiên bại, ta sẽ đích thân trủ chù đại cục”.

Đao Cuồng, Bá Thương hai vị đại ca còn lại của Tiêu Môn trên khán đài nói chuyện, có thể thấy địa vị của Kiếm Tiên trong ba người là thấp nhất, thực lực đồng dạng lại như vậy. Bất quá suy nghĩ của hai người này lại muốn xung đột chấm dứt a.

Thiên ban có Hoa Hội, Địa ban có Huyền bang. Thế lực nào cũng so với Tiêu Môn lớn hơn một bậc, với địa vị của hai người Đao Cuồng, Bá Thương, rõ ràng muốn thống nhất Nhân ban bằng con đường đàm phán, ra sức đối đầu với các thế lự của nhị ban bên kia.

Tâm tư hai vị này là vậy, còn Kiếm Tiên lại khác. Hắn căn bản là một người thích hà hiếp kẻ yếu thế. Bât quá lúc này gặp phải tiểu tử khó nhằn đến từ Thiên Phủ, khiến cho Kiếm Tiên một trận chấn kinh.

Vũ Thiên Huyết lực nhanh chóng vận chuyển. Từ trên lưng rút ra một thanh huyết sắc cự kiếm, kiếm ý tản ra tuy không bá đạo như Kiếm Tiên nhưng vẫn có áp lực nhất định. Nhãn lực của các cao thủ có mặt đều cho rằng, kiếm của Vũ Thiên phẩm chất tuyệt không dưới kiếm của Kiếm Tiên.

“Chỉ là một tên nho nhỏ Lục Giai lại muốn cùng Kiếm Tiên ta đối chiến, quả là không biết trời cao đất dày”.

Dứt lời Kiếm Tiên một kiếm lăng lệ chém xuống Vũ Thiên vị trí. Kiếm quang điền cuồng bay tới, phản phất muốn chém rách cả không gian. Vũ Thiên trong lòng có chút ngưng trọng, một kiếm của đối thủ tùy tiện chém tới, liền đạt tới cấp bậc như thế này. Kiếm Tiên đối với kiếm đạo có nghiên cứu đủ sâu a.

Vũ Thiên hạ bàn đưa thấp xuống, Thiên Huyết Kiếm đưa lên chắn trước người, hắn không có ý muốn tránh né, đổi lại muốn thử xem một kiếm tùy tiện này của Kiếm Tiên là có bao nhiêu cân lượng.

“OÀNH ——”

Kiếm quang đánh xuống, va chạm với Thiên Huyết Kiếm vang lên một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó chỉ thấy Vũ Thiên cơ thể lui về sau ba bước mới dừng lại, trên người hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Đột nhiên hai mắt chợt lóe lên, cảm nhận được sát khí ập đến từ phía sau, hắn lập tức xoay người đưa kiếm lên đỡ.

“CHENG ——”

Nơi hai kiếm va chạm có mơ hồ công lực bay ra. Kiếm Tiên một kiếm lúc nãy vung ra, cũng không có đứng yên một chỗ mà lập tức thi triển thân thủ ra phía sau tấn công đối thủ. Vũ Thiên nhờ vào phản xạ nhạy bén đã đỡ được một chiêu này.

Kiềm Tiên hừ lạnh, bàn tay khẽ lật, kiếm từ bên hông tạt qua. Vũ Thiên không chậm trễ, lộn người về phía sau tránh né. Bất quá tốc độ của Kiếm Tiên vô cùng nhanh nhẹn, ngay khi kiếm vừa xuất đã thu lại, cả người phi tới trước một cước đạp thẳng vào ngực Vũ Thiên.

“BINH ——”

Một cước của Kiếm Tiên rất mạnh đánh cho Vũ Thiên phải rên lên một tiếng, thân hình lập tức văng ra xa. Thiên Huyết Kiếm cắm xuống dưới sàn đấu để giảm đi chấn lực giúp cho Vũ Thiên ổn định lại thân hình. Hắn lấy tay xoa xoa ngực, một trận đau nhói từ đó truyền lên khiến hắn sắc mặt rất khó coi.

