Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Liễu thực lực

Phiên bản Dịch · 2749 chữ

rận thi đấu Ban Chiến đầu tiên, Trịnh Mã Long bại trong tay Vi Tiểu Khanh, đặt Nhân Ban vào tình huống hết sức nguy hiểm.

Giai đoạn Đơn đấu này, mỗi một đội phái ra ba thành viên thay phiên đánh ba trận, chỉ cần thắng hai trận, coi như toàn thắng. Cứ mỗi một trận thắng sẽ nhận được một điểm tích phân. Đội nào thu thì hôm sau sẽ thi đấu tiếp với đội còn lại.

Nói theo cách khác, nếu như Nhân ban thua trận tiếp theo, sau đó sẽ gặp Thiên ban đương kim vô địch, cho dù là Vũ Thiên cũng không dám nói mình nắm chắc. Cho nên hai trận còn lại tuyệt đối không thể thua.

“Trịnh đội trưởng, trận thứ hai ngày mai, ai sẽ lên đấu ?”

Lưu Y Tú của năm ba lên tiếng hỏi. Mặc dù Trịnh Mã Long chiến bại, ảnh hưởng đến tâm lý toàn đội nhưng thân là tinh anh, bọn họ trước sau cũng phải tiếp tục chiến đấu.

Trịnh Mã Long con ngươi chuyển động qua lại, tâm tình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bât giác thở dài xong hắn lên tiếng.

“Ngày mai Phương Liễu lên đấu”.

Phương Liễu nghe vậy cũng mỉm cười tự tin đáp “Giao cho ta”.

Theo như qui định của Ban Chiến, đội thắng trận đầu phải cung cấp tên thành viên tham gia trận thứ hai trước. Địa ban sau một hồi thảo luận, Chấn Hoàng – một trong cặp song sát Địa ban sẽ đánh trận này.

Chấn Hoàng cũng đồng dạng có được thực lực Thất Giai Sơ Cấp Cảnh. Nhưng so với Phương Liễu thực lực thâm bất khả trắc, hắn có trụ nổi. Vi Tiểu Khanh trong nội tâm đã có kế hoạch. Nhân ban ngoài Trịnh Mã Long và Phương Liễu ra, những người còn lại thực lực chỉ đạt đến Lục Giai. Nếu Chấn Hoàng thất bại, vẫn còn trận cuối của Chấn Vương, chắc chắn không thể thua được.

Hôm sau.

Học viện sắp xếp thời gian thi đấu Ban Chiến là vào buổi chiều. Buổi sáng mọi người đều lên lớp như bình thường. Trường Bạch lão sư đối với tiểu đội tinh anh cũng không có đưa ra bất kỳ chiến lược nào. Hắn cũng không có nhắc lại sự thất bại của Trịnh Mã Long hôm qua, chỉ là trong đáy mắt hiện lên một tầng nhàn nhàt băng lãnh khí tức.

Thời gian thi đấu đã đến. Quảng trường lúc nãy vần đầy ắp người, trong đó có không ít là Nhân ban thành viên, ngoài ra còn có Thiên ban, Địa ban học viên đến xem. Xem ra trận đấu giữa Phương Liễu và Chấn Hoàng rất được chờ mong.

Phương Liễu phong thái nho nhã, hai tay chấp sau lưng đứng trên sàn đấu. Ở phía đối diện, Chấn Hoàng thân hình cao to, gương mặt hung tợn nhìn chằm chằm Phương Liễu thân ảnh.

“Phương Liễu” đột nhiên Chấn Hoàng quát to, sau đó ngón cái đưa lên rồi từ từ quay ngược xuống mặt đất.

Thái độ của Chấn Hoàng làm học viên Nhân ban tức giận chửi bới từ phía dưới. Bất quá đáp trả hành động này, chỉ thấy Phương Liễu vẫn một mực mỉm cười. Ngón tay cái đồng dạng đưa lên ngay cổ, sau đó từ từ kéo qua bên kia.

“Hừm, một lát nữa xem ngươi còn cười được không” Chấn Hoàng nói. Hắn bị thái độ ung dung của đối thủ làm cho tức giận.

“Đánh rồi biết, chớ nhiều lời” Phương Liễu cười nói.

Trận đấu chưa diễn ra nhưng khán giản bên dưới đã cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc. Nhân ban trận này làm sao không quyết tâm cho được, nếu thua nữa thì hết chơi. Còn Chấn Hoáng hắn tâm tình kích động, một phần là do mọi người đều nghĩ rằng hắn không đánh lại Phương Liễu, ai cũng có một đời tuổi trẻ hiếu thắng, bị người khác nghĩ như vậy, hắn càng phải ra sức hơn.

