Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất phân thắng bại

Tiểu thuyết gốc · 1486 chữ

Thương Ẩn và Nhan Lam nhanh chóng được những người khác đưa đi trị thương. Tuy nói là trị thương nhưng căn bản hai người không nguy hiểm gì đến đến tính mạng.

Thật không ngờ a! Tên Nhan Lam kia thế mà lại đảo ngược tình thế, đem Thương Ẩn một chiêu đánh bay khỏi võ đài.

Bọn họ thật khâm phục, khâm phục a. Từ đầu đến cuối bọn họ đều có thể thấy được một điều, người tên Nhan Lam kia thực lực không tồi. Hắn thời điểm kia dùng tay không cản sát kiếm của Thương Ẩn, từ khi lên võ đài đều không có thấy qua hắn sử dụng bất kì pháp khí gì. Vậy mà, cuối cùng lại còn có thê thành công đảo ngược tình thế, đem Thương Ẩn đánh bay khỏi võ đài.

Sau khi Nhan Lam cùng Thương Ẩn được người khác mang rời khỏi võ đài, không khí nơi đây im lặng đến ngột ngạt, im lặng đến tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy được.

Mà cũng chính lúc đó, ánh mắt trăm ngàn người không hẹn mà cùng hướng về phía thượng đài.

Những người ngồi trên thượng đài:"..."

Nhìn cái quái gì bọn ta chứ, bọn ta cũng đâu có làm cái gì.

Aaaaaa! Bọn họ cũng chỉ là những trưởng lão nhỏ nhoi a, làm gì có quyền quyết định, cùng lắm thì chỉ có quyền đóng góp ý kiến thôi. Không nhìn thấy tứ đại trưởng lão kia à, bọn họ mới là người quyết định a.

Bọn họ luôn có một cảm giác bản thân mình như là người thừa. Cùng là trưởng lão chưởng lão một cấp bậc mà sao họ lại bị phân biệt đối sử như thế chứ. Quyền lực, vinh hoa cũng chẳng có là bao thì thôi đi, bọn họ biết mình thực lực thua kém không xứng đáng với những thứ đó.

Nhưng mỗi lần thu nhận đệ tử thì sao? Bọn họ được cái gì chứ? Những viên ngọc quý có thiên phú nào đến được tay bọn họ, mơ ước có một đệ tử vang danh đại lục cũng chỉ là hư vinh mà thôi.

Bây giờ bọn người kia lại nhìn bọn họ, đây là chính là chạm vào nỗi đau của bọn họ a.

Tuy hai tên tiểu tử vừa rồi đều rớt đài nhưng đều là hai tên có thiên phú tuyệt đỉnh, khẳng định sau này tiền đồ rộng mở. Mặc dù Thần Quyết Tông quy định người thắng là người còn ở trên võ đài nhưng bọn họ hoàn toàn có thể phá lệ mà thu nhận a.

Haiz, nhưng mà thật trớ trêu, thws bọn họ nhận ra là đồ tốt thì sao mấy tên đại trưởng lão kia lại không nhận ra được. Bọn họ thật sự là khóc không ra nước mắt a, các tông phái khác xuất hiện người có thiên phú thì vui mừng, tông phái họ thì sao. Xuất hiện hay không xuât hiện cũng như nhau thôi, bọn họ căn bản chả có cơ hội chọn đệ tử mà mình ăn ý nhất, tốt nhất là đừng có xuât hiện tên nào khiến cho bọn họ cảm thấy đau lòng a.

" Hôm nay kết thúc tại đây". Một nam nhân trên trán đã đã xuất hiện nếp nhăn, tóc đã có sợi bạc nghiêm nghị nói.

Bên dưới mọi người có vẻ thất vọng ồ lên rồi dần dần rời khỏi võ đài, một số người còn ngoảnh lại đầy tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi.

Võ đài lúc trước đông nghịt người nay dần thưa thới cuối cùng chỉ còn lại 6 người ngồi trên thượng đài.

Không một ai nói câu nào, bầu không khí im lặng duy trì một lúc lâu, bỗng dưng một người lên tiếng:

" Haiz, lần này đúng là không uổng công a". Cao Viện nhìn về phía chân trời xa, ánh mắt có chút tiếc nuối. Nhưng nhanh chóng sự tiếc nuối đó bị một thứ cảm xúc khác chen vào.

" Tỏ vẻ tiếc nuối gì chứ, nếu không tại ngươi...". Lần này lên tiếng là một nam nhân tóc đã trắng gần hết đầu, đang định nói gì đó lại thôi, hừ nhẹ một tiếng, cố nén cỗ tức giận rồi ngồi thanh tỉnh thưởng trà như người ban nãy nổi nóng không phải bản thân mình.

