Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quang Trung Nguyễn Huệ, Lữ Bố, An Gia Bảo

Tiểu thuyết gốc · 1597 chữ

Tại một nơi nào đó, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét đùng đùng thỉnh thoảng lại xuất hiện giữa bầu trời. Hai đạo lưu quang đang không ngừng qua lại giữa bầu trời. Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy những đạo ánh sáng sặc sỡ đủ màu xuất hiện xung quanh hai đạo lưu quang đó.

Bỗng nhiên, một đạo lưu quang không hiểu vì sao rơi xuống, đụng vào nền đất tạo thành vô số cái hố to, không gian xung quanh nổ mạnh kịch liệt.

Trên bầu trời, một thân ảnh bước ra từ đạo lưu quang kia, thân cao bảy thước, cả người vạm vỡ, trên đầu đội ngọc quan, toàn thân mặc một bộ giáp màu đỏ trông rất oai hùng. Tay hắn cầm Phượng Thiên Hỏa Kích, nhìn xuống nơi vừa bị đụng thành một cái hố to, cười ha ha:

- Thiên tài quật khởi trăm năm trở lại đây của Đại Việt Thần Tông đây sao? Ngươi vẫn còn thiếu chút điểm.

Từ trong hố sâu kia, một thân ảnh bay vụt lên cao, lăng không đứng đối diện với đại hán tay cầm Phượng Thiên Hỏa Kích, hừ lạnh một tiếng:

- Lữ Bố, ngươi đường đường là Tông Chủ Tam Quốc Tông, tu vi Hóa Thần Kỳ, vì sao lại ngang nhiên chặn đường ra tay với một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như ta?

Kẻ kia tên Lữ Bố nghe vậy, cười điên loạn:

- Nguyễn Huệ a Nguyễn Huệ. Ngươi nếu là biết Bản Tọa là ai, vậy ngươi cũng phải biết rằng, Bản Tọa là một kẻ hiếu chiến. Trùng hợp ta nghe nói thiên tài của Đại Việt Tông đi ngang qua đây, vì thế ta rất muốn cùng ngươi so chiêu.

Nguyễn Huệ âm thầm khinh bỉ, ngươi một cái tu luyện ngàn năm, tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ, ta mới chỉ là Hóa Thần Trung Kỳ, so ai tu vi cao hơn chắc.

Nhưng bên ngoài, Nguyễn Huệ lại trầm mặc một hồi, sau đó hắn như làm ra quyết định, nói ra:

- Được, vậy chúng ta so chỉ một chiêu duy nhất. Sau chiêu này, ai làm việc người ấy. Thế nào?

Lữ Bố nghe xong, suy tư một hồi, sau đó sảng khoái nói ra:

- Được, Bản Tông Chủ liền theo ngươi.

Bên kia, Nguyễn Huệ nghe xong, âm thầm cắn răng, Ô Long Đao trong tay từ từ bay lên bầu trời, sau đó không báo trước càng ngày càng biến lớn, mãi cho đến khi thể tích của nó chiếm vài trăm dặm xung quanh mời có xu thế ngừng. Toàn bộ Ô Long Đao tản mát ra một đạo Thanh Sắc Quang Mang, uy thế ngút trời, thiên địa biến sắc, mặt đất rung chuyển.

Chỉ nghe Nguyễn Huệ quát to một tiếng:

- Ô Long Nghịch Thiên Tuyệt.

Ô Long Đao trên không trung lao nhanh xuống, mục tiêu đúng là Lữ Bố.

Lữ Bố nhìn đến đây, nhếch miệng cười:

- Đây là tuyệt kĩ thành danh của Quang Trung Nguyễn Huệ, Ô Long Nghịch Thiên Tuyệt sao? Uy lực không nhỏ. Bất quá…

Lúc này, Lữ Bố hét to:

- Nộ Sư Kim Giáp.

Cả người Lữ Bố hình thành lên một đạo kết giới kim sắc nhàn nhạt, hắn đứng đó không để ý công kích của Nguyễn Huệ, mặc cho Ô Long Nghịch Thiên Tuyệt công hướng mình.

Ầm một tiếng, Ô Long Nghịch Thiên Tuyệt đập chúng kết giới kim sắc, cả vùng không gian lay động không thôi. Một hồi lâu sau dừng hẳn lại, không còn chút động tĩnh.

Nguyễn Huệ không dám tin, nói ra:

- Không thể nào.

Lữ Bố chắp tay sau lưng, nhàn nhạt lên tiếng:

- Không tệ, không tệ. Nếu ngươi bước vào Nguyên Anh Đỉnh Phong, may ra có thể phá vỡ kết giới của Bản Tọa. Bước vào Hóa Thần Kỳ, ngươi đã đủ tư cách để Bản Tọa dốc toàn lực. Ta cho ngươi hai trăm năm, hai trăm năm sau Bản Tọa tìm ngươi quyết chiến.

Nói xong, Lữ Bố phất tay tiêu sái rời khỏi.

Nhưng hắn còn chưa đi được vài bước, đột nhiên cả bầu trời tối sầm lại, trên bầu trời xuất hiện một thông đạo màu đen, sau đó, một bóng người từ bên trong lao ra đâm thẳng hướng Lữ Bố.

An Gia Bảo lúc này gào rống một tiếng:

- A… Mau dừng lại, sắp tông chúng người rồi kìa.

