Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản quân

Phiên bản Dịch · 2352 chữ

Triển Dực mang theo Bạch Vũ bước vào biệt thự nơi tổ chức bữa tiệc.

Đèn trước biệt thự được bật sáng, một đoàn nhân mã xếp hàng đón tiếp, xe hơi đậu một bên, những huyết tộc cao cấp từ các nơi đổ về, trên người mang phục sức tao nhã, thong thả bước vào đại sảnh.

Khi Triển Dực và Bạch Vũ tới, bữa tiệc đã chính thức bắt đầu.

Ở đại sảnh náo nhiệt, khách khứa đông đúc, bên trong những chiếc ly thủy tinh là máu nhân tạo thượng đẳng, trong không khí tràn ngập mùi đèn cầy cổ xưa.

Sau khi Bạch Vũ bước vào, liền hơi nheo mắt lại, bối cảnh xung quanh màu đen, vật trang trí lung linh cùng màu đèn lóe ánh máu, tất cả đều rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn, vô cùng hợp!

“Dực Dực!”

Theo một tiếng gọi thân mật, Elena liền phi tới, trên người mặc bộ đầm đẹp đẽ, da thịt trắng như tuyết cùng với bộ trang phục đỏ như lửa, rất được chú ý.

Triển Dực rút bàn tay bị Elena kéo về, bộ dáng có vẻ không quen thuộc, hỏi, “Bà có bí mật gì? Để coi có giá trị không.”

Elena nâng cằm, bộ dáng giống như cô gái, “Không thú vị chút nào, để ta giới thiệu vài người bạn cho nhóc quen trước ha?”

Triển Dực nhíu mày, “Bà không nói thì tôi về trước, mắc công lãng phí thời gian.”

“Cậu vẫn cứ như vậy, không lễ phép cũng chẳng có giáo dục.”

Thanh âm từ phía sau truyền tới, Triển Dực xoay đầu lại nhìn, càng trở nên mất kiên nhẫn — Là Ryan.

Ryan một tay cầm ly rượu, đứng giữa Triển Dực và Bạch Vũ, cảm thấy rất hứng thú liếc nhìn Bạch Vũ, “Ân… Tóc dài nhìn đẹp hơn nhiều, giống như trong truyền thuyết, có điều không khí phách như đã tả.”

Bạch Vũ nhìn nhìn Ryan, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, “Tiểu quỷ…”

Ryan đột nhiên hoảng sợ, lập tức chạy ra trốn sau Elena.

Elena vươn tay vuốt tóc Ryan, liếc Bạch Vũ, “Đừng hù con nít chứ.”

Triển Dực ban đầu rất muốn về, nhưng liếc mắt thấy cái người đang nói chuyện với Lam Lạc… Hắc huyết đeo mắt kính, chính là người vừa giết quỷ đỏ bọn họ mới gặp.

Triển Dực khẽ nhíu mày, lúc này, Lam Lạc và người kia vừa lúc nhìn qua đây, phát hiện ánh mắt chăm chú của Triển Dực, phản ứng của hai người không giống nhau.

Lam Lạc theo bản năng thở dài, mỗi khi nhìn thấy Triển Dực là hắn đau đầu.

Mà hắc huyết tộc kia lại đẩy kính mắt, chậm rãi bước tới.

Elena nghiêng người nhìn hắn, khóe miệng cong lên vài phần, chỉ thấy hắc huyết tộc kia bước tới quỳ một chân xuống trước mặt Bạch Vũ, thong dong lại thuần thục.

Bạch Vũ nhẹ nhàng sờ mũi, giống như nhận ra được một mùi gì đó, thật lâu sau mới nói, “Nga… Hậu duệ của gia tộc Casta.”

“Tôi là Louis Casta, may mắn được thừa kế chút trí nhớ từ bậc cha chú, cho nên trong trí nhớ của tôi, tôi đã từng gặp ngài.” Hắc huyết tộc tự xưng là Louis có vẻ rất cung kính với Bạch Vũ, “Có thể cùng ngài đi tiêu diệt nhân loại giống như bậc tổ tiên ngày xưa là một điều vô cùng vinh hạnh.”

