Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đội mồ sống dậy

Tiểu thuyết gốc · 1708 chữ

3000 năm trước

Từng là trường thành đông vui, tấp nập...

Từng là nơi phồn hoa, nhộn nhịp...

Từng là nơi con người ta một đi không muốn trở về...

3000 năm sau

Vết máu theo thời gian đã hoá đen.

Cỏ cây theo thời gian đã hoá rậm.

Trường thành vang danh năm xưa đã trở thành nơi bị xa lánh nhất, nơi đến cả cái tên ai ai cũng không còn nhớ rõ, nơi bị biến thành Huyết Thành từ trong miệng nhiều người.

Nơi vạn vong linh ẩn hiện...

Nơi khiến cả đại lục khi nghe phải ớn lạnh...

Rừng rậm quanh năm bao phủ Huyết Thành, một tia ánh sáng cũng không cách nào lọt vào. Linh thảo, linh thú ở đây quanh năm không nhận được bất kì một tia ánh sáng nào khiến hình dạng và màu sắc kể cả đến công dụng của chúng biến đổi một cách dị thường. Linh thảo, linh thú quanh năm đều mang một màu đỏ máu. Kiến trúc xa hoa lộng lẫy năm xưa nay trở thành tang hoang, khắp nơi loang lổ vết máu. Vạn bộ xương người trắng xoá rải rác khắp nơi.

Mặt đất bỗng rung động, một vết nứt hiện ra. Luồng ánh sáng chói loá xuất hiện bất ngờ tạo thành một hiện tường lạ khiến linh thú tò mò kéo đến, mảnh hoang vu bỗng trở lên ồn ào.

Nhiều linh thú vươn thân mình ra chạm vào thứ ánh sáng đó nhưng đều bị phản lại, bắn ra xa, nhiều linh thú có tu vi thấp hơn còn trực tiếp toàn thân bốc lửa cháy rụi, tạo thành tiếng kêu thê lương thảm thiết. Những linh thú còn lại nhìn những đồng bọn của mình bị vậy nên cũng không còn có ý định lại gần thứ năng lượng kì lạ này. Bọn chúng muốn được sống, bọn chúng chỉ muốn được sống lâu thêm thôi mà, sao lại khó như vậy.

Linh thú bên ngoài Huyết Thành có tu vi đa số là tam giai, tứ giai, có một số đã đạt đến ngũ giai, lục giai. Nhưng bọn chúng thì sao, tu vi cao nhất ở đây là tam giai, những linh thú bình thường chỉ nhất giai và nhị giai. Bọn chúng sống không bao giờ được quá 500 năm.

Ai cũng muốn được sống, từ người đến thú , ai cũng muốn được sống, ai cũng có ước mơ, ai cũng có mục tiêu của bản thân, ai cũng có tham vọng. Nhưng bọn chúng thì sao, bọn chúng không cầu gì cả, chỉ mong được sống thật lâu, bình yên mà thôi.

Mỗi đời linh thú trước khi chết đều truyền lại một bí tịch cho đời sau của mình. Nhưng tất cả mọi bí tịch đó đều giống nhau, đều nói về cách tăng tu vi cũng như tăng tuổi thọ. Mọi linh thú và linh thảo, toàn bộ Huyết Thành này đều bị nguyền rủa. Bị ứng nghiệm ngay sau khi kẻ đó chết. Bọn chúng hoàn toàn không biết gì về lờ nguyền này, chỉ biết cách phá giải lời nguyền được tổ tiên nhiều đời truyền lại.

Cách phá giải lời nguyền đó là chỉ cần bọn chúng chạm được vào ánh sáng thì lời nguyền sẽ tự động hoá giải. Nghe thì dễ dàng nhưng đã mấy trăm năm qua, thậm chí là mấy nghìn năm, Huyết Thành chưa từng nhận được một tia ánh sáng nào. Toàn bộ Huyết Thành này như bị một thứ gì đó vô hình bảo vệ, bọn chúng đã dùng đủ mọi cách nhưng cũng vô dụng.

Cho đến hôm nay, bọn chúng đã nhìn thấy được thứ ánh sáng trong truyền thuyết đó, nhưng đến khi chạm vào thì sao, tu vi cao thì bị bắn ra xa đến nỗi không nhìn thấy đâu, tu vi thấp thì trực tiếp cháy rụi đến xương cũng không còn. Bọn chúng thực sự đã thảm rồi, muốn đi tìm sống chứ có phải đến để hi sinh đâu.

Thứ ánh sáng kia càng ngày càng mạnh mẽ, từ màu vàng chói dần dần chuyển thành màu đỏ. Kì lạ là thứ ánh sáng này sáng mãi, chỉ có tăng lên chứ không có giảm đi. Càng ngày càng khiến linh thú sợ hãi. Lúc trước chạm vào nó mới bị tổn hại nhưng bây giờ thì sao, đứng cách nó mười bước thôi đã đủ hoá thành tro rồi nói gì đến chạm.

Cho đến ngày hôm đó, tuy rằng biết được thứ ánh sáng đó vô cùng nguy hiểm nhưng mấy con linh thú vẫn đứng trực chờ nhưng chỉ dám đứng cách xa.

Những linh thú này không có ước mơ gì cao siêu, chúng chỉ đơn giản là đứng đây xem điều kì lạ này. Nhưng vào chính hôm đó, điều vạn linh thú ở đây không ngờ lại xảy ra.

