Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về!

Phiên bản Dịch · 2584 chữ

_

- Tốt lắm! Sau khi chịu dựa theo quỹ tích tôi vừa mới chỉ dẫn thúc dục năng lượng của mình tuần hoàn trong cơ thể, tối đa vài tháng là có thể khôi phục bình thường. _ Dương Thiên Lôi nói.

Đỗ Lâm San đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi nói:

_ - Thật vậy sao? _

Luồng năng lượng ấm áp này của Dương Thiên Lôi có một đại bộ phận dừng ở đan điền cùng với bộ phận mà ai cũng biết là gì ấy, tuy rằng không biết Dương Thiên Lôi làm gì, nhưng Đỗ Lâm San ba chục tuổi như lang như hổ, vả lại hơn hai năm rồi không được mưa móc gì tức thì động xuân tâm, cả người khô nóng, may mắn Dương Thiên Lôi vẫn luôn liên tục chỉ dẫn nàng lộ tuyến vận hành cho nên cũng không khiến nàng quên mất.

_ - Chị thử nhìn xem, năng lượng trong đan điền của chị có còn vận chuyện đến chỗ đó không?

- Chỗ nào cơ?

- Cái chỗ mà nam nhân không có ấy, ví dụ như hội âm (vùng giữa hậu môn và âm hộ), cái tử gì đó... Chị hiểu chứ... _

Dương Thiên Lôi có chút xấu hổ nói, nhất là cảm giác được thần thái Đỗ Lâm San nhìn vào mắt mình, phi thường mờ ám.

Nghe thế Đỗ Lâm San vội vàng thúc dục năng lượng, khiến cho nàng kinh hỉ là, nguyên bản năng lượng ở đan điền cùng chỗ đó tựa hồ tùy ý du đãng, giờ khắc này, không ngờ không thể vận hành đến chỗ đó nữa, chỉ còn vận chuyển ở đan điền và trong kinh mạch.

_ - Chỉ cần tu luyện theo chỉ dẫn của tôi, mấy tháng sau sẽ không có bất cứ vấn đề nào nữa. Hiện tại là do nội lực của tôi hỗ trợ, tạm thời ngăn cách mà thôi. - Đây rốt cuộc là như thế nào? Tiểu Lôi Lôi, nói cho tôi một tí xíu đi, yên tâm, hiện tại tôi đã biết cậu ẩn tàng thực lực, đảm bảo sẽ không tiết lộ với người khác. _ Đỗ Lâm San đứng dậy, nắm lấy tay Dương Thiên Lôi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi nói.

_ - Khụ khụ... Chị đừng kề sát như vậy, chúng ta lên xe, vừa đi vừa nói.

- Sao vậy, thẹn thùng à? Đúng là tiểu xử nam! _

Sau khi Đỗ Lâm San vứt cho Dương Thiên Lôi một ánh nhìn tràn ngập quyến rũ liền đứng dậy bước lên xe.

_ - Nói đi. _

- Chị xác thật là ‘yêu thể’, các trường hợp bạch hổ khắc phu mà ngày xưa hay nói cùng với tình huống của chị cực kỳ tương tự, giữa những người bạch hổ, đa số đều có tình trạng cơ thể không khác gì chị, trời sinh yêu mạch khiến đan điền cùng chỗ đó tương liên, chỉ có điều chị so với những người đó bá đạo hơn rất nhiều bởi vì tiềm chất siêu năng lực giả và tinh thần lực quá mạnh của chị. Người chồng thứ nhất chống đỡ chưa đến một tháng đã bị chị hút khô tinh nguyên sinh mệnh, cộng thêm chị biến thành siêu năng lực giả, có cỗ năng lượng này, thời gian mà người chồng thứ hai chống đỡ hẳn nhiên ngắn hơn nhiều, bởi vì tốc độ hấp thu của chị đã nhanh hơn... Kỳ thật nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy.

Dương Thiên Lôi giải thích.

_ - Bạch hổ sao... Nhưng tôi không phải là bạch hổ, tôi có... _

Đỗ Lâm San nói được một nửa bỗng ý thức được mình hiểu lệch lạc ý của Dương Thiên Lôi, vội vàng dừng lại.

