Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới Nghiêm

Tiểu thuyết gốc · 5570 chữ

Tình hình đã trở nên rất tệ và nỗi sợ hãi cứ thế bao trùm Elysia mà không gặp phải bất cứ sự cản trở nào, đứng im như tượng cùng đôi mắt các trê nhìn vào hư vô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nàng công chúa xinh đẹp bỗng trở nên xấu xí bởi những mụ phù thủy độc ác, bằng rất nhiều lời lẽ cay nghiệt nhất mà từng người tuôn ra trở thành những lưỡi dao cứa nát trái tim của một cô gái nhỏ bé. Điều mà Elysia mong muốn và cố gắng hi vọng nhất lại trở thành thứ nhấn chìm cô

- Tội ác phải bị trừng trị!

Một bước chân chậm rãi và năng trĩu vẽ nên hình dáng của một người đàn ông đang run rẩy kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Cặp mắt đỏ ngàu cùng chiếc lưỡi dài lê lết nước dãi làm ướt thảm đỏ báo hiệu một sự ô uế sắp diễn ra. Thân thể của ông ta dần dần biến đổi sau từng đợt rên rỉ, sự đau đớn kèm theo nỗi uất hận lột xác tạo nên một hình hài ám ảnh đến tận tâm can của con người.

Trước sự sợ hãi kèm theo bất ngờ của toàn khán phòng, con quái vật chui ra từ một quý ông lịch lãm với cơ thể dài ngoằng cùng khuôn mặt bị bẻ ngược lao tới Elysia như thiêu thân. Cô công chúa bé nhỏ vẫn chưa thể lấy lại chính mình và cứ thế đứng đó mặc cho nguy hiểm đang cận kề, Trần Nhật Quang vẫn đứng đó với tay trái giữ cây kiếm, nghiêm nghị như một bức tượng hộ vệ và toàn thân toát lên sự lạnh lùng đến dựng tóc gáy. Chỉ còn một khắc nữa là con quái vật chạm đến ngưỡng cửa của sự vấy bẩn.

- “King….Koong”

Tiếng chuông ở đâu đó vang lên, bất thình lình một cái bóng lao đến lia một trảm khiến mọi thứ kết thúc chóng vánh, không tiếng động, không màu mè. Chỉ sau tiếng chuông đầu tiên vang lên, thủ cấp của con quái vật đã rơi xuống đất lúc nào không ai hay, có chăng là vết máu còn đọng lại trên người Trần Nhật Quang, tuy vậy kẻ xấu này không phải là người đã gây nên điều này mà là kẻ đang đứng trước mặt hay nói đúng hơn là cái xác đang tuôn máu của con quái vật. Một thanh kiếm vô hình đang được rũ bỏ những giọt máu cuối cùng còn đọng lại trên tay một hiệp sĩ với bộ giáp màu đen nhỏ gọn ôm kín người, không khó để nhận ra anh ta là cận vệ Đức Vua Vulcan.

- Từ khi nào mà…. ??

Đó là câu hỏi chung của một vài người trong khán phòng đã trở nên câm lặng từ trước đó, không ai để ý đến vị hiệp sĩ này hay nói đúng hơn không kịp nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết rằng con quái vật đã lao đến rồi anh ta xuất hiện và hiện giờ là như thế này đây.

- Bảo vệ đức Vua !

Từ phía bên ngoài, đội quân cận vệ hoàng gia ập vào như vũ bão, cô lập toàn căn phòng và phong tỏa mọi lối thoát với từng tốp lính được phân chia đều các ngóc ngách khiến áp lực tăng lên đến ngạt thở. Trên ai hết lúc này người giữ được bình tĩnh nhất chỉ có Đức Vua, tiến lại gần đứa cháu gái đang sợ hãi của mình rồi chạm nhẹ vào đôi vai nhỏ bé, như được đánh thức khỏi cơn ác mộng, Elysia đổ người sụp xuống ngả vào lòng Vulcan với toàn thân ướt đẫm mồ hôi cùng sự run rẩy nổi lên khắp cơ thể.

- Đừng sợ, có ta ở đây rồi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!

