Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Ẩn Bạch Phát Lão Giả

Phiên bản Dịch · 2748 chữ

Thư phòng lão sư.

Bạch y nam tử đang ngồi xếp bằng trên giường, hắn một đầu tóc rối tung nhưng gương mặt vẫn toát lên khí chất băng lãnh hơn người. Hai tay thôi động ấn pháp, từ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một tầng kim sắc hào quang lúc hiện lúc mờ. Kim sắc như có linh tính, nó lượn một vòng quanh chỗ ngồi nam tử, sau đó có một tiếng to rõ long ngâm vang lên.

Hít sâu một hơi, hai mắt hắn mở to, trong đáy mắt có một vệt kim sắc còn sót lại.

“Hừm, một chút Kim sắc theo chân khí Vũ Thiên truyền vào trong người ta, làm cách nào cũng không thể đem nó khu trừ”.

Trường Bạch lão sư thở dài một cái, hắn đứng thẳng dậy đi tới một cái ghế ngồi xuống. Từ ngày Trường Bạch ra tay giúp Vũ Thiên ổn định lại công lực trong cơ thể, đạo kim sắc này vẫn luôn bám theo hắn. Bất quá kim sắc cũng không có ảnh hưởng đến công lực Trường Bạch, trái lại một đạo nhỏ nhoi kim sắc này mang lại cho hắn lợi ích không nhỏ.

“Có kim sắc trong người, tốc độ tu luyện rõ ràng nhanh hơn một chút, bất quá vật phiền toái như thế này, càng không nên giữ lâu”.

Trường Bạch là bậc nào nhân tài, hắn tu luyện công lực từ nhỏ vốn đã vững chắc căn cơ, lúc này tuy kim sắc mang đến cho hắn cơ duyên hiếm có nhưng hắn đồng dạng không muốn chấp nhận rủi ro. Ai mà biết được đạo kim sắc kia một hôm nổi điên lên như hôm trước. Tốt nhất vẫn là tìm cách khu trừ nó đi, sống lâu thêm vài năm nữa.

“Cộc - Cộc ——”

Trong lúc Trường Bạch chìm trong suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên. Hắn lên tiếng hỏi.

“Ai vậy ?”

“Là ta” nhẹ nhàng hai chữ vang lên làm Trường Bạch đột nhien biến sắc, hắn lập tức chạy mở cửa, thái độ lúng túng chưa bao giờ thấy qua.

Trước mặt hắn là một vị bạch phát lão giả, thân mặc đạo bào màu đen, tuổi tác nhìn qua chỉ khoảng lục tuần bất quá da dẻ hồng hào, dáng người tráng kiện. Đặc biệt hắn có một đôi mắt vô cùng thâm thúy, ở bên trong mơ hồ nhìn thấy công lực ba động, cảm giác như đem toàn bộ chúng sinh trên thế giới quét nhìn một lượt.

Trường Bạch một chân quì xuống, đầu cúi thấp, hướng vị lão giả kia cung kính nói.

“Sư phụ, ngài khỏe”.

Không ngờ vị lão giả trước mặt lại là sư phụ của Trường Bạch chẳng trách khí thái bất phàm. Nếu như có thể dạy dỗ ra một tên yêu nghiệt đệ tử như hắn, vị sư phụ này thực lực tới bực nào. Lão giả đối với lời chảo hỏi của Trường Bạch cũng không đáp, thân hình từ từ đi vào cái ghế Trường Bạch vừa đứng lên, trực tiếp ngồi xuống.

Trường Bạch tiến lại đứng ở một bên, nói.

“Sư phụ, hôm nay sao ngài lại đến đây”.

Lão giả ngước nhìn Trường Bạch một cái làm hắn có cảm giác bị đối phương nhìn sâu vào tận tâm can. Bất quá lão chỉ nhìn một lát, sau đó thản nhiên nói.

“Từ đâu ngươi có được đạo kim sắc lực lượng này”.

Trường Bạch nghe vậy nhất thời tâm tình chấn động một thoáng. Sư phụ của hắn bình thường rất hiếm khi xuất hiện, đa số hắn đều ẩn cư sâu trong ngọn núi lửa Hỏa Thần tu luyện, hôm nay đột nhiên xuất thế chỉ để hỏi về lai lịch đạo kim sắc này. Thật không hổ là vật Pháp Thần viện trưởng lưu lại a.

Trường Bạch không dám giấu diếm, lập tức đem mọi chuyện nói ra một lần. Trước mặt vị sư phụ thần thông quảng đại này, nói dối căn bản không có đất dụng võ. Bạch phát lão giả nghe xong hai mắt chớp chớp vài cái nhưng sắc mặt từ đầu tới cuối đều không có thay đổi, hắn chỉ khẽ đứng lên, hai tay chấp sau lưng đi thẳng ra cửa. Trường Bạch thấy vậy đột nhiên nói.

