Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lương duyên tao ngộ

Tiểu thuyết gốc · 4093 chữ

Bà Kim vốn sinh ra trong dòng dõi đại thần nên dĩ nhiên bản thân bà cũng lĩnh hội đầy đủ sự uyên bác của dòng họ. Lê Hưng lại là đại tướng rất được tín nhiệm, là một trong số ít những trụ thần giỏi võ nhất Lê triều. Họ cùng nhau nuôi dạy nên một Lê Duy Nhưng thông minh, đĩnh đạc.

Cũng đã 9 năm kể từ ngày chạy loạn quân Tây Sơn, Lê Duy Nhưng từ vị hoàng tử yếu ớt được trời cao phù hộ nên càng lớn càng ra dáng một thanh niên khỏe mạnh. Cũng vì thế, bà Kim và Lê Hưng càng đinh ninh rằng vua tôi trên trời linh thiêng, gửi gắm niềm phục hưng triều đại cho cậu.

Tuy nhiên, trái với kỳ vọng của hai người, Lê Duy Nhưng lại rất ngưỡng mộ vị tiên đế Tây Sơn và một lòng chuyên tâm học hành mong được giúp sức trong tình cảnh hỗn loạn. Cậu giấu mẹ và bác, hàng ngày vẫn tìm kiếm những văn thư về Tây Sơn Thái Tổ, nghiền ngẫm đến quên cả ăn ngủ.

Duy Nhưng nằm trên chiếc sập gỗ ngoài hiên nhà, khi chắc chắn bà Kim và Lê Hưng đã ngủ say, cậu thắp ngọn đèn dầu, lấy quyển ghi chép giấu trong kẹt cửa mà nghiên cứu.

Sách chép đoạn Tây Sơn tam thần đao, ngoài Huỳnh Long đao của đại tướng Trần Quang Diệu và Xích Long đao của đại tướng Lê Sĩ Hoàng vẫn còn uy chấn thiên hạ thì thanh Ô Long đao của đức Tây Sơn Thái Tổ không biết nguyên do chi lại bị mất tích. Người nói rằng thanh đao ấy đã bị trộm mất. Người thì bảo trước khi mất, sợ kẻ gian lợi dụng thái tử tuổi nhỏ mà lấy Ô Long đao làm điều trái đạo, đức Thái Tổ đã tận tay giấu đi. Nhưng điều được nhiều người tin nhất chính là thanh bảo đao đã trở về với hai con thần xà. Thanh bảo đao Ô Long này từng là thiên hạ đệ nhất đao, đã theo tiên đế chinh chiến mọi trận ác liệt và giúp ngài giành chiến thắng vẻ vang. Dân gian lưu truyền chỉ cần sở hữu được nó thì mọi thần linh sẽ luôn phò trợ trên sa trường nên cả triều đại Tây Sơn vẫn đang cho người tìm kiếm, ngay cả kẻ địch hàng đầu Nguyễn Phúc Ánh cũng hết sức tìm mọi cách để sở hữu Ô Long đao.

- Nhưng, con đang làm gì thế?

Duy Nhưng giật bắn mình, vội giấu đi quyển sách sau lưng. Bà Kim không biết đã tỉnh dậy khi nào, thấy hành động đáng nghi của con, bà đanh mặt bảo Duy Nhưng đưa ra thứ mà cậu giấu.

- Tây Sơn thần khí? – Bà Kim lộ vẻ khó chịu.

- Mẹ à, con…

- Con lén lén lút lút đọc thứ này làm gì? Con không nghe lời mẹ đúng không?

Lê Hưng nghe ồn ào thì ra nói đỡ vài câu:

- Bà ạ, Duy Nhưng tuổi mới lớn, ham thích các loại binh khí là chuyện tốt. Nay ta sống dưới triều Tây, đương nhiên sách văn cũng sẽ về triều Tây, thằng bé giấu đọc là do thường ngày bà nghiêm khắc với nó nên nó cũng không muốn làm bà thất vọng.