Nương theo tiếng lão sư canh trận hô bắt đầu. Chấn Hoàng chân phải bước ra, sau một tiếng hét lớn, công lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra ngoài. Khí thế thật dọa người, tuy Chấn Hoàng chỉ vừa đột phá Thất Giai không lâu, nhưng đồng dạng đã đem lực lượng hoàn toàn nắm giữ.

Phương Liễu bên kia hay tay vẫn chấp sau lưng, không có gì gọi là thúc dục công lực chuẩn bị đối chiến. Thấy đối phương như vậy, Chấn Hoàng gân cơ nổi lên, gầm vang một tiếng sau đó thân hình như một viên đạn pháo bắn về phía Phương Liễu. Một quyền lăng lệ tung ra.

“Chấn Xung Quyền”.

Trong con ngươi Phương Liễu thấy hình ảnh một quyền cấp tốc phóng lớn, hắn chỉ khẽ cười lạnh, sau đó một chân giơ cao lên, nhẹ nhàng đạp lên quyền của Chấn Hoàng mà phóng thẳng lên trời.

Khoảnh khắc này làm cho mọi người bên dưới một phen chấn kinh. Đừng nói Phương Liễu nắm bắt thời gian tốt như thế nào, chỉ nói Chấn Xung Quyền của Chấn Hoàng chắc chắn không tầm thường, thế nhưng Phương Liễu nhẹ như bông đạp lên quyền này, mượn lực phi thăng.

Ở bến dưới, các cao thủ như Vi Tiểu Khanh, Du Phong thấy một màn này cũng âm thầm thán phục. Phương Liễu đích xác có thực lực hơn người, Chấn Hoàng kia có thể thể địch lại hay không ?

Theo một cước đạp lên không, Phương Liễu một cước còn lại thuận thế phát vào mặt Chấn Hoàng đang vô cùng kinh ngạc.

“BỐP – –“.

Chấn Hoàng trúng chiêu đau đớn lảo đảo lui về sau vài bước, ổn định lại cơ thể, hai mắt chăm chăm nhìn vào Phương Liễu vừa nhẹ nhàng đáp xuống. Phương Liễu thực lực hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn. Một chiêu thất thủ làm Chấn Hoàng đề cao cảnh giác.

Phương Liễu thấy đối phương án binh bất động, lập tức lên giọng khích tướng.

“Sao thế Chấn học trưởng, vừa trúng một đòn liền đấu chí mất sạch ?”

Ngữ điệu Phương Liễu quả thực khiến ai nghe cũng thấy nhột thay cho Chấn Hoàng. Thiên Phủ thành viên bên dưới cũng trợn mắt há mồm một phen. Hộ Phủ trưởng lão không những thực lực mạnh mẽ, mà đồng dạng mồm mép cũng đáng sợ a.

Chấn Hoàng nghe vậy lập tức lửa nộ phát cao, cuồn cuộn công lực lần nữa triển khai khí thế. Ngay lập tức một tầng kim quang hiện lên bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của hắn.

“Kim Chấn hộ thể, có chút bổn sự” Phương Liễu thản nhiên nói.

Chấn Hoàng trong đáy mắt lóe lên một tia sát khí, lại một quyền mạnh mẽ hướng Phương Liêu mà đánh tới. Lần này Phương Liễu cũng không tránh né mà trực tiếp đưa hộ thủ lên đón lấy.

“ẦM ----“

Đấm của Chấn Hoàng cứng như sắt, nện thẳng vào cánh tay Phương Liễu làm hắn da đầu một trận tê rần, nhưng bất quá Phương Liễu cũng không có bị chấn văng đi, ngược lại hắn còn thuận thế đưa tay chụp lấy cổ tay Chấn Hoàng. Một tay còn lại như mãng xà nhanh như chớp luồn xuống dưới nách đối thủ.

“Chấn Hoàng mau lùi lại” Vi Tiểu Khanh bên dưới đột nhiên hét lên.

Lời nhắc nhở muộn màng không làm cho Chấn Hoàng kịp làm gì, trong nháy mắt Phương Liễu lóe lên một tia nhàn nhạt sát khí, nếu không có nhãn lực phi phàm, tất nhiên không thể nhận ra được sát khí dưới nụ cười nho nhã.

“RẮC ----“

Liên tiếp tiếng xương gãy giòn tan vang lên. Phương Liễu một tay cầm lấy cổ tay, một tay luồn dưới nách làm đòn bẩy, hung hăng giật ngang phế bỏ một cách tay của Chấn Hoàng.