“Sư phụ, ngài vẫn chưa tha thứ cho ta ?”

Bạch phát lão giả lập tức dừng chân, hắn ngẩng mặt lên trời, trong miệng tự lẩm bẩm một câu.

“Là ngươi không thể tự tha thứ cho bản thân mình” dứt lời thân ảnh bạch phát lão giả theo một cơn gió nhẹ thổi đến từ từ tan đi. Trường Bạch lúc này nước mắt lân tròng, hắn hai chân quỳ sạp xuống dưới đất, nghẹn ngào nói.

“Xin lỗi sư phụ, là ta khiến ngài thất vọng, là ta khiến nàng vĩnh viễn nằm lại nơi đó”.

Một hang động sâu trong ngọn núi lửa Hỏa Thần. Bạch phát lão giả hai mắt chậm rãi mở ra, hắn gương mặt thống khổ tự kêu lên.

“Hài tử đừng tự trách mình. Chuyện này vi sư không thể giúp được ngươi, tự ngươi phải thoát ra khỏi trầm luân này” nói xong hai hàng nước mắt như thủy tinh lập tức chảy xuống.

Bênh cạnh đột nhiên có một thanh âm già nua vang lên.

“Lão Trần, ngươi lại xuất hồn đi thăm nó ?”

“Ừm, nhưng không phải là chuyện tư, ta cảm nhận được lực lượng của Thượng Cổ Pháp Thần lưu lại, bất quá chỉ là thông tin không chính xác” Lão Trần trả lời.

“Lực lượng Thượng Cổ Pháp Thần đã bị hủy trong tay tiền nhiệm viện trưởng rồi, ngươi cũng nên từ bỏ đi có được không” đạo kia thanh âm buồn bã nói.

Lão Trần chỉ ậm ừ không đáp, trong nội tâm cũng vì điều này mà có chút cao hứng. Bởi vì hắn cảm nhận được đạo kim sắc lưu lại trên người Trường Bạch, so với vị tiền nhiệm viện trưởng kia, muốn thuần khiết hơn không biết bao nhiêu lần.

——————————————

Sáng ngày hôm sau.

Trường Bạch lão sư như thường lệ đứng lớp tiểu đội tinh anh. Trận chiến giữa Phương Liễu và Chấn Hoàng tuy đã kết thúc nhưng dư âm bàn tán vẫn còn vô cùng sôi nổi trong học viện. Nhất thời đưa tên tuổi Phương Liễu lên cao, có thể song song đứng ngang hàng với Vi Tiểu Khanh và Du Phong hai người.

Phương Liễu đối với việc này chỉ mỉm cười từ chối cho ý kiến. Hắn hiển lộ thực lực sớm như vậy, cũng muốn cho nhị ban bên kia một chút cẩn thận. Sau này Tam Đấu hoặc Đội đấu, người bị nhắm vào đầu tiên còn ai khác ngoài hắn, như vậy sẽ tạo không gian cho những đồng đội còn lại phát huy được thế mạnh của mình.

“Hôm nay trận cuối, ai sẽ lên chiến ?” Trường Bạch thản nhiên hỏi.

Trịnh Mã Long vẻ mặt bât đắc dĩ đứng lên, thanh âm rụt rè hướng Trường Bạch lão sư báo cáo.

“Lão sư, trận tiếp theo, Vũ Thiên hắn chiến”.

Ngay sau đó toàn bộ cặp mắt đều hướng tới Vũ Thiên vị trí mà trợn lên. Bất quá chỉ thấy hắn làm một cái chắc thắng cử chỉ, xem ra cả đội đối với thông tin Vũ Thiên tham chiến bây giờ mới biết a.

Tuy nói Vũ Thiên thực lực không đơn giản, nhưng đơn đấu một một với Chấn Vương, hắn thua thiệt quá nhiều. Nếu đối lại là Tam đấu hoặc Đội đấu phương thức, Vũ Thiên với khả năng cách đấu dày dạng tuyệt đối rất đáng nể. Bất quá hiện tại chỉ là đơn đấu mà thôi.

Phương Liễu đột nhiên đứng lên hướng Trường Bạch lão sư trình bày.