Đức Vua Vulcan ôm Elysia vào lòng rồi vỗ về trấn an với tất cả những lời nhẹ nhàng nhất để mong đứa cháu gái của mình bình tĩnh trở lại. Ngoảnh mặt về phía Trần Nhật Quang, kẻ xấu này cùng vệ sĩ của ông đang có những động thái dò xét thông qua ánh nhìn. Chàng cận vệ hoàng gia thu kiếm tiến về phía chủ nhân của mình, dừng lại ở Trần Nhật Quang trong chốc lát và truyền đi một thông điệp bí ẩn

- Thứ ngươi cần tìm không có ở đây đâu!

- Ngươi biết ta ?

- Ta hi vọng là vậy!

Kết thúc câu thoại bằng một làn cười nhẹ, chàng cận vệ tiến về phía Đức Vua của mình cúi chào nhận lệnh

- Hãy dẫn công chúa đến phòng của mình rồi nhanh chóng trở lại đây cùng ta hỗ trợ mọi người trở về, giờ Giới Nghiêm đã điểm rồi!

- Vâng thưa Ngài!

- Giant! Hãy cùng công chúa trở về phòng và tuyệt đối không được bước ra khỏi đó!

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cứ gật đầu cho lẹ, Trần Nhật Quang đến bên Elysia vẫn đang trong trạng thái thất thần, nhẹ nhàng đỡ dậy rồi dìu ra phía cổng chính

- Đi theo ta !

Người cận vệ nhanh chóng tiến về phía hành lang, theo sau là Trần Nhật Quang đang cố gắng đưa Elysia trở về với những bước chân vững vàng trước đó. Cùng với sự lộn xộn và gấp gáp bao trùm, toàn cảnh lâu đài hiện ra một khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy. Mọi vị khách đều rất vội vã ra về sau khi tiếng chuông vang lên, chỉ còn lại chủ tòa lâu đài cùng tôi tớ của mình dọn dẹp những thứ ô uế vương vãi ra ngoài sự mong muốn.

Cách đó không xa là một dinh thự biệt lập được cách ly với khu hành chính độ vài phút đi bộ. Thông qua ánh đèn được thắp lên cả trong lẫn ngoài người ta có thể dễ dàng nhận ra được vẻ ngoài của dinh thự đó được thiết kế như một cái đèn lồng, ánh sáng trong giao thoa cùng với ánh đèn đường tạo nên một sự cuốn hút khó cưỡng. Thoát ra khỏi hành lang eo hẹp ấy, nhóm người của Trần Nhật Quang nhanh chóng đến được với dinh thự cuốn hút kia với những bước chân có phần lo lắng.

- Tôi chỉ có thể đưa người tới đây thôi thưa công chúa!

Người cận vệ đưa tay lên ngực cúi chào Elysia thật trịnh trọng rồi nhanh chóng rời đi mà không nhận bất cứ điều gì được đáp lại dù chỉ là một lời cảm ơn, cũng phải vì bây giờ cả một bầu không khí căng thẳng đang bao trùm, vì vậy tuyệt nhiên không còn chỗ cho những thứ khác.

- Mời công chúa!

Trần Nhật Quang đã mở cổng vào từ khi nào và kèm theo hành động trịnh trọng không thể thiếu của một tôi tớ. Tiến vào bên trong là sự lỗng lẫy được báo trước từ bên ngoài, không nằm ngoài mong đợi, đó là một căn phòng với tông màu hồng nhẹ hợp với những cô gái tuổi đôi mươi cùng với những thứ trang trí hoài cổ tạo nên một không gian lộng lẫy có thể xua tan đi mọi buồn phiền. Trần Nhật Quang nhân cơ hội khám phá căn phòng còn công chúa thì cứ đứng ở đó chiêm ngưỡng những họa tiết trang trí của căn phòng rộng nhất dinh thự.

- Phòng ngủ đã chuẩn bị xong, xin mời công chúa!

- Vẫn còn quá sớm để có thể đi ngủ mà ?

- Tôi muốn trò chuyện cùng người !

- Vâng! Tôi rất sẵn lòng!

Một nụ cười mang theo sự hân hoan đến từ Elysia, có vẻ như kẻ xấu này đã đụng trúng niềm mong ước của cô gái ấy. Bên trong căn phòng là một bầu không khí có chút ngột ngạt, Trần Nhật Quang mở toang chiếc cửa sổ để từng đợt gió nhẹ thổi vào sự thông thoáng.

- Chuyện vừa rồi hi vọng công chúa không quá sợ hãi!

- Tôi đã quen với nó nên không sao cả đâu, anh đừng quá lo lắng!