“A ----“

Chấn Hoàng rên lên đau đớn, cả người hoảng sợ cấp tốc lùi ra sau. Trên mặt vẫn còn động lại vẻ kinh hoàng.

Phương Liễu đắc thủ thuận thế tiến công, chớp mắt một cái đã xuất hiện sau lưng Chấn Hoàng, bàn tay đưa ra vỗ một cái mạnh vào lưng hắn. Chấn Hoàng không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi, cả người hướng phía trước mà đổ xuống.

Bất quá Chấn Hoàng cường độ thân thể tương đối cường hãn, trong lúc ngã xuống một cước tùy tiện đánh ra để ngăn không cho Phương Liễu tiếp tục truy sát.

Chật vật lăn ra trước vài cái, Chấn Hoàng miễn cưỡng đứng dậy, sắc mặt thập phần khó coi. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã bị Phương Liễu phế mất một tay, còn ăn thêm một chưởng dẫn đến nội thương.

Chấn Hoàng lực chiến đại giảm, trong đáy mắt vẫn chứa vẻ thất thần, hắn không thể tin được Phương Liễu thực lực lại cường hãn đến một mức này.

Quẹt đi vết máu trên miệng, Chấn Hoàng ngữ khí cứng rắn nói với Phương Liễu.

“Xem ra có chút coi thường ngươi, tiếp một chiêu này của ta, nếu đỡ được trận này không cần đấu nữa”.

Chấn Hoàng rơi vào hạ phong, hắn làm sao không biết, nhưng thân là một trong song sát Địa ban, dễ dàng bỏ cuộc không phải phong cách của hắn. Người này tuy hung hăng nhưng quả thực có một phần cốt cách.

Phương Liễu nghe vậy cũng khẽ mỉm cười, hắn ra tay quyết liệt đến mức này, vốn không phải phong phạm của hắn trước giờ, nhưng trận này hắn không chỉ thắng mà phải đem một cao thủ Địa ban đánh cho mất đi lực chiến mới được.

Kế hoạch này, hoàn toàn là do Vũ Thiên bàn riêng với Phương Liễu mà ra. Trận này sau khi chiến xong, Chấn Hoàng trong Ban Chiến nếu có ra thi đấu, thực lực tất nhiên không còn như trước, đối với Nhân ban hoặc Thiên ban đồng dạng đều có lợi.

Phương Liễu đối với Vũ Thiên chiến thuật, hắn cũng đồng thời tán thành. Cho nên ở trong chiến đấu mới thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, đem Chấn Hoàng phế đi một cánh tay.

Phương Liễu thực ra trong nội tâm cũng kiên kỵ mấy phần, nếu như Chấn Hoàng thí mạng, hắn cũng phải vất vả một phen. Cuối cùng dốc toàn lực bức đối thủ đi đến cục diện đấu cứng một chiêu, như vậy sẽ dễ dàng hơn và không tiêu hao nhiều công lực.

Lúc này Chấn Hoàng gương mặt tái nhợt, Kim Chấn hộ thể màu sắc ảm đạm. Sau đó nương theo Chấn Hoàng tay trái nắm lại. Kim quang lại một lần nữa trở nên nồng đậm hơn. Một tầng lục sắc quang ảnh lập lờ hiện ra sau lưng hắn.

“Hắn là muốn dung hợp linh hồn lực và công pháp” Phương Liễu trong lòng thán phục. Tuy nói Chấn Hoàng thực lực đích xác không bằng hắn nhưng trong tình trạng như thế này vẫn quyết định sử ra một chiêu mạnh nhất. Chấn Hoàng hoàn toàn đã lấy được sự tôn trọng từ Phương Liễu.

“Chấn học trưởng tính cách cứng rắn khiến Phương Liễu bội phục, mời tiếp chiêu”.

Ngay lập tức công lực cường hoành của Phương Liễu lần đầu tiên bộc tác ra ngoài. Khí thế như bài sơn đảo hải khiến cao thủ Tam ban ở bên dưới một phen chấn động.

“Phương Liễu hắn … đột phá Khí Cấp Cảnh rồi” Vi Tiểu Khanh trợn hai mắt nói.

Sử dụng thực lực chân chính, cũng là từ nội tâm tôn trọng đối thủ mà phát ra. Chấn Hoàng hoàn toàn có tư cách này.

Địa ban thành viên đồng loạt khẽ lắc đầu tắc lưỡi, chẳng trách trước mặt Phương Liễu, Chấn Hoàng không có khả năng chống cự. Nhưng một giây sau đó còn làm cho bọn hắn chấn kinh muốn thổ huyết.