“Bẩm lão sư, tha lỗi đệ tử và Vũ Thiên không báo trước với ngài mà tự tiện đăng ký tham gia. Ta nghĩ đơn giản như thế này, trận cuối vô cùng quan trọng, chúng ta cho Vũ Thiên lên chiến sẽ khiến Đia ban chủ quan một phen, lơi lỏng trong một giây thôi, đối phương sẽ trả cá giá rất đắt. Với lại ta đối với Vũ Thiên thực lực có niềm tin, tin rằng những người đang ở đây, không thể so với hắn lên chiến tốt hơn được”.

Đến lúc này những vị học trưởng năm ba, năm hai đồng loạt chấn kinh. Phương Liễu đánh giá Vũ Thiên rất cao, so với Trịnh Mã Long đội trưởng cao hơn không ít. Bất quá địa vị Phương Liễu trong tiểu đội giờ đã khác xưa, Trịnh Mã Long đội trưởng cũng không dám hướng hắn phản đối điều gì.

Trường Bạch sau khi nghe xong chỉ gật đầu nói.

“Hết thảy các ngươi tự an bài. Xong ngày thi đấu hôm nay sẽ được nghỉ ngơi bốn ngày, ta đã lên kế hoạch đặc huấn rồi, lúc đó ta lại hướng các ngươi an bài chiến thuật. Giải tán”.

Bốn ngày nghỉ ngơi ? Nếu như thắng mới được a. Bởi vì chỉ cần thắng trận thứ ba này, thì Địa Ban sẽ phải chiến với Thiên Ban đội ngũ. Trường Bạch lão sư nói như vậy là đối với thực lực Vũ Thiên cũng có nắm chắc tuyệt đối.

Tiểu đội sau khi tách ra, Vân Tiểu Thanh, Tà Hỏa và Lãnh Tuyệt tiến lại gần Vũ Thiên cười nói.

“Ngươi trận sau có nắm chắc, Chân Vương là một tên Sơ Cấp Cảnh Thất Giai a”

Chấn Vương là nhân vật còn lại trong song sát Địa ban, thực lực xem như tương đương với Chấn Hoàng, đồng dạng vừa vặn đột phá Thất Giai Sơ Cấp Cảnh. Mạnh mẽ như vậy đối thủ, đến đồng bọn lâu năm như ba người Tà Hỏa cũng không dám nói Vũ Thiên có nắm chắc hay không.

“Các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dốc hết sức” Vũ Thiên mỉm cười nói.

Sau giờ ăn trưa, quảng trường lại chật kín người đến xem trận thứ ba Ban Chiến năm nay. Tiểu đội tinh anh các ban đã đến từ sớm, trận cuối cùng giữa Nhân ban và Địa ban, tuyệt đối đặc sắc. Thiên ban cũng có mặt trên khán đài, đối thủ thua trận đấu này, sẽ gặp họ vào ngày mai, không tới xem không được.

Vũ Thiên từ dưới đài từ từ đi lên, hắn một thân áo đen, đầu tóc được bới gọn ghẽ, hai nắm tay siết chặt, ánh mắt vô cùng kiên định. Phía đối diện là đối thủ đến từ Địa ban. Chấn Vương so với Chấn Hoàng thể hình muốn nhỏ hơn một chút, nhưng gương mặt lại toát lên khí tức âm trầm, không có sục sôi như đồng bạn của hắn.

Chấn Vương nhìn chằm chằm Vũ Thiên, cũng không có nói gì. Vũ Thiên chỉ cảm thấy một chút uy áp từ cặp mắt của đối phương.

Lão sư canh trận nói sơ qua về các qui tắc, sau đó liền lui ra khỏi võ đài, thông báo trận đấu chính thức bắt đầu.

Vũ Thiên là người động trước. Huyết Lực trong nháy mắt khởi động, huyết sắc quang ảnh tràn ngập chu vi xung quanh Vũ Thiên, trong con ngươi cũng có một tầng huyết quang bao phủ. Ngay sau đó huyết quang bao phủ lấy cơ thể hắn, ngưng tụ ra Huyết Bào hộ thể. Trận đấu vừa bắt đầu, Vũ Thiên liền sử dụng tâm pháp Huyết Thể đến cực hạn, rõ ràng hắn đối với trận chiến này quả thực dốc hết sức mình.

Chấn Vương bên kia cũng động, hai tay kết ấn, một mảnh hắc sắc vòng tròn ngưng tụ tại vị trí dưới chân, sau đó một tầng hắc sắc quang ảnh như cự long gào thét mà ra. Nháy mắt đưa công lực Chấn Vương thôi động đến đỉnh phong trạng thái.

Trước mặt Vũ Thiên bây giờ, là chân chính một tên Thất Giai Sơ Cấp Cảnh. Tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất Vũ Thiên đối đầu cho đến này. Có thể đem người trước mặt đánh bại được hay không, phải xem Vũ Thiên có bao nhiêu lá bài tẩy.

