Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguỵ Thiếu Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1856 chữ

Không khí Thượng Điện như muốn nổ tung. Mới đầu bọn họ chỉ nghĩ người tên Lam Nhan đó có thực lực không tồi thôi, không ngờ, không ngờ hắn ta lại là lôi linh căn.

Tuy biến dị linh căn được xem trọng nhất nhưng đứng đầu trong biến dị linh căn vẫn là lôi linh căn.

Phải biết rằng lôi linh căn chính là mấy ngàn năm chưa xuất hiện rồi. Nếu biến dị linh căn được xem là hiếm có thì lôi linh căn được xem như là một truyền thuyết chỉ có thể nghe chứ không có cơ hội tận mắt thấy.

Từ khi bọn họ sinh ra đến nay chưa bao giờ một lần được tận mắt nhìn thấy lôi linh căn ra sao. Chỉ được nghe kể lại rằng nó có một lực lượng vô cùng khủng khiếp, ai mang trong mình lôi linh căn không khác nào có được cả thiên hạ này. Nhưng đồng thời như thế, nó cũng mang lại vô số tai hoạ, mỗi lần lôi linh căn xuất thế chính là một lần khiến con người ta chấn kinh, cho đến khi biến mất lại làm cho con người ta nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Cho đến giờ, trong lịch sử Đại lục Vạn Quang có duy nhất năm người đã từng mang trong mình lôi linh căn.

Khoảng thời gian đầu sẽ không ai phát hiện ra người đó, nhưng đến khi phát hiện ra rồi người đó trở thành trung tâm của sự ngưỡng mộ cùng ghen tị. Nhưng ngưỡng mộ thì sao? Ghen tị thì sao? Cuối cùng số phận của họ đều có một điểm chung là có cái chết vô cùng thương tâm, khiến người đời mãi mãi không thể quên.

Nhưng cho dù là tai hoạ hay mệnh sát sinh thì sao, sinh vật mang tên con người bản chất đã là lòng tham vô đáy. Không biết đâu là giới hạn, họ nguyện ý cho dù phải chết cũng muốn có được lôi linh căn. Nhưng không phải ai muốn là cũng có được.

Mỗi lần lôi linh căn xuất thế đều không theo một quy luật nào. Lần mà lôi linh căn xuất thế gần đây nhất chính là vào khoảng một vạn năm trước. Người mang trong mình lôi linh căn lúc đó chỉ là một nam nhân bình thường không có thực lực gì cả, thậm chí còn có chút yếu thế và nhút nhát.

Người đó không ai khác mà chính là vị tiểu đệ năm đó của Nguỵ trưởng lão, tên là Nguỵ Thiếu Lâm. Nguỵ Thiếu Lâm năm đó sinh ra bệnh tật đầy mình, tưởng rằng không sống quá 16 tuổi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, năm đó Nguỵ Thiếu Lâm không chỉ sống qua 16 tuổi mà còn ngày càng mạnh lên. Phụ mẫu thân cùng huynh trưởng là Nguỵ trưởng lão của hắn vẫn hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.

Cho đến khi,...

Ngày mà Nguỵ Thiếu Lâm bị phát hiện mang trong mình lôi linh căn là vào một ngày mưa, hôm đó trời bỗng dưng mây đen ùn ùn kéo tới, mưa vô cùng dữ dội.

Nguỵ Thiếu Lâm đang trên đường trở về nhà bỗng sấm sét từ đâu kéo tới bủa vây xung quanh hắn, Nguỵ Thiếu Tân còn chưa kịp kêu lên thì đã bị sét đánh cho toàn thân trở lên đen như than.

Mọi ngươi xung quanh thấy lạ liền kéo nhau ra xem thì chứng kiến được cảnh này. Những nữ tử thì nhìn qua một màn này xong thì hét thất thanh một tiếng rồi trực tiếp ngất đi.