Hừ, nếu không phải tên Cao Viện kia thì bi kịch năm đó sẽ không xảy ra, tiểu đệ mà hắn yêu thương nhất cũng sẽ không bị phế toàn bộ tu vi mà trở thành phế vật vô phương cứu chữa, tất cả đều tại tên giả nhân giả nghĩa kia. Nếu không phải trước khi chết tiểu đệ cầu tình cho Cao Viện thì e rằng bây giờ đã không còn ai tên Cao Viện trên đời rồi.

Nhân Thừa Vận nhìn hai lão già kia mà cảm thấy sống một cuộc đời như vậy còn chi bằng chết quách đi cho xong. Một vở kịch lặp đi lặp lại hằng ngày chính là, Cao trưởng lão nói một lời nào đó, tiếp đến Nguỵ trưởng lão sẽ "bới mèo ra bọ" mà xỉa xói Cao trưởng lão. Cứ thế cứ thế lặp lại, hắn nhiều khi thật sự muốn hỏi hai lão già này một câu " Các ngươi không cảm thấy nhàm chán sao?". Rốt cuộc Nhân Thừa Vận cũng không chịu được nữa mà lên tiếng:

" Rốt cuộc mục đích lần này các ngươi có mặt tại đây để làm gì hả? Rảnh quá thì biến đi cho ta. Ta đây là đến đây để nhận đệ tử chứ không phải xem các ngươi đôi co qua lại a".

" Đúng đó đúng đó, nên bàn luận nên bàn luận a" Trần trưởng lão cũng đợi được có cơ hội lên tiếng, tạo cảm giác tồn tại cho chính mình.

Cuối cung bầu không khí cũng lắng xuống. Nhân trưởng lão nói:

" Vẫn như mấy lần trước đi a! Khảo nghiệm linh căn trước rồi tính sau. Năm nay ta cảm thấy Thần Quyết Tông xuất hiện thật nhiều người có thiên phú, thiên kiêu chi tử". Nhân trưởng lão trở mặt như thường, ban nãy còn hung hăng răn dạy Cao trưởng lão cùng Nguỵ trưởng lão mà bây giờ đã bày ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Cao trưởng lão và Nguỵ trươngr lão không hẹn mà cùng khinh bỉ liếc nhìn. Cái loại không có tiền đồ, xem tên không có não nào tình nguyện đi theo ngươi.

Nhân trưởng lão nhận thấy ánh mắt khác thường thì rất nhanh trở lại vẻ mặt nghiêm nghị mà nói:

" Thôi, các ngươi cứ từ từ mà bàn bạc đi, ta đi trước đây a". Haha bày cái vẻ mặt nghiêm túc đó cho ai xem chứ, không có tiền đồ vẫn mãi là không có tiền đồ thôi a!

...

_Ngày hôm sau_

" Nhan nhi, Nhan nhi,..." Thanh âm trầm bổng vang lên bên tai hắn, khuấy đảo tâm trí hắn, vẫn là giọng nói quen thuộc từ ái đó. Hắn biết đó là ai, đó là mẫu thân hắn, là mẫu thân đang gọi hắn.

" Nhan nhi, Nhan nhi,..." Thanh âm đó không ngừng vang lên. Hắn lần theo hướng âm phát ra mà thì thào nói:

" Mẫu thân, mẫu thân, người ở đâu, mẫu thân,..." Khoảng cách càng gần đến chỗ âm thanh kia phát ra thì hắn càng tiến sâu vào đám sương mù trắng xoá.

Nhưng khi hắn dường như chuẩn bị tìm được nơi phát ra âm thanh kia thì nó lại bỗng chốc biến mất, đám sương mù trắng xoá cũng dần dần tan biến, thay vào đó là thanh âm chém chém giết giết, tiếng kêu thống khổ. Hình ảnh mẫu thân cùng phụ thân hắn nhất kiếm xuyên tâm hiện lên rõ mồn một.

Hắn muốn chạy thật nhanh về phía đó giết chết đám người kia cứu đi phụ thân mẫu thân hắn nhưng hoàn toàn bất lực. Một lượng sức mạnh vô hình kéo hắn càng ngày càng đi xa. Hắn bất lực, hắn bất lực trơ mắt nhìn phụ mẫu vong thân mà không cách nào cứu giúp. Hắn chỉ có thể bi thương rống về phía kia:

" Khônggggg"

Hắn rống to kêu lên, thân mình choàng tỉnh dậy. Miệng thở gấp cùng lồng ngực phập phồng lên xuống, trán đã ướt đẫm mồ hôi.


P/s: Cầu tlt, lt, kp~~~. Nếu thấy hay thì cho mình một like nhé~. Còn nếu có ý kiến gì thì cứ bình luận nhé, mình luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến của mọi người. Cảm ơn mọi người đã ghé qua~~~ thank mọi người nhiều~~~

___Atlantis___

Bạn đang đọc Huyết Hận Ma Vương sáng tác bởi Atlantis
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Atlantis
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.