(Giải thích: Bạch hổ ở đây không phải là hổ trắng mà là chỉ một cung tử vi trong bói toán, nó mang nhiều ý nghĩa trong các quan hệ gia đình nhưng chủ yếu là xấu. Trong quan hệ phu thê thì những người thuộc cung bạch hổ này thường khắc chết chồng/vợ, phải lấy người bị què, đui mới tránh được. Đến đoạn Lâm San nói không phải bạch hổ thì nó lại mang một ý khác. Bạch là trắng, hổ là chỉ những khe rãnh có mồm hếch lên. Khe mà trắng quá là thì là khe không có gì che phủ. Đồng thời bạch hổ cũng là chỉ phụ nữ không có lông tại bộ phận ai cũng biết là gì ấy. IF YOU KNOW WHAT I MEAN!) Gần bốn tháng điên cuồng đặc huấn, Dương Thiên Lôi thu được rất nhiều lợi ích, đặc biệt là luồng ý niệm tinh thuần kia, liên tục tăng trưởng không ngừng nghỉ.

Đương nhiên, còn có một loại lợi ích, đó là lạc thú của phàm nhân.

Tuy rằng đợt huấn luyện này cũng không thể giúp hắn gia tăng thêm được bao nhiêu vũ lực, nhưng lại làm cho hắn hiểu được cách làm tốt một phàm nhân vĩ đại, có khát vọng, có lý tưởng, có tình thú.

Thời gian bốn tháng, Dương Thiên Lôi hoàn toàn ở trong tình trạng phong bế, di động bình thường căn bản không có tín hiệu, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân nếu muốn liên lạc với hắn chỉ có thể thông qua Lý Hàn Mai. Dĩ nhiên, Dương Thiên Lôi cũng tùy thời có thể liên lạc với các nàng. Trong khoảng thời gian đó, Dương Thiên Lôi có gọi điện cho Lý Tuyết mấy lần, đặc biệt là vào lễ Giáng Sinh, cơ hồ mỗi ngày Lý Tuyết nhận được đến mấy cú điện thoại của Dương Thiên Lôi, nhưng mà đều nói cùng một chủ đề là những gì mà Lý Tuyết và hắn đã cùng trải qua từ nhỏ tới lớn. Mặc dù Lý Tuyết có chút kỳ quái, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, bởi vì nàng biết, đó là Dương Thiên Lôi quan tâm đến mình. Dĩ nhiên khi gọi cho Lý Tuyết, tự nhiên Tống Hiểu Phân cũng sẽ hỏi han vài câu.

Lý Hàn Mai theo đó cũng thông qua vài lần điện thoại, chủ yếu đề cập đến hành động gần đây của Thanh Long hội. Thật ra Lý Hàn Mai chưa bao giờ hỏi đến tình huống đặc huấn của Dương Thiên, bởi vì căn bản không cần nàng hỏi, Đỗ Lâm San cơ hồ mỗi ngày đều chủ động nói cho nàng biết.

Tốt nghiệp trong ba tháng hai mươi lăm ngày, hơn nữa là toàn ưu, thành tích như vậy quả thực Lý Hàn Mai hoàn toàn không nghĩ tới. Tuy rằng nàng sớm biết, Dương Thiên Lôi vẫn còn ẩn tàng, nhưng không ngờ rằng lại ẩn tàng nhiều như vậy. So với kỷ lục nàng giữ vững mấy năm liền còn nhanh hơn gấp đôi, vậy là cái khái niệm gì?

Lý Hàn Mai thân là cựu kỷ lục gia, càng rõ ràng hơn ai hết sự khó khăn của toàn bộ hạng mục huấn luyện.

Nam nhân thần bí giống một câu đố như Dương Thiên Lôi có lẽ cũng tương tự người mà Lý Hàn Mai biết, là một loại người không ngừng sáng tạo kỳ tích, không ngừng khiến cho người ta kinh ngạc.

Khi ngươi cho rằng đã hiểu rõ hắn thì hắn lại một lần nữa khiến ngươi phải kinh ngạc.

Hôm nay là thứ tư!