Dễ dàng nhận thấy sự dối lòng của Elysia nhưng đó không phải là điều mà kẻ xấu này quan tâm, tựa vào cạnh cửa sổ Trần Nhật Quang đi thẳng vào vấn đề và cũng là mục đích hắn gọi công chúa vào Phòng.

- Tôi có nghe Công Tước Mantis nói về căn bệnh của Vương Quốc và đứa trẻ bị nguyền rủa !

- Đứa trẻ đó chính là tôi đây!

- Không! Đức Vua cùng Vương Hậu vẫn còn một đứa con nữa!

- Vậy là anh đã biết được sự thật?

- Tôi không rõ đó là tất cả hay chỉ là một phần thưa công chúa!

Elysia nhận ra rằng vị hiệp sĩ của mình chắc chắn không phải người của vương quốc, điều đó thể hiện lên từ thái độ của anh ta. Tất cả người dân của Novae Future từ già đến trẻ ai cũng đều rất căm thù cô, không cần thông qua những bức thư mà Vulcan đã gửi cô cũng có thể cảm nhận được nó ở nơi mình bị lưu đày.

- Tại sao người lại gánh hết mọi tội lỗi như vậy ?

- Đó là tất cả những gì tôi có thể làm để trở thành một người vĩ đại và hơn nữa đó là bổn phận của một người chị gái ?

- Vĩ đại ???

Elysia thừa nhận rằng việc làm đổ thuốc quý chỉ là một sự bịa đặt được dựng nên từ Đức vua Vulcan nhằm che giấu đứa em gái của cô đang nằm ở Hell Heaven. Em gái của cô sinh ra đã mang sứ mệnh giải cứu đất nước thế nhưng người ta chưa kịp để tôn vinh nó thì tai họa ập xuống một cách chóng mặt. Ở Novae Future thì việc hi sinh một cách thầm lặng được coi là hành động của những vị thánh và điều đó khiến cho Elysia cảm thấy mình phải có trách nhiệm để đưa mình cùng cô em gái trở thành những “Vị thánh”.

Có thể bây giờ người dân sẽ hận và căm thù cô nhưng theo thời gian khi mà bức màn khải huyền được vén lên thì cũng là lúc mà họ tưởng nhớ đến cô. Vì vậy mà Elysia luôn mang trong mình sự tội lỗi vì một mục đích cao cả.

“Sự hy sinh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu như chúng ta đang có cảm giác hy sinh”

- Hell Heaven! Đó là gì vậy ?

- Tôi cũng không rõ vì chưa được đến đó bao giờ

- Người có thông tin gì về nó không ?

- Anh định đến đó à ?

- Tôi chỉ tò mò thôi thưa công chúa!

Dĩ nhiên là kẻ xấu này muốn đến đó và hoàn thành nhiệm vụ ban đầu rồi nhanh chóng cuốn gói khỏi đây rồi, thế nhưng hắn đang lộ liễu với những câu hỏi đầy sơ hở khiến Elysia nghi ngờ.

- Tôi chỉ biết là nơi đó được cai quản với tứ kỵ sĩ bất tử.

Theo như lời kể của Elysia thì Hell Heaven là một nơi kết nối với Novae Future, cung cấp trực tiếp cho tòa Thánh dòng máu của em gái cô cho mục đích chữa trị và tiến hóa. Người dân nơi đây luôn có một niềm tin rằng họ sẽ vượt qua những kẻ được đặc ân của tạo hóa bằng thứ Huyết Thánh này. Không biết nó ở nơi đâu mà chỉ biết nó được Tứ Kỵ Sĩ Bất Tử gác cổng và họ là bất khả chiến bại với khả năng hồi phục cũng như tái sinh một cách không tưởng.

Đó là những chiến binh được chọn để bảo vệ cho tương lại của Novae Future, còn về Trần Nhật Quang thì khái niệm bất tử không quá xa lạ mà thậm chí còn quá quen thuộc, vì vậy hắn ta tình cờ nghe được một câu chuyện mà bản thân cho là tương đồng với quá khứ mọi chi tiết về kẻ xấu này không được bộc lộ quá nhiều vì đây không phải lúc để trải lòng.

- Làm sao để gặp được họ ?

Trần Nhật Quang không giấu diếm mục đích của mình nữa khi mà hắn đã nhận ra sự thận trọng đã bị rạn nứt.