Sao lại có thể không sợ được chứ, bọn họ chính là lần đầu tiên nhìn thấy thứ kinh dị này a. Đúng là quá kinh dị a, bọn họ cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ muốn nhìn qua cái thứ đen thui bốc khói kia một lần nữa a. Thật là quá doạ người mà. Bọn họ bây giờ vẫn còn bủn rủn chân tay đây này.

Khi mẫu thân Nguỵ Thiếu Lâm phát hiện ra thì bi thương cùng không chấp nhận sự thật đòi sống chết ôm lấy thi thể Nguỵ Thiếu Lâm không cho ai động vào. Phụ thân hắn cũng không kém, vẻ mặt đau thương cố kìm nén nước mắt.

Mẫu thân A Lâm đã như vậy rồi, nàng đã đau đớn đến ngục ngã rồi. Nếu bây giờ hắn cũng đổ xuống thì nàng còn ai nương tựa đây, hắn nhất định phải kiên cường, phải làm bờ vai cho nàng dựa vào. Thời điểm đó Nguỵ phu nhân chính là động lực khiến Nguỵ lão gia kìm nén đau thương.

Khi Nguỵ trưởng lão biết được tin thì vội vàng rời Thần Quyết Tông Trở về. Nhưng điều hắn thấy chỉ là giữa từ đường chính là mẫu thân đang dựa vào lòng phụ thân hắn kêu khóc thảm thiết.

Ngươi hắn như bị đóng băng, mọi suy nghĩ trong phút chốc đều bay sạch không còn thứ gì. Đầu óc trở lên hoang mang.

Không, không thể nào. Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này, sao tiểu đệ của hắn lại thành ra nông nỗi này được chứ

Ta còn chưa thực hiện lời hứa năm xưa, ta còn chưa dạy võ công cho đệ, ta..., còn rất nhiều điều chưa thực hiện được cho đệ, vậy mà, đệ đã...

Nguỵ Tưởng Nam ngã quỵ xuống nền từ đường, nơi đầu ngối lạnh băng nhưng hắn nào có để ý đến. Từng giọt nước mắt chảy xuống, lồng ngực hắn phập phồng. Bàn tay nắm chặt đến nỗi nắm tay đã trắng đến không còn một giọt máu. Thanh âm khàn đặc vang lên từng tiếng.

Hắn mới đi chưa được bao lâu mà A Lâm đã thành ra như vậy, nếu ngày hôm đó hắn có ở đây có lẽ sẽ giúp A Lâm tránh được một kiếp, đệ ấy sinh ra đã bệnh tật ốm đau, thử hỏi phải chịu bao nhiêu đạo lôi giáng xuống trên thân thể? Chắc chắn lúc đó đệ ấy rất thống khổ, rất muốn cầu cứu, rất muốn được sống, vậy mà..., thời điểm đó hắn lại không có mặt kịp thời. Cảm giác ân hận cùng tự trách lan tràn khắp tâm trí Nguỵ Tưởng Nam khiến bản thân hắn hoàn toàn như đang lạc một thế giới riêng không nghe thấy bất kì thứ âm thanh nào.

Cho đến khi một bàn tay gầy yếu mang theo hơi lạnh chạm vào vai hắn thì hắn mới lấy lại được cảm giác. Ngay tại thời điểm ấy hắn có cảm giác muốn đánh người trút giận vô cùng cao. Tay nhanh chóng giơ lên cao định đánh ra một chưởng thì phát hiện ra người đó là ai vội dừng lại, tay giữ nguyên vị trí giữa không trung đơ người nhìn.

Mãi sau mới tìm được giọng nói:

" A Lâm đệ vẫn còn sống, đệ vẫn còn sống". Nguỵ Tưởng Nam nhanh chóng xem xem thân thể Nguỵ Thiếu Lâm có chỗ nào bị thương nữa không.

Đều do hắn bảo vệ đệ đệ không tốt. Từ giờ hắn nhất định không để việc này xảy ra nữa.

Năm đó cũng chính là năm Thần Quyết Tông thu nhận đồ đệ. Nhân cơ hội đó Nguỵ Tưởng Nam giúp đỡ Nguỵ Thiếu Lâm qua được sát môn cho đến trận đấu trên võ đài.