Triển Dực liếc mắt nhìn Bạch Vũ, “Anh đã từng đi diệt trừ nhân loại?”

Bạch Vũ ngẩng mặt lên, “Tổ tiên của hắn phỏng chừng đã qua kỳ bảo dưỡng chất lượng cho nên ký ức của hắn bị hỗn loạn.”

Thấy Bạch Vũ tránh không đáp, Elena chỉ lên lầu, nói với Bạch Vũ, “Thân phận của ngài nếu đã bại lộ, chi bằng chúng ta lên lầu hai nói chuyện ha?”

Bạch Vũ nhìn nhìn Triển Dực.

Triển Dực liền hỏi, “Nói chuyện gì?”

“Chậc chậc.” Elena nhẹ nhàng vỗ vai Triển Dực, “Dực Dực bướng bỉnh quá nha.”

Triển Dực đẩy tay bà ra, giả bộ trẻ cũng phải có giới hạn, hai mươi sáu xuống mười sáu còn được, nhưng hai trăm mà xuống mười sáu thì làm người ta cảm thấy rất buồn nôn, huống chi bà già này đã bảy trăm tám trăm tuổi… Đồ yêu tinh già khằn.

Elena chuẩn xác bắt được suy nghĩ đằng sau vẻ mặt của Triển Dực, thở dài, từ trong bao tay màu đỏ, rút ra một tờ giấy, đưa cho Triển Dực xem.

Nhẹ nhàng mở tờ giấy ra xem, bên trong là một bức vẽ phức tạp.

Triển Dực liếc mắt liền nhận ra, là bức vẽ hình xăm nô lệ.

Triển Dực nghi hoặc, nhìn về phía Elena.

Elena cười thần bí, “Có muốn biết không? Lên lầu sẽ có đáp án.”

Triển Dực thu tờ giấy, cùng Elena lên lầu.

Bạch Vũ tò mò đi theo phía sau, nhìn thấy Elena túm cái đầm thật dài, đột nhiên cảm thấy đã từng thấy tình cảnh này ở đâu đó.

“Tứ thần phải sử dụng toàn bộ khả năng mới có thể làm cho ngài chìm vào giấc ngủ.” Louis bỗng nhiên thấp giọng hỏi Bạch Vũ, “Có biết tại sao lại đánh thức ngài dậy không?”

Bạch Vũ theo thói quen sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, cười lạnh nhìn Louis, “Tứ thần? Là tự ta muốn ngủ, chỉ bằng sức lực của bốn người đó mà có thể làm ta ngủ ngàn năm?”

“Trọng điểm bây giờ đã không còn là ai làm cho ngài ngủ, mà là ai đã đánh thức ngài dậy.” Louis thấp giọng nói, “Theo tôi được biết, có vài trưởng lão là hậu duệ đời trước, đã bắt đầu tìm cách đánh thức ngài từ một trăm năm trước.”

Bạch Vũ nhíu mày, “Mấy cha già quỷ quái đó đánh thức ta? Không thể, bọn họ có năng lực này sao?”

“Phỏng chừng dùng cả tánh mạng của mình đi.” Louis nhìn Triển Dực ở trước mặt, “Có điều xảy ra chút sai lầm ở vài chỗ, rất khéo để Triển Dực nhặt được.”

Bạch Vũ nghe ra trong đó ẩn chứa một câu chuyện, “Đánh thức ta dậy hẳn là có nguyên nhân, các ngươi sống hòa bình với đám tù nhân phế thải đó đã hơn một ngàn năm, giờ bị cái gì à? Không thể gánh vác?”

“Số lượng của huyết tộc đang giảm cấp tốc, ngoại trừ bản thân không thể sinh sôi nảy nở, còn có nhân loại một ngày một nhiều hơn.” Louis hạ giọng, “Hơn nữa gần đây, quỷ đỏ càng ngày càng gia tăng, biến dị cũng nhiều, phải cẩn thận a, một khi sơ sẩy, tất cả tù nhân sẽ giẫm nát chúng ta.”