Mặt đất bỗng rung chuyển, mặt đất bỗng xuất hiện vô số vết nứt tương tự như vết nứt ở chỗ ánh sáng kia, tại vết nứt phát ra một loại ánh sáng gần giống như ánh sáng kia nhưng lại dịu đi rất nhiều, không có vẻ gay gắt và chói mắt, gần như vô hại.

Những linh thú gặp phải hiện tượng kì quái này vội vàng hớt hải định chạy nhưng đột nhiên phát hiện ra có điều gì không đúng, liền dừng lại nhìn thì nhìn thấy những linh thú bị ánh sáng kia chiếu vào không những không bị sao cả mà hình dạng bỗng thay đổi, màu sắc cũng thay đổ theo.

Thấy những linh thú này không sao nên rất ngiều linh thú đã ngạt bỏ đi chướng ngại tâm lí về thứ ánh sáng quỷ dị kia mà cùng nhau chạm vào thứ ánh sáng mới xuất hiện này. Cảm giác của thứ ánh sáng này mang lại khác hoàn toàn với cảm giác chết chóc cùng huỷ diệt của ánh sáng kia, khi chạm vào chúng cảm thấy thân thể mình bỗng dồi dào linh lực, tu vi tăng lên.

Màu sắc và hình dạng của chúng cũng thay đổi, giống y như hình dạng mà nhiều tổ tiên chúng kể lại.

Vui mừng chưa được bao lâu, ánh sáng từ vết nứt quỷ dị kia bỗng nhiên yếu dần, yếu dần rồi biến mất. So với khi nó tự dưng xuất hiện, lúc này mọi linh thú càng lo lắng và sợ hãi nhiều hơn.

Người đời có câu" bình yên trước bão tố", tuy bọn chúng không phải con người nhưng chúng là linh thú. Linh thú khác thú bình thường ở chỗ là có cảm nhận có đầu óc, có hỷ nộ ai ô của con người, chúng chỉ thiếu tiếng nói thôi, linh thú một khi đã đến tu vi nhất định thì có thể nói chuyện, còn có thể hoá hình. Bọn chúng tuy chưa nói chuyện, hoá hình được nhưng vẫn có thể xem là một nửa con người rồi.

Trong khi linh thú hoang mang lo cho số phận của mình thì vết nứt trở lên lớn hơn, ánh sáng vừa mới tắt bỗng bừng sáng trở lại, thậm chí còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lầm lúc trước. Vết nứt theo thời gian mở ra rộng tầm hai bước chân.

Một thứ gì đó từ trong vết nứt cùng ánh sáng bay lên trên khong trung.

Thứ bay lên không trung kia không phải là một thứ gì khác mà chính là một nam nhân.

Hắn một thân y phục trắng đã nhuốm máu, theo thời gian máu trên vải đã hoá thành màu đen. Tay xoã xuống, do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sàng nên da hắn trắng bệch, trắng đến nỗi có thể nhìn thấy được mạch máu đang lưu thông. Vẻ mặt không một biểu cảm dư thừa, giữa ấn đường lúc ẩn lúc hiện một hoa văn đỏ máu, yêu mị đến cực điểm. Khoé môi dính máu, tóc đen không dùng một vật gì cố định. Môi cong lên tạo thành nét tự giễu cùng bi thương.

3000 năm chờ thời sống dậy của hắn đánh đổi bằng toàn bộ thân tộc Mộ Lan, đánh đổi bằng hàng vạn xương máu, đánh đổi bằng toàn bộ sinh mạng An Lan Thành...

Đáng không, thật sự có đáng không, ha ha thật sự có đáng không.

Toàn bộ An Lan Thành phồn hoa hưng thịnh năm xưa vậy mà lại vì hắn mà trở thành Huyết Thành trong mắt người đời, nơi bị thế gian lãng quên cùng ghét bỏ...

Không đáng, thật sự rất không đáng phải không?

Một phế vật như hắn, ha ha, thật nực cười, cả gia tộc vì hắn mà sụp đổ, vạn thân tộc vì hắn mà vong thân, An Lan Thành vì hắn mà trở thành phế thành, phụ mẫu hắn vì hắn mà chết, ha ha, có phải hắn nên cảm thấy trời cao đang ưu ái cho hắn không đây?

Điều hắn hối hận nhất là gì ư? Hắn thật sự mong mình mãi mãi không xuất hiện trên thế gian này, mãi mãi không có mặt trên thế gian này, như thế, mọi chuyện vẫn sẽ như lúc ban đầu, An Lan Thành vẫn là nơi vui vẻ, phồn hoa. Mộ Lan vẫn sẽ là đại gia tộc hùng mạnh, người người ngưỡng mộ. Phụ mẫu cùng huynh đệ tỷ muội hắn vẫn sẽ sống bình an vui vẻ hưởng lạc.

Một tên ma đầu chuyển thế như hắn thì có tư cách gì sống vô ưu vô lo. Cho dù đã che dấu khí tức yêu ma trở thành một phế vật không thể tu luyện thì hắn cũng không có tư cách đó.

Tâm nữ nhân quả đủ độc. Nếu ngày đó hắn không tin mang nữ nhân đó về. Nếu ngày đó hắn nghe lời phụ mẫu, ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra. Mọi nghiệt duyên hôm nay đều do hắn mà ra.

Từng tưởng bản thân đã có được tất cả, nhưng cuối cùng, lại hoá thành hư vô...

Bạn đang đọc Huyết Hận Ma Vương sáng tác bởi Atlantis
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Atlantis
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.