Bà Kim tuy vẫn nói nhỏ nhẹ nhưng ý tứ lại như muốn trách cứ con:

- Chẳng phải nó vẫn làm tôi thất vọng hay sao? Tôi để ý bao lần, nó không hề để tâm đến những gì tôi nói, chỉ mong sao cho đến chập tối để đọc những thứ dơ bẩn này.

Duy Nhưng bất bình đáp:

- Tại sao mẹ lại gay gắt với họ như vậy?

Bà Kim và Lê Hưng bỗng im lặng mà nhìn chằm chằm vào Duy Nhưng. Từ giây phút ấy, sự kỳ vọng, niềm tin bà dành cho đứa con trai này tan biến. Lê Hưng ra hiệu cho cậu đừng nói chi thêm nhưng Duy Nhưng thể hiện sự bất phục mà rằng:

- Đó là quy luật. Trên đời này, mạnh tất thắng yếu, tại sao cứ phải tạo cho mình suy nghĩ hận thù để oan oan tương báo không thể dứt như vậy? Chẳng phải việc trước mắt đó là quốc gia hợp một, dân chúng không lầm than hay sao?

Bà Kim hạ giọng, tiếng nói đứt quảng:

- Con… muốn tận trung?

Duy Nhưng không ngần ngại thừa nhận:

- Con ngưỡng mộ đức Tây Sơn Thái Tổ. Mẹ à, mẹ có biết từ nhỏ con vì sao mà bị bọn con nít trong thôn ức hiếp không? Chúng nói con là hậu duệ quân phản quốc, chúng nói hậu duệ của kẻ đã không màn sự an nguy mà cõng rắn cắn gà nhà. Đức Lê Thái Tổ được gọi là anh hùng vì đánh đuổi phương bắc, cớ sao đức Tây Sơn Thái Tổ không được gọi là anh hùng?

Lê Hưng chưa kịp ngăn lại thì nghe một tiếng chát thật mạnh. Bà Kim dùng hết lực của mình mà tát con, Duy Nhưng hồn vía như thất kinh, cậu không ngờ mẹ sẽ đánh mình như vậy vì từ trước đến nay, tuy bà Kim nghiêm khắc nhưng luôn nâng niu cậu.

Bà Kim không khóc nhưng giọng nói lại như trong tiếng nấc nghẹn:

- Cha mi, anh mi vì sao mà chết? Gia quyến, dòng tộc mi vì sao mà bị truy sát? Vì sao Lê Duy Đản phải đổi hình dạng mà sống với cái tên Lê Hưng? Thật uổng phí cho Chính vương vì mi mà hi sinh. Vậy mà mi lại có suy nghĩ khinh miệt như vậy. Nếu biết được có ngày này, năm đó ta thà để mi chết bỏ ở rừng thiêng nước độc, Chính vương không mất mạng, Lê Duy Đản không phải khốn cùng sống chui nhủi.

Mặt Duy Nhưng nhanh chóng sưng lên, tay bà Kim cũng hóa đỏ đủ thấy bà đã dùng lực mạnh thế nào. Lê Hưng muốn xoa dịu tình hình bèn nói Duy Nhưng hãy tạ lỗi bà. Duy Nhưng vốn rất thương mẹ, dù không có tư tưởng trả thù gì đó nhưng cậu lại chẳng muốn mẹ buồn, toan làm theo ý của Lê Hưng thì bà Kim ngăn lại.

- Đi đi!

Duy Nhưng hốt hoảng nhìn nhanh sang Lê Hưng. Lê Hưng tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại:

- Bà dọa nó thôi đúng không? Nhưng nó biết lỗi rồi, trời cũng đã khuya, hãy tạm gác việc ở đây mà đừng phiền hà xóm làng.

Bà Kim bật cười. Tiếng cười của bà làm Duy Nhưng thêm lo lắng, luôn miệng kêu mẹ. Bà vô cảm nhìn con:

- Ta không muốn nhìn thấy đứa con bất hiếu này thêm nữa. Lê Duy Đản, mau đưa nó đi đi.