“Không phải chúng ta.” Bạch Vũ cười nhạt, chỉ tay vào Louis, “Là các ngươi.”

Louis thở dài, “Môi hở răng lạnh, lúc nãy không phải đã nói rồi sao, sự thức tỉnh của ngài có sai lầm.”

Bạch Vũ nhìn Louis, “Ngoài cái đó ra thì còn cái gì khác không?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ban đầu sau khi tỉnh lại, ngài không nên gặp Triển Dực.” Louis nhún vai, “Các trưởng lão nói, ngài phải thức tỉnh ít nhất trước một trăm năm.”

Bạch Vũ nhíu mày… Một trăm năm?

“Dù sao trăm năm sau cũng không có Triển Dực.” Louis nhắc nhở, “Ngài nên nhớ, hắn không phải huyết tộc, hơn nữa hắn thích nhân loại, hắn tự xem mình là nhân loại cho nên có thể sẽ giết sạch huyết tộc.”

“Nhưng hắn cũng là người bắt quỷ đỏ.” Bạch Vũ liếc nhìn Louis, “Thật ra hủ bại trong huyết thống của huyết tộc cũng đã tồn tại từ lâu, nếu có thể biến thành Triển Dực, thật ra cũng chẳng có gì xấu.”

Lúc đang nói thì mọi người cũng đã lên tầng hai.

Elena đẩy ra cánh cửa sắt, đằng sau cánh cửa là phòng họp bí mật. Vòm nhà bên trong cao vút, ghế tam giác màu vàng và bàn hội nghị hình tròn, có cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Bạch Vũ đột nhiên ngầm hiểu ra, khó trách sao lại quen như vậy, đây là kiểu hoàng cung của huyết tộc ở mấy ngàn năm trước… Có điều sau khi trải qua một ngàn năm, thật đúng là có chút xa lạ.

“Trang hoàng kiểu này ngài có thấy quen không?” Elena rất vừa lòng về phản ứng của Bạch Vũ, “Có nhiều chỗ, vô luận nhìn thấy khi nào, nó vẫn đẹp như vậy có đúng không?”

Bạch Vũ rút rút khóe miệng, cũng may Triển Dực không di truyền gien của bà nội, người này làm cho người ta không thích một chút nào.

Sau khi vào phòng, hai cánh cửa tự động đóng lại, bốn phía xuất hiện rất nhiều màn hình, có tới mười người mặc đồ đen xuất hiện trên đó.

Cách ăn mặc của những người này giống như đi làm chuyện lén lút, che che dấu dấu, nhưng trước ngực đều gắn huy hiệu của gia tộc theo phong cách cổ xưa, rất đẹp đẽ.

Bạch Vũ liếc mắt nhìn, âm thầm cười lạnh — Đám bỏ đi qua mấy ngàn năm bất tử, quả nhiên vẫn còn sống.

Triển Dực nhìn những người này, khẽ nhíu mày, những chiếc huy hiệu kia hắn đều biết, là gia huy của huyết tộc từ rất xưa, nhưng có vài gia tộc đã sớm bị diệt sạch theo ghi chép, nghe nói tộc trưởng đã chết trăm năm, không nghĩ tới lại còn tồn tại. Xem ra, mấy cha già đó mai danh ẩn tích… Lần này không tiếc bại lộ thân phận là có mục đích gì?

“Vương!” Những người đó đưa một tay đặt lên gia huy, hành lễ với Bạch Vũ, gọi hắn là vương.

Bạch Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy nghe không quen.

Triển Dực xoay đầu lại nhìn Bạch Vũ, bạch huyết tộc, tộc loại gần nhất với thần minh, là độc nhất vô nhị, có năng lực tối cao… Vương giả của huyết tộc, đứng ở tầng cao nhất của sự tiến hóa.

“Chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Elena bước tới cạnh bàn, ý bảo mọi người ngồi xuống.