- Xin lỗi anh vì tôi không biết thêm gì về họ nữa, tất cả những gì tôi biết chỉ là Năm câu hát huyền thoại về họ được truyền đi hết từ đời này qua đời khác mà thôi!

“ Đại Vương đi từ biển lên núi;

Thiên Vương cưỡi ngựa bay lên không trung;

Thánh sứ gậy nón lên trời,

Nữ thần in dấu vào đá để đầu thai.

Ấy là Tứ Kỵ sĩ bất tử ”

Có thể thấy rằng Tứ Kỵ sĩ bất tử là những nhân vật rất mơ hồ mà ngay cả Elysia cũng không dám tin là họ có thật nhưng đó là tất cả những gì mà cô biết và chia sẻ cho vị hiệp sĩ đáng kính của mình. Nhưng với Trần Nhật Quang thì khác, từ lâu hắn đã là nỗi khiếp sợ của toàn bộ lục địa Đông A, không chỉ khả năng dứt điểm con mồi nhanh như chớp mà còn có một bộ óc hết sức thông thái, sát thủ là một trong những tầng lớp chiến binh có trí thông minh cao cùng sự nhạy bén đến từ cả sáu giác quan, nhất là với những kẻ giết thuê như kẻ xấu này. Sự toan tính cũng như óc phán đoán bậc thầy là điều không thể thiếu để có thể hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.

- Tôi có thể yêu cầu anh một một việc không ?

- Nếu như nó nằm trong khả năng của tôi thưa công chúa!

- T...Tôi...có thể...xem...khuôn mặt...của anh được không ?

Khuôn mặt của Elysia bỗng trở nên đỏ ửng lên cùng với những hành động e thẹn tạo nên một sự đáng yêu không hề nhẹ, đối với một chàng trai thì việc một cô gái xinh đẹp đang ở trong trạng thái thẹn thùng có thể nói là một điều hết sức quyến rũ không thể nào gượng dậy nổi.

- Tôi nghĩ là tôi có quyền biết điều đó!

Elysia quả quyết khiến Trần Nhật Quang khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng quay mặt đi và tháo bỏ chiếc mũ sắt rồi đặt xuống thành cửa sổ, thở dài một tiếng rồi quay mặt lại với sự bình tĩnh vốn có. Elysia đột nhiên bất động khi nhìn thấy dung nhan thật sự của Giant - Cái tên mà kẻ xấu này tự bịa ra cho mình. Sức ép từ tim dẫn máu dồn hết lên khuôn mặt làm lộ ra tận cùng của sự e thẹn, Elysia thở ra những hơi thở gấp gáp, có điều gì đó không ổn, đồng tử giãn ra hết cỡ để lộ sự ngạc nhiên của người con gái xinh đẹp nhất vương quốc.

- Chuyện gì vậy công chúa ? Trên mặt tôi có gì chăng ?

- Không…! Chỉ là….anh rất giống...người đó!!

Trần nhật Quang tỏ vẻ tò mò, có kẻ nào có khuôn mặt giống với hắn ở mảnh đất này sao ? Liệu người đó có liên quan đến hắn, cất tiếng nói với một chút tò mò

- Người đó?

- Một người từng rất quan trọng với tôi….!

- Vậy giờ này anh ta đang ở đâu ?

Nói đến đây thì Elysia quay mặt đi, khuôn mặt hiện lên nét buồn bã, hơi thở chậm lại cùng tâm trạng trầm xuống với một nụ cười cay đắng nở trên môi

- Anh ấy đang ở một nơi nào đó với một cô gái khác không phải tôi….!

- Anh ta bỏ rơi người sao ?

- Không! Ngược lại mới đúng, anh ấy không nên yêu một người con gái như tôi!

- Tại sao ?

- Tôi không xứng đá..

Từ “đáng” chưa kịp thành câu thì bất ngờ Trần Nhật Quang dùng tay quay người Elysia lại rồi kéo vào gần người, tay còn lại ôm eo ghì thật chắc vào cơ thể mình. Khoảng cách còn lại chỉ là khuôn mặt của cả hai. Elysia nhanh chóng trở lại với hơi thở gấp gáp của mình và còn tăng lên gấp bội so với lần trước khi hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

- Đừng cố gắng khiến quá khứ trở thành thực tại!