Duy Nhưng tâm thần chấn động, chẳng cần biết Tây Sơn là gì, Quang Trung là ai, chỉ cần mẹ cậu đừng đuổi cậu đi, cậu sẽ nhất nhất làm theo ý nguyện của bà. Tuy nhiên, cậu càng van xin thế nào thì bà Kim lại tức giận hơn nữa. Bà chỉ vào cây cột phía trước, lớn giọng rằng:

- Mi không đi, ta sẽ đập đầu ngay đây cho mi vừa lòng. Mi có đi hay không?

Duy Nhưng không còn cách nào khác, liền lạy mẹ một lạy rồi rời đi trong đêm tối. Lê Hưng gọi vài tiếng níu kéo, nhìn bà hoàng phi gục xuống, ông biết thâm tâm bà cũng rất đau lòng.

Đỡ bà lên chiếc sập, ông nói:

- Chẳng phải bà đã nặng lời với Duy Nhưng hay sao?

Bà Kim ôm lấy ngực, hơi thở khó nhọc:

- Ông đi theo nó đi, tôi tự lo liệu được. Phía sau tấm bài vị của vua tôi có một lá thư, chỉ khi nào tình thế nguy cấp mới được đưa cho nó. Nó muốn làm gì ông cứ mặc, muốn đầu quân cho Tây Sơn hãy cứ kệ nó. Nhớ lấy lời tôi.

Lê Hưng ở lại với bà Kim tầm thêm hơn một canh giờ, đảm bảo bà hoàng phi ổn định tâm lý, ông lập tức lên đường tìm Duy Nhưng. Cưỡi trên con hắc mã, Lê Hưng đi suốt hơn ba ngày vẫn không gặp cậu, lòng bỗng có linh cảm xấu, sợ Duy Nhưng làm chuyện dại dột. Ông thúc ngựa trong tình trạng bất an.

Đến vùng đất Yên Trường, dân cư nơi đây tấp nập, toàn bọn thương nhân khá giả, ngay cả đám quan lính cũng có khí chất hơn xứ Kinh Bắc. Lê Hưng chẳng rõ tại sao bản thân lại đi xa như vậy, ông chỉ có thể cầu mong trời phật cho ông tìm được Duy Nhưng. Vừa dứt lời nguyện, từ phía xa, có một người mặc bộ y phục hệt như Duy Nhưng, chưa kịp mừng thì Lê Hưng nghi hoặc dáng người kia trông không giống cậu. Từ từ tiếp cận người đó, Lê Hưng càng tin chắc bộ y phục ấy là đồ của cháu mình. Ông chồm đến nắm chặt tay hắn, người kia tuy bất ngờ nhưng thủ pháp nhanh nhạy liền khụy xuống gạt chân Lê Hưng. Đâu dễ gì thế tấn công này làm khó được danh tướng thời Lê cũ, ông phản xạ nhảy lên, tay vẫn không rời tay kẻ đối diện. Trước mặt ông là một tiểu nam tử tầm tuổi Duy Nhưng hoặc hơn, gương mặt trắng trẻo ưa nhìn, giương đôi mắt khó chịu nhìn ông.

Tiểu nam tử gay gắt:

- Ông muốn gì? Không thả ra ta sẽ la lên ông là trộm đấy!

Lê Hưng nhếch miệng:

- Không phải thằng nhóc nhà mi mới là trộm sao? Nói đi, mi lấy bộ y phục này ở đâu?

Thiếu niên trẻ vẫn không biến sắc, trái lại còn vui cười thừa nhận:

- Người đó đi cùng ta… A! Đại ca, mau đến đây!

Lê Hưng thấy người thiếu niên nhìn thẳng ra phía sau mình gọi hai tiếng đại ca nên bất giác không phòng bị mà quay nhìn. Thiếu niên nhân cơ hội, dùng cạnh lòng bàn tay chém thật mạnh vào chấn thủy của đối phương. Lê Hưng không ngờ bị lừa, chỉ kịp kêu đau một tiếng thì tên nhóc ấy đã nhanh chân thoát thân.