Khi Dương Thiên Lôi bước xuống sân bay là mười giờ sáng. Dương Thiên Lôi cũng không nói cho Lý Tuyết cùng Tống Hiểu Phân biết thời gian cụ thể mình trở về. Bất quá lại không giấu được Lý Hàn Mai, trước đó đã nhận được tin từ Đỗ Lâm San, trên đường đến sân bay không để cho Dương Thiên Lôi có cơ hội từ chối, nói thẳng nàng sẽ tới đón.

Thanh âm lạnh như băng, không có chút cảm tình nào, Dương Thiên Lôi cũng biết lý do Lý Hàn Mai cương quyết như vậy, có một số chuyện, trừ phi bất cận nhân tình, còn không là không thể trốn tránh, nhất là trên vấn đề tình cảm.

Đúng như theo lời Lục Áp nói, bằng thân thể phàm nhân, chân ngã bản tâm, tùy tâm tùy tính, trọng tân ma luyện, vô luận là tiên nhân hay là phàm nhân, đều có đạo của riêng mình.

Đạo pháp tự nhiên!

Nếu như mình thủy chung câu nệ số kiếp _ “đào hoa đại vận” _ thì ảnh hưởng đối với chính mình ngược lại sẽ rất lớn. Điều mà hắn có thể làm chính là tận lực tránh né, nhưng cũng không thể cố ý gạt bỏ.

Lấy tâm hờ hững lạnh nhạt quan hệ, lấy tâm siêu phàm gạt bỏ sự xa lánh, nhưng cuối cùng phát triển như thế nào, kết cục ra sao chỉ có thể tùy theo tự nhiên.

Xa xa trong đám người thấy được Lý Hàn Mai rực rỡ.

Hạ đi, đông về, Lý Hàn Mai tự nhiên không có khả năng ăn mặc khêu gợi được. Nhưng vào lúc này, cho dù là mùa đông cực lạnh, gu ăn mặc của nàng vẫn dị thường xinh đẹp _ “khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo” _ , một bộ quần áo màu trắng kết hợp với áo gió kèm theo chiếc áo ngực màu bạc mỏng manh khéo léo tôn lên đôi vú cao ngất của nàng, chiếc giày cao gót màu đen, chiếc quần ngắn bó sát dọc theo đôi chân thon dài đeo đôi tất màu đen. Mái tóc dài xõa sau lưng, đôi lông mày kẻ đậm, quả thật khiến cho Lý Hàn Mai nóng bỏng gợi cảm có thêm một chút khí tức thanh xuân.

Hai tay nàng đút trong túi áo gió, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt nhìn Dương Thiên Lôi như nhìn hạc trong bầy gà.

Bốn tháng không gặp, dường như Dương Thiên Lôi càng trở nên chín chắn hơn, thân cao một thước tám, áo phông màu đen, tóc ngắn, nhìn vừa ngầu vừa đẹp trai.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Dương Thiên Lôi liền nở nụ cười.

Lý Hàn Mai giống như tòa núi băng khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, vẻ mặt vẫn lạnh băng, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Dương Thiên Lôi.

Hai người cùng mặc áo gió màu đen đi cùng nhau khiến cho những người đi bên cạnh nhìn thế nào cũng giống như đôi tình lữ, nhưng cử chỉ hai người lại hoàn toàn không giống, thậm chí khi nói chuyện với nhau vẫn duy trì khoảng cách nửa thước.

_ - Mai tỷ, trong va ly này là đồ Đỗ nãi nãi đưa cho chị. _

Khi hai người cùng nhau đi tới bên cạnh một chiếc xe Hummer, sau khi Lý Hàn Mai mở va ly ra, Dương Thiên Lôi phá vỡ trầm mặc, nói.

_ - Đỗ nãi nãi?

- Ách... Ý tôi là Đỗ Lâm San. _

Dương Thiên Lôi nhìn bộ dáng kinh ngạc của Lý Hàn Mai, vội vàng nói.

_ - Cậu dám kêu chị ấy là Đỗ nãi nãi à?

- Có gì mà không dám? Lần đầu gặp mặt tôi gọi chị ta là a di, không ngờ chị ta ghi hận, tới khu huấn luyện hành tôi muốn chết. _

Dương Thiên Lôi nói.