Nhưng còn không đợi hắn nói hết câu, mắt trái của hắn chợt lóe, tốc độ An Gia Bảo lao xuống càng nhanh, cả người đụng trúng Lữ Bố. Lữ Bố không kịp phản ứng, toàn thân bị đụng bay không biết mấy ngàn vạn dặm, thoáng cái đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Nguyễn Huệ đứng một bên ngây ngốc nhìn trăn trối. Người vừa tới là vị nào tu sĩ cao nhân, chỉ cần một cái đụng nhẹ là có thể đánh bại Lữ Bố, Tông Chủ Tam Quốc Tông rồi.

An Gia Bảo lúc này chật vật bò dậy, hắn vừa kêu đau, vừa nhìn xung quanh bốn phía. Khung cảnh nơi này sao mà lạ lẫm vậy, mới vài phút trước hắn còn đang tại căn phòng bí mật ở nhà mình, không ngờ thoáng một cái đã đến một nơi non xanh nước biếc, không khí trong lành, đúng là một nơi du ngoạn lí tưởng.

Hắn chợt nhớ ra vừa rồi mình đụng trúng cái gì đó, hình như là đụng trúng người rồi. Vì thế hắn liếc ngang ngó dọc tìm xem người đó đâu rồi.

Lúc này, Nguyễn Huệ âm thầm dò xét An Gia Bảo, sau một hồi nội tâm âm thầm kinh hãi:

- Người này hẳn là một vị cao nhân tiền bối nào đó, ngay cả ta cũng không cảm nhận được tu vi, không cảm nhận được mảy may một chút linh khí ba động nào phát ra từ người này. Không lẽ… hắn đã bước vào Luyện Hư cảnh?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huệ tiến lên chắp tay cười nói:

- Đa tạ vị tiền bối này xuất thủ tương trợ, bại lui Lữ Bố, Nguyễn Huệ vô cùng cảm kích. Nếu ngài không chê, có thể đi đến Đại Việt Tông ta làm khách.

An Gia Bảo mờ mịt, đầu đầy hắc tuyến nhìn Nguyễn Huệ:

- Mấy người các anh đang đóng phim hả? Lại còn Lữ Bố, Nguyễn Huệ, Đại Việt nữa. Phim gì mà lại Việt Trung lẫn lộn, ngay cả thời đại cũng rối loạn hết lên rồi.

Nguyễn Huệ không hiểu vị này tiền bối nhìn qua còn trẻ hơn mình rất nhiều, nhưng lại nói mấy lời hắn không hiểu, thế là, Nguyễn Huệ thắc mắc:

- Đóng Phim, Việt Trung? Không lẽ là Tông Môn ẩn thế nào đó? Thứ cho Nguyễn Huệ chưa nghe qua những này đó danh từ.

An Gia Bảo: “…”

Hắn chợt nghĩ nghĩ đến cái gì đó, sau đó như để kiểm tra xemm ý nghĩ của mình có phải là thật không, An Gia Bảo hỏi:

- Xin hỏi, năm nay là năm bao nhiêu?

Nguyễn Huệ nhìn hắn, kì quái đáp lại:

- Năm bao nhiêu? Nếu tính từ thời đại đạo gian đến bây giờ, đã trải qua được trăm ngàn vạn năm rồi.

An Gia Bảo: “…”

Hắn lại tiếp tục hỏi:

- Vậy anh có thể cho tôi biết, nơi này là nơi nào sao?

Nguyễn Huệ lại nhíu nhíu mày, vị này tiền bối không lẽ bế quan nhiều năm đi ra, mất sạch trí nhớ.

- Nơi này là Địa Cầu Tinh. Chỗ chúng ta đang đứng là biên giới của Việt Nam Cổ Triều và Hoa Hạ Cổ Triều. Nhưng đó là của trăm ngàn vạn năm trước rồi.

Việt Nam Cổ Triều, Hoa Hạ Cổ Triều? Bây giờ vẫn còn có thể dùng tên vậy gọi được sao.

An Gia Bảo nghĩ thầm: “Nếu là biên giới, vậy cách mấy tỉnh Điện Biên, Quang Ninh, Hà Giang, Lào Cai cũng rất gần đi. Đã đến đây rồi thì phải tham quan một phen mới được.”

Nhưng lúc này, tiếng nói của Nguyễn Huệ lại truyền vào trong tai An Gia Bảo:

- Vị này tiền bối, còn chưa biết quý tính đại danh của ngươi.

An Gia Bảo nhìn Nguyễn Huệ, cười cười nói:

- Anh Không cần phải gọi ta tiền bối gì đâu, ta thấy anh còn lớn hơn ta một vài tuổi, xưng hô anh em là được rồi. Em tên An Gia Bảo, gọi em là Bảo được rồi.

Nguyễn Huệ nghe vậy vội vã khoát tay:

- Nào dám nào dám. Ngài nhưng rất có thể là tiền bối Luyện Hư Kỳ, ta chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, sao có thể như vậy loạn gọi.

An Gia Bảo sững sờ, nhìn Nguyễn Huệ một vòng sau đó chắp tay cười:

- Ha Ha. Thì ra các hạ là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ. Tại hạ nhưng chỉ là một phàm nhân thôi a.

Nguyễn Huệ nhìn hắn một cái, không cho là đúng nói ra:

- Không thể nào. Ta không thể nhìn ra cảnh giới thực hư của ngươi, còn có vừa rồi ngươi đụng nhẹ một cái có thể đánh bay tu sĩ Hóa Thần Kỳ, tại sao có thể là một phàm nhân được.

An Gia Bảo âm thầm buồn bực, hắn phải giải thích sao để anh bạn trước mắt này xưng hô về kiểu hiện đại bây giờ.

Bạn đang đọc Huyền Thoại Tu Chân Việt Nam sáng tác bởi angiabao7

Truyện Huyền Thoại Tu Chân Việt Nam tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi angiabao7
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.