Cùng lúc đấy, tiếng Duy Nhưng vang lên từ xa, thoáng chốc cậu đã đến đỡ lấy Lê Hưng.

- Sao bác lại ở đây? Bác làm sao vậy? Tên khốn khiếp nào dám đánh bác để cháu trừng trị nó.

Lê Hưng ra hiệu không cần. Duy Nhưng đỡ ông vào cái điếm cạnh đấy nghỉ ngơi. Lê Hưng thấy Duy Nhưng thì cả mừng, cứ ngỡ như là mơ. Duy Nhưng buồn bã vì bị mẹ đuổi đi nên định bụng chờ vài hôm mẹ nguôi ngoai sẽ trở về. Tuy nhiên, tính cách cậu vốn không ưa nhàm chán, vài ngày ở trấn Kinh Bắc này chẳng có gì làm cậu thích thú. Nhớ lại tích cây bảo đao Ô Long, Duy Nhưng hạ quyết tâm liều một phen đến những nơi bị nghi là có thanh đao thất lạc ấy.

Lê Hưng nghe xong chỉ đành lắc đầu.

- Mẹ cháu như vậy, cháu vẫn không hiểu lòng bà.

Duy Nhưng cúi gầm mặt thưa:

- Năm xảy ra đại nạn cháu vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết. Nay lớn một chút cũng vẫn không thể hiểu được ý tứ của mẹ. Tất cả triều đại từ Ngô gia đến Lê – Trịnh đều có thành có bại, đó chính là quy luật. Ta không thể thay đổi mệnh trời. Dẫu biết làm mẹ thất vọng là điều bất hiếu, nhưng chẳng phải hiện tại cháu là thần dân của Tây Sơn sao? Phản quốc là phạm tội bất trung.

Lê Hưng tuy từng là võ tướng nhưng đối với vị hậu duệ duy nhất còn sót trên đất tổ của vua Chiêu Thống lại hết mực ôn nhu cưng chìu. Biết tạm thời vẫn chưa thể lay động được ý nghĩ của Duy Nhưng, ông tặc lưỡi vài cái rồi nói sang chuyện khác.

- Phải rồi, y phục của cháu sao lại bị trộm mất?

Duy Nhưng tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Sao bác biết y phục cháu bị trộm?

Hai hàng mày rậm đanh lại với nhau, Lê Hưng có chút bực bội:

- Ta bị thằng tiểu quỷ ấy dùng mẹo nên sơ xuất mới bị nó đánh.

Duy Nhưng mỉm cười:

- Cháu thấy kẻ trộm không hẳn là người xấu. Trong y phục của cháu có vài nén bạc, hắn không lấy đi mà còn để lại thêm một ít bạc giống như có ý mua lại bộ y phục vậy.

Lê Hưng nghe nói vậy, nhớ lại khi xưa để tránh truy đuổi của quan binh, ông cũng từng trộm đồ của người khác. Càng nghĩ đến càng tò mò về danh tính của tiểu nam tử khi nãy, nếu y có tiền thì việc gì phải lấy đồ của Duy Nhưng? Đột nhiên từ ngoài, thiếu niên đó bỗng bước vào điếm, Lê Hưng chỉ thốt nên “tiểu quỷ?”. Kẻ thiếu niên đó giật mình, vội vã chạy như tên bắn. Duy Nhưng tuy không để tâm chuyện đồ mình bị trộm mất nhưng nghĩ đến Lê Hưng bị đánh nên nhanh chóng đuổi theo.

Tên thiếu niên chạy đến khu rừng vắng, dừng lại thở dốc. Nhìn ngó chung quanh không thấy ai, y thở phào an tâm. Thiếu niên này số là đã đặt phòng trong điếm muốn ra ngoài mua một ít thức ăn thì bị Lê Hưng chặn lại. Sau khi thoát thân, nghĩ là Lê Hưng đã rời khỏi đó nên y quay về, không may lại bắt gặp ông ta ở cùng người bị mình trộm áo bên trong. Nhớ đến số tiền đặt phòng trong khách điếm, thiếu niên tiếc hùi hụi, định bụng sẽ liều mình thêm lần nữa đến quán trọ đó mà lấy lại thì đột nhiên có người phía sau khóa chặt hai tay y.