Một tầng lam sắc quang ảnh từ dưới chân Phương Liễu dâng lên, chớp mắt ngưng tụ thành một cái Cự điểu quang ảnh như mờ như thật đứng ở sau lưng hắn.

“Là Nhân Khí hợp nhất, Lam sắc hồn lực” Du Phong thản nhiên nói ra.

Phương Liễu hiển lộ thần uy khiến mọi người thập phần kinh hãi, nhưng Du Phong tự mình cảm nhận được rõ ràng, Phương Liễu so với hắn vẫn có chút không bằng.

Nhân Khí hợp nhất chỉ có thể thi triển được nếu ngươi tiến vào Khí Cấp Cảnh tầng thứ. Khí huyết trong cơ thể kết hợp với linh hồn lực về sau, ngưng tụ thành một cái quang ảnh. Hình dáng của quang ảnh lại tùy thuộc vào thuộc tính tâm pháp ngươi tu luyện.

Tâm pháp của Phương Liễu là Thiên Phượng Quyết, một công pháp cao giai cực kỳ hiếm có. Công pháp này mang trong mình ba loại thuộc tính, công kích, hộ thể và linh hồn. Theo tu vi tiến vào Sơ Cấp Cảnh, tất nhiên Phương Liễu lựa chọn tiến giai cho công pháp này, trở thành tâm pháp thượng thừa có một không hai. Nhờ đó đưa thực lực Phương Liễu vào tầng thứ cao thủ trong học viện.

“Chấn học trưởng, mời” Phương Liễu vẻ mặt bình tĩnh đưa tay lên làm cái mời gọi động tác.

Chấn Hoàng tuy bị thực lực đối phương làm cho tâm tình dao động, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định không bỏ cuộc. Thân thể lại cấp tốc lao lên, cự quyền mang theo khí tức bá đạo đánh tới Phương Liễu vị trí.

Phương Liễu cũng nhanh như chớp đánh ra một chưởng đối đầu. Ngay lúc hai người va chạm, trong không khí rõ ràng có một chút chấn động thoáng xuất hiện.

“ẦM ---“

Quyền ảnh kim sắc giao phong với Chưởng ảnh lam sắc, công lực tràn ra tàn sát bừa bãi chu vi võ đài. Khán giả ở bên ngoài đều bị một màn tuyệt diễm này làm chấn kinh. Đây mới chân chính là cao thủ giao thủ với nhau a.

Tiếng nổ lớn vang lên làm hai đối thủ bị kình lực đẩy ngược về sau. Phương Liễu lui lại sau hơn chục trượng mới miễn cưỡng triệt tiêu được thốn kình. Còn Chấn Hoàng thì trực tiếp bị chấn văng ra khỏi võ đài, rơi xuống đất thổ huyết.

Trận thứ hai giữa Nhân ban và Địa ban, Phương Liễu của Nhân ban thắng.

Ngay sau khi lão sư tuyên bố, đội ngũ y tế cũng chạy tới chăm sóc cho Chấn Hoàng. Tình trạng của hắn không tệ như mọi người vẫn nghĩ. Cánh tay phải không có bị đánh gãy, chỉ là tạm thời trật khớp mà thôi, trong cơ thể cũng không có nội thương đặc biệt nghiêm trọng. Rõ ràng Phương Liễu còn có chút lưu thủ.

Đối phương là đồng học, còn có thân phận học trưởng, Phương Liễu ra tay tuy quyết đoán nhưng vẫn hạ thủ lưu tình. Đến một bước này, toàn trường vang lên tiếng hoan hô thanh âm dành cho đội thắng trận. Kết thúc ngày thi đấu thứ hai.

Phương Liễu mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán khiến cho Thiên ban, Địa ban sau khi trở về lập tức bàn bạc thay đổi chiến thuật. Chỉ cần trong đội hình đối phương có tồn tại một tên đạt tới Khí Cấp Cảnh, tuyệt đối mang tính chiến lược để hình dung.

Thất Giai Sơ Cấp Cảnh so với Khí Cấp Cảnh chỉ thiếu một bước, nhưng một bước này rất khó để đi qua. Ngoài sự biến đổi hoàn toàn về chất, Khí Cấp Cảnh còn có khả năng Nhân Khí hợp nhất, đưa công lực bản thân vượt xa xa so với Sơ Cấp Cảnh.

Mà Phương Liễu trong thời hạn hai tháng của Trường Bạch lão sư, rốt cuộc đem bình chướng này hoàn toàn phá tan đi. Nhất thời thổi một luồn sinh khí cho Nhân ban trong đợt Ban Chiến.

– –– –– –– –– –– –– –– –– –– ––

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.