_ - Đó là do cậu tự chuốc lấy. _

Lý Hàn Mai nói. Quan hệ giữa nàng và Đỗ Lâm San không chỉ từng là chị em dâu mà còn là giáo viên kiêm chị em khuê phòng, nàng tự nhiên biết tính cách của Đỗ Lâm San.

_ - Tôi lái cho! _

Thấy Lý Hàn Mai mở cửa vị trí lái xe, sau khi Dương Thiên Lôi đóng va ly lại liền nói. Nói xong đi về phía tay lái.

Tựa hồ Lý Hàn Mai có chút do dự, sau đó nhìn Dương Thiên Lôi một chặp, không nói tiếng nào đi tới vị trí phụ lái.

Nam nhân có thể ngồi trên xe của nàng, ngoại trừ Dương Thiên Lôi ra, cũng chỉ có đường đệ Lý Ngọc của nàng. Nhưng lại chưa hề có nam nhân nào lái xe của nàng cả. Tựa như câu _ “xe và lão bà không thể cho mượn” _ . Cùng một ý nghĩa, Lý Hàn Mai rất yêu xe của mình, nhưng lúc này, nhìn thấy Dương Thiên Lôi đã qua tới, nàng cuối cùng cũng không có cự tuyệt.

_ “Tu.. Tu...” _

Hai người vừa mới lên xe, di động của Lý Hàn Mai liền vang lên nhạc chuông đặc biệt.

_ - Tiểu Mai, Dương Thiên Lôi đến rồi chứ? _

Sau khi bắt máy, thanh âm của Đỗ Lâm San trực tiếp vang lên.

_ - Tới rồi, Đỗ nãi nãi. _

Khóe miệng Lý Hàn Mai lộ ra một tia mỉm cười yêu mỵ, không ngờ thay đổi thanh âm bình thường lạnh như băng, trêu chọc nói. Nhất là tiếng Đỗ nãi nãi kia, Dương Thiên Lôi rất quả quyết là mị hoặc không hề thua kém ba chữ _ “Tiểu Lôi Lôi” _ của Đỗ Lâm San, tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu là loại thanh âm này phát ra từ Lý Hàn Mai, thực sự là quá mức tương phản với người, mới có thể làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy kích thích dữ dội như vậy.

_ - A... Nha đầu chết tiệt nhà em, tiểu tử kia nói cho em phải không? Xem lão nương thu thập hắn thế nào! Đưa điện thoại cho hắn. _

Lý Hàn Mai cười ra tiếng, bộ dáng kia rõ ràng đối với cơn tam bành của Đỗ Lâm San phi thường vui vẻ:

_ - Được rồi, Đỗ nãi nãi, em đưa cho hắn đây. _

Dương Thiên Lôi tiếp lấy điện thoại Lý Hàn Mai đưa tới, sau khi đặt vào tai, không để cho Đỗ Lâm San có cơ hội bão nổi, liền trực tiếp bắt chước Lý Hàn Mai trêu chọc:

_ - Đỗ nãi nãi, chào bà ạ, dọc đường chạy chậm một chút, coi chừng xảy ra tai nạn nhé... Cháu bình an tới rồi.

- Dương Thiên Lôi! _

Trước khi tiếng thét chói tai từ trong điện thoại truyền đến, Dương Thiên Lôi đã sớm đưa điện thoại cách xa lỗ tai, cùng với Lý Hàn Mai hai người cười to.

_ - Tiểu tử cậu chờ đó, đừng tưởng rằng trở lại Ma Đô là an toàn. Điện thoại của cậu sao lại không liên lạc được? _

Đỗ Lâm San nói.

_ - Quên mất! _

Dương Thiên Lôi nói. Khi ở căn cứ huấn luyện, bình thường căn bản không có tín hiệu, cho nên Dương Thiên Lôi ngoại trừ lúc gọi điện cho Lý Tuyết và Lý Hàn Mai ra, cơ bản là tắt máy. Dù sao Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân không có biện pháp gọi cho hắn, mà Lý Hàn Mai muốn tìm hắn, tự nhiên sẽ thông qua Đỗ Lâm San. Cho nên, khi ra khỏi căn cứ, hoàn toàn quên khuấy việc khởi động lại máy.

Bạn đang đọc Huyền Thiên của qui24122015
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 769

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.