Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bé cái lầm(7)

1487 chữ

Tiểu Hồng đang hồ nghi, thì Tiểu Thanh đã cười và nói với Nhất Minh rằng :

- Chủ nhân Lãnh Trúc Bình thông minh thực. Hai đoạn Âm Trầm bảo trúc cắm lên trên một cây trúc thường. Quả thực là giấu một cách rất huyền diệu, trừ phi người nào biết rõ nguyên nhân, hay là được ngài cho hay chứ không thì ai cũng tưởng đó chỉ là hai mẩu trúc thường thôi, chứ không ai để ý tới cả.

Nàng vừa nói xong, đã phi nhân lên trên cao bốn trượng, dùng hai bàn tay đè trống không một cái, người lại phi lên trên cao, tới chỗ ngang với đầu cây trúc, nàng mới chìa tay ra nhẹ nhàng lấy hai mẩu trúc, rồi lượn một vòng, co chân lại đạp ra tuột cái, trông không khác gì phượng hoàng bay lượn, dáng điệu đẹp tuyệt, khi xuống tới mặt đất lại đứng về chỗ cũ không sai một ly một tý nào.

Tiểu Thanh biểu diễn khinh công đã giở toàn lực ra thi thố, tất nhiên thân pháp của nàng phải rất kinh người, khiến Lãnh Trúc tiên sinh cũng phải ngẩn ra.

Tiểu Hồng cười khanh khách nói tiếp :

- Vị chủ nhân của Lãnh Trúc Bình này hình như có vẻ kiêu ngạo lắm, sao lại cứ nhìn chị em chúng tôi như thế? Chẳng lẽ môn khinh công Chư Thiên Hoa Vũ Tán Trần Hoàn của Thanh tỷ tôi quá tầm thường hay sao?

Mặt đã bớt vẻ lạnh lùng, Nhất Minh mỉm cười gật đầu đáp :

- Hai người có công lực như vậy lão phu có tặng cho hai mẩu Âm Trầm bảo trúc cũng không đến nỗi tặng cho người một cách oan uổng.

Nói xong ông ta liếc nhìn Tiểu Thanh với Tiểu Hồng và thủng thẳng nói tiếp :

- Hai người còn nhỏ ít tuổi như vậy, võ công cao siêu như thế, chả hay là môn hạ của phái nào?

Tiểu Thanh với Tiểu Hồng thấy ông ta hỏi như vậy đều kinh ngạc, vì hai nàng biết Lãnh Trúc tiên sinh tuy không bước chân ra ngoài giang hồ giao thiệp với ai, có lẽ chưa biết tên của chủ nhân mình là Xà Khiết mỹ nhân với tên tuổi của chị em mình. Nhưng thể nào Mộ Quang chả nói cho sư phụ hay những tình hình đã xảy ra ở trên giang hồ vào hồi gần đây?

Nhất là hai người một mặc áo xanh, một mặc áo đỏ, tuổi tác và mặt mũi cứ để nguyên như vậy chứ không hề hóa trang hay giấu diếm, thì có khác gì là đã treo hai cái nhãn hiệu lên trước ngực để tự giới thiệu hay sao?

Nên đáng lẽ Nhất Minh vừa trông thấy đã biết rõ chị em mình là ai rồi, tại sao ông ta lại còn hỏi lai lịch như thế?

Tiểu Hồng rất hồ nghi, đưa mắt liếc nhìn Tiểu Thanh rồi mới mỉm cười trả lời Nhất Minh rằng :

- Chúng tôi không thuộc Võ Đang, không thuộc Thiếu Lâm, không thuộc La Phù, không thuộc Tuyết Sơn càng không phải là người của bất cứ một nhạc nào của Ngũ Nhạc. Cho nên có thể nói là chúng tôi không có tôn phái nào hết.

Nhất Minh vì thấy hai thiếu nữ đẹp tuyệt mà lại rất tinh khôn, cho nên mới hỏi như vậy, nay thấy Tiểu Hồng trả lời như thế, ông ta cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nên lại tủm tỉm cười hỏi tiếp :

- Hai người tuy không có tôn phải, nhưng chẳng lẽ lại không có tên họ hay sao?

Tiểu Hồng vội đáp :

- Quý hồ là người, ai cũng đều có tên họ. Tôi là Tạ Tiểu Hồng, còn Thanh tỷ tôi đây là Nhiếp Tiểu Thanh.

Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nhất Minh, để xem thần sắc của ông ta có thay đổi gì không? Ngờ đâu ông ta nghe thấy Tiểu Hồng trả lời như vậy, mặt không lộ vẻ kinh ngạc gì hết, mà vẫn thủng thẳng nói tiếp :

- Với công lực của hai người, thì lẽ ra ở trong võ lâm phải có tên tuổi, nhưng vì có lẽ lão phu đã lâu không để ý đến thế sự nên ngày hôm nay lần đầu tiên mới nghe thấy hai cái tên Nhiếp Tiểu Thanh và Tạ Tiểu Hồng.