Là Lê Duy Nhưng trong lúc người thiếu niên không đề phòng đã phi như bay đến bắt lấy. Thiếu niên tuy bất ngờ nhưng không chần chừ mà tung ra cú đá vào ống chân Duy Nhưng, cậu vì đau đột ngột nên vô tình nới lỏng tay. Thiếu niên bất bình mà nói:

- Đại ca, chẳng phải ta đã trả tiền cho ngươi rồi sao? Đừng làm phiền ta nữa bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Nói rồi, thiếu niên quay người đi thì tông phải Lê Hưng. Chỉ trong phút chốc, Lê Hưng dồn y vào gốc cây lớn, Duy Nhưng tiến đến trợ giúp. Thiếu niên biết đã động phải cao thủ nên tạm thời ngoan ngoãn tìm cách đối phó.

Lê Hưng cười khẩy:

- Thằng tiểu quỷ nhà mi, nghĩ rằng vài thế phản đòn đó lợi hại lắm sao?

Thiếu niên vờ làm mặt đáng thương mà than:

- Ta từ nhỏ lạc mất song thân, được người khác nuôi dưỡng. Vì cung cách nhà họ khắc nghiệt nên ta rời đi, cũng mong muốn tìm lại song thân nên rong ruổi suốt gần tháng nay. Ta… Ta… - Chưa hết câu bỗng nước mắt chảy dài.

Thấy Duy Nhưng có vẻ tin tưởng dần nới lỏng tay mình ra, Lê Hưng quát:

- Đừng trúng kế nó!

Thiếu niên bụng nghĩ Lê Hưng là kẻ lão làng, nếu đã bị mắc mưu thì sẽ càng khó trúng mưu lần nữa, lúc này y cũng chỉ đành ngậm ngùi thuận theo tự nhiên. Lê Hưng chau mày:

- Song thân mi tên họ là gì? Người nuôi mi sống nơi nao? Dẫn ta đến đó diện kiến.

Thiếu niên cảm thấy vô lý bèn cãi:

- Ta lạc mất song thân từ nhỏ làm sao mà biết họ là ai? Ta đã vất vả trốn khỏi nhà người đó, giờ ông bảo ta dẫn ông về chẳng khác nào ta phải dụng kế nghĩ cách trốn thoát khỏi lần nữa hay sao?

Lê Hưng thấy y lanh mồm lanh mép, thân thế lại không rõ ràng nên nếu không phải kẻ xấu thì cũng không hẳn người tốt. Duy Nhưng thương cảm tên thiếu niên, hỏi tên họ thì y cho biết Nguyễn Châu là cái tên được song thân đặt cho. Duy Nhưng bỗng kéo Lê Hưng ra khiến ông cùng thiếu niên họ Nguyễn ấy bất ngờ.

- Tìm cha mẹ cậu đi, tôi không cản đường nữa. Xin thứ lỗi nhé!

Nguyễn Châu trầm ngâm một thoáng rồi gương mặt trở nên lém lỉnh:

- Ta nghĩ lại rồi, không đi tìm nữa.

Lê Hưng tức giận mà vung quyền lên, Duy Nhưng vội ngăn lại. Ông lớn giọng quát:

- Thằng tiểu quỷ đó lừa gạt lòng tốt của cháu đó!

Nguyễn Châu đúng là muốn gạt Duy Nhưng để thoát thân nhưng vì không thích Lê Hưng nên khi bị ông ta nói trúng ý của mình, y liền tiến đến gần sát Duy Nhưng mà nói:

- Ta muốn đi theo ngươi!

Lê Hưng chưa kịp nói gì thì Duy Nhưng chen vào:

- Được! Chúng ta đi cùng nhau, có khi lại tìm được cha mẹ cậu cũng nên.

Nguyễn Châu vẫn ái ngại Lê Hưng mà nói:

- Còn ông ta kìa, ta sợ ông ta sẽ đánh chết ta!