Cứ ngỡ lần vòng cuối cùng là khảo nghiệm linh căn không có gì bất trắc nhưng người tính không bằng trời tính. Việc Nguỵ Thiếu Lâm mang trong mình lôi linh căn ai ai cũng biết.

Lúc đó phải nói phụ mẫu cùng Nguỵ Tưởng Lâm vui vẻ vô cùng, cứ nghĩ có được lôi linh căn sau này A Lâm của bọn họ sẽ có một cuộc đời mới.

Nhưng không ngờ, cuối cùng vì thứ gọi là lôi linh căn kia mà họ đã hoàn toàn mất đi Nguỵ Thiếu Lâm. Nếu nghịch thiên cải mệnh là có thật thì điều họ muốn duy nhất chính là trở lại quá khứ giấu kín không cho kẻ nào biết Nguỵ Thiếu Lâm mang lôi linh căn. Nhưng thứ đó nào có thật trên đời.

Nguỵ trưởng lão tay run run giơ lên chạm vào khuôn mặt người đang đứng đối diện mình.

Khuôn mặt kia..., sao lại có thể giống A Lâm đến như vậy.

Tưởng sẽ chạm vào được khuôn mặt kia được thì khi gần chạm tới người kia bỗng nghiêng mặt sang một bên né tránh, thanh âm không một độ ấm nói:

" Ngài nhận nhầm người, ta không phải người ngài đang tìm". Nói xong Nhan Lam đi qua bên kia. Mọi người thấy hắn chân đang bước về phía bên kia bỗng chốc đổi hướng sang phía bên này cũng chính là chỗ Thanh Ly đứng.

Vân Tịch Tịch tức đến muốn dậm chân. Nàng đúng là tức chết đi mà. Tên kia rõ ràng là đã định đi về phía bên này nhưng thấy nàng lại đi ra chỗ khác.

Mắt thấy Nhan Lam đi đến càng ngày càng gần Thanh Ly đỏ bừng mặt cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng ấm áp.

Hắn vậy mà muốn đứng cạnh nàng, hắn đã bao nhiêu lần như có như không giúp đỡ nàng. Không lẽ hắn thật sự thích nàng sao?

Thanh Ly càng nghĩ đến càng cảm thấy ấm ấp.

Nếu Nhan Lam mà biết Thanh Ly có suy nghĩ như vậy thì cho dù có phải đứng cạnh Vân Tịch Tịch chanh chua ngạo mạn thì hắn cũng không bao giò đứng cạnh nàng ta.

Ngay thời điểm Nhan Lam nói bản thân nhầm người và rời đi Nguỵ trưởng lão mới lấy lại lí trí.

Cũng đúng, A Lâm ngày hôm đó gương mặt đã hoàn toàn huỷ dung rồi. Sao có thể là người này được. Chắc tại hắn đau thương quá nên ai cũng nhìn thành đệ ấy.

Nguỵ trưởng lão mệt mỏi rời khỏi Thượng Điện.

Nhân trưởng lão thấy vậy cũng không ngăn cản, lắc lắc đầu rồi phân phó Nhất Lâm gì đó rồi cùng các trưởng lão khác rời khỏi Thượng Điện.

Những người cao tầng đã đi hết rồi nên đa số người tại Thượng Điện đều đi hết.

Nhan Lam cảm thấy có ánh mắt nào đó nhìn mình đầy sát khí. Quay đầu lại nhìn, hoá ra chính là Thương Ẩn. Nhan Lam dường như không để ý lắm bình thản rời khỏi Thượng Điện. Vân Tịch Tịch ngay sau đó ở phía sau đuổi theo miệng chanh chua kêu Nhan Lam.

Người trong Thượng Điện nhanh chóng đi hết, chỉ còn lại một mình Thương Ẩn.

Điều hắn không ngờ đến chính là tên Nhan Lam kia thế mà lại có được lôi linh căn, hắn không can tâm a.

Bạn đang đọc Huyết Hận Ma Vương sáng tác bởi Atlantis
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Atlantis
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.