Chấn Vương khẽ lắc người, tốc độ nhanh như chớp phóng tới Vũ Thiên vị trí, tại nơi hắn đi qua còn lưu lại một vệt hắc quang mờ ảo. Chấn Vương tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tiếp cận Vũ Thiên vị trí.

Vũ Thiên kinh hãi phát hiện, hắn lúc nãy không thể theo kịp chuyển động của đối phương mặt dù tinh thần vô cùng tập trung, nhất thời gương mặt lộ vẻ ngưng trọng. Chấn Vương sau khi tiếp cận, một dao lạnh lùng chém tới. Vũ Thiên hoảng sợ hộ thủ giơ cao bảo vệ những chỗ yếu hại.

“Xoẹt ——”

Theo tiếng kim loại cắt vào da thịt, một dòng máu tươi theo chỗ bị thương chảy ra. Trên cánh tay Vũ Thiên đã lưu lại một vết chém. Hắn hai mắt lập tức lộ hung quang, một quyền hung hăng đánh tới thân ảnh Chấn Vương trước mặt. Đánh hụt ?

Chấn Vương xuất chiêu, thu chiêu cực nhanh, trong lúc cự quyền Vũ Thiên vỗ tới, hắn lại thi triển thân pháp lui lại khoảng cách an toàn. Vũ Thiên một quyền đánh vào khoảng không, còn chưa kịp thu tay lại thì một cước không biết từ đâu đã đá thẳng vào lồng ngực của hắn.

“ẦM ——”.

Vũ Thiên trúng đòn, đau đớn lăn ra mặt đất, ngẩng đầu dậy chỉ thấy chân của Chấn Vương vẫn nằm ở vị trí cũ, sau đó từ từ hạ xuống. Ngay lúc chân hắn chạm đất, thân ảnh lại hư huyễn biến đi. Vũ Thiên sắc mặt ngưng trọng, hai mắt thu liễm tập trung phán đoán thế công của đối thủ.

Chỉ thấy một đạo mờ ảo phi cước bay tới, Vũ Thiên hai tay đưa lên, muốn chụp lấy một cước này. Bất quá khi Vũ Thiên hai tay chụp xuống, cước ảnh đột nhiên tiêu thất, ngay sau đó là một đấm đánh thẳng vào mặt hắn, cơ thể lập tức mất trọng tâm, cả người đổ dồn ra sau. Đột nhiên trong con ngươi Vũ Thiên xuất hiện một con dao nhỏ thân ảnh chém tới.

Vũ Thiên cảm thấy dưới hông khẽ lạnh, theo bản năng thuận thế mượn lực nhào ngược ra phía sau, tránh đi một đòn hiểm. Ổn định lại thân hình, hắn mới kinh hãi phát hiện, một dao lúc nãy đã thành công chém hắn một đường ngay hông phải, máu đang từ đó chảy ra ước cả áo quần.

Chấn Vương lúc này cũng không có tiếp tục truy sát. Hai mắt chăm chú nhìn Vũ Thiên, gương mặt băng lãnh lần đầu lên tiếng.

“Vị học đệ, ngươi không theo kịp tốc độ của ta, nên bỏ cuộc để tránh bị thương nặng”.

Chấn Vương thanh âm vang lên, chỉ thấy mọi người bên dưới đồng dạng gật đầu. Vũ Thiên càng đánh càng rơi vào hạ phong, chống đỡ rất chật vật, nếu như tiếp tục chiến đấu, bị thương là không thể tránh khỏi.

Môn sinh Thiên Phủ bên dưới thì lại càng nóng ruột, Vũ Thiên không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy chứ. Câu trả lời là không, đối với lời nhắc nhở của Chấn Vương, Vũ Thiên chỉ mỉm cười đáp lễ.

“Chấn học trưởng nếu như nghĩ những vết thương này có thể khiến ta bỏ cuộc, thì ta đã không đứng ở đây chiến với ngươi một trận ngày hôm nay”.

“Ồ … có chí khí, bất quá ngươi như cá nằm trên thớt, có tư cách gì cùng ta …”

Lời Chấn Vương còn chưa thốt ra hết, hắn đồng tử đã co rút lại. Bởi vì hắn cảm nhận được, từ trên người Vũ Thiên phát ra một cỗ khí tức cường thịnh, không thể so với Thất Giai Sơ Cấp Cảnh yếu hơn là bao.

Vũ Thiên nhẹ nhàng tưng chữ vang lên.

“Tu La Huyết Ảnh Bộ”

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.