Ánh mắt công chúa xinh đẹp lại một lần nữa mở ra hết mức với sự bất ngờ lên đến ngưỡng giới hạn, khi mà chàng hiệp sĩ mạnh bạo một cách không tưởng. Một viễn cảnh có thể nói là “lãng mạn” được vẽ nên bởi một nụ hôn ngọt ngào xen kẽ sự bất ngờ, Elysia cứng đơ người lại không có một chút phản kháng nào, có vẻ như cô công chúa xinh đẹp đang chấp nhận điều đó với một người mà cô mới chỉ quen ít lâu.

Thứ duy nhất khiến cô làm lý do là việc kẻ xấu này có khuôn mặt giống vị tình nhân của mình, thăng hoa là cảm xúc mà Elysia đang cố gắng đong đầy vào trái tim của mình để hình thành một niềm hạnh phúc hiếm hoi này. Đôi mắt nàng dường như đã mệt mỏi vì căng ra hết sức, đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào rồi nhắm mắt thiếp đi như muốn giữ lại khoảnh khắc lãng mạn để nó trôi bất tận vào trong cơn mơ.

“Nụ hôn chính là tàn tích của Thiên Đường”

Sau khi Elysia chính thức đi vào giấc ngủ, Trần Nhật Quang bế cô lên như một đứa bé rồi đặt lên chiếc giường xinh đẹp, đắp mền chỉn chu sau đó hướng đến bên cửa sổ và đội lại chiếc mũ sắt cho thật chắc chắn, đạp chân lên thành rồi nhảy qua cửa sổ, từ một độ cao tương ứng với một tòa nhà ba tầng hắn tiếp đất mà không gây ra một tiếng động nào mặc dù khoác trên mình bộ giáp nặng. Dễ dàng len lỏi qua những tên lính gác có giới hạn về thính giác, Trần Nhật Quang nhanh chóng đến được với cánh công chính của tòa lâu đài, đến đây thì mọi thứ không còn đơn giản nữa khi mà trước mắt hắn đang có kẻ cản đường. Không ai khác chính là người cận vệ bí ẩn của đức vua.

- Quay lại đi!

- Trần Nhật Quang im lăng và cứ thế lạnh lùng bước đi.

- Ngươi bị điếc à ? Quay lại mau!

- Có nghe nhưng e là bất tuân rồi!

Người cận vệ rút kiếm kề cổ Trần Nhật Quang chỉ trong cái chớp mắt, thanh gươm tuy vô hình nhưng kẻ xấu này có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và dừng lại đúng lúc trước khi nó đi qua cổ của mình.

- Đức Vua có lệnh toàn bộ thành viên không được ra ngoài lúc này!

- Nhưng ta đâu có phải là thành viên ?

Dứt lời Người cận vệ lia một đường kiếm khiến Trần Nhật Quang nhảy lùi lại một khoảng cách nhất định cùng sự thận trọng được bật lên.

- Nói thế đủ rồi!

Trần Nhật Quang tuốt kiếm khỏi vỏ từ hông rồi đặt ngửa lưỡi ngang vai vào tư thế chiến đấu như một con sói, điều đó báo hiệu trận chiến sắp xảy ra. Đáp lại lời khiêu khích ấy, người cận vệ cũng làm điều tương tự, chỉ khác một chút về tư thế là của một hiệp sĩ thực thụ. Như hưởng ứng trận chiến thầm lặng ấy bầu trời bắt đầu nổi lên tiếng sấm đầu tiên và những ánh chớp bắt đầu xé toang bầu trời báo hiệu một đợt giông tố sắp nổi lên.

Sau hồi chớp đầu tiên lóe sáng như ban ngày thì cũng là lúc hai đấu sĩ bắt đầu khai gươm, những đường kiếm cùng chiêu thức được tung ra thoát ẩn thoát hiện hòa quyện cùng ánh sáng của những tia sét, không rõ họ chiến đấu như thế nào hay ra làm sao vì nó quá nhanh và hoàn hảo, tuy nhiên điều đó không phải là vấn đề với hai nhân vật chính, Trần Nhật Quang tài đến đâu thì người cận vệ cũng giỏi đến đó, cả hai ăn miếng trả miếng không hề kém cạnh nhau dù chỉ một nhát chém.

- Ta biết ngươi không ?

- Ta cũng muốn hỏi ngươi điều này!