Huyết lực trong kinh mạch điên cuồng vận chuyển chữa trị, tuy một cước của Kiếm Tiên có cân lượng như thân thể Vũ Thiên cường độ thân thể vượt xa đồng lứa. Hét lên một tiếng, Vũ Thiên phi người lên trên cao, Thiên Huyết Kiếm ngửa ra phía sau rồi chém xuống Kiếm Tiên vị trí. Với sự tăng phúc của trọng lực và sức nặng của Thiên Huyết Kiếm. Một kiếm này chém xuống uy lực đã vượt xa Lục Giai thực lực.

“Thiên Huyết Kiếm, Ngàn Cân Đỉnh”.

Vũ Thiên một chiêu thức tự sáng, dùng toàn bộ lực lượng của cơ thể, cùng với trọng lượng và trọng lực, thành một chiêu ngàn cân áp xuống. Kiếm Tiên trong đáy mắt lóe kiếm quang, một chiêu này hắn tự nhận không thể đấu cứng được, ngay lập tức nhảy tránh sang một bên.

“ẦM ——”

Thiên Huyết Kiếm cắm thẳng vào sàn đấu, ngay lập tức cả lôi đài rung chuyển như muốn vỡ nát. Bất quá cường độ lôi đài so với sân thi đấu Ban Chiến muốn cứng rắn hơn nhiều lắm. Kiếm Tiên thân hình lại lóe lên, tức thì đã tiếp cận vị trí Vũ Thiên, trường kiếm hóa thành một vệt sáng thẳng vào hông Vũ Thiên mà đâm tới.

“Kiếm Tiên Quyết, Xuyên Tâm Kiếm”.

Một đường kiếm đơn giản nhưng lại vô cùng hữu dụng, Kiếm Tiên xuất một kiếm này, không có bất kỳ phần lực nào bị hao tổn. Đồng tử Vũ Thiên lập tức co rụt lại bởi vì hình ảnh một kiếm này đâm tới đã từ từ phóng to.

“PHẬP ——”

Máu tươi chảy ra, Vũ Thiên lại rên lên đau đớn. Kiếm Tiên nắm bắt thời gian rất chính xác, ngay khi Vũ Thiên vừa sử ra Thiên Cân Đỉnh, cả thân người nặng nề rơi xuống thì hắn lại cấp tốc tránh né, sau đó từ bên hông đâm tới một kiếm. Kiếm cắm vào hông Vũ Thiên một khoảng, máu tươi từ đó bắt đầu chảy ra.

Môn sinh Thiên Phủ bên dưới ai nấy đều thất kinh, Kiếm Tiên thế công sắc bén, chiến thuật hợp lý, biết lùi biết tiến đúng lúc. Vừa đối chiến không lâu Vũ Thiên đã bị một kiếm đâm trọng thương, rơi vào hạ phong.

Kiếm Tiên vẻ mặt lạnh lùng, hắn cổ tay khẽ xoay, dùng lực đưa kiếm vào sâu hơn nữa, lúc này đã đâm Vũ Thiên tới 10 phân.

“A” Vũ Thiên rên lên một tiếng đau đớn, một gối quì xuống.

Kiếm Tiên trên mặt nở một nụ cười đắc chí

“Ngay lúc này chịu thua, nếu không ta sẽ làm ngươi đau đớn hơn nữa ha-ha-ha”

Môn sinh Tiêu Môn bên dưới thì thi nhau reo hò, đối với cục diện này, Vũ Thiên của Thiên Phủ vẫn còn có thể chơi được ? Bất quá một giây sau làm cho mọi người đều một phen khiếp sợ. Vũ Thiên hai mắt lóe huyết quang, hắn đưa một tay nắm chặt thân kiếm, máu từ bàn tay lại chảy ra ướt cả kiếm của Kiếm Tiên.

Trên cổ tay còn lại, năm đạo kim sắc chiến văn hiện ra. Vũ Thiên mặt lạnh nhìn về phía đối thủ.

“Bắt được ngươi rồi, để xem còn chạy đi đâu nữa”.

Kiếm Tiên trong lòng khẽ dao động, thấy không chuyện không ổn vội vàng xuất lực thu kiếm. Bất quá Vũ Thiên tay nắm chặt, nhất thời không thể rút ra được. Còn chưa kịp ổn định tinh thần, cự quyền đã đánh tới trước mặt.

“Kiếm Tiên ngươi nếm thử một quyền này của ta. Ngũ Văn Bạo Lực Quyền”.

“OÀNH ——”.

—————————————————

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.