“Gần đây có vài huyết tộc đã chết dưới tay những người sở hữu hình xăm kia, tôi cũng đã phát hiện ra vài người đang lôi kéo quỷ đỏ có năng lực đặc biệt.” Elena nâng cằm chậm rãi nói, “Trước kia, quỷ đỏ hoạt động theo cá nhân có tính rời rạc, BN có thể giải quyết ngay. Nhưng gần đây bọn họ lại bắt đầu dùng đầu óc, hiển nhiêu sau lưng có người chỉ điểm, cũng ra lệnh không ít. Bọn họ dường như đang thay đổi kế hoạch, không hề làm những chuyện khiêu khích vô ích, càng ngày càng trở nên khó đối phó.”

Triển Dực cúi đầu suy nghĩ — Gần đây quả thật bắt được quỷ đỏ lưu lạc bên ngoài, hầu hết đều thuộc dạng ở tầng chót, giống như con vừa bắt trong hẻm, điên cuồng, không biết suy nghĩ… Lâu lắm rồi không gặp quỷ đỏ có lối suy nghĩ rõ ràng, lực sát thương cực mạnh.

“Vương.”

Có một quý tộc cực kì trầm trọng nói với Bạch Vũ, “Ngài hẳn là nhìn ra, bức vẽ hình xăm đó không chỉ là nô lệ đơn giản như thế.”

Triển Dực liếc Bạch Vũ, hỏi hắn, “Ngoại trừ dấu hiệu nô lệ thì còn cái gì nữa?”

Biểu tình trên mặt Bạch Vũ mang nét khinh thường, chậm rãi nói, “Phản quân.”

Triển Dực lập tức lên tinh thần, “Cái gì?”

“Cuộc chiến giữa huyết tộc và nhân loại năm đó, ở giữa còn có phe phản quân, một đội quân rất lợi hại. Sở dĩ kêu là phản quân, bởi vì bọn họ không trung thành với nhân loại lại còn muốn phản kháng với huyết tộc.” Bạch Vũ nâng cằm, lười biếng nói, “Đội quân này có khả năng giết chết huyết tộc, gần giống như quỷ đỏ, năm đó đã tốn không ít tâm tư nghĩ cách thanh trừ bọn họ, có rất nhiều hắc huyết tộc đã tử vong trong chiến dịch đó.”

Triển Dực nhíu mày, “Cơ mà qua một ngàn năm, con người cũng không thể sống lâu tới mức đó, tại sao lại lưu truyền tới tận bây giờ?”

“Có rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa biết.” Bạch Vũ nhàm chán sờ lỗ tai, “Tôi đã sớm nói, đột nhiên tỉnh lại sau một thời gian quá dài, xem ra chẳng phải tới hưởng phúc mà là đi làm cu li.”

“Lần này đã không còn là vấn đề của khu thứ bảy nữa, BN phải được mở rộng, các khu liên hợp với nhau.” Elena vươn tay nhẹ nhàng sờ viên ruby trên mặt dây chuyền đeo trước ngực, “Sau này sẽ có người mới tới gia nhập, đều là tinh anh trong tinh anh đến từ các khu.”

Triển Dực nhíu mày, “Mở rộng?”

“Dực, BN mới vẫn là do nhóc quản lý chính, đội viên của BN mới vẫn đang trên đường tới, ngày mai có lẽ sẽ đến nơi.” Elena mỉm cười, “Hôm nay tới đây thôi, về đi, không cần bắt người bệnh BN nữa, cũng không cần giám sát thành phố này.”

Triển Dực nhìn bà, “Mở rộng BN để làm gì?”

“Bắt những người này.” Elena nhẹ nhàng chỉ hình xăm nô lệ, “Bảo đảm với nhóc, so với bắt đám quỷ đỏ còn kích thích hơn… có đúng không?” Elena vừa nói vừa nhìn Bạch Vũ, cười hỏi, “Vương?”

Bạch Vũ ngáp một cái, liếc mắt nhìn Triển Dực… Xem ra ngày nhàn nhã đã hết, phiền phức lớn đang đổ xuống đầu.

Bạn đang đọc Huyết Dạ Dị Văn Lục của Nhĩ Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.