Trần Nhật Quang nhận ra những điều quen thuộc với người cận vệ với những chiêu thức cùng những kĩ thuật chiến đấu này hắn ta đã từng gặp ở đâu đó trước đây, rất quen thuộc nhưng chưa thể nghĩ ra được “Đây là ai ?”.

Cảm thấy nhân vật này không tầm thường một chút nào vì những đường chém nhát đâm đều rất lực và dứt khoát hơn nữa còn cực kì uyển chuyển, thật khó để tìm ra sơ hở. Giỏi lắm cũng chỉ đánh hòa, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Nhật Quang, không tấn công nữa mà chuyển sang thế thủ với những đường cơ thể lướt sát lưỡi kiếm của đối phương mặc dù nó vô hình. Bất thình lình kẻ xấu này gạt đòn ngay nhát chém lực nhất của người cận vệ khiến anh ta mất thăng bằng trong chốc lát nhưng với kinh nghiệm dày dặn của người từng trải, đường kiếm bị gạt ra biến thành đà tạo nên một nhát đâm rất mạnh phóng thẳng đến phía Trần Nhật Quang.

Như đã có tính toán trước đó kẻ xấu này ngay lập tức lách người đạp chân vào thanh kiếm vô hình khóa nó xuống mặt đất làm đòn bẩy cho chân còn lại bật lên không trung nhảy thật xa ra sau và cũng là phía của cánh cổng lớn ra vào tòa lâu đài.

- Hẹn gặp lại!

Biết mình đã trúng kế, người cận vệ lúc này thể hiện rõ sự bất lực với thanh kiếm nắm trên tay cắm chặt xuống đất như chút đi cơn giận. Tuy nhiên không có một trận chiến nào có thắng bại hoàn hảo cả, với những gì đã làm thì người cận vệ cũng đã chiến thắng khi đã cố gắng chọn mình đúng, một trận chiến diễn ra với sự va chạm của hai lưỡi kiếm làm cho hai kẻ xa lạ biết về nhau nhiều hơn. Có lẽ cả Trần Nhật Quang lẫn người cận vệ đều đã có một định nghĩa về nhau trong tâm trí.

“Năm năm tựa như sương khói, tái kiếm hội ngộ le lói cõi lòng”

Thoát khỏi sự kiểm soát đầy khó khăn, Trần Nhật Quang xuôi theo đường thẳng tiến xa hơn ra bên ngoài tòa lâu đài. Mọi thứ y như đêm qua, im lặng đến kinh dị không một tiếng con côn trùng mà chỉ có tiếng sấm đùng đùng cùng với những đợt gió thổi làm tung bay tà áo của Trần Nhật Quang, có vẻ như kẻ xấu này đã trở về hình dáng thật sự của mình với chiếc áo khoác có mũ dài đến chân, bên trong là bộ y phục đậm chất Đông A.

Càng đi xa hơn càng hoang vu hơn, lúc này trời đã đổ mưa nhẹ giải tỏa một chút về âm thanh. Cánh cửa cuối cùng cũng đã hiện ra trước mắt với một vài người lính gác cổng đang canh ở trên nóc cổng xen kẽ nhau, cả thành phố Novae Future này có lối quy hoạch theo từng lớp và lớp ngoài cùng là lớp nghèo nàn nhất, vì vậy mà càng đi xa hơn thì càng thấy kiến trúc thụt lùi hơn cùng những bức tường thành bắt đầu thấp hơn. Bỗng nhiên có tiếng động lạ từ đâu đó lớn dần, Trần Nhật Quang nép vào một góc tường ngó ra một chút xem chuyện gì đang xảy ra.

- Ta nghe nói rằng dạo này bọn thợ săn của Tòa Thánh đang trở nên hung ác hơn!

- Bọn chúng là thợ săn quỷ mà, vả lại muốn ngăn chặn dịch bệnh thì như thế cũng là bình thường!

- Những kẻ bị nghi là nhiễm bệnh dù không có bằng chứng nhưng cũng bị giết chết!

- Có cả chuyện đó à ? Xem ra tòa thánh đang muốn đẩy mạnh việc diệt tận gốc mầm bệnh đây mà!

