Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1435 chữ

*Chương 1 *

Đêm nay là thất tịch nên trong thành Kình Giang vô cùng náo nhiệt. Đường phố ồn ào, nhộn nhịp, các cặp nam thanh nữ tú, những đôi uyên ương sánh vai nhau trò chuyện rôm rả.

Vào ngày lễ thế này người ta vốn dĩ chẳng quan tâm đến mấy tên ăn mày chỉ biết quỳ lạy chìa tay xin xỏ hay những kẻ lang thang đứng ngồi vật vã ở gần tường thành.

Mọi người đều đang vui vẻ dạo chơi thì bỗng từ đâu vang lên tiếng chửi bới om sòm giữa đường. Ngày hội vốn dĩ đã đông đúc, tiếng chửi bới to lớn thế kia dĩ nhiên liền lập tức thu hút kẻ khác đến xem, người người ngoái nhìn.

Hóa ra tiếng mắng chửi kia là của gã chủ tiệm ăn ven đường. Gã ta một tay túm lấy tên nhóc ăn mày bị ngã dưới đất, luôn miệng mắng chửi.

"Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà mi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết trộm đồ rồi. Để xem ông đây hôm nay có đánh chết ngươi không."

Chửi xong gã ta liền đá lên người tên nhóc kia hai cái cho hả cơn giận. Tên nhóc bị đá thì đau đớn ngã khụy xuống nhưng tuyệt nhiên không hề kêu rên một tiếng nào.

Thấy tên nhóc đó không kêu la như gã nghĩ thì gã ta lại càng tức hơn. Gã liền ngoắc tay ra hiệu cho hai tên tiểu nhị trong tiệm ra rồi sai bảo.

"Hai người các ngươi mau lấy roi ra đánh chết tên tiểu tặc này cho ta. Đánh xong rồi thì liền vứt nó ra ngoài cổng thành, làm mồi cho cọp phía bìa rừng."

"Vâng"

Hai tên tiểu nhị vâng lời, nhanh chóng lấy hai cây roi da trong quán, tiến về phía tên nhóc kia vung lên mà đánh. Tên nhóc kia cố gắng đứng dậy chạy trốn nhưng liền bị đánh một roi vào lưng, ngã nhào xuống đất.

Người đến xem cảnh này ngày một đông nhưng chẳng ai chịu đứng ra nói đỡ một lời nói gì đến việc ngăn cản.

Tên nhóc bị đánh đến mức cả người đầy máu, y phục vốn đã rách rưới bây giờ đã hoàn toàn nát bươm, lộ ra một bờ vai rớm máu trắng ngần xinh đẹp. Lúc này người ta mới có thể nhìn rõ bộ dáng kia hơn một chút.

Tên nhóc kia có vẻ bộ dáng cũng không tồi a.

Mặc dù dáng người nhỏ bé, gầy gò nhưng lại có sức lực rất lớn. Cho dù khoác trên mình bộ y phục rách nát, bẩn thỉu, đầy máu tanh nồng nhưng vẫn không giấu được khí chất khác người cùng với làn da trắng muốt như bạch ngọc. Mái tóc dài đen nhánh rối mù che khuất khuôn mặt làm người khác không thể thấy rõ.

Tên nhóc đó có vẻ không thể chịu đựng được nữa, thổ ra một ngụm huyết rồi kêu lên một tiếng rất nhỏ.

Tên chủ tiệm thấy bộ dạng nhếc nhác này thì hả dạ lắm, gã híp mắt cười hai tiếng sảng khoái rồi ra hiệu cho hai tên tiểu nhị dừng đánh. Gã ta đi về phía tên nhóc, ngồi xổm bên cạnh rồi nói.

"Tiểu tử, hôm nay ngươi gặp may rồi, ông đây rủ lòng từ bi chừa cho mày một đường sống.

Cho mày hai lựa chọn, một là bị đánh chết ở đây rồi bị vứt ra ngoài cổng thành làm thức ăn cho cọp.

Hai là sống, nhưng...liếm sạch giày cho tao."

Nói rồi gã liền giơ chiếc móng heo của gã ra, quơ quơ trước mặt tên nhóc đó.

Tên nhóc kia bị đánh nãy giờ đau đến mức phải nằm úp xuống đất mà thở dốc. Tâm chí nó bây giờ vô cùng mơ hồ, đầu óc quay cuồng, hai tai chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù, mắt cũng mờ đi.

Lúc nãy nó vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ chết tại chỗ này, nhưng sau khi nghe những lời chó sủa của tên chủ tiệm kia thì bỗng chốc bao uất ức và phẫn nộ trong lòng liền trào lên lồng ngực.