Để ý nhìn thái độ và thần sắc của Lãnh Trúc tiên sinh, Tiểu Hồng thấy ông ta có vẻ nói thực, chứ không có tý gì là khách sáo cả, nên nàng càng hoài nghi thêm, liền nghĩ bụng :

- “Chả lẽ Nghiêm Mộ Quang không phải bị sư phụ bắt về chăng? Bằng không chàng sao lại không nói rõ tao ngộ của mình cho sư phụ hay”?

Chờ Nhất Minh nói xong, Tiểu Hồng lại hỏi tiếp :

- Vì lấy hai cành Âm Trầm bảo trúc, Thanh tỷ tôi đã biểu diễn khinh công để cho ngài xem rồi, còn Tiểu Hồng tôi đã giở tài ba gì ra đâu, sao ngài lại biết võ công tôi luyện tới mức độ nào? Và làm sao ngài lại biết tôi có chút tên tuổi ở trong võ lâm như thế?

Nhất Minh vừa cười vừa đáp :

- Nhiếp Tiểu Thanh đã có công lực cao siêu như thế, thì Tạ Tiểu Hồng có kém đến đâu cũng không thể nào kém Tiểu Thanh mấy. Hơn nữa, nếu người không có kiến thức cao siêu thì làm sao biết được trận pháp của lão phu bố trí ở trong rừng trúc lại là Lưỡng Nghi Tứ Tượng Đa Nguyên trận cơ chứ?

Tiểu Hồng kêu “Ủa” một tiếng và đỡ lời :

- Ngài phân tách sự việc cao minh thực!

Nhất Minh vừa cười vừa đáp :

- Câu chuyện nho nhỏ như thế này, có khó ước đoán gì đâu?

Trợn to đôi mắt lên, Tiểu Hồng nói tiếp :

- Ngài hãy đừng tự kiêu như thế vội, để tôi hỏi thử ngài một vài vấn đề đã.

Nhất Minh cau mày lại hỏi :

- Ngươi muốn hỏi lão phu việc gì thế? Là thiên văn địa lý hay chư tử bách gia? Là đàn, địch hay cầm kỳ thi họa?

Không chờ đợi ông ta nói dứt, Tiểu Hồng đã vội cướp lời :

- Không phải, không phải tôi không dám thử thách nhưng trò nghề của tao nhân mặc khách ấy...

- Có phải ngươi muốn thử thách quyền chưởng, ám khí, chân khí nội lực và cung tên đao mã phải không?

Vẫn xua tay Tiểu Hồng đáp :

- Người lại đoán sai rồi. Vì tôi thấy người rất tinh xảo về môn phân tách, nên để cho người phân tách một việc.

Nhất Minh lại hỏi tiếp :

- Việc gì thế? Cô nương cứ nói ra cho lão phu nghe xem?

Tiểu Hồng chỉ Tiểu Thanh và nói tiếp :

- Người thử phân tách xem chị em chúng tôi đến đây ngẫu nhiên du ngoạn Hằng Sơn, hay là đặc biệt tới Bắc Nhạc này?

Nhất Minh trầm ngâm giây lát rồi đáp :

- Hai người không phải đến đây du sơn, mà hình như là có việc gì tới đây thì phải?

Tiểu Hồng vừa cười vừa đỡ lời :

- Cụ giỏi lắm! Lần này cụ đoán đúng đấy. Nhưng tôi vẫn còn có chuyện khác để cụ đoán thêm. Cụ thử đoán xem chị em chúng tôi lên Bắc Nhạc này làm gì?

Nhất Minh lắc đầu gượng cười đáp :

- Phạm vi của vấn đề này lớn rộng quá, làm sao mà phân tách nổi? Nhưng đại khái mà nói, thì hai cô nương lên đây là để tìm kiếm người.

Tiểu Hồng nũng nịu cười và đỡ lời :

- Cụ nói đúng đấy. Chị em chúng tôi lên Bắc Nhạc này quả thực là để tìm kiếm người. Nhưng là tìm kiếm một tên đại hồ đồ chỉ biết đạo danh và dối đời thôi.

Thấy Tiểu Hồng tinh quái một cách đáng yêu, Nhất Minh mỉm cười hỏi tiếp :

- Tên đại hồ đồ mà cô nương định tìm kiếm đó là ai thế?

Tiểu Hồng vừa cười vừa đáp :

- Vì không tìm thấy người nên chúng tôi đang muốn thỉnh giáo cụ. Vì người đại hồ đồ ấy có chút liên quan tới cụ.

Nhất Minh ngạc nhiên hỏi :

- Có chút liên quan với lão phu ư?

Làm ra vẻ nghiêm nghị, Tiểu Hồng gật đầu đáp :

- Về ngoại hiệu, thì người đó với cụ hơi giống nhau. Tôi chắc cụ thế nào cũng phải biết người đại hồ đồ ấy. Vì cụ là chủ nhân của Lãnh Trúc Bình mà ngoại hiệu của người đó lại là Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh.

Bạn đang đọc Huyết Mĩ Nhân của Hoài Ân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong-Long
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.