Thì ra là hai người lính canh cổng, giờ này họ vẫn chưa chịu vào lều mà vẫn đứng đó gác cổng đã thế còn tỉnh như sáo, tuy vậy điều này không làm khó Trần Nhật Quang một chút nào. Hắn rút thanh “Hắc Thiết Sáo” - Vũ khí chiến đấu của hắn, thu ngắn lại rồi dồn lực ném một cú thật mạnh xuyên qua hai người lính canh, âm thanh hòa cùng với tiếng mưa gió nên họ không có một chút để ý nào.

Thanh sáo vừa cắm xuống đất ở điểm đích thì cũng là lúc kẻ xấu này xuất hiện ở đó, hắn sử dụng phép dịch chuyển tức thời - một chiêu thức khá cơ bản của Đông A để lẻn ra ngoài mà không gây chút động tĩnh nào rồi nhanh chóng hòa mình vào màn đêm để tiến đến đích tiếp theo, băng qua cây cầu Trần Nhật Quang thấy những ngôi nhà nhỏ lụp xụp được xây bằng gạch với thiết kế đơn giản, có lẽ đây là một ngôi làng nhỏ.

Tuy nhiên không khí vẫn không thay đổi, ngoài tiếng mưa gió ra thì không có âm thanh nào khác. Bất thình lình phía cuối của ngôi làng có ngọn lửa bốc lên cùng tiếng la hét kèm theo tiếng cồng chiêng vang lên, Trần Nhật Quang rón rén đến gần xem chuyện gì đang xảy ra thì vô tình chứng kiến được khung cảnh kinh hoàng.

- Cha….ơi….!

- R..Ra...Ravus..! Xin hãy tha cho chồng tôi, ông ấy vẫn đang rất khỏe mạnh!

Một người phụ nữ đang ôm đứa con của mình quỳ gối xin những kẻ vận đồ đen đeo mặt nạ quạ

- Người không có chuyên môn như bà thì nên ngậm mồm lại và thuận theo ý Đức Vua đi!

Một tên cầm thanh đao chặt thịt đẩy cả hai mẹ con ra thật xa.

- Ah! ta ngửi thấy mùi hôi thối của những kẻ làm ô uế đất nước trong những kẻ này!

Hắn giơ thanh đao của mình lên kèm theo một nụ cười hiểm độc chém người chồng, nhưng nhát chém chưa lia tới thì bị người vợ lao vào đẩy ra. Bà ôm người chồng của mình lau những vết máu trên khuôn mặt trắng bệch vì sợ của ông ta rồi nhìn những tên thợ săn với ánh mắt thù hằn. Nén lại nỗi sợ hãi và có vẻ như bà ta đã không còn gì để mất, vớ lấy thanh củi bên cạnh bà ta đứng sừng lên rồi tuôn ra những lời thách thức.

- Chúng mày thử đụng vào chồng bà đi, bà sẽ cho chúng mày biết mặt!

Dứt lời, từ trong bụng bà chui ra một thanh kiếm cùng với nội tạng của mình. Từ phía sau một thợ săn với hơi thở thều thào xuất hiện sau khi người vợ sụp xuống, Trần Nhật Quang nhận ra hắn là tên thợ săn đêm hôm qua, tại sao hắn vẫn còn sống ? Kẻ xấu này hiện lên sự ngạc nhiên đến tột độ vì không thể có sự trùng hợp như vậy được.

- Nhân danh Đức Vua ta sẽ thanh trừng các ngươi!

Không thể nhầm lẫn vào đâu được, gã ta chính là kẻ mà Trần Nhật Quang đã kết liễu đêm hôm qua. Thông qua ánh sáng từ những ngọn đuốc, Trần Nhật Quang có thể thấy được một vài chi tiết từ trang phục của những gã thợ săn này trong đó có chiếc huy hiệu hình bông hoa sen gãy một cánh, thứ này khiến hắn nhớ lại một đoạn ký ức về người con gái Phi Nhân của mình - Kim Liên.

Đó là loài hoa chỉ có duy nhất ở lục địa Đông A mà cụ thể hơn là ở hồ nước có tên gọi là “Hồ Xuân Hương”, nói một chút về hồ nước này thì nó được mệnh danh là viên ngọc quý giá giữa lòng thành phố Thăng Long nằm ở chân núi Học viện Tản Viên - Nơi mà Trần Nhật Quang từng theo học và tu luyện. Kể từ khi gác kiếm hắn thường dẫn Kim Liên đến đây chơi vì xung quanh hồ có bãi cỏ xanh mát xen lẫn những vườn hoa, nơi đây có một loài hoa độc nhất là hoa sen hồng mà con bé rất thích.