Lê Hưng nghiến răng dọa:

- Thằng tiểu quỷ, ta đánh chết mi ngay bây giờ!

Duy Nhưng ôm lấy hai vai thiếu niên mà kéo gần lại:

- Bác của ta bề ngoài hùng hổ nhưng bác ấy chưa làm hại ai bao giờ. Cậu an tâm. Chúng ta đi!

Nguyễn Châu mặt ửng hồng dắt tay Duy Nhưng đi thật nhanh. Lê Hưng miễn cưỡng theo phía sau. Họ đến quán điếm ban nãy, gọi một bàn thức ăn thịnh soạn rồi cùng trò chuyện.

Duy Nhưng say sưa kể về những câu chuyện lạ lùng cậu đọc được trong những quyển sách về Tây Sơn, đương nhiên sẽ không quên nói về chủ đề về thần khí mà bản thân thích nhất. Nguyễn Châu cũng ham thú những chuyện kì bí nên chăm chú lắng nghe không rời.

- Nhắc đến Xích Long đao… - Nguyễn Châu như đang nhớ lại – Ta đã từng thấy nó một lần, còn Huỳnh Long đao thì chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ khả năng phát sáng của nó.

- Cậu từng thấy nó sao? – Duy Nhưng kinh ngạc – Tôi cũng muốn thấy một lần, hai thanh bảo đao ấy ắt phải cao siêu lắm.

Nguyễn Châu bĩu môi:

- Chẳng phải ta nói Huỳnh Long đao không có gì đặc biệt sao? So với Mã đao của cha ta lại càng phải gọi là sư tổ.

Lê Hưng giọng nói khinh khi mà rằng:

- Mi nói không nhớ tên họ cha mẹ mà lại nhớ rõ thanh Mã đao miêu đao gì đó vậy à? Quả là một hiếu tử không ai bằng.

Nguyễn Châu mặc kệ Lê Hưng, quên mất chưa hỏi danh tính hai người, y nói:

- Người anh em tốt, ta đã nói các ngươi tên ta rồi, giờ cho ta biết ngươi là ai đi.

- Bác tên Hưng, tôi tên Duy Nhưng. Chúng tôi đều họ Lê. – Duy Nhưng từ tốn giới thiệu.

- Ngươi họ Lê Duy sao? Là tôn thất nhà Lê xưa?

- Tôi…

- Triều đình Tây Sơn luôn truy lùng tôn thất họ Lê, ngươi không sợ sao?

- Thằng tiểu quỷ chết dẩm này! – Lê Hưng tự dưng nổi nóng – Mi nói như thế có ý chi? Bác cháu ta tuy họ Lê Duy nhưng là họ xa, đã không liên quan đến vua chúa Lê triều cả trăm năm nay thì bị truy là truy thế nào?

Nguyễn Châu thông minh, nắm bắt được ý tứ trong lời nói mà bẻ ngược rằng:

- Bác cháu ta họ Lê Duy? Sao người anh em tốt này của ta nói tên ông chỉ là Lê Hưng thôi? Vậy ông là Lê Duy Hưng à?

- Mi còn nhiều chuyện, đừng trách ta cắt cái lưỡi lẻo lự của ngươi!

- Bác à… - Duy Nhưng quay sang Nguyễn Châu đang khè với Lê Hưng mà trách – Người anh em, cậu cũng dừng lại đi, dù sao bác cũng lớn tuổi hơn chúng ta, cậu phải biết kính trọng chứ.

Nguyễn Châu hất mặt, muôn phần khinh thường:

- Ta nể ngươi thôi. Trên đời này, ngoài cha ta, ta chẳng cần phải kính nể ai cả. Không phải ta quên cha mẹ ta mà là ta lo rằng khi nghe đến danh tính của ông, bác cháu ngươi sẽ sợ xanh cả mặt đấy!

Lê Hưng nghi hoặc:

- Cha mi là ai? Có kẻ nào trên đời ta phải sợ? Nghe khẩu khí ngươi như vậy… Là Nguyễn Quang Huệ?

Nguyễn Châu từ từ thưởng thức món ăn trên bàn, phong thái chợt trông rất đĩnh đạc:

- Nếu vậy ta phải nói ta là Nguyễn Quang Châu chứ?

Lê Hưng lại nói với giọng điệu khó chịu:

- Ai biết được tên tiểu quỷ lắm kế nhà mi.

Nguyễn Châu đập mạnh tay xuống bàn lớn giọng:

- Hắn không phải cha ta! Đừng nhắc hắn trước mặt ta! Hắn chết là do tự tạo nghiệp, đừng gán ghép ta với hắn có quan hệ máu mủ.

Duy Nhưng giật mình liền ra hiệu Nguyễn Châu nhỏ tiếng lại. Lê Hưng trông thế thì tin, nghĩ rằng nếu thật sự là con của chúa Tây Sơn thì không thể nào hùng hổ mắng nhiếc cha mình như vậy. Ông chỉ có thể biết được để hận chúa Tây nhiều như vậy hẳn thân thế của thiếu niên niên này không phải tầm thường nên lảng sang chuyện khác.

- Mi còn nhỏ tuổi mà xưng hô xem thường trời đất như vậy có quá đáng không?

Nguyễn Châu không thèm nhìn lấy Lê Hưng:

- Ta thích!

Lê Hưng biết có nói nữa cũng không lay động được tên thiếu niên này nên ông im lặng mà ngầm suy luận về xuất thân của y. Cả ba ăn xong thì nghỉ tại quán một đêm, hôm sau tiếp tục lên đường.

Trong mấy ngày này, quan binh không biết sao lại nhiều đến vậy. Điều lạ ở đây mỗi khi có động, Nguyễn Châu đều né tránh giống như tội phạm. Lại rằng, đám lính mang theo bộ quân phục, hỏi khắp nẻo liệu có ai thấy kẻ khả nghi tráo đổi hoặc trộm đồ hay không.

Lần đầu tiên Lê Hưng thấy được biểu cảm sợ sệt của Nguyễn Châu, ông quyết không bỏ lỡ cơ hội mà dạy cho cậu thiếu niên này một bài học để chừa thói cao ngạo không sợ trời không sợ đất ấy.

Lê Hưng thúc khuỷu tay Duy Nhưng:

- Xem ra kẻ mà bọn quan binh đang tìm cũng ở đây.

Nguyễn Châu giật bắn mình, Duy Nhưng nhìn người bên cạnh mà nói:

- Người anh em, cậu cũng trộm đồ của tôi nhỉ?

Nguyễn Châu lắp bắp:

- Đừng… Đừng có mà giá họa cho người ta nhé!

Duy Nhưng khoái chí cười lớn, Lê Hưng tỏ thái độ thất vọng vì nhận ra y chỉ đùa với tên thiếu niên đáng ghét ấy. Nguyễn Châu tức giận đánh Duy Nhưng thật mạnh.

Lê Hưng nửa đùa nửa thật nói:

- Đám lính vô dụng đó ngu ngốc như vậy chẳng thể tìm được đâu – Rồi nhìn sang Nguyễn Châu – Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Nguyễn tiểu quỷ, có thấy ta nói đúng không?

- Ta nhớ ra có một số việc gấp, ta phải đi ngay. Nếu có duyên, hẹn sau này gặp lại.

Nguyễn Châu bỏ đi thật nhanh trong sự khó hiểu của Duy Nhưng. Lê Hưng cười khẩy, mà nói:

- Cháu thật khờ quá, đám người kia đang tìm nó đấy.

Duy Nhưng tỏ vẻ kinh ngạc hơn nữa. Lê Hưng lắc đầu rằng:

- Tuy không biết nó vì sao phải trốn như vậy nhưng có lẽ không phải kẻ xấu.

Duy Nhưng gật đầu đồng tình, Lê Hưng nói tiếp:

- Nhưng cháu hãy nhớ một điều, vạn sự đừng dính đến quan binh. Có rõ chưa?

Bạn đang đọc Huyết Long Chủy Thủ sáng tác bởi khadinh1905
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.