Nó cố ngước đôi mắt lên trên, nó thấy gã chủ tiệm với điệu cười ngả ngớn, liếc nhìn xung quanh mình, nó cười khẩy một tiếng. Xung quanh đều có rất nhiều người, nhưng lương tâm bọn họ e rằng đều bị cẩu tha đi mất rồi a.

Loại người nào cũng có, kẻ cười cợt khinh bỉ, kẻ vui vẻ xem kịch, kẻ thương tiếc nhưng lại nhát gan.

Nó chán rồi, nó cảm thấy tuyệt vọng và chán nản cái thế gian này lắm rồi. Nó thậm chí còn không biết mình là ai, từ đâu đến, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong thành Kình Giang này.

Nó giống như là kẻ mất hồn vậy, thỉnh thoảng nó cảm nhận được một phần ký ức vụn nát của nó trong mơ, nhưng khi tỉnh lại thì chẳng còn nhớ bất cứ điều gì cả.

Tất cả đều trở nên mơ hồ, nó luôn luôn không chắc chắn. Nó không chắc liệu nó có phải vừa mơ hay không, nó cũng không chắc liệu những thứ nó nhìn thấy trong mơ có liên quan đến nó hay không.

Nhưng bây giờ nó chẳng còn tâm chí nào mà lo nghĩ về những điều này nữa. Nó nên lo lắng cho bản thân mình hiện tại mới đúng, nó thở hắt ra một hơi. Cố gắng dùng hết sức lực của mình nhanh chóng đứng dậy nói lớn.

"Mấy người mau chóng rửa sạch tai nghe ta nói đây.

Ta không trộm đồ, gian tặc thực sự đã sớm tẩu thoát rồi. Hắn lúc đó chạy không nổi nên mới vội vàng ném đồ về phía ta, nhằm giá họa cho ta.

Mấy người các ngươi căn bản đều là kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong."

Tên chủ tiệm kia thấy tên nhóc đó thay đổi nhanh như vậy thì vô cùng bất ngờ. Gã nhất thời không thích ứng kịp nhưng sau đó gã ta liền lấy lại bình tĩnh nói lớn.

"Lúc bọn ta đuổi đến nơi thì thấy ngươi trên tay cầm đồ, vẻ mặt lấp liếm muốn giấu đồ đi.

Cho dù ngươi không liên quan vậy tại sao lại giấu đồ đi. Ta thấy ngươi có thể chính là đồng bọn với tên gian tặc kia cũng nên."

"Lúc đó là do ta quá hoảng loạn nên mới làm như vậy. Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, lúc đó người qua kẻ lại nhiều như vậy chắc chắn có người nhìn thấy."

"Được, ngươi luôn miệng nói ngươi vô tội, vậy thì mau đưa ra băng chứng đi."

"B-bằng chứng gì?" Vì lo lắng nên giọng nói của nó liền có phần lắp bắp. Nó biết rõ ý tứ của tên chủ tiệm kia nhưng vẫn cố tình hỏi lại nhằm

kéo dài thời gian để suy nghĩ đối sách.

Nó đương nhiên biết rằng sẽ không có kẻ nào chịu ra mặt vì nó. Vì vậy nó liền nghĩ, chút nữa sẽ bắt đầu thả đèn trời, nên nó phải cố gắng câu giờ đến lúc đó thì mới có cơ hội để thoát thân được.

Hết chương 1


Xin chào các bạn!

Mình là Mariaolala, tác giả của bộ truyện này.

Đây là bộ truyện đầu tay của mình nên mình đương nhiên có kỳ vọng rất lớn với nó.

Mình không được đào tạo bài bản chuyên nghiệp như một nhà văn thật sự nên nếu như có sai sót thì xin mọi người hãy góp ý ạ.

Tiếp đến thì trước đó mình có viết một bài viết trên diễn đàn để quảng bá cho truyện của mình trong khi đó truyện của mình còn chưa ra mắt.

Và có vẻ như bài viết của mình đã làm phật lòng mọi người nên mình muốn xin lỗi mọi người rất nhiều.

Và mình cũng muốn xin lỗi mọi người vì mình đã trễ hẹn đăng chương mở đầu.

Thực ra mình đã hoàn thành bản nháp trước đó rồi nhưng lại quên lưu và sau đó cũng xảy ra một số trục trặc để tìm chấp sự nữa nên mới xảy ra việc thế này.

Một lần nữa xin lỗi mọi người rất nhiều.

P/S : Có vẻ chương 1 hơi ngắn nhỉ.

Bạn đang đọc Huyết Lệ Tràn Mi sáng tác bởi Mariaolala

Truyện Huyết Lệ Tràn Mi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mariaolala
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.