Trong một lần dạo chơi Kim Liên muốn cha của mình hái trộm một bông và bằng tài nghệ của mình, Trần Nhật Quang dễ dàng lấy được một bông trước thanh thiên bạch nhật. Có điều đây là loài hoa rấ mong manh nên kẻ xấu này đã vô tình làm gãy một cánh nhưng điều đó không khiến Kim Liên trở nên buồn đi, ngược lại còn nâng niu và chăm sóc.

Tiếc một điều là loài hoa này chỉ có thể sống được ở trên Hồ Xuân Hương nên chẳng bao lâu sau nó héo đi rồi chết, để có thể ngắm nó vĩnh cửu mà Kim Liên đã dày công nghiên cứu vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

“Những cánh sen tượng trưng cho sự thuần khiết của trái tim”

Trở lại với hiện tại, Trần Nhật Quang lặng lẽ rời đi tiếp tục cuộc thám thính của mình, trên đường đi hắn bắt gặp vô số những xác chết của cả người lẫn quái vật hay nói theo cách của thợ săn thì chúng là những kẻ nhiễm bệnh. Tệ hơn là những cảnh chặt xác đến vụn cả thịt của những kẻ đi săn hay những tiếng súng kết liễu cùng sự rên rỉ của những con quỷ đang thoi thóp chút hơi thở cuối cùng.

- Này...này..chàng trai trẻ...Là cậu đó!

Tiếng nói yếu ớt của ai đó vang lên đâu đây, nhìn xung quanh mọi thứ mờ ảo bởi màn đêm che khuất, dưới góc cánh cổng lụp xụp là bóng dáng của một người đàn ông hành khất đang ở trong tư thế quỳ lại, đôi tay đan chặt vào nhau với những vết máu rỉ, không thể nhìn rõ khuôn mặt vì sự nhếch nhác của tóc và râu đã che khuất đi dung nhan của ông. Trần Nhật Quang tiến lại gần với một chút tò mò.

- Cậu có mùi hương của Vanitas...ta có thể ngửi được nó!

- Vanitas???

- Đó là tòa lâu đài của VulCan, Cậu chưa biết điều đó sao ?

Bằng một cách nào đó mà ông ta biết được thông tin này nhưng điều đó không phải là mối quan tâm của Trần Nhật Quang, quan trọng hơn là thứ mà ông ta đang dâng lên cho hắn trong lòng đôi tay đang rỉ máu.

- Đó là gì vậy ?

- Ta muốn cậu đưa thứ này cho Vulcan!

Đó là một miếng da dê nhuốm máu, không rõ nội dung được viết lên đó là gì nhưng xem ra việc này cũng không có gì khó khăn cho nên Trần Nhật Quang dễ dàng nhận lời.

- Có phải cậu đang có ý định bước qua cánh cổng này ?

- Có chuyện gì sao ?

- Ta không biết mục đích của cậu là gì nhưng nếu cậu còn quý mạng sống của mình thì nên quay lại!

- Ở sau cánh cổng này có gì đáng sợ ?

- Không thể chém đầu kẻ không có đầu, cậu hiểu điều đó chứ ?

Bỏ qua những lời cảnh báo đó Trần Nhật Quang cứ thế tiến về cánh cổng đồng thời quăng lại miếng da dê mà ông ta đã đưa cho hắn trước đó.

- Khi nào quay lại tôi sẽ giúp ông!

- Cậu không sợ hãi sao ?

- Sợ thì có nhưng hãi thì không, còn bây giờ xin cáo từ!

Trần Nhật Quang mở then chốt cánh cổng, một luồng gió mạnh thổi tung bay tà áo của hắn cùng hơi lạnh ập vào nhiều đến nổi tóc của kẻ xấu này một vài sợi bị đóng băng. Ông lão cúi gằm mặt xuống như thể không muốn thấy hình ảnh người chiến binh ra đi không trở về. Những kẻ liều mình luôn có một lý tưởng cao cả nào đó nhưng ở người thanh niên này ông không thấy được điều gì trên khuôn mặt lạnh lùng ấy, một thứ gì đó bí ẩn đủ để khiến lão có thể tin tưởng vào chàng trai này.

“Sức mạnh đôi khi không đến từ lý tưởng”